Chương 71: Thì ra là tương tư
- Trang Chủ
- Chân Mệnh Thiên Tử Chuyển Thế - Tiểu Thiên Tử
- Chương 71: Thì ra là tương tư
Kỳ Liên vừa nghe Phong Vân kể xong mới biết chuyện xảy ra ở kinh thành liền hỏi.
“Cũng là một chút may mắn thôi.”
Phong Vân cười cười đáp lại, chẳng mấy chốc hai người cũng đã đến quân doanh Kim An.
___
“Cái gì!”
Quân Minh Thần sau khi nghe Lâm Nhất kể về chuyện tam công chúa bị đẩy vào ma trận thì tức giận:
“Quân Minh Thành đâu? Hoàng Vĩ Kỳ nữa, rốt cuộc sao bọn họ sao lại để một cô gái chịu chết thay như thế!”
“Điện hạ bớt giận.”
“Không được, ta phải đi cứu muội ấy về.” Nếu hắc thần còn bị nhập ma, e là hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hơn ta nghĩ …
Nói rồi hắn định ra ngoài thì Kỳ Liên cũng vừa trở về, cô ngạc nhiên:
“Điện hạ định đi đâu sao?”
“Ta…”
“Chỗ này cũng không tầm thường nhỉ! Đúng là Kim An có khác.”
Hắn định nói thì nghe thấy giọng điệu quen thuộc, Phong Vân vén cửa lều bước vào trong:
“Quân Minh Thần ở đâu…rồi?” Thì ra hắn ở đây. Vậy thì tốt quá nhỉ.
Hắn nhìn cô với ánh mắt lo lắng:
“Muội, Thiên Thiên, là muội thật sao?”
Y nghe hỏi thì mỉm cười:
“Ta đây!” Nhìn bộ dạng này của ngươi đúng là có chút động lòng.
Hắn đến bên nhìn kĩ một lần nữa rồi dang vòng tay lớn ôm chầm lấy cô, cả thân hình nhỏ bé của nàng nằm trọn trong lòng hắn, y nghe thấy cả tiếng lòng nặng trĩu trong từng nhịp thở của hắn:
“Ngươi sao thế?”
Cô vỗ nhẹ lên vai hắn an ủi:
“Ta vẫn ở đây mà.”
Hắn nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô thì càng ghì chặt cô vào lòng hơn. Lâm Nhất và Kỳ Liên thấy tình hình này thì cũng nhẹ nhàng, cẩn thận bước ra nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
“Để ta ôm muội thêm một chút. Ta muốn chắc chắn rằng muội là thật…”
Phong Vân thả lỏng người, cảm xúc của nàng bây giờ có chút mơ hồ chìm đắm trong hơi thở nồng ấm của hắn bên tai, trái tim lại rung động từng nhịp từng nhịp chưa từng có.
Cảm giác này không giống với lúc trước, không muốn rời khỏi hắn, không muốn đẩy hắn ra xa, lại còn ham muốn được nhiều hơn, muốn được như vậy mãi…là yêu, đây chính là lòng tương tư của một người sao?
“Lúc nghe chuyện, ta cứ ngỡ sẽ không bao giờ được gặp muội nữa.”
Hắn thì thào.
“Chẳng phải ta vẫn ở đây sao?”
Hắn lúc này cũng chịu buông tay xuống nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương:
“Ừm, thật tốt khi thấy nàng ở đây.”
“Ngươi không tò mò làm sao ta thoát ra ngoài được sao?”
Phong Vân tròn mắt.
“Không. Bởi vì ta biết muội là Hắc thần, ta tin muội sẽ làm được khi muội là Bạch Phong Vân…”
“Không, ta vốn không làm được gì cả…”
Cô cắt ngang lời hắn, nhìn vào đôi mắt tuyệt mỹ của hắn đầy chân thành:
“Là ngươi đã giúp ta chiến thắng nỗi sợ hãi của chính mình. Là ngươi giúp ta bước ra khỏi bóng tối thù hận bấy lâu. Là ngươi giúp ta nhận ra bản thân ta vốn có thể vui vẻ và có thể trao đi niềm hạnh phúc này.”
“…”
“Tuy không muốn thừa nhận lắm, nhưng mà, có lẽ ta cũng…thích ngươi nhiều hơn ta nghĩ.”
…
____
“Bạch Phong Vân, Hoàng Tiểu Thiên…ra là cùng một người. “
Kỳ Liên vừa lật xiên cá lên vừa nói.
Lâm Nhất cũng cho thêm mấy đốt củi vào tiếp lời:
“Cũng may là một người, nếu không chủ tử cũng không thể tìm người nào tốt như tam công chúa.”
“Lần đầu tiên gặp cô ấy là mười năm trước. Lúc ấy ta còn nghĩ cô gái này đúng là ngốc nghếch, phải để điện hạ ra tay cứu giúp đến phát bệnh mà không tránh đi được.”
Cô cười cười tiếp lời:
“Nhưng xem ra bây giờ ta lại coi thường người khác quá rồi.”
“Vừa là quân sư vừa là tông chủ Thanh Vũ môn nổi tiếng ở Thổ quốc. Đúng là quốc sắc thiên hương, không thể phủ nhận tài năng của tiểu Hắc thần này.”
Lâm Nhất gật gù lấy xiên cá đã chín đưa cho cô, khói bay nghi ngút len qua hòa quyện cùng hương thơm cây cỏ. Kỳ Liên nhận lấy vừa ăn vừa ngắm nghía mặt hồ gợn nước hiền hòa:
“Hắc thần, ta nghe nói người có thể miễn nhiễm với Kỳ độc.”
“Có người lợi hại như thế sao? “
“Ta không chắc lắm, nhưng độc dược của Liễu Thánh Y ở núi Thiên Đường có lẽ là cô ấy giải, đột nhập vào Tây thành lại an toàn thoát ra trong khi ở đấy vốn khí độc đã ngấm trong thinh không lâu ngày.”
“Cũng may hai người kia có thể giải quyết ổn thỏa. Nếu lỡ Bạch cô nương có hiểu lầm gì lớn hơn, chắc là ta sẽ bị điện hạ xử tội đầu tiên.”Lúc trước còn nói xấu tam công chúa trước mặt người thật, đúng là mất mặt, may sao còn chưa bị cô ấy xử tội nữa.
Kỳ Liên ngả người nằm trên bãi cỏ xanh mát ngắm trời, nhìn mây:
“Cuối cùng thì điện hạ cũng tìm được ý trung nhân cho đời mình rồi. Người lạnh mặt như điện hạ vậy mà cũng có kẻ để ôm nỗi tương tư. Nếu mẫu thân ta còn sống, chắc chắn sẽ thôi thúc ta gả đi mãi rồi.”
Lâm Nhất lén nhìn cô rồi nằm xuống kế bên, hắn nghiêng đầu chú mục vào đôi mắt kiêu ngạo kia:
“Vậy ta thì sao? Ta không có địa vị, cũng không có nhiều tiền bạc, cả đời này chỉ theo điện hạ. Có điều ta vẫn là một kẻ mộng mơ, ta vẫn luôn mong ta với cô cũng có thể hòa hợp giống họ.”
Kỳ Liên quay sang đối mắt với hắn trong sửng sốt.
Hắn cũng ngửa mặt nhìn mây trôi mà né đi:
“Tại sao ta lại thích một cô nàng ngốc thế nhỉ? Chắc tại ta bị vẻ đẹp của cô làm cho mê muội mất rồi. Phải làm gì bây giờ.”
“…”