Chương 37: Bùa yêu của sếp Trần
“Em đang làm gì?” Trần Tuấn bên này gõ gõ màn hình điện thoại đợi một lúc lâu không thấy cô trả lời, có chút sốt ruột. Anh nghĩ mình đã qua rồi giai đoạn yêu đương tuổi hồng ai ngờ khi bên Hạ Du Nhiên chỉ cần cách nhau một tý anh đã nóng lòng như thế.
“Em đang xem tiktok” Hạ Du Nhiên không tự chủ mỉm cười, trên người tỏa ra vô số trái tim màu hồng.
“Sao em không hỏi anh đang làm gì?”
“Chẳng phải anh đang nhắn tin cùng em sao?” Thật khó hiểu, từ khi chính thức xác nhận quan hệ Hạ Du Nhiên mới phát hiện ra Trần Tuấn cũng có lúc IQ về số không, hỏi những câu rất chi là ngớ ngẩn.
Tiếng chuông điện thoại khiến cô giật mình.
“Hạ Du Nhiên em chẳng lãng mạn gì cả” Giọng ai đó truyền qua loa điện thoại, nhẹ nhàng lại có chút hờn dỗi.
“Anh còn chê em thì em sẽ giận thật đó”
“Sớm thế mà em đã lên giường rồi hả?” Trần Tuấn nghịch nghịch sợi chỉ đỏ trên cổ tay, ngước nhìn dãy kí túc xá đã tắt đèn.
“Ừm, em chuẩn bị ngủ. Nhưng làm sao anh biết?” Hân Dinh đã chuyển ra ngoài nên trong phòng chỉ còn lại mình cô, cũng chẳng có việc gì nên dạo này tối nào cô cũng lên giường thật sớm.
“Em mở cửa sổ ra đi” Trần Tuấn thấp giọng nói vào điện thoại, dứt lời anh nghe loạt xoạt một tiếng. Có lẽ là cô kéo chăn ra thì phải. Kế đến rèm cửa sổ thật nhanh bị người ta kéo ra.
Cô đứng bên cửa sổ xa xa nhìn thấy Trần Tuấn lúc này đang dưới lầu hướng cô vẫy vẫy tay.
“Anh đợi em một tý em lập tức xuống ngay” Hạ Du Nhiên mặc vội chiếc áo khoác phi như tên bắn chạy xuống lầu.
“Chậm thôi, anh đợi” Trần Tuấn nhìn cái bóng nho nhỏ kia. Dõi theo từng bước chân của cô, trái tim cũng theo đó mỗi lúc dần ấm hơn.
Hạ Du Nhiên xuống dưới lầu đã bắt gặp Trần Tuấn lúc này đang dựa vào xe. Vừa thấy cô anh dang rộng tay kèm theo đó là một nụ cười như ánh ban mai.
Cô từng đọc một câu trên mạng, trên đấy viết rằng “Bạn nhất định phải yêu một người, người mà vừa gặp bạn đã cười, người mà vừa gặp bạn đã cười”. Cố ép xuống trái tim đang đập loạn, lao nhanh vào vòng tay anh.
“Sao anh lại tới đây giờ này?” Cảm giác được ôm như này thật thích, Hạ Du Nhiên thầm nghĩ.
“Tới gặp em” Trần Tuấn siết lấy cơ thể nhỏ nhắn vào lòng, ngửi mùi hương hoa nhài trên tóc cô thở ra một hơi thoải mãn “Mau vào xe thôi, trời lạnh lắm”
Trong xe Trần Tuấn lấy ra một ly trà ấm, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp sau đó gỡ sợi chỉ đỏ trên cổ tay mình xuống đeo cho Hạ Du Nhiên.
“Đây là gì thế?” Hạ Du Nhiên tò mò nhìn sợi chỉ đỏ trên cổ tay. Vật này nhìn giống những món đồ cầu bình an, có lẽ đã được Trần Tuấn cất giữ khá lâu có vài chỗ đã bị sần.
“Bùa yêu” Trần Tuấn điểm nhẹ lên mũi cô.
“Còn cần bùa yêu làm gì, không có nó vẫn yêu đấy thôi” Hạ Du Nhiên nhỏ giọng lầm bầm.
Dứt lời trước mắt cô tối sầm, Trần Tuấn ép sát người đến, tay nâng mặt cô lên.
“Em nói gì, lặp lại anh nghe” Trái tim anh thình thịch một tiếng, kích động yêu cầu. Từ trước đến nay cô chưa từng nói yêu anh.
Hai tai Hạ Du Nhiên nóng bừng như có ai đó dùng lửa hơ vào. Cô ngại ngùng né sang một bên, nhưng mặt đã bị anh giữ lấy ép cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Em nói gì hửm?”
“Em nói giờ em vẫn yêu anh mà” Giọng cô nhẹ nhàng như dòng nước ấm chảy vào lòng anh.
Môi chạm môi, Trần Tuấn vội vã hôn cô. Công thành chiếm đất đoạt lấy ngọt ngào trong miệng. Hạ Du Nhiên nhắm mắt lại đón nhận sự nhiệt tình của Trần Tuấn, đôi tay không biết đặt ở đâu cho phải đành nắm chặt lấy áo sơ mi trước ngực anh.
Một nụ hôn có lẽ chưa đủ thỏa mãn, Trần Tuấn lúc này đôi tay không an phận vuốt ve tấm lưng cô qua lớp áo ngủ. Môi lướt dần xuống cổ, tới xương quay xanh mút nhẹ để lại một dấu hôn đỏ đỏ.
Hạ Du Nhiên cảm nhận được cơ thể Trần Tuấn biến đổi, giữa đũng quần nhô cao lên. Cô xấu hổ đẩy anh ra.
Trần Tuấn khó khăn rời khỏi môi cô “Em có biết lúc nãy anh đang làm gì không?”
Hạ Du Nhiên đầu óc mụ mị, chưa hiểu anh đang nói đến chuyện gì.
Tiếng nói trầm đục truyền đến “Em thì vui vẻ xem tik tok còn anh thì nhớ em”
Vẫn chưa chịu buông tha chuyện lúc nãy sao? Hạ Du Nhiên ngẩn người sau đó úp mặt vào lòng anh cười giòn giả.
“Em cười gì chứ?” Trần Tuấn ngại ngùng. Chẳng lẽ anh sến lắm sao?
“Em cười anh đáng yêu quá” Cô xoa xoa má anh, tự nhiên hôn lên môi anh một cái.
“Du Nhiên, anh có chuyện này. Anh nghĩ là nên nói với em sẽ hợp lý hơn” Nét mặt Trần Tuấn đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Chuyện gì thế anh?” Hạ Du Nhiên có chút bất ngờ hỏi. Trong lòng không hiểu sao nghĩ đến chiều hướng xấu.
“Tìm được nội gián rồi”
“Thật sao? Ai vậy anh”
Nhìn nét mặt khó xử của Trần Tuấn. Hạ Du Nhiên bất an nắm chặt tay anh.
“Là người mà em cũng biết”