Chương 6: Hạ Hầu Viễn, Ngài Yên Tâm, Ta Sẽ Chịu Trách Nhiệm
- Trang Chủ
- Chân Trời Góc Bể Nguyện Cùng Người - Mộc Nhiên
- Chương 6: Hạ Hầu Viễn, Ngài Yên Tâm, Ta Sẽ Chịu Trách Nhiệm
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, chi bằng bây giờ nàng hồi cung?
Nhưng mà nếu như bây giờ nàng tức giận trở về thì hôm sau lấy lý do gì đến để gặp hắn?
Khó khăn lắm hắn mới có được vài ngày không cần giúp hoàng huynh của nàng phụng sự làm việc.
“Hắt xì..”
Hạ Hầu Viễn đi đến tủ áo lấy ra một chiếc áo choàng, đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng hắt hơi nhỏ từ phía sau, bàn tay đang giơ ra của hắn đột nhiên ngừng lại, sau đó hắn quay lại nhìn nàng.
Nàng lúc này đang cúi mặt xuống, thì trước mắt liền xuất hiện một đôi chân đang đứng trước nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đồ vật màu trắng, nàng cau mày nhìn kỹ, mới phát hiện đó là bộ y phục — nói chính xác là một bộ y phục trắng của nam nhân.
Nàng hơi giật mình, “Gì chứ?”
Hắn cụp mắt xuống, vẻ mặt không hề có chút lo lắng, bình tĩnh nói: “Người chẳng phải không cần y phục của nữ nhân sao? Yên tâm đi, đây là y phục của nam nhân.”
Nàng đột nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn hắn, “Của ngài?”
“Còn mới, ta chưa mặc qua.”
Trên mặt nàng lộ ra nụ cười rạng rỡ, “Hì hì, thật ra cũng không cần lãng phí như vậy, quần áo chưa mặc thì ngài cứ giữ lại cho mình đi, đưa ta y phục mà ngài từng mặc qua là được.. cái cũ cũng được, ta sẽ không ghét bỏ đâu.”
“…”
Hạ Hầu Viễn cười lạnh, “Ồ.”
“…”
Dáng vẻ cười lạnh của tên nam nhân này thật đáng ghét, thật là muốn đánh hắn một cái.
Nàng cong môi, cầm lấy y phục trong tay hắn, nhìn xung quanh một lượt rồi lẳng lặng đi ra phía sau bức bình phong thay.
Có lẽ nàng biết hắn tuyệt đối sẽ không qua đây, cho nên nàng cũng không cần nói với hắn câu “cấm nhìn trộm” để tránh làm nhục chính mình.
Bên ngoài, hắn tháo thắt lưng, gương mặt vô cảm đem y phục ướt sũng cởi xuống.
Phía sau hắn có tiếng hít thở mạnh.
Lúc này hắn xoay người lại, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc đang không chớp mắt của nàng.
Hắn lúc này trên người chỉ mặc duy nhất một chiếc quần trong và chiếc áo phông mỏng manh, hắn vốn dĩ đang đứng quay lưng lại phía nàng nên cũng không lộ ra quá nhiều, nhưng lúc này đây hắn lại quay người lại, nên những chỗ vốn dĩ bị che mất tầm nhìn lại lộ ra trước mặt nàng, Nàng có thể thấy rõ ràng cơ bụng săn chắn của hắn.
Nàng cứ như thế mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Còn hắn thì lại không nhanh không chậm cứ như thế mà mặc y phục vào, chỉ là đôi mắt nheo lại một cách khó hiểu.
Nàng cảm thấy sự biến hóa trong đôi mắt của hắn, bèn vội vàng xua tay: “Ta, ta.. Ta không phải cố ý muốn nhìn trộm ngài đâu! Ta cũng không biết ngài đang thay y phục.”
“…”
Hắn vẫn im lặng, đôi mắt sâu thẳm càng lúc càng u tối.
Nàng thấy hắn vẫn luôn im lặng, trong lòng càng thêm nghi hoặc, lo lắng chạy đến nắm lấy góc áo của hắn, “Hạ Hầu Viễn, ngài yên tâm đi, ta sẽ chịu trách nhiệm!” Nàng trịnh trọng hứa hẹn, “Ta đã nhìn thấy hết thảy, ta sẽ chịu trách nhiệm đến cùng!”
“…”
Hắn vẫn im lặng, nhưng lại nhìn đi chỗ khác.
Nàng tuy rằng khẩn trương, nhưng khi thấy hắn không nói, cũng không có ý tức giận, nên cũng yên tâm.
Không khí trong phòng nhất thời có chút khó xử, nàng yên lặng đi tới đi lui.
Để phá vỡ sự ngượng ngùng, nàng nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Hắc.. Tiểu Hắc của ta đâu?”
Khóe miệng hắn tựa hồ hơi động, cười lạnh như có như không.
“Hóa ra công chúa vẫn còn nhớ đến nó.”
Đã lâu như vậy, nếu Tiểu Hắc thật sự bị bệnh thì sớm đã chết rồi.
Nàng đắc ý cười: “Nó là do ta đưa đến, làm sao có thể không nhớ đến được?”
“Ngôn Huyền đã đưa thú y đến xem rồi.”
“Ồ..”
“Sau này đừng cho nó uống thuốc lung tung nữa.”
“Ồ.. hả?”
Nàng có chút kinh ngạc.
Hắn liếc nhìn nàng: “Công chúa cho rằng bản thân mình rất lợi hại sao?”
“…”
Nàng đỏ mặt xoay người đi, nàng thật sự không phải là người lợi hại, mà là nàng biết cho dù hắn biết được chân tướng sự thật như thế nào thì hắn cũng sẽ không làm gì được nàng, vì vậy nàng mới không ngừng suy nghĩ tìm cách tiếp cận hắn.
Nàng bèn chuyển đề tài, “Ta đói bụng rồi, có gì cho ta ăn không?”
Giọng hắn trầm thấp lạnh lùng: “Trong phủ chỉ có cơm canh đạm bạc, thuộc hạ đưa người hồi cung.”
“…”
Tên nam nhân này lật mặt nhanh hơn lật sách.
“Không, ta muốn ở đây dùng bữa. Ngày thường ngài ăn những gì thì ta ăn như thế đó, chỉ cần được ăn cùng ngài, cho dù là cơm canh đạm bạc cũng trở thành mỹ vị.”
Hắn không lên tiếng trả lời, sau khi thay xong y phục bèn phân phó cho người hầu đem thức ăn đến.
Thật ra cái gọi là cơm canh đạm bạc thì hoàn toàn không đúng với sự thật, những món ăn này đều rất ngon, nàng rất thích, tuy rằng không phải bào ngư vi cá, nhưng so với những thứ đó còn ngon hơn nhiều.
Nàng không tiếc lời khen ngợi: “Hạ Hầu Viễn, món ăn trong phủ của ngài thật là ngon quá đi.”
“Có cần đưa đầu bếp trong phủ vào cung không?”
“.. Ngài có phải là sợ ta ngày nào cũng đến ăn chực không?”
“Ừm.”
Hắn thậm chí cũng không thèm phủ nhận.