Chương 8 - Cầu xin em
Tô Liên Dĩ ngồi bật dậy, trừng mắt lườm Mục Gia Liệt. Thiết lập của hắn trong lời đồn không phải lãnh khốc, tàn bạo sao? Vì sao bây giờ ở trước mặt cô lại bày ra bộ dáng vô liêm sỉ như vậy?
Tô Liên Dĩ dùng chăn quấn chặt lấy người, tạo nên một lớp phòng thủ mềm mại. Một đêm kia đã để lại ám ảnh sâu sắc trong lòng cô rồi, có chết cũng không muốn nếm trải lại.
Một đêm bảy lần, Mục Gia Liệt còn là người sao?
Thận của hắn làm bằng sắt thép à, không chút tổn hại nào ư?
Mục Gia Liệt thấy Tô Liên Dĩ vì đề phòng mình mà bày ra bộ dáng đáng yêu như vậy, trong lòng vừa tức vừa thấy buồn cười. Hắn thật sự không có cách trị cô gái nhỏ này.
“Dậy, xuống nhà ăn sáng.”
Tô Liên Dĩ nhìn Mục Gia Liệt chằm chằm, nghĩ ngợi một lúc, nhớ đến Bạch Thy phá hỏng giấc ngủ, hại tâm trạng của cô tụt dốc không phanh, cô mím môi.
“Bên ngoài có bà cô khiến tôi bực mình, không đi.”
“Sẽ không để cô ta xuất hiện trước mặt em nữa.”
Mục Gia Liệt dứt khoát hứa hẹn.
Dùng ngón chân để suy nghĩ, Mục Gia Liệt cũng biết “bà cô” trong lời nói của Tô Liên Dĩ là để ám chỉ ai. Nhìn dáng vẻ đầy bực bội sau khi bị đánh thức, hắn cũng hiểu cô đang gắt ngủ.
Tính tình Tô Liên Dĩ thẳng thắn, chẳng nể nang ai bao giờ, ngay cả Mục Gia Liệt còn ăn một cái bạt tai, không biết Bạch Thy đã bị mắng thành bộ dáng nào rồi.
Tô Liên Dĩ nghe lời hứa hẹn của Mục Gia Liệt, cảm thấy hơi khó xử. Đúng là cô ghét Bạch Thy thật đấy, nhưng dù sao cô ta cũng gọi hắn một tiếng “ông chủ”, hơn nữa còn có thể tự nhiên đến phòng gọi hắn, chắc chắn là thuộc hạ thân cận.
Vì cô mà mối quan hệ chủ tớ tốt đẹp bị chia rẽ, có đáng không?
Tô Liên Dĩ khó xử nói: “Thôi, không cần đâu. Dù sao tôi cũng không ở lại đây, sẽ không gặp mặt bà cô đó đâu.”
Sắc mặt Mục Gia Liệt tối sầm lại.
Lại nữa.
Tô Liên Dĩ lại một lần nữa từ chối hắn, muốn rời bỏ hắn.
Mục Gia Liệt có thể nhịn một lần, hai lần. Thế nhưng hắn là người, trái tim đang đập làm bằng máu thịt, hắn cũng biết đau, cũng có giới hạn của bản thân.
Rốt cuộc gia đình kia đã làm gì Tô Liên Dĩ, đày đọa cô đến mức phải khép kín trái tim, không dám hy vọng, không dám yêu, cũng chẳng muốn được yêu.
Mục Gia Liệt vươn tay, giữ chặt lấy hai bả vai Tô Liên Dĩ, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình. Trong đôi mắt vốn lạnh lẽo, tàn độc giờ đây lại nhuốm màu bi thương vô hạn.
Nắm lấy bàn tay nhỏ gầy, hơi thô ráp của Tô Liên Dĩ, đặt lên ngực trái của mình, Mục Gia Liệt nở nụ cười chua xót.
“Dĩ Dĩ, nhìn thẳng vào mắt tôi, cảm nhận nhịp tim của tôi, em có thấy gì không? Trái tim này vì em mà đập, đôi mắt này cũng chỉ chứa duy nhất hình bóng của em thôi.” Thở hắt một hơi, kiềm chế sự run rẩy của bản thân, Mục Gia Liệt cất giọng run run: “Có thể em đã quên, nhưng bắt đầu từ năm em mười hai tuổi, tính mạng của tôi đã thuộc về em. Mà tôi đã định sẵn em sẽ là vợ tôi.”
Mục Gia Liệt lấy từ trong túi áo ra chiếc chìa khóa nhỏ. Tô Liên Dĩ vừa nhìn đã nhận ra, đây là chìa khóa, bùa hộ mệnh, của cô.
“Trong trang viên nhà họ Mục có một tòa biệt viện, là nơi Mục phu nhân thường xuyên lui tới. Nó vẫn luôn được khóa suốt sáu năm nay. Mà chủ nhân chiếc chìa khóa biệt viện ấy, là em, Dĩ Dĩ.”
“Mười hai tuổi, em cứu tôi một mạng bởi vì em muốn chết. Tôi muốn em sống, muốn em làm vợ tôi nên đã đưa chìa khóa cho em.”
Hốc mắt Mục Gia Liệt đỏ hoe, hơi ướt. Hắn vốn là con người máu lạnh. Ngay cả khi mẹ mất, đứng trong tang lễ của mẹ, hắn vẫn không rơi lệ. Mười bảy tuổi trở về nhà họ Mục, trong vòng hai năm hắn đã loại bỏ cha mình, trở thành chủ nhân Mục gia.
Mục Gia Liệt không cần tình thân, cũng không cần bất cứ tình cảm của người nào. Hắn chỉ cần tình yêu của Tô Liên Dĩ.
Mục Gia Liệt hắn cố chấp muốn được yêu.
“Dĩ Dĩ, em đừng muốn chết, cũng đừng gạt tôi khỏi cuộc sống của em. Coi như tôi cầu xin em, được không?”
Mục Gia Liệt bách chiến bách thắng, tồn tại như thần, như thánh, nhưng lại đầu hàng trước tình yêu, trước ái nhân trong lòng.