Chương 86 - Sao tim lại đau thế này?
Lời nói ra như mũi tên trúng vào hai trái tim, lỗ tai ai cũng lùng bùng nhức nhối, mũi tên đâm vào Uyên Hà là mũi tên tình yêu, vui sướng đến mức làm cô ta không kiềm chế được cảm xúc, hỏi hắn.
“Thật sao?”
Hắn gật đầu nhẹ hôn lên trán Uyên Hà, mị thái dành cho Uyên Hà là sự dịu dàng suốt những năm qua cô ta luôn ao ước.
“Thật, anh không dung thứ cho kẻ phản bội, chỉ cần em không phản bội anh, tất cả của anh đều sẽ cho em.”
Mỗi câu mỗi chữ nói ra là vạn tiễn xuyên tâm, Vỹ Điệp tưởng chừng bản thân đã không còn cảm thấy đau, nhưng giờ lệ rơi ra càng nhiều. Nhiều đến mức mất kiểm soát, cô quỳ rạp ở đó dở khóc dở cười, toàn thân cứng đờ như một pho tượng.
Đáy mắt ửng đỏ đầy bi thương, chỉ trong một lúc ngắn đã sưng húp, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng không thể nói. Yên Đới Nam ngoài mặt tàn nhẫn nhìn cô rơi lệ, cặp mắt sắc lạnh như muốn chém cô ra thành từng mảnh. Bên trong nội tâm là vạn vết thương, tim đau đến rỉ máu.
“Uyên Hà, nếu em còn không tin thì hãy để anh chứng minh!”
Hắn tỏ ra tuyệt tình, dùng nỗi thất vọng che đi cảm xúc, ngay lập tức bước đến thẳng chân đá vào trước ngực Vỹ Điệp đến ngã ra đất.
“Đới Nam!”
Uyên Hà hốt hoảng, chứng kiến cũng phải tin lời hắn, chưa bao giờ cô ta nhìn thấy hắn nỡ đánh người con gái kia.
Cú đá mạnh mẽ của hắn như muốn phá hủy lồng ngực của Vỹ Điệp, người lồm cồm bên dưới, cánh tay mềm yếu ôm lấy nơi nhói đau, cô cảm nhận được trong cuốn họng dường như có vị tanh của máu.
Yên Đới Nam lại kéo cô ngồi dậy, hành động của hắn thô bạo vô cùng, như thật sự không còn yêu thương Vỹ Điệp như trước. Hắn tóm lấy mái tóc đen dài giật ngược, bắt cô ngửa cổ, mặc cô có bao nhiêu nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói ra.
“Uyên Hà, đánh gãy chân cô ta cho anh!
Hôm nay anh cho em xả ra hết uất ức mà em đã chịu đựng bấy lâu.”
“Đới Nam…”
Uyên Hà lần nữa chấn động không thôi, Vỹ Điệp nhìn hắn tuyệt tình, tim gan phèo phổi đau như muốn rớt ra ngoài. Cú đá của hắn khiến thanh âm của cô đứng lại ở cổ họng, không thể khóc lớn.
Cô nén ngụm máu sắp nôn ra ngược vào bao tử, cười trào phúng trong tâm, đây kết quả của một tình yêu toàn thù hận, kết quả mà có lẽ cô phải nhận lấy.
Vỹ Điệp hoàn toàn không lên tiếng, không phản kháng, hai tay buông lỏng để trên đùi, mặc cho da đầu bị hắn nắm đến đau rát.
“Mau, lấy gậy đến đây!”
Hắn nói đến tiếng thứ 2 sắc lạnh vô tình, ánh mắt hung hãn chĩa vào người con gái thất thần trong tay hắn. Dáng vẻ hắn như quỷ vương làm Uyên Hà vui mừng lộ ra mặt, cuối cùng ngày cô ta mong đợi cũng đến.
– Yến Vỹ Điệp, mày cũng có lúc này!
Không một chút chần chừ, cô ta quay người đi ra lấy ngay một cây gậy sắt đến, không quá dài nhưng rất to. Cô ta cầm chắt cây gậy trong tay, híp mặt nặng nề hướng vào Vỹ Điệp, nụ cười ác ý hiện trên khuôn mặt chiến thắng.
“Yến Vỹ Điệp, đây là do cô tự chuốc lấy.”
Giọng huênh hoang, Uyên Hà cũng không che giấu sự ghét bỏ bấy lâu nay, có bao nhiêu đều bộc bạch ra hết.
“Đới Nam, anh thật sự muốn em đánh vào chân cô ta?”
Cô ta cầm gậy giơ cao, tư thế đã sẵn sàng vung xuống, chỉ cần người đàn ông kia gật đầu Vỹ Điệp chắc chắn khó thoát khỏi đau đớn.
Yên Đới Nam không hề nao núng trước nước mắt trào ra mất khống chế, hắn kéo ngay chân trái của Vỹ Điệp sang một bên, ngước mặt lãnh khốc nhìn Uyên Hà bằng ánh mắt đầy lửa hận, dứt khoát nói.
“Uyên Hà, bây giờ chẳng có lí do gì để anh nói dối em cả.
Đánh đi! Đánh đến khi nào em hả dạ thì thôi!”
Cánh tay mạnh mẽ ra sức giữ chặt chân trái của Vỹ Điệp, ám chỉ cho Uyên Hà đánh vào đó. Hắn còn cưỡng chế kìm hãm thân thể của Vỹ Điệp vì sợ cô sẽ phản kháng, nhưng người hoàn toàn đã chết tâm, vốn chẳng còn quan tâm chuyện sắp xảy ra.
Nước mắt dâng trào làm cô mơ hồ, chỉ lưu giữ duy nhất ánh mắt hận thù của người đàn ông. Mà, chính hắn cũng tự dưng cảm nhận được Vỹ Điệp đã buông bỏ, phó mặc thân thể tùy ý cho hắn sắp xếp.
Biểu hiện của cô càng khiến nội tâm hắn cồn cào, kiên quyết phải hành hạ, bắt cô trả giá khi phản bội hắn. Mặc cho cô không phản kháng hắn cũng kìm chặt người cô, tay mạnh mẽ bóp chân cô đến ửng đỏ.
“Đánh đi!”
Như một mệnh lệnh bất di bất dịch, Uyên Hà mong mỏi cơ hội này đến nằm mơ, thành hiện thực làm sao cô ta có thể bỏ qua. Ngay lập tức vung gậy quất xuống chân ngọc.
Âm thanh nhức nhối vang lên, không phải của Vỹ Điệp vì bị đánh đau mà gào thét, là của người phụ nữ kia. Cô ta đánh người khác không ngừng phát ra những âm thanh đay nghiến, thù đến tột cùng.
Còn Vỹ Điệp, cắn chặt môi đến bật máu, dòng màu đỏ tươi bắt mắt từ khóe môi trào ra, cô không hét, đầu óc trống rỗng như giúp cô xóa bỏ mọi cảm xúc.
Cơn đau ban đầu chỉ nằm ở mức độ nhẹ, khiến mắt cô mở to theo bản năng, người phụ nữ kia đánh được vài cái liền cảm thấy hăng máu, bắt đầu dùng hết sức lực mà đánh liên tiếp.
“Yến Vỹ Điệp, tao đánh chết mày!”
Từng gậy mạnh mẽ đánh vào chân, bấy giờ cơn đau tột cùng cũng phá hủy lí trí của Vỹ Điệp, cảm nhận được cơn đau khủng khiếp toàn thân cô run rẩy.
Nỗi đau thể xác cộng đau đớn trong tim làm cô không thể gào thét được nữa, cô gắt gao vo tay chống chịu, không phản kháng, không van xin, cắn răng chịu tất cả.
Yên Đới Nam ôm người cô, cảm nhận được cơn đau khủng khiếp từ da thịt cô, thế mà người chỉ có nước mắt rơi ra, làm tâm hắn ngột ngạt đến sắp không chống đỡ nổi, hít thở không thông.
Trên vầng trán nhỏ xuất hiện từng tầng mồ hôi lạnh toát, Vỹ Điệp đau đến mức hô hấp khó khăn cũng không há miệng phát ra tiếng. Chân trái đã bị đánh đến máu chảy đầm đìa, gần như mất cảm giác, nó không còn co giật mỗi khi Uyên Hà vung gậy xuống.
Chưa bao giờ Vỹ Điệp cảm thấy bản thân kiên cường như lúc này, ngu dốt kiên cường chịu đựng để người khác tra tấn một cách tàn nhẫn.
Máu đỏ nhiễm đầy sàn bóng loáng, mồ hôi lạnh ướt toàn thân cô, cuối cùng cũng có âm thanh, nhưng đó chỉ là tiếng thở dốc nặng nề. Nhịp tim của cô cũng dần đập chậm lại, đôi mắt mệt mỏi lim dim.
Yên Đới Nam chứng kiến đến tột cùng thật sự không hiểu cô đang nghĩ gì, chỉ thấy nụ cười của cô dành cho hắn, cười đến tàn nhẫn.
– Yên Đới Nam, tình yêu à?…Sớm đã kết thúc rồi, mày đã mệt mỏi đến mức không còn nước mắt, cần gì phải đau lòng vì cô ta.
– Phải…nhưng…sao tim lại đau thế này?