Chương 17 - Không ai yêu
Cúi đầu xuống ăn cơm, thức ăn trong miệng chỉ có vị ngọt. Tô Liên Dĩ có cảm giác bản thân như rơi vào một hũ mật đầy ngọt ngào, khiến người ta đắm chìm chẳng muốn thoát ra.
Sống mũi cô cay cay, hốc mắt đỏ hoe, ươn ướt như sắp khóc.
Mục Gia Liệt thật sự quá tốt, tốt đến mức chói lóa…
Chỉ cần Mục Gia Liệt không từ bỏ cô, gia đình hắn không ai ngăn cấm, Tô Liên Dĩ vẫn muốn hèn mọn ở bên hắn, giống như hiện tại.
Tia sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối, Tô Liên Dĩ ngàn vạn lần không muốn nó biến mất.
…
Thời gian gần đây, Mục Gia Liệt bận tối mặt tối mũi, thời gian dành cho Tô Liên Dĩ cũng ít đi. Thế nhưng Tô Liên Dĩ không cảm thấy tủi thân. Cô đủ thông minh để hiểu cho hắn. Huống hồ, Mục Gia Liệt không có nhà, cô càng có thời gian để vùi đầu vào sách vở.
Tô Liên Dĩ rất thông minh, không đến ba tháng đã lấy lại gốc kiến thức cấp ba, bắt đầu chuyển sang giải đề. Còn bảy tháng nữa là đến kì thi đại học, cô không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Mục Gia Liệt nói hắn có công chuyện phải ra nước ngoài, đi khoảng một tuần. Ngày tiễn Mục Gia Liệt ra sân bay, Tô Liên Dĩ rơi nước mắt, khóc như một đứa trẻ bị mất đi món đồ trân quý nhất.
Mục Gia Liệt cười khẽ một tiếng, dang tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Tô Liên Dĩ, động tác như muốn khảm cô vào lồng ngực rắn chắc.
Hắn chậm rãi dặn dò: “Không được làm gì quá sức. Phải ăn uống đầy đủ, nhớ uống canh tổ yến. Không được ăn đồ chua, cay, nóng. Ở nhà đợi anh về, nghe chưa?”
“Dạ.”
…
Sau khi Mục Gia Liệt rời đi, Tô Liên Dĩ vẫn luôn tuân theo thời gian biểu khoa học do hắn lập ra. Thoát cái đã năm ngày trôi qua.
Khi đang hí hửng vì sắp được gặp Mục Gia Liệt, điện thoại Tô Liên Dĩ bỗng đổ chuông. Cầm điện thoại lên, cô hơi nhíu mày.
Là số lạ gọi đến.
Do dự một lúc, Tô Liên Dĩ bắt máy, nhẹ giọng nói.
“Xin chào.”
“Cô là Tô Liên Dĩ?”
Giọng nói trầm khàn vang theo sự nghiêm nghị vang lên khiến Tô Liên Dĩ sửng sốt, càng sửng sốt hơn khi đối phương biết cô là ai. Quả nhiên là có chuẩn bị mà đến.
“Vâng, xin hỏi…”
“Tránh xa con trai tôi ra!”
Ầm, ầm!
Tia sét đánh ngang qua đỉnh đầu Tô Liên Dĩ.
Đầu óc cô loạn thành một đống, trống rỗng. Hệ thần kinh trì trệ, không cách nào suy nghĩ được.
Đối phương… vậy mà lại là cha của Mục Gia Liệt.
Hơn nữa, còn yêu cầu cô tránh xa hắn…
Sắc mặt Tô Liên Dĩ tái nhợt hẳn đi. Cô loạng choạng như sắp ngã, phải bám vào tường mới có thể đứng vững được.
Siết chặt lấy điện thoại, Tô Liên Dĩ há miệng, khó khăn nói từng chữ đầy cay đắng, xót xa.
“Con, con…”
“Con cái gì? Ăn nói hàm hồ! Nhà họ Mục sẽ không chấp nhận loại con dâu như cô.” Đối phương gắt lên, gầm lớn: “Tiểu Liệt tài giỏi như vậy, tương lai sáng lạn như vậy, sao tôi có thể chấp nhận cuộc đời nó có vết nhơ được! Cô muốn bao nhiêu mới chịu rời khỏi con trai tôi, hả?!”
Bộp!
Điện thoại trong tay rơi “bộp” xuống đất, vỡ tan tành.
Tô Liên Dĩ như bị ai đó trước đoạt sức lực, ngã khụy xuống đất. Sắc mặt cô trắng càng thêm trắng. Cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy.
Giọt lệ nóng chậm rãi lăn dài trên đôi gò má nhợt nhạt.
Tại sao?
Cô chỉ muốn sống tốt thôi mà, tại sao lại khó đến vậy?
Chẳng lẽ trên đời thật sự không có nơi nào dành cho cô sao?
Chẳng lẽ trên đời thật sự không có ai yêu cô sao?
Mục Gia Liệt yêu cô ư?
Không…
Hắn chỉ vì lời nói năm xưa, vì tình nghĩa, vì ơn cứu mạng mới đối xử tốt với cô, mới cưới cô…
Tô Liên Dĩ cười tự giễu. Mộng tưởng hão huyền qua đi, thứ chờ đợi cô ở phía trước chỉ có sự thật tàn khốc.
Quanh đi quẩn lại, cô vẫn đơn độc, vẫn lẻ loi.
Tô Liên Dĩ ôm mặt khóc nức nở. Tiếng khóc thê lương xé toạc lòng người.
Đoạn thời gian ba tháng qua, phải chăng là món quà ông trời dành cho Tô Liên Dĩ trước khi cô quyết định rời xa thế giới này?