Chương 11 - Lo lắng cho anh
Màn hình xuất hiện hình ảnh một đôi vợ chồng trung niên và một bé gái.
Tô Liên Dĩ trợn mắt, cả người như rơi vào hầm băng, cơ thể lạnh ngắt, hít thở không thông.
Đó là cha mẹ nuôi và em gái của cô…
Tại sao bọn họ lại ở đây?
Mục Gia Liệt muốn kết liễu bọn họ ư?
…
Dưới tầng hầm.
Người đàn ông trung niên bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, sợ hãi đến độ vãi cả nước t.iểu. Gã quỳ thụp xuống nền bê tông thô ráp, lạnh lẽo, không chút do dự đập đầu xuống đất.
Âm thanh chói tai vang lên.
Không biết người đàn ông đã nện đầu bao nhiêu lần, mãi đến khi trán rách toạc, máu chảy ròng ròng, Mục Gia Liệt mới nâng mắt nhìn.
Trong con ngươi màu hổ phách đầy kiêu ngạo là một mảng lạnh tanh.
Giờ phút này, thứ Mục Gia Liệt nhìn không phải người, mà là súc sinh.
“Liệt… Liệt gia, chúng tôi… chúng tôi đã làm theo lời ngài căn dặn.” Người đàn ông run như cầy sấy, khó khăn phun ra một câu: “Xin… xin đừng giết chúng tôi.”
“Ồ.”
Mục Gia Liệt nhướn mày, khẽ cười một tiếng, nhưng ý cười không lan đến đáy mắt. Hắn càng tức giận sẽ càng bình tĩnh. Người ngoài cuộc thấy nụ cười của Mục Gia Liệt mê hoặc lòng người. Thế nhưng chỉ người trong cuộc mới biết, đó là điềm báo cho cái chết.
Hắn hừ lạnh, cười nhạo: “Tôi bảo ông bỏ đói em ấy? Tôi bảo ông nhốt em ấy xuống tầng hầm? Tôi bảo ông để em ấy ngủ trên gác mái ấm thấp? Tôi bảo ông bắt em ấy ra ngoài kiếm tiền tự nuôi mình? Hay tôi bảo ông bảo con gái ông đẩy em ấy ngã cầu thang?”
Mục Gia Liệt phun ra một loạt câu hỏi. Đáy mắt đã đỏ ngầu, vằn tơ máu. Toàn thân hắn không ngừng run rẩy vì lửa giận bùng cháy trong lòng.
Hắn gầm lên: “Đ*t cụ, đều vì chúng mày, tại chúng mày mà em ấy quên tao. Chúng mày đều phải chết!”
Xẹt… xẹt…
Màn hình ti vi Tô Liên Dĩ đang quan sát bỗng tối đen như mực.
Cô hốt hoảng, đầu óc trì trệ vài giây rồi cấp tốc lao ra ngoài, chạy thẳng đến tầng hầm.
Mục Gia Liệt, anh đừng làm gì dại dột.
…
Sau khi ngắt kết nối của camera, Mục Gia Liệt chống tay lên thành xe lăn, đứng dậy. Sống lưng thẳng tắp tựa như cây trúc hiên ngang, kiêu ngạo.
Từ trong người rút ra cây súng ngắn đã được chuẩn bị sẵn, hắn rảo bước về phía gia đình kia. Mỗi một bước Mục Gia Liệt nện xuống đất, bọn họ lại cảm thấy thần chết đã đến gần hơn một chút.
Cảm giác nghẹt thở khiến sắc mặt bọn họ trắng bệch. Toàn thân run rẩy, đầu óc như phát điên, trơ mắt nhìn hắn đứng trước mặt, quên cả phản kháng.
“Em ấy vốn dĩ phải là người hạnh phúc nhất trên đời.”
“Đôi tay em ấy đáng lẽ phải đẹp như một bản thiết kế mà tạo hóa tỉ mỉ tạo ra, chứ không phải thô ráp vì làm những công việc nặng nhọc.”
Pằng!
Dứt lời, một viên đạn được bắn ra, chuẩn xác cắm vào bàn tay người đàn ông.
“Em ấy đáng ra phải đi học, phải học cho thật giỏi, cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp chứ không phải vào quán bar làm việc ngay cả khi không đủ tuổi.”
Pằng!
Lần này, viên đanh ghim thẳng vào vai người đàn bà.
Mục Gia Liệt ra tay tàn nhẫn, nhưng sắc mặt không chút thay đổi. Không có hoảng loạn, thương xót, chỉ có cơn thịnh nộ kinh người.
Hắn quay sang nhìn bé gái, đạp vào người nó một cái đau điếng.
“Còn mày, nếu không phải em ấy mạng lớn… tao sẽ, tao sẽ…”
Nếu không phải Tô Liên Dĩ mạng lớn, vượt qua được, Mục Gia Liệt sẽ vĩnh viễn mất đi cô.
Mục Gia Liệt hướng súng về phía bé gái, cánh tay cầm súng hơi run: “Mày khiến em ấy quên đi tao, cút xuống địa ngục đền tội đi.”
Hắn lên đạn, chuẩn bị xuống tay lấy đi một mạng người. Đúng lúc này, cánh cửa tầng hầm khoá kín bỗng bị đập mạnh.
Rầm, rầm.
“Mục Gia Liệt, mở cửa! Anh mau mở cửa cho tôi!”
Lí trí bị cơn giận hủy diệt bỗng trở lại.
Mục Gia Liệt rũ mắt, thu súng, nhanh chóng chạy về, ngồi lên xe lăn. Sau đó mới nhấn nút để cửa mở ra.
Tô Liên Dĩ đẩy cửa xông vào, chạy đến trước mặt Mục Gia Liệt. Cô thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng vì vận động quá sức.
Ngoáy đầu nhìn tình trạng thê thảm của gia đình kia, Tô Liên Dĩ không khỏi sửng sốt.
Mục Gia Liệt thật sự xuống tay rồi. Nhưng hắn vẫn chưa làm đến bước cuối cùng.
Tô Liên Dĩ thở phào một hơi, quay đầu lại đối với một Mục Gia Liệt đang điên cuồng muốn lấy mạng người khác.
“Em thở dài.”
“?”
“Em lo lắng cho chúng?” Mục Gia Liệt nhếch khóe miệng, giọng nói nghe không ra vui buồn.
“Không.” Tô Liên Dĩ lắc đầu, quả quyết khẳng định: “Tôi lo lắng cho anh.”
Mục Gia Liệt hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn cô. Con ngươi hổ phách lóe lên tia không xác định.
Hắn nghe thấy Tô Liên Dĩ nói tiếp.
“Máu của bọn họ quá bẩn.”
“Mục Gia Liệt, tay anh có thể nhuốm máu người. Thế nhưng lấy mạng bọn họ chẳng khác nào làm bẩn tay anh, sỉ nhục tôn nghiêm của anh cả.”