Chương 314 - Cùng nhau chụp hình
Tập đoàn Uyển Như, Thành phố Giang Tư.
Giang Hải cầm điện thoại, sắc mặt thâm trầm.
“Anh, chuyện này xem ra anh phải tự mình đi làm.”
“Uhmm, đánh rắn phải đánh dập đầu……”
“Anh, thâm nhập vào Nhật Bản, anh nhất định phải chú ý an toàn.”
“……”
Tắt máy, sắc mặt Giang Hải càng thêm âm trầm.
“Thất Hồn, cậu mang theo Kiếm Tự Môn, đi Nhật Bản, bảo đảm an toàn cho sư huynh……”
Thất Hồn hơi khó xử: “Đế Vương, bên cạnh anh……”
“Nhật Bản sẽ không dốc toàn bộ lực lượng. Cũng vừa vặn, làm xong chuyện này, cũng là lúc đi gặp đám người của hội Duy Hợp kia.”
Thấy Giang Hải kiên quyết như vậy, Thất Hồn hơi khom lưng, xoay người rời đi.
Mà Giang Hải chậm rãi ngẩng đầu, ngắm nhìn những đám mây đen đang trôi ở phía chân trời.
“Sắp thay đổi thời tiết sao? Tôi vốn không nghĩ sẽ xử lý những thứ vụn vặt này sớm như vậy.”
Giữa Phương Đông và Nhật Bản, có một mối thù truyền kiếp vĩnh viễn cũng không thể hóa giải nổi.
Rất nhiều người không biết, Phương Đông và người Do Thái cũng có mối thù truyền kiếp chưa hóa giải.
Nhật Bản đã từng cấu kết với người Do Thái, từng lập ra kế hoạch ‘đánh bắt’ lớn ở Phương Đông.
Vọng tưởng biến 3 tỉnh phía Bắc tạo thành vương quốc của người Do Thái.
Cho đến ngày nay, ở bên ngoài Thiên Lương, vẫn còn có một khu tự trị của người Do Thái.
Trở lại văn phòng, Cố Uyển Như đang cau mày lật xem một bản tài liệu.
“Vừa rồi mẹ gọi điện thoại tới, nói buổi tối ăn cá.”
“Ừm!” Cố Uyển Như đầu cũng không nâng lên.
Qua hồi lâu, Cố Uyển Như mới đặt tài liệu trong tay xuống, xoa bóp giữa hai chân mày.
“Ngày mai đi biển một chuyến đi.”
“Đi tắm biển?”
Giang Hải cười hì hì, trong lòng đang nghĩ, Cố Uyển Như mặc đồ bơi vào, vậy thật sự khiến người ta chết mê chết mệt.
“Tắm biển gì chứ, là đi chụp hình cho Lam Sương Nhi.”
Hiện giờ, Lam Sương Nhi trực thuộc công ty giải trí Uyển Như dưới cờ tập
đoàn Uyển Như, dưới sự sắp xếp của Cố Uyển Như, tận lực bao bọc Lam
Sương Nhi, những bài hát mới cũng đang trong quá trình sáng tác, tin
tưởng nhất định sẽ thu hút không ít người hâm mộ.
Dựa theo kế hoạch của Cố Uyển Như, một album đơn này của Lam Sương Nhi sẽ chỉ tặng chứ không bán.
Mua sắm đủ một lượng sản phẩm của tập đoàn Uyển Như, là có thể nhận được một album chính thức.
“Đây là kế hoạch của công ty giải trí báo lên, em cảm thấy cũng được.”
Nói xong, Cố Uyển Như đưa tài liệu cho Giang Hải xem.
Giang Hải quét mắt qua vài lần, khóe miệng tươi cười nhếch lên.
Gần đây tập đoàn Uyển Như mới đẩy ra sản phẩm mới, khách hàng mục tiêu
chính là những người trẻ tuổi, bộ phận marketing của công ty sau một
phen suy nghĩ, nghĩ ra cách tặng poster ảnh cá nhân có kí tên của Lam
Sương Nhi.
Lam Sương Nhi vẫn luôn lấy hình tượng ngọc nữ, ảnh cá
nhân kiểu này cũng chưa từng chụp qua, tin tưởng sẽ dấy lên đề tài không nhỏ.
Mà lúc này, Giang Hải lại không hề quan tâm đến việc chụp
ảnh kia của Lam Sương Nhi, nhìn Cố Uyển Như, tưởng tượng ra nếu vợ mình
cũng chụp một bộ hình như vậy, mình nhìn thấy không biết có chảy máu mũi hay không.
“Anh ở đó cười xấu xa gì vậy?” Cố Uyển Như bị Giang Hải nhìn đến dựng tóc gáy.
Giang Hải tiến lên, kéo Cố Uyển Như vào trong lồng ngực, không đợi Cố Uyển
Như nói chuyện, đã cúi đầu, phong tỏa đôi môi Cố Uyển Như.
“Ưm…”
Trong giây lát, đầu óc Cố Uyển Như hoàn toàn trống rỗng.
Giang Hải càng lúc càng to gan, ngay trong văn phòng, không hề cố kỵ mà làm chuyện đáng xấu hổ.
Chính mình lại không có sự chuẩn bị tốt, quá đường đột……
Giống như……
Cho đến tận khi Giang Hải buông cô ra, Cố Uyển Như vuốt ve chút ấm áp trên môi mình, giống như…… Cũng không cần chuẩn bị cái gì.
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Uyển Như hận không thể tìm cái khe đất mà chui vào.
Quá xấu hổ.
“Ngày mai anh có đi hay không?”
Cố Uyển Như hỏi.
Giang Hải lắc lắc đầu, vừa định nói không đi, nhưng ngay sau đó lại gật đầu nói: “Anh cùng đi với em.”
Tuy hệ thống tình báo của Minh Khôn vẫn luôn đang giám thị Thanh Thiền bên
kia, nhưng đối với an toàn của Cố Uyển Như, Giang Hải trước sau vẫn
không thể nào yên tâm.
“Anh cũng đi.”
“Đi xem mỹ nữ……”
Giang Hải cười xấu xa, thưởng thức vẻ hơi ngượng ngùng đầy yêu kiều của Cố Uyển Như.
Cố Uyển Như cũng thật đơn thuần, thiện lương, chỉ e cô vĩnh viễn không thể tưởng được, thế giới thế giới ngầm tàn khốc và vô tình như thế nào.
Có điều, Giang Hải chưa từng nghĩ sẽ để Cố Uyển Như nhìn thấy những thứ dơ bẩn đó.
Cô không cần phải biết, Giang Hải làm là được rồi.
Cuộc họp công bố sản phảm của Tập đoàn Tiên đã khai màn xong, tỉnh Hải Đông dấy lên một làn sóng vang động lớn.
Mọi người đều đang hứng thú suy đoán, sản phẩm tung ra lần này của tập đoàn Uyển Như là gì.
Thật ra, điều làm mọi người cảm thấy hứng thú nhất chính là, trong trăm
người đầu tiên mua được sản phẩm, đều sẽ được tặng một tập poster ảnh cá nhân có chữ kí của Lam Sương Nhi.
Không biết bao nhiêu chàng trai đang tha thiết ước mơ đồ vật như thế, vậy mà lại tặng không.
Vốn dĩ, Lam Sương Nhi chỉ là tiểu minh tinh tuyến hai, bởi vì công ty giải
trí đổi chủ, cũng bởi vì cuộc họp báo truyền thông của tập đoàn Uyển
Như, đã tạo ra danh tiếng lớn.
Mọi người sôi nổi suy đoán, nữ minh tinh này có bối cảnh gì, cũng như có tác phẩm gì.
Có chú ý thì sẽ trở thành chủ đề hot, rất nhanh, cái tên Lam Sương Nhi nhảy ngay lên bảng hot search tìm kiếm.
Lấy tên lên hot search, từ xưa đến nay, e là Lam Sương Nhi cũng là người đầu tiên.
Cũng phải nói rằng, tuyên truyền đúng vào điểm tốt, hoạt động mở rộng vô cùng thành công.
Lam Sương Nhi và tập đoàn Uyển Như, đều thắng lợi.
Ngày hôm sau, Giang Hải mang theo Cố Uyển Như đi ra biển.
Tất cả mọi nhân viên đều đã làm xong công tác chuẩn bị, chỉ đợi Lam Sương Nhi trang điểm xong là sẽ chụp ảnh.
Lam Sương Nhi liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc xe đang dừng cách đó không xa.
Giang Hải xuống xe, mở cửa xe cho Cố Uyển Như.
Trong phút chốc, nội tâm Lam Sương Nhi lại vô cùng căng thẳng, không bình tĩnh nổi.
Trong đầu lại lần nữa hồi tưởng lại hình ảnh nam tính, kiên cường của Giang
Hải khi ở Thanh Thiền đối mặt với Tả Thành, khi anh giáo huấn Tả Thành,
thật sự uy vũ khí phách.
Cô ta còn nhớ lại, trên người Giang Hải tản mát ra hơi thở mãnh liệt đầy nam tính.
“Cố tổng …… anh Giang……”
Đạo diễn phụ trách chụp hình lần này, nhìn thấy sếp lớn đến, một đường chạy vội chạy lên phía trước.
“Anh cứ bận việc của anh đi, chúng tôi qua đây xem chút thôi.” Cố Uyển Như nhìn về phía Lam Sương Nhi, vẫy vẫy tay chào.
Cố Uyển Như đi lên trước, quan sát Lam Sương Nhi một lượt từ trên xuống dưới: “Wowww, bộ quần áo này thật xinh đẹp.”
Trang phục của Lam Sương Nhi khiến Giang Hải có chút thất vọng, anh còn đang
cho rằng chụp ảnh poster đều sẽ mặc rất ít, không ngờ là vẫn giữ phong
cách ngọc nữ như cũ, toàn thân bao bọc kín mít.
Cố Uyển Như và Lam Sương Nhi cười cười nói nói hàn huyên vài câu, hai người tuy quen biết
chưa bao lâu, nhưng lại chỉ hận gặp nhau quá muộn, thân thiết khiến
người ngoài còn tưởng là chị em thân thiết.
Giang Hải đi sang một
bên, rút ra một điếu thuốc, châm lửa, rít mạnh vài hơi, ngay sau đó,
trước khi Cố Uyển Như xoay người, ném xuống, dẫm dẫm vào trong cát.
Giả bộ không có việc gì tìm ghế ngồi xuống, lấy điện thoại ra xem.
“Nè nè……”
“Ai cho các anh dựng lều bạt ở chỗ này?”
“Nhanh thu dọn mớ đồ đạc lộn xộn này đi.”
Đột nhiên, một âm thanh kỳ quái truyền đến, giọng điệu rất ngang ngược.
Đạo diễn quay đầu nhìn lại, sửng sốt một chút, lúc này có một đám người đi
tới, trực tiếp làm lơ tất cả các công nhân viên, lập tức muốn đi dỡ bỏ
lều chụp ảnh.
“Khoan đã!”
Những thiết bị này đều đã được
điều chỉnh xong, nếu bị động vào, sợ là sẽ lại mất một khoảng thời gian
khá lâu để điều chỉnh lại.
“Các anh làm gì đó? Tại sao lại quấy rầy chúng tôi chụp hình.”
Tìm chỗ chụp hình, đương nhiên phải chọn lựa nơi có phong cảnh đẹp nhất.
Bãi biển này là nơi có phong cảnh đẹp nhất ở Thành phố Giang Tư này. Nhưng
nơi này lại là bãi biển tư nhân, tập đoàn Uyển Như thuê dùng, cũng đã
trả tiền.
Cho nên đạo diễn nói chuyện vô cùng tự tin.
Người
dẫn dầu hơi ngẩng đầu, một bên lông mày nhướn lên, khóe miệng hơi nhích, cười lạnh một tiếng: “Này lão già, ông có bị điếc không thế?”
“Ông đây nói các người lập tức cút đi, không nghe thấy à?”
Nói xong, tên lỗ mãng đi đầu duỗi tay muốn dỡ thiết bị.
“Các anh muốn làm gì? Đây là chỗ của bọn tôi.”
Đạo diễn rất là bực bội, bỏ tiền thuê phim trường, vô duyên vô cớ ban ngày
ban mặt lại xuất hiện loại người chuyện gây sự như vậy, bất cứ ai cũng
sẽ không để yên được.
Tên dẫn đầu ngẩng đầu nhìn đạo diễn, giờ chân đá cái bàn sang một bên.
“Bảo mấy người cút đi thì cút đi, sao còn lắm lời vậy, còn không cút đi, tao sẽ đập nát những thứ này.”
Nói ra một cách nhẹ nhàng, vừa nghe đã biết giọng điệu ngang ngược, không hề kiên nhẫn.
“Các người cũng quá ngang ngược rồi đấy?”
Đạo diễn nổi giận, ông ta đã đi qua rất nhiều nơi, loại ác bá này cũng thấy không ít, nhưng gây sự ở chỗ phim trường đã được thuê, thật sự đúng là
lần đầu.
Trước khi tới Thành phố Giang Tư, đạo diễn này cũng đã
nghe qua, trị an trong Thành phố Giang Tư rất tốt, có thể nói đêm không
cần đóng cửa, nhặt được của rơi cũng không ai tham lam.
Không ngờ, nghe đồn chưa hẳn đúng, phải tận mắt nhìn mới là sự thật.
Tên lỗ mãng kia sắc mặt tức khắc trầm xuống.
“Vẫn còn mạnh miệng, đừng trách tôi không nhắc nhở ông, bây giờ cút đi ngay
còn kịp, chờ chúng tôi ra tay rồi, những thiết bị này, tôi sẽ đập nát
không chừa cái nào.”
Đạo diễn kia cũng nổi giận, Thành phố Giang Tư thật sự là nơi không nói đạo lý sao? Những người này sao lại ngang ngược như vậy?
Không chỉ có đạo diễn, ngay cả những nhân viên đang đứng một bên đều đang tức giận.
“Các người dám!”
Đạo diễn đứng chắn ở trước thiết bị, nhân viên đằng sau cũng chạy tới chắn, những thứ này đều là đồ kiếm cơm của bọn họ.
Hiện tại có ai không biết, Lam Sương Nhi và giám đốc tập đoàn Uyển Như thân
thiết như chị em, công ty đi chụp hình cho Lam Sương Nhi, là đặc biệt
phá lệ coi trọng.
Thậm chí, công ty còn tuyên bố, nếu bộ hình này chụp tốt, nhận được hưởng ứng tốt, bọn họ sẽ nhận được không ít tiền thưởng.
Lần này đến Thành phố Giang Tư, bọn họ đều đã đem thiết bị tốt nhất của mình tới.
“Đúng là muốn chết!”
Tên ngang ngược cầm đầu cười lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm, giơ tay lên:
“Các anh em, lên đi, đập hết đồ đạc của bọn họ ra cho tôi.”
Vừa dứt lời, những tên côn đồ phía sau lập tức vọt ra, muốn ra tay cướp lấy thiết bị.
Đạo diễn vội vã, tức giận nói: “Bảo vệ thiết bị!”
Đồng thời cùng lúc cũng vật lộn với một người đàn ông.
“Các người dám đụng đến đồ của chúng tôi, tôi sẽ liều mạng với các người.”
Ông ta hét lớn một tiếng, ra sức đẩy.
Nhưng dù gì tuổi tác cũng cao rồi, người kia chỉ lui lại mấy bước, đạo diễn lại đụng vào thiết bị rồi ngã xuống.
Tên dẫn dầu hừ một tiếng, nhấc chân lên đạp một cái.
Đạo diễn vừa lảo đảo đứng lên còn chưa vững, đầu lại cắm vào trong bãi cát.
Tên cầm đầu tiến lên, hung dữ đạp lên bụng ông ta, khiến đạo diễn phải co người lại.
Gót giày bẩn thỉu, đạp lên trên mặt đạo diễn, mạnh mẽ day ấn.
Đạo diễn đau đớn rên rỉ, trên mặt và trên người đều dính cát.
“Lão già này không biết sống chết. Cũng không nghe ngóng xem, ông đang ở nơi nào.”
“Ông đây hỏi lại ông lần nữa, có nhanh cút đi không?”
Phía bên kia, những nhân viên làm việc nào phải là đối thủ của những người này, một trận gà bay chó sủa.
Thiết bị cũng loạn thành một đống, người ngã ngựa đổ.
Mấy người nhân viên đang cố gắng che chở cho thiết bị, mặc kệ lũ người côn đồ kia đang ra sức đạp lên người họ.
Vài người máu mũi còn chảy thành dòng, trên người chỗ xanh chỗ tím, nhưng
cho dù là như vậy, cũng không cho bọn họ hủy hoại thiết bị.
“Aaaaa……”
Nhân viên kêu thảm lên, trong ngực ôm thiết bị giá trị nhất, chết cũng không buông tay.
“Đừng động vào thiết bị của tôi …… đừng động vào……”
Gào lớn lên, gân xanh cũng nhô lên, vô cùng cuồng loạn.
“Mẹ kiếp!”
Tên cầm đầu nhổ toẹt bãi nước bọt về phía đạo diễn: “Bảo cút đi không cút? Chẳng lẽ, ông muốn chết ở đây sao?”
“Aaa……”
Lại đá tiếp một cái vào ngực đạo diễn, vô cùng hiểm ác.