Chương 12 - Là của anh
Ôm ngang thắt lưng Tô Liên Dĩ, hắn cảm nhận được tần suất run rẩy nhè nhẹ của cô.
Con ngươi màu hổ phách hơi tối đi.
Hắn… quả nhiên vẫn là dọa sợ cô rồi.
“Không đụng vào chúng nữa.” Mục Gia Liệt hơi dùng lực, để Tô Liên Dĩ ngoan ngoãn ngồi trên đùi mình, chậm rãi thở ra một hơi: “Tôi đưa em rời đi.”
“Được.”
Tô Liên Dĩ thở phào, cũng rất phối hợp, vòng tay ôm lấy cổ Mục Gia Liệt khiến hắn nhất thời sửng sốt.
Đến khi xe lăn rời khỏi tầng hầm, Mục Gia Liệt mới rũ mắt nhìn Tô Liên Dĩ, khẽ cười một tiếng: “Em đang câu dẫn tôi sao?”
“Em câu dẫn chồng em mà.” Tô Liên Dĩ mỉm cười, đôi mắt hạnh lóe lên ý cười: “Có gì không được sao, chồng yêu?”
“…”
Mục Gia Liệt: “!!!”
Mục Gia Liệt cảm thấy bản thân hít thở không thông, trái tim như bị ai đó bóp chặt. Tay chân hắn lóng ngóng, sắc mặt thoáng chốc đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí.
Tô Liên Dĩ trợn mắt, lập tức siết lấy bả vai Mục Gia Liệt, lay người hắn một cách thô bạo. Cô khẽ gầm lên: “Hít thở, anh mau hít thở cho em!”
Thấy sắc mặt Mục Gia Liệt càng lúc càng tệ hơn, Tô Liên Dĩ cảm thấy bản thân sắp điên lên rồi, đầu óc loạn thành một đống. Cô không chút do dự cho hắn ăn một cái bạt tai.
Chát!
Cảm giác đau rát truyền đến từ má khiến lí trí đang dạo chơi trên thiên đường của Mục Gia Liệt trở về. Hắn vươn tay xoa xoa bên má vừa bị đánh, nhìn Tô Liên Dĩ chằm chằm.
Trong con ngươi màu hổ phách là sự kích động không cách nào che đậy.
“Dĩ Dĩ, em gọi anh… là gì?”
“Chồng… anh không thích sao? Vậy em không… a!”
Tô Liên Dĩ đang rối rắm, chưa kịp nói xong đã bị Mục Gia Liệt chồm lên ôm. Cô giật mình, không kiềm được sự hoảng hốt, khẽ “a” lên một tiếng như tiếng mèo kêu, chọc cho lòng hắn ngứa ngáy.
Cảm nhận được sự run rẩy kịch liệt từ cơ thể của Mục Gia Liệt, Tô Liên Dĩ không khỏi bất an: “Anh… anh làm sao vậy? Có phải không khỏe ở đâu không?”
“Dĩ Dĩ, anh không nằm mơ chứ?”
Mục Gia Liệt cong lưng, gục mặt vào hõm vai Tô Liên Dĩ, hít lấy mùi hương thuộc về riêng cô, mùi hương khiến hắn trầm mê như kẻ điên. Giọng nói mang theo sự run rẩy nhè nhẹ thể hiện sự vui sướng và kích động không thể kiểm soát.
Tô Liên Dĩ ngây người một lúc, sau đó mới vươn tay, đáp lại cái ôm đầy vội vàng của Mục Gia Liệt. Cô nhắm mắt, lời nói như dỗ dành một đứa trẻ: “Không phải mơ, là sự thật.”
“Dĩ Dĩ, em là của anh.”
“Vâng, là của anh.”
Mục Gia Liệt sung sướng, thỏa mãn thở ra một tiếng, khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong nhỏ: “Anh cũng là của em.”
“Được.”
Ý cười tràn ngập trong đôi mắt Tô Liên Dĩ.
Mười tám năm cuộc đời sóng gió và đau khổ, đây có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời Tô Liên Dĩ.
Cho dù không còn kí ức về Mục Gia Liệt nữa, nhưng Tô Liên Dĩ cũng chẳng thể ngăn cản con tim tiếp tục hướng về hắn.
Kể từ bây giờ, Tô Liên Dĩ sẽ không còn cô độc trong thế giới này nữa.
Kể từ bây giờ, có một người trân trọng cô, yêu cô bằng cả sinh mạng của mình.
Cũng kể từ bây giờ, Tô Liên Dĩ quyết định vì một người mà muốn được sống.
…
“Báo cáo đi.”
“Liệt gia, tình trạng sức khoẻ của phu nhân thật sự quá tệ. Cô ấy có dấu hiệu của bệnh trầm cảm nhẹ. Trên cổ tay cũng có rất nhiều sẹo, có lẽ vì tự cắt mà tạo thành. Hơn nữa, cô ấy bị suy dinh dưỡng mức độ nặng, bệnh dạ dày cũng rất nặng.”
Càng nghe, sắc mặt Mục Gia Liệt càng thêm khó coi.
Chết tiệt!
Đều tại hắn không đi tìm Tô Liên Dĩ sớm hơn.
Tại hắn, đều là hắn không tốt.
Mục Gia Liệt xua tay để bác sĩ rời đi.
Mi tâm cau chặt lại. Mục Gia Liệt cất giọng đầy mệt mỏi.
“Nếu tôi đón em ấy về nhà họ Mục sớm hơn, có phải sẽ tốt hơn không?”
“Không đâu, ông chủ.” Chu Tần lắc đầu: “Lúc đó nhà họ Mục quá hỗn loạn, đưa phu nhân về không khác nào để cô ấy đi vào hang hổ cả. Ngài đã làm rất tốt rồi. Người sai ở đây là gia đình kia. Rõ ràng ngài đã đưa tiền để bọn chúng…”
“Đủ rồi!” Mục Gia Liệt lắc đầu, không có kiên nhẫn tiếp tục nghe nữa. Lúc này, hắn chỉ muốn chạy đến phòng tìm Tô Liên Dĩ mà thôi. Mục Gia Liệt cất giọng đầy lãnh đạm: “Giao chúng cho chú, muốn làm gì thì làm, không chết là được.”
Cái chết là quá dễ dàng cho bọn chúng.
Mục Gia Liệt muốn bọn chúng sống không bằng chết, cả phần đời còn lại đều phải sống trong ăn năn, sợ hãi và hối hận.