Chương 315 - Chỉ cần một thứ
Một cú đá này, tên côn đồ cơ hồ dùng toàn bộ sức lực, cũng hoàn toàn phát tiết lên người đạo diễn một cách tàn nhẫn.
Một tiếng gào rống lên, đạo diễn cũng như phát điên ôm lấy đùi gã kia, há miệng cắn.
“Lũ khốn nạn, tôi liều mạng với các người.”
Một người phong nhã lịch sự, đã hoàn toàn điên cuồng.
Nhưng rốt cuộc thì ông ấy cũng đã có tuổi, bất luận là sức lực hay tốc độ, đều không so được với gã côn đồ kia.
Tên kia bị cắn đau, la lên một tiếng, co chân đá văng đạo diễn ra.
“Bà ngoại mày, tao phải đánh chết mày.”
Tên này tay đấm chân đá, đạo diễn đau đớn không thôi chỉ có thể ôm đầu cuộn tròn, tùy ý cho cơn mưa đạp đá rơi trên thân mình, không lâu sau, khóe
miệng đạo diễn tràn ra máu tươi.
“Đều dừng tay lại!”
“Ai dám cử động thì thử xem!”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
Giọng nói tuy không lớn, nhưng cứ có một loại ma lực, làm tất cả mọi người vì thế run lên, không khỏi dừng động tác trên tay.
Giống như bị đóng đinh tại trận, tất cả mọi ánh nhìn đều tập hợp lại nhìn qua.
Giọng nói này cực có lực uy hiếp, giống như pháp lệnh từ trên trời ban xuống, làm người ta không tự chủ được trong lòng sợ hãi.
Tên côn đồ quay đầu, khuôn mặt tràn đầy vẻ dữ tợn.
Gã nhìn thấy một thanh niên, vẻ mặt âm trầm đang quan sát tất cả.
Mà theo đằng sau thanh niên là hai cô gái xinh đẹp đang hết sức sợ hãi.
Tên này chỉ nhìn thoáng qua nhưng ánh mắt cũng không thể dời đi được. Gã ta còn chưa bao giờ gặp qua cô gái nào xinh đẹp như thế, giống như tiên tử trên thiên cung hạ phàm.
Thất thần giây lát, khóe miệng gã chuyển động, không tự chủ được cười lên mấy tiếng như heo kêu.
Nếu…… chinh phục được hai cô em này…… ha ha……
Bãi biển này, đã từng thuộc về gã ta, mà không lâu trước đây, gã đã bán quyền sở hữu của nó đi rồi.
Khi nghe nói có người muốn thuê dùng bãi biển này, đồ đạc dựng lên một
đống, còn nói là muốn quay phim gì gì đó. Gã đã quyết định đến làm tiền, dù sao thì quyền sở hữu tài sản cũng chưa kịp sang tên. Hiện giờ, bãi
biển này, có thể nói vẫn là của gã.
Vốn chỉ nghĩ tới kiếm chút tiền tiêu, không ngờ, lại còn gặp được cô gái xinh nhường này.
“Wowww, hai vị mỹ nữ, các em tới quay phim sao?”
“Thật hợp quá, anh đây cũng là diễn viên đó, hay là chúng ta cùng nhau quay đi, thế nào?”
“Anh đây am hiểu nhất chính là phim hành động, đặc biệt là loại không mặc quần áo ấy.”
Cố Uyển Như không nói gì, trên mặt cô tràn đầy tức giận.
Lam Sương Nhi lại không tự chủ được nhìn vào bóng lưng Giang Hải.
Bóng lưng Giang Hải cũng không dày rộng. Nhưng lại cho cô ta một loại cảm
giác an toàn, tựa như…… tựa như khi còn đang ở Thanh Thiền, cô ta tin
tưởng, chỉ cần có Giang Hải, bất luận đối diện là bao nhiêu người, đều
không thành vấn đề.
“Cố tổng ……”
“Anh Giang……”
Đạo diễn thấy đám người Giang Hải nghe được động tĩnh từ lều trại chạy tới, gắng gượng bò lên, trên mặt tràn đầy tự trách.
“Tôi…… haiz, thiết bị của chúng ta ……”
Một ít thiết bị dùng màn chiếu đã vỡ tan, đạo cụ quay chụp văng vãi khắp
nơi, máy cơ chụp ảnh chuyên nghiệp loại hàng đầu cũng đã bị đập vỡ, linh kiện rơi khắp nên trên cát.
Giang Hải chậm rãi gật đầu, ánh mắt mang theo tức giận nồng đậm, nhìn chằm chằm gã côn đồ kia.
Nhìn ra được, người này, chính là tên cầm đầu.
Tới địa bàn của anh gây sự, quả thực là chán sống rồi.
Chậm rãi tiến lên, đỡ đạo diễn dậy.
“Ông đã vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho tôi.”
Đạo diễn lau sạch vết máu trên khóe miệng, oán giận nhìn vào ánh mắt còn đang dính chặt lấy Cố Uyển Như của tên côn đồ.
Thở dài, cuối cùng gật gật đầu.
Thành phố Giang Tư, chính là địa bàn của tập đoàn Uyển Như, mặc kệ đã xảy ra
chuyện gì, theo lý, tập đoàn Uyển Như nên ra mặt xử lý.
Khó khăn nâng tay lên, gọi mọi người thu dọn đồ vật.
“Mẹ nó, lão già kia, ông đúng là không muốn sống nữa.” Tên côn đồ phát hiện đạo diễn thu thập dụng cụ, lạnh lùng nói: “Ông đây đã nói rồi, các
người lập tức cút đi.”
Ngay sau đó, nhìn phía Cố Uyển Như: “Hai em gái này, có thể ở lại, đóng phim điện ảnh cùng anh …… ha ha……”
“Em gái?” Giang Hải cười nhạo.
“Ai là em gái anh?”
“Hả?” Tên kia hơi sửng sốt: “Thằng nhãi, chỗ này không chuyện của mày, không muốn chết thì cút sang một bên cho tao.”
“Nếu, tôi không cút thì sao?” Giang Hải đi qua chỗ tên lưu manh.
“Không muốn sống nữa à? Thì để ông đây thành toàn cho mày.”
Gã ta cười lạnh một tiếng, tham lam nhìn trên về phía hai cô gái Cố Uyển Như, đôi môi khô khốc, nhếch môi cười gian.
Gã đang ảo tưởng, nên dùng cách gì để ‘tâm sự’ cùng hai vị mỹ nữ này đây.
Ngay đến Giang Hải, gã cũng không coi ra gì, chỉ là một tên nhãi ranh không biết sống chết.
Thấy Giang Hải đến gần, gã ta bỗng nhiên đá về phía hạ thân Giang Hải.
Hung ác tàn nhẫn, thế âm trầm mạnh mẽ.
Nếu bị đá trúng, thứ đồ chơi của đàn ông, e là sẽ phế đi hoàn toàn.
“Bụp……”
Đúng như dự liệu, chân gã đá lên trên một vật mềm mại.
Nhưng lỗ tai gã, lại nghe thấy một tiếng ầm vang, sau đó là âm thanh xương cốt đứt gãy răng rắc.
Chân anh ta chỉ đá vào vị trí bình thường, nhưng lại giống như đá vào tấm
ván sắt, xương cẳng chân, trực tiếp vỡ vụn, hơn nữa dựa vào âm thanh mà
phán đoán, còn không chỉ đứt một đoạn.
Đôi chân Giang Hải, đang ở giữa không trung.
“Aaaaa……”
Hét thảm một tiếng, cơn đau ập đến, cả người vặn vẹo đổ sụp xuống.
Thân hình uốn éo, ôm lấy một bên cẳng chân bị gãy với một góc độ kì dị, phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.
Mà điều này vẫn chưa hết, bàn tay Giang Hải vung lên, lòng bàn tay giống như cái quạt mang theo luồng gió mạnh úp xuống.
“Bốp……”
Một cái bạt tai, cảm giác như bị cả tảng đá to rơi trúng, hàm răng vỡ nát, sau đó cả người cũng bay ra ngoài.
Một cái tát khiến cho tên côn đồ hoàn toàn bị đánh cho ngây dại.
Đầu cắm xuống bãi cát, hai mắt trừng trừng mông lung, đầu óc trống rỗng.
“Mẹ kiếp!”
Mấy tên anh em mà gã mang tới, thấy một màn như vậy, tức khắc nổi giận, cùng nhau lao về phía Giang Hải.
Bọn họ chính là đi theo gã đó kiếm ăn, lão đại của mình bị đánh, bọn họ mà
dám khoanh tay đứng nhìn, e là không còn cơ hội mà lăn lộn ở đây nữa.
Giang Hải chợt xoay người, ánh mắt lạnh băng nhìn quét sang.
Bước chân của đám người chợt dồn lại, không dám tiến về phía trước dù chỉ nửa bước.
Ánh mắt kia, thật là đáng sợ.
Giống như Tử Thần đến từ địa ngục.
Bọn họ không chút nghi ngờ, chỉ cần Giang Hải muốn, bọn họ sẽ lập tức đi tìm chết.
Cả người run rẩy, không nhịn được rùng mình, mọi người chỉ cảm thấy hai
chân nhũn ra, không tự chủ được chậm rãi lui về phía sau.
Nhưng Giang Hải không hề tính sẽ buông tha cho bọn họ.
Bước chân không nhanh không chậm, tiếng đạp lên cát sàn sạt phát ra khiến tim người ta đập nhanh.
“Bốp……”
“Aaaa……”
“Bốp……”
“Aaaaa……”
Một loạt tiếng bạt tai giòn giã vang lên, đánh bay từng người một.
Cách đó không xa, trên một cồn cát nhỏ, từng người ngã lộn nhào xuống cát, mềm như những củ hành cắm vào trong cát.
“Aaaa……”
Một bạt tai của Giang Hải, làm đầu óc tất cả bọn họ có chút chấn động, một trận mơ hồ.
Giãy giụa nửa ngày, mới rút được cái đầu đang cắm trong cát ra, trong mũi,
trong miệng, trong tai, thậm chí trong mắt, tất cả đều có cát.
Bọn họ đang ho khan kịch liệt không ngừng, suýt chút nữa bị sặc chết.
Tên côn đồ cầm đầu không bò dậy nổi, xụi lơ quỳ rạp trên mặt cát, nhìn Giang Hải, giống như nhìn thấy một con quái vật.
Động tác Giang Hải quá nhanh.
Gã ta chỉ là mơ hồ nhìn thấy tàn ảnh, mà những người anh em của gã, đều bị đánh bay.
Tốc độ nhanh như vậy, cứ như, không phải người.
“Mày…… mày……mày rốt cuộc là ai……”
“Chết…… tao cũng phải chết…… cho rõ ràng……”
Tên cầm đầu kia cũng đủ can đảm, nhưng gã lại đang phải đối mặt với người
tuyệt đối không thương hại kẻ địch như Giang Hải, bất luận là mềm yếu
hay kiên cường, kết quả cũng sẽ như nhau.
Giang Hải cười dữ tợn, đi về hướng gã.
“Chồng ơi……”
Sắc mặt Cố Uyển Như có chút tái mét, Giang Hải đánh người như vậy, thật sự đáng sợ.
Vô cùng hung hãn, hơn nữa còn lợi hại như vậy.
Cô còn nhớ rõ, lần trước Giang Hải hung tàn như thế, chính là lần cô bị bắt cóc.
Cố Uyển Như biết, nếu để Giang Hải tiếp tục ra tay, rất có khả năng sẽ xảy ra án mạng.
Tuy Cố Uyển Như không hỏi, nhưng lần đó bị bắt cóc, Quan Đồng bị rơi xuống
lầu chết, tự nhiên có thể đoán được là do Giang Hải làm.
Lúc này, ven đường cách đó không xa, có mấy chiếc xe dừng lại, là Hạ Phi đuổi theo đằng sau.
Hạ Phi mang theo những người này tới bảo vệ Cố Uyển Như, không ngờ vừa mới xuống xe, đã nhìn thấy trên bãi biển loạn thành một đống.
“Anh Giang……”
Giang Hải giơ tay lên: “Mang người đi, hỏi cho rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì, sau đó làm thành tượng cát.”
Hạ Phi biết nên làm như thế nào.
Nếu mục đích tên côn đồ kia là nhằm vào Cố Uyển Như, như vậy cũng không cần thiết tồn tại trên đời này nữa.
Nếu gã đó chỉ là có chút ngang ngược kiêu ngạo, tội chết có thể miễn nhưng tội sống cũng khó tha.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, ở Thành phố Giang Tư lại dám bá đạo như vậy, chính là cách cái chết cũng không xa.
Bãi biển không phải rất lắm cát sao? Lấy chút keo nước, lấy người làm phôi, làm thành tượng cát, cũng không khó!
Hạ Phi nhìn Cố Uyển Như, hiểu rõ dụng ý của Giang Hải, vẫy tay cho người mang đám người cùng tên côn đồ kia lên xe.
“Chúng mày…… chúng mày muốn làm gì? Có còn vương pháp hay không? Còn có hay không…… aaaaa……”
Khẽ động vào cái chân gãy, gã ta đau đớn gào lên.
Mà so với đau đớn, gã càng sợ, sợ Hạ Phi mang gã đem đi thì gã sẽ phải chịu loại “đãi ngộ” nào, chắc không cần nói cũng biết.
“Vương pháp?” Hạ Phi phủi tay, vung một cái bạt tai.
“Ở Thành phố Giang Tư, ông đây chính là vương pháp!”
“Đại ca, đại ca…… tôi sai rồi, tôi không dám nữa……”
“Làm hỏng đồ vật của các anh, chúng tôi sẽ bồi thường, chúng tôi sẽ bồi
thường ……” Một tên tay chân khác thấy tình hình không tốt, liên tục xin
tha.
“Bốp bốp bốp……”
Hạ Phi vung tay lên xuống, đánh cho mặt tên này như cái đầu heo, miệng sưng lên nên không thể ồn ào thêm nữa.
Tập đoàn Uyển Như ai mà không biết, chọc cho Cố Uyển Như không vui, chính là tìm chỗ chết.
Ném người vào trong xe, ánh mắt Hạ Phi trở nên lạnh nhạt.
Trong mắt anh ta, mấy người côn đồ lưu manh này, đã là người chết rồi.
“Người anh em…… người anh em à…… tôi có tiền…… có tiền…… tôi sẽ đền……”
Tên côn đồ cầm đầu vô cùng luống cuống, cả người đều đang run rẩy, mồ hôi lạnh chảy róc rách.
“Mày có biết, người mà mày chọc vào, là ai không?”
Hạ Phi nở nụ cười dữ tợn, ở Thành phố Giang Tư, Giang Hải chính là trời, là ông chủ, chính là vương pháp!
“Ai?”
Gã cầm đầu hung hăng nuốt xuống nước miếng, đảo đảo đôi mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào bên hông Hạ Phi.
Trên hông Hạ Phi có một cục sắt đen sì sì, súng lục!
Mang súng sao?
Thành phố Giang Tư, có ai dám mang súng?
Ở Phương Đông, ai dám mang một khẩu súng trên hông mà đi lại khắp nơi như thế?
Trong giây lát, gã ta nghĩ tới, ở Thành phố Giang Tư, nếu nói ai là tồn tại siêu nhiên, chỉ có một người có thể.
“Người anh em…… các anh là……”
“Chúng tôi là tập đoàn Uyển Như……”
“Hả……” Gã kia sợ hãi hít một hơi khí lạnh, trên gương mặt thô kệch, nước mắt đều đã chảy vòng quanh.
“Tập…… Tập đoàn Uyển Như?”
“Ồ! Không tin à?” Hạ Phi cười, lại càng lạnh lùng: “Hơn nữa, người vừa rồi chơi với mày một trận, là Giang Hải!”
“Giang Hải, hả, là Giang Hải……”
Gã ta thật sự đúng là không biết Giang Hải là thần thánh phương nào.
“Giang Hải là chồng của Cố tổng đấy!”
Hạ Phi ghé sát vào tai gã, thấp giọng nói nhỏ.
“……”
Gã côn đồ gấp gáp suýt chút nữa thì tự cắn vào lưỡi mình. Sắc mặt, lập tức như tro tàn!