Chương 64: Kỳ Nhất Mộc
Đan Dương lại hỏi hắn.
“Cô không cần biết, nếu sợ thì bảo ta đưa về còn không thì… về đi.”
“Sợ, sợ lắm. Ngươi đưa ta về đi.”
Hồi nãy cô còn hơi đề phòng hắn, sau một giờ tiếp xúc thì thái độ thay đổi hoàn toàn, y không còn nể nang gì nữa mà tiếp lời luôn.
Hắn nghe vậy cũng thoáng ngạc nhiên:
“Lúc trước thấy cô cũng gan dạ lắm mà. Ở đây cách chính cung cũng đâu xa lắm?”
“Nhưng ngươi nói muốn đưa ta về …”
“Vậy…”
“Từ từ, đợi một chút.”
Đan Dương đột nhiên phát hiện ra gì đó, cô nhìn hắn lại một cách kĩ càng rồi tiến lại gần định tháo cái mặt nạ kia ra thì hắn lập tức bắt lấy tay giữ lại:
“Làm gì vậy!”
Hắn vừa dứt lời, tay còn lại của cô đã thoăn thoắt thuận lợi tháo cái mặt nạ kia xuống.
Kỳ Nhất Mộc thất thế vội đẩy cô ra rồi quay lưng lại, còn cô, y đạt được mục đích rồi thì cười như được mùa:
“Xem xem ngươi là ai?”
Cô lại hỏi:
“Chúng ta đã từng gặp nhau trước đó rồi sao?”
“…”
“Mặc dù ta không thể nhớ rõ nhưng lỡ nhìn ngươi rồi ta lại nhận ra thì sao?” Mấy lời hắn nói cứ như ta từng gặp hắn rồi, chẳng nhẽ lại không có ấn tượng gì cả ư?
Hắn do dự vẫn đứng quay lưng về phía cô:
“Ta là ai không quan trọng…”
“Quan trọng lắm chứ sao lại không?” Ngươi là dược sư luyện đan cao cấp đấy.
Đan Dương đột ngột cắt ngang, còn hắn, nghe lời người nói thì cũng có gì đó vui mừng:
“Nếu cô không nhớ ra ta thì sao?”
“Ngươi và ta chắc phải có ấn tượng nhất định nào đó chứ. Quay lại đi mà.” Nếu hắn nhất quyết không quay lại thì đừng trách ta không khách sáo đấy nhé.
Tưởng chừng như hắn vẫn khó bảo thế, Đan Dương định động thủ thì hắn quay người lại, bàn tay thô ráp dần hạ xuống, hai đôi mắt chạm nhau yên tĩnh đến lạ. Y hết sức ngạc nhiên. Hắn có một đôi mắt xanh trong thuần khiết, nét mặt góc cạnh rõ ràng, phải nói là rất đẹp, chốt lại thì điểm sáng nhất vẫn là đôi mắt này, vừa trong trẻo vừa quyết liệt mang một cảm giác quen thuộc.
Cô có vẻ như đã hồi tưởng được chút kí ức nào đó trong tâm trí rồi thốt lên một câu:
“Tiểu Mộc nữ…”
Mặt hắn có vẻ hơi bối rối:
“Cô vẫn nhớ à?” Từ “nữ” nghĩa là sao?
“Thánh thần thiên địa ơi, ngươi thật sự là tiểu Mộc đó sao?” Hắn là người đặc biệt nhất hồi đó, công chúa với mấy vị tiểu thư kia, ai cũng thích hắn, cả ngày của một tên nhóc này suốt ngày bao quanh bởi mỹ nhân. Chưa kể hắn từng từ chối lời mời của ta đến hoàng cung, nói thế nào cũng không chịu rời khỏi Tây thành. Vậy ra là trốn ở đây nghiên cứu linh dược sao? Ta lại thấy vàng rồi…
“Cô cứ làm như ta mất tích lâu ngày lắm vậy.”
Đan Dương đi quanh hắn một vòng cảm thán:
“Thứ quý hiếm này. Sao ngươi cứ nhất quyết không theo ta vậy chứ.”
Hắn có vẻ cũng không kháng cự.
Thật ra thì hắn muốn chứ, lúc cô mở lời đã muốn xách hành lí đi theo rồi. Nhưng hắn cũng là một bậc quân tử, một dược sư nhỏ bé lang thang, có lẽ hắn nghĩ mình không đủ tầm để đi theo cô chăng – công chúa điện hạ?
“Này, ngươi không sao chứ?”
Thấy hắn cứ đờ người ra, cô lại khua tay qua lại trước mặt.
“Không đề phòng chút nào sao? Ta không tốt như vẻ bề ngoài đâu.”
“Không tốt như vẻ ngoài ư, ta thấy vẻ ngoài ngươi rất tốt, nếu người như ngươi đi bắt cóc thật thì có khi người ta còn xỉu luôn đó cho ngươi hốt đi đấy.”
“??”
Đan Dương thích thú trêu ghẹo hắn, đôi mắt cô tràn đầy ý cười. Kỳ Nhất Mộc có vẻ cũng thấy vui trong lòng:
“Lúc còn nhỏ, cái tuổi ngây thơ ấy sao không thấy cô cười nhiều như vậy nhỉ?”
Hắn ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn cắt dược liệu tiếp lời:
“Suối ngày cứ rầu rĩ, đôi khi ta lại thấy cô có chút kiêu ngạo khó tiếp cận.”
“Ngươi để ý à?”
“Ta không…”
Hắn đột nhiên ngưng lại quay mặt đi, cô cũng nói tiếp:
“Hồi ấy ta cũng có chút mâu thuẫn, đúng hơn là một mâu thuẫn lớn với muội muội của ta. Mười năm rồi, ta cũng đã giải quyết được uẩn khúc trong lòng nên thấy rất nhẹ nhõm.”
Cô lại nhìn hắn bổ sung thêm:
“Đôi khi chúng ta chỉ có một chút hiểu lầm nhỏ nào đấy thôi. Ngươi và muội muội ngươi cũng có thể tìm cách làm hòa mà.” Xem như đã lôi kéo được thần y, giờ chỉ cần độc sư hợp tác nữa là được rồi.
“…”
____
Tám chuyện cả đêm thế rồi trời cũng sáng, mặt trời chưa lên hẳn nhưng cũng đã tờ mờ thấy cảnh vật đang hiện lên qua khung cửa sổ rồi. Đan Dương cuối cùng cũng thuyết phục được hắn vào cung.
Lúc trở về còn cố gắng cải trang cho hắn, thị nữ thân cận thấy công chúa đi cả đêm tới sáng mới về thì cũng lo lắng:
“Điện hạ. Người không sao chứ công chúa?”
Đan Dương vội xua tay kéo tên kia vào trong trước.
“Đây là ai vậy?”
…
Y để hắn ngồi trên ghế sau đó mới cởi mũ áo xuống:
“Thế nào?”
Cô hơi cúi đầu nhìn hắn, Nhất Mộc lại nhăn mặt:
“Cô hãy thông minh lên một chút đi.” Còn dám cho ta mặc đồ vũ công?
“Trông cũng quyến rũ lắm, rất hợp ý ta?” Kiêu ngạo đâu rồi sư đệ?
Thị nữ kia chạy vào hoang mang:
“Đây là ai vậy công chúa?”
Đan Dương vỗ lên vai hắn mấy cái:
“Trà mà ta bảo ngươi cất ở đâu rồi? Mang tới đây.”
“V_Vâng!”
“Trà?”
Kỳ Nhất Mộc khó hiểu lau đi lớp trang điểm nhàn nhạt trên mặt đi:
“Cô cũng biết hưởng thụ quá nhỉ?”
“Nào nào, bình tĩnh chút đi!”
Cô tháo dây áo ngoài ra, thấy hắn vẫn nhìn cô với ánh mắt tò mò, Đan Dương lại tròn mắt cao giọng:
“Quay chỗ khác đi.”
“Hả?..À ừ.”
Hắn quay mặt đi nghe cô tiếp lời.
“Ta có một loại trà, hình như là có độc bên trong. Chỉ là nghi ngờ thôi nhưng giờ có ngươi ở đây rồi…Ngươi giúp ta xem xét một chút. Nếu thật sự có độc thì giúp ta tìm thuốc giải.”
“Chỉ có thế thôi à?”
“Khó quá sao?”
“Không. Chỉ là ta cứ tưởng cô làm việc gì lớn lao lắm. Trong hoàng cung chém giết lẫn nhau là chuyện thường. Nghi ngờ trà độc thì đổi đi là được, hay cô còn muốn thử.”
Đan Dương thay xong y phục thì nhìn hắn tiếp lời:
“Chuyện này rất nghiêm trọng, không giống như ngươi nghĩ đâu.”