Chương 316 - Trong tâm không chưa được cát, nhưng chứa được em
Hạ Phi đưa người rời đi, Cố Uyển Như mới thở phào nhẹ nhõm
Tuy nhiên, sắc mặt của Lam Sương Nhi trông có vẻ phức tạp.
Giang Hải giống như một vị vua thống trị của thiên hạ, trước mặt anh, dường như không có chuyện gì là khó khăn cả.
Tâm trạng cô ta càng thêm phức tạp.
Chỉ một ngày trước, Lam Sương Nhi dùng bữa cùng với người bạn học cũ của cô ta là Ngô Mẫn. Ngô Mẫn sau khi đã uống một vài ly đã lỡ miệng nói ra
thân phận của Giang Hải.
Lam Sương Nhi khó có thể tin được, người
đàn ông trước mặt này lại từng là một cậu nhóc bẩn thỉu, ngã xuống vệ
đường chỉ để giành lấy mẩu bánh mì.
Một đứa trẻ ăn xin ngày nào, bây giờ lại trở thành một người mạnh mẽ đến mức cô ta không thể ngước mắt nhìn thẳng được.
Trong khoảng thời gian này ở Thành phố Giang Tư, Lam Sương Nhi đã nghe được rất nhiều câu chuyện về Giang Hải.
Tập đoàn Uyển Như chính là thần hộ mệnh của Thành phố Giang Tư. Còn việc
tại sao tập đoàn Uyển Như lại phát triển hùng mạnh được như ngày hôm
nay, nguyên nhân thực sự bên trong rất khó đoán được.
“Đi bác sĩ trước, chuyện chụp hình không cần phải vội.” Giang Hải nhìn đạo diễn, tóc tai bù xù, khóe miệng còn đang dính máu.
“Không sao, không sao. Cũng may các thiết bị quan trọng không bị hư hỏng gì.”
Giang Hải gật đầu, chậm rãi ngồi sang một bên, ánh mắt sâu xa ngước nhìn về phía biển.
Anh luôn có một cảm giác kỳ lạ với biển. Mẹ anh đã từng bị chôn vùi trong màu nước xanh thẳm này.
Các nhân viên bận rộn không có ai rời đi.
Cố Uyển Như cũng không muốn làm phiền đến công việc của Lam Sương Nhi, cô
bước đến bên cạnh Giang Hải nhìn thấy vẻ mặt sâu sắc của anh.
“Đang nghĩ gì vậy?” Giang Hải cười miễn cưỡng, không nói gì.
Cố Uyển Như lắc đầu, cô biết Giang Hải đang có tâm sự.
Cô quay đầu lại: “Sương Nhi, tôi đi thay quần áo với cô.”
Ngay sau đó Lam Sương Nhi đã thay xong quần áo bước ra ngoài.
Tuy nhiên, điều khiến Giang Hải suýt chút nữa rơi cả kính chính là, Cố Uyển Như cũng mặc một chiếc váy mùa hè mát mẻ, xõa tóc, toát lên cảm giác
rất thoải mái.
Hai người con gái vô cùng xinh đẹp, muốn khí chất
có khí chất, muốn vóc dáng có vóc dáng, hai người xuất hiện khiến tất cả các nhân viên xung quanh đều phải giật mình đứng hình tại chỗ.
“Có đẹp không?” Hai cô gái bước tới trước mặt Giang Hải, khuôn mặt Cố Uyển Như đỏ ửng lên.
“Đẹp lắm! Hì hì…” Giang Hải đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới, không cần
biết Cố Uyển Như đang ở trạng thái nào, đều khiến Giang Hải bị mê hoặc.
Lúc này, Giang Hải vẫn đang tưởng tượng, nếu như Cố Uyển Như mặc một chiếc áo tắm…
“Điệu cười của anh thật dung tục.” Cố Uyển Như lẩm bẩm ậm ừ, nhưng trong lòng lại tràn ngập sự ngọt ngào.
“À, đúng rồi, vợ à, sao em cũng thay quần áo rồi, không phải là… em cũng muốn chụp ảnh đấy chứ?”
“Sao, không được à?” Cố Uyển Như xoay một vòng, bĩu môi: “Đợi vài năm nữa thì già rồi, không có tâm trạng để mà chụp hình nữa.”
Hơn nữa, được người chuyên nghiệp chụp ảnh cho đương nhiên là sẽ khác hẳn
với mấy cửa hàng chụp ảnh bình thường rồi. Cố Uyển Như muốn nhân cơ hội
này để chụp vài tấm làm kỷ niệm cũng là chuyện hợp lý thôi.
Lam Sương Nhi đứng phía sau Cố Uyển Như gương mặt vẫn nở nụ cười, nhìn Cố Uyển Như đứng nói chuyện với Giang Hải.
Trong lòng lại có cảm giác mất mát đến cực điểm.
So với vóc dáng của Cố Uyển Như, Lam Sương Nhi cảm thấy cô ta cũng không hề thua kém.
Nhưng, tại sao Giang Hải từ đầu đến cuối đều không nhìn Cố Uyển Như, trong mắt Giang Hải có thể nhìn thấy được tình yêu sâu đậm.
Tình yêu này thật sự rất thuần khiết, hoàn toàn coi người khác như không khí.
Cô ta từ nhỏ đến lớn luôn được người khác săn đón, đặc biệt là khi bước
chân vào làng giải trí, Lam Sương Nhi luôn đứng trong ánh đèn sân khấu,
chưa bao giờ trải qua cảm giác bị coi thường như vậy.
Giang Hải đứng dậy, bước lại gần, khẽ nói vài câu.
Khuôn mặt Cô Uyển Như lập tức đỏ bừng, bởi vì quá xấu hổ nên cô nhéo mạnh phần da thịt mềm mại ở eo Giang Hải.
“Bà xã, anh chỉ muốn nhìn em mặc đồ bơi, em không biết em mặc đồ bơi đẹp đến nhường nào đâu.”
“Hừ, đồ biến thái.” Giọng nói của Cố Uyển Như bé như muỗi kêu.
Bộ ảnh chân dung của Lam Sương Nhi phải mất bốn năm giờ để chụp.
Trong lúc Lam Sương Nhi thay trang phục khác, Cố Uyển Như đã tạo nhiều tư thế khác nhau và cũng chụp được một số bức ảnh khá thú vị.
Giang Hải ở bên cạnh, nghiêng người thán phục.
Ngậm ống hút trong miệng, không hề chớp mắt.
“Tốt, đẹp lắm.”
Đạo diễn vỗ tay, nhìn mấy bức ảnh vừa mới chụp, rất hài lòng
Trong số đó, những bức của Cố Uyển Như có một vẻ đẹp rất riêng biệt.
Những bức ảnh này nếu được rửa ra thì không biết sẽ có bao nhiêu người phải chảy nước miếng đây.
Đương nhiên, đạo diễn cũng biết, với tư cách là bà chủ của tập đoàn Uyển Như, Cố Uyển Như, đương nhiên sẽ không dùng hình ảnh của mình cho mục đích
quảng cáo, bộ ảnh này của cô hẳn là chỉ dùng để làm kỷ niệm, trong lòng
ông ta có chút thất vọng.
Nhưng bức ảnh này Giang Hải cũng được xem qua, vô cùng hài lòng gật đầu liên tục.
Anh gần như chắc chăn đợi đến khi sản phẩm mới của tập đoàn Uyển Như được
tung ra thị trường, bọn họ nhất định sẽ nhanh chóng khai mở rộng cục
diện chiếm lĩnh thị trường.
Sợ là đến lúc đó sẽ có nhiều người
không phải vì muốn mua sản phẩm của Tập đoàn Uyển Như, mà là muốn có
được một bức ảnh của Lam Sương Nhi.
Những khách hàng này, sau khi
sử dụng qua sản phẩm của Tập đoàn Uyển Như, cảm thấy rất hợp tay, tự
nhiên sẽ trở khách hàng trung thành.
Giang Hải sờ sờ cằm nói với Cố Uyển Như: “Vợ à, rốt cuộc là ai nghĩ ra ý tưởng mua hàng tặng ảnh này vậy?”
“Xứng đáng được khen thưởng!”
Cố Uyển Như mím môi: “Nếu như lần này thành công, tương lai của tập đoàn
Uyển Như sẽ vô cùng vững chắc, sau này cho dù tập đoàn Uyển Như ở trên
thị trường hoặc trong các hoạt động khác, chúng ta đều có thể dùng cách
này để mở rộng cục diện.”
“Anh không biết giới trẻ ngày nay rất cuồng theo đuổi thần tượng sao?”
“Chúng ta cũng có thể tìm thêm một vài người mẫu có ngoại hình xinh đẹp để
chụp ảnh bìa quảng cáo, dù sao mọi người cũng đều rất chuộng những sản
phẩm có tính thẫm mỹ cao.”
Đối với việc quản lý công ty, Giang Hải cũng không có ý kiến gì.
Lam Sương Nhi và Cố Uyển Như lại đi thay quần áo, Giang Hải cầm một chai
nước khoáng lên, nhìn ra biển, ánh mắt xa xăm, lại rơi vào trầm tư.
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy Cố Uyển Như ra khỏi lều.
Giang Hải cau mày, bước vào, nhẹ giọng hỏi: “Vợ à, sao em lâu vậy?”
Không có ai trả lời, nhưng Giang Hải có thể cảm nhận được ở bên trong lều có người đang kiềm nén tiếng cười.
Trong lòng co chút hoài nghi, hai cô gái này rốt cuộc đang định làm gì
Cửa lều được mở ra, Cố Uyển Như bước ra ngoài.
Sau đó, Lam Sương Nhi trên người mặc một bộ bikini, đang cúi người tìm thứ gì đó trong đống quần áo, ngẩng đầu nhìn Giang Hải.
Nếu như là một người đàn ông bình thường nhìn thấy bộ dạng này của Lam
Sương Nhi lúc này, không chảy nước miếng thì cũng sịt máu mũi.
Tuy nhiên, Giang Hải lại thản nhiên nhìn sang chỗ khác.
“Thay quần áo lâu như vậy, anh còn tưởng đã xảy ra chuyện gì.”
Cố Uyển Như khẽ cười.
“Uyển Như, cô có để ý không?”
Giang Hải có chút ngạc nhiên kinh ngạc, để ý cái gì?
Lam Sương Nhi thở dài tỏ vẻ thất vọng.
“Lần này thì cô tin rồi chứ, trong mắt anh ấy, trừ cô ra, không có ai có thể lọt vào cả, cô nhìn xem, tôi mặc gợi cảm như vậy, mà anh ta cũng không
thèm nhìn đến một cái.”
Mà Giang Hải lúc này đột nhiên hiểu ra, hóa ra là hai cô gái này là đang muốn thăm dò anh.
Cố Uyển Như chỉ trừng mắt lại tỏ vẻ trách móc Lam Sương Nhi đã nói ra sự thật.
Cô lập tức đóng cửa lều lại trách móc: “Thật là, tại sao cô lại nói cho Giang Hải biết chứ.”
“Cô không sợ anh Giang sẽ thích tôi sao? Thử một chút lỡ bị tôi bắt cóc luôn thì sao?”
Lam Sương Nhi cười khúc khích, chỉ là trọng giọng nói trầm thấp mang theo một chút cay đắng.
Làm một ngôi sao, trước giờ cô ta đã quen với việc mặc lên người các loại
trang phục nổi bật dưới ánh đèn. Chỉ là Giang Hải lúc này nhìn thấy cô
ta mặc bikini nhưng ánh mắt không có chút dao động, coi như không có
chuyện gì.
“Anh ấy, không phải ai cũng có thể bắt cóc được đâu.”
Trái tim của Cố Uyển Như tràn đầy hạnh phúc, ngay cả chính cô cũng không ngờ rằng vị trí của cô trong lòng Giang Hải lại quan trọng, lại duy nhất
đến như vậy.
“Cô mau đi thay quần áo đi, lát nữa cùng nhau ăn cơm tối.”
Nói xong, Cố Uyển Như ra khỏi lều.
Mà Giang Hải lúc này vẫn đứng ngay ở cửa, cuộc đối thoại vừa rồi, Giang
Hải nghe rất rõ ràng, nhưng Cố Uyển Như lại cho rằng Giang Hải không
nghe thấy gì cả.
“Trông đẹp không?” Cố Uyển Như hỏi.
“Nhìn cũng được.” Giang Hải gật đầu: “Chỉ là nhiều vải quá, anh vẫn thích dáng vẻ lúc em ngủ hơn.”
Ngủ? Mặc đồ ngủ? Không, thứ mà Giang Hải muốn thấy là… tên biến thái này!
“Em là đang muốn hỏi anh thấy Lam Sương Nhi có đẹp không?”
“Cũng đẹp, nhưng anh chỉ thích nhìn em.”
Nếu là trước đây, có thể Cố Uyển Như sẽ không tin, đàn ông trên đời này có ai mà không háo sắc chứ?
Thế nào là một người đàn ông có trách nhiệm? Trong lòng nghĩ, nhưng không
nói cũng không làm ra những chuyện vượt quá giới hạn, thì đã là một
người đàn ông tốt rồi.
Giang Hải lại khác, anh ấy thật sự không thèm nhìn, cho dù có nhìn rồi thì cũng không bị dụ dỗ.
Cố Uyển Như có thể nhìn thấy, lúc Giang Hải nhìn thấy Lam Sương Nhi trên
người chỉ mặc một bộ quần áo tắm vô cùng gợi cảm, nhưng ánh mắt của anh
lại trong veo tựa hồ, không một chút dao động.
Nhân viên đang thu dọn đồ đạc, Giang Hải cũng đã sớm sắp xếp cho những người này.
Khi mọi người trở về khách sạn, sẽ có nhân viên y đến kiểm tra phục vụ, và mỗi người cũng sẽ được bồi thường tương ứng.
Lúc này, Hạ Phi lại xuất hiện cùng với một người nào đó, đứng từ xa ra hiệu “OK” với Giang Hải.
Tượng cát, đã hoàn thành.
Tại một bờ biển cách bãi cát này vài cây số, một vài tác phẩm điêu khắc trên cát độc đáo được dựng lên.
Người đàn ông đi đầu dính đầy cát, chỉ để lộ ra mỗi mắt và miệng.
Giữa hai bàn chân còn có một sự ẩm ướt, là vì kìm không được mà tiểu ra
quần, nó như xuyên thủng lớp cát quấn quanh người, lộ ra một cái lỗ
không lớn không nhỏ.
Khi nghe nói bọn họ đã đắc tội với Giang Hải, người đã thuê địa điểm này chính là tập đoàn Uyển Như.
Người đàn ông lỗ mãng này, thật là vô cùng ngu ngốc.
Ở Thành phố Giang Tư này, cho dù có đắc tội đến ông trời, cũng không thể đụng độ với Tập đoàn Uyển Như.
Đối với những người tuân thủ pháp luật, Tập đoàn Uyển Như chính là trung tâm kinh tế của Thành phố Giang Tư.
Mà đối với những tên tội phạm này, Tập đoàn Uyển Như chẳng khác gì là ác quỷ.
Xe của Giang Hải đi ngang qua bãi biển.
Trong xe, Cố Uyển Như đang trò chuyện vui vẻ với Lam Sương Nhi.
“Này, Uyển Như, cô xem đó là cái gì?”
Cửa xe, vừa hay đối diện thẳng với mấy tượng cát.
Hai cô gái không hề biết rằng những người phía trong bức tượng cát đó chính là đám người đã gây rắc rối với bọn họ cách đây không lâu.
“Hình như lúc tới đây không nhìn thấy, không biết là ai lại trẻ con như vậy, còn tỉ mỉ đắp cả đống cát này lên.”
Cố Uyển Như lắc đầu: “Có điều, đắp quá xấu rồi.”
Giang Hải xoay người liếc mắt nhìn Hạ Phi đang lái xe.
Hạ Phi chế nhạo: “Cũng không phải ai cũng có thể đắp được đống cát như vậy, anh Giang…”
“Đúng vậy.” Cố Uyển Như mỉm cười rồi hít một hơi thật sâu.
Cô vẫn nhớ khi còn nhỏ, khi bệnh tình của Tô Cảnh Thẳng đã có phần thuyên giảm, cô cũng đưa ông ra bãi biển chơi đắp cát.
Tuy nhiên, sau đó bệnh tình của Lôi Nhân Hào ngày càng trở nặng, từ đó cô cũng không còn được chơi đắp cát nữa.
Đưa mấy người đến khách sạn xong, Hạ Phi gãi gãi đầu, vẫn còn có chút do
dự: “Anh Giang, hay là… em đi luyện tập đắp cát một chút?”
“Tôi
thấy cậu chính là một cái tượng cát.” Giang Hải hững hờ liếc nhìn một
cái, với trình độ này, luyện tập nhiều thật sự có thể tốt lên sao?
Nhìn Giang Hải, Hạ Phi cười khan: “Không biết đắp cát cũng không phải lỗi
của em mà, anh cưng chiều vợ, mà bọn em còn cần phải học hết tất cả các
tài nghệ…”