Chương 9: One - On -one
“One-on-one Review (Đánh giá trực tiếp) sẽ diễn ra từ chiều nay cho đến ngày mai. Theo thứ tự mà Khun Aoi đã gửi lịch hẹn cho từng người, Tôi sẽ dành thời gian nửa tiếng cho mỗi người. Tôi nghĩ sẽ không mất nhiều thời gian hơn thế.”
Thay đổi…
Bao gồm cả người điều hành cuộc họp
Pat không thân với ai. Cho dù đó là P’Ying hay P’Arm, hay thậm chí là những người trong nhóm của hai người đó, nghĩa là tất cả mọi người trừ P’Nan.
Nhưng khi mỗi người họ nhận được một nụ cười yếu ớt dường như là….chân thành…từ trưởng nhóm người đã luôn đáng sợ trong ba tháng vừa qua. Mọi người lén nhìn nhau trao đổi sự bối rối và thắc mắc qua ánh mắt…rằng người đàn ông đang dẫn dắt cuộc họp….
Là ai…
“Còn về ba thành viên mới sẽ bắt đầu làm việc vào thứ Tư đầu tiên của tháng, một Senior Executive, một Junior Officer, và người còn lại là Personal Assistant, trợ lý riêng của tôi người sẽ đến và phối hợp công việc giữa tôi và mọi người trong team. Điều đó sẽ giúp nhóm làm việc cùng nhau dễ dàng hơn.”
“…”
“Khun Pang đã gửi lịch hẹn cho buổi giới thiệu nhân viên mới trên lịch. Cả đội của chúng tôi và đội Markom. Nếu không có vấn đề gì tôi muốn mọi người có mặt hôm đó.”
Đây rồi. Lại cười nữa rồi. Cười thật tươi. Đừng lo lắng.
Ai! Ai đây!?
Pat nhíu mày cho đến khi phát mệt. Mặc dù bây giờ đang bắt đầu trở lại với cập nhật công việc như thường lệ.
Pat nói về công việc F49 khi đến lượt mình. Và tưởng rằng cuộc họp sẽ kết thúc ở đó vì slide của Khun Jeng đã mở đến tiêu đề của chủ đề sau khi chủ đề kết thúc. Màn hình tivi tối đen hoàn toàn. Mọi người đang chuẩn bị rời đi, và bây giờ chỉ chờ khun Jeng kết thúc cuộc họp, điều này thường diễn ra sau ba, hai, một—-
“…”
Nhưng hôm nay không phải như vậy.
Mọi người chỉ biết ngồi im lặng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cậu chủ trẻ. Trong khi bên kia đang đặt bút xuống cạnh iPad. Bàn tay gấp chiếc bao da đóng lại trước khi khun Jeng sẽ đứng dậy.
Nhưng chàng trai trẻ đã không cầm chiếc iPad lên nói kết thúc buổi họp và bước đi như mọi khi.
“Đối với chuyện cuối cùng,” Khun Jeng nói khi anh quét mắt quanh phòng “Bây giờ chúng ta đã làm việc cùng với nhau trong một thời gian rồi. Tôi sẽ thảo luận với từng người một tại đánh giá trực tiếp nhưng có một điều tôi muốn nói với mọi người trong cuộc họp này trước tiên.”
“…”
“Tôi muốn nói rằng nếu trước đây tôi đã nói hoặc làm điều gì đó khiến mọi người cảm thấy khó chịu, tôi thật sự xin lỗi.”
“…”
“Tôi luôn có ý định làm tốt nhất công việc của mình. Bởi vì team của chúng ta chịu nhiều thử thách và áp lực. Tôi biết rằng trong quá khứ, những lời nói của tôi có thể không tốt và khiến cho mọi người không thích. Tôi luôn nói sự thật vì tôi muốn thấy chất lượng công việc tốt. Tôi xem sự thành công của công việc là điều quan trọng nhất. tôi thành thật xin lỗi mọi người nếu đôi khi tôi dùng những từ ngữ hoặc cử chỉ không tốt, thì đó không bao giờ là chuyện cá nhân. Đó chỉ là vấn đề công việc thôi.”
“…”
“Hy vọng rằng sau khi nói chuyện trực tiếp tại One-on-one với mọi người, chúng ta sẽ có thể giải quyết vấn đề ngay lúc đó. Và cùng nhau làm việc tốt hơn, cảm ơn mọi người.”
Pat chỉ nhìn chằm chằm vào khun Jeng trong một lát. Khi phát hiện ra rằng đôi mắt ở phía bên kia quét qua căn phòng lướt qua anh. Pat nhìn xuống đất, nhìn như vậy cho đến khi cuộc họp kết thúc và bước ra khỏi phòng.
Tất cả mọi người đi ra khỏi phòng họp đều ở trong trạng thái bối rối, và vẫn chưa ai nói lời nào.
Nhưng sau khi trở lại bàn. Dưới sự im lặng trong thế giới offline thì trong thế giới online bắt đầu sôi sục. Pat mở group chat, chỉ đọc lướt qua rồi đóng lại vì càng thêm phân tâm. Trước khi chuyển ghế sang bên phi Nan để mở việc của F49, phần cần chỉnh sửa sẽ được gửi đến Khun Jeng vào chiều nay.
Nhưng mặc dù đã đến giờ nghỉ trưa Pat vẫn không thôi thắc mắc, anh đã lơ đãng mấy lần khi ăn cơm với phi Nan. Hồi tưởng về cuộc trò chuyện tình cờ với khun Jeng hôm qua trong xe…
“Có chuyện gì vậy Pat, hôm nay yên tĩnh quá?” Phi Nan hỏi khi họ đang xếp hàng đổi tiền tại quầy tại khu ẩm thực của Trung tâm thương mại Amarin. Pat ngẩng đầu lên, mỉm cười “One on one của Pat hôm nào vậy?”
“Của Pat vào ngày mai lúc 11 giờ, còn phi Nan?”
“Của phi vào lúc mười một rưỡi sau Pat,” cô gái trả lời, nhìn xuống đồng hồ trên tay.” Chiều nay khun Jeng sẽ bắt đầu One-on-one phi cũng không có việc. Pat có muốn đi đâu không hay muốn đi dạo Central Word. Đi mua trà sữa quán bên kia đi.”
Pat gật đầu mà không cần suy nghĩ. Mười lăm phút sau, Pat và phi Nan đến đứng trước thương hiệu trà sữa trân châu nổi tiếng đến từ Đài Loan mà nhiều ngày nay Pat muốn uống. Và khi nhận được đồ uống. Pat hút trân châu trước. Đường đỏ ngọt ngào tan vào miệng, tiếp theo là vị sữa tươi. Chỉ thế thôi, Pat cảm thấy tim mình như đang loạn nhịp. Nếu là một bộ phim hoạt hình thì sẽ có ánh sáng phát ra từ đôi mắt của Pat.
“Cười được rồi”
“Hả?”
“Thấy lông mày nhíu lại từ sáng. Còn gì căng thẳng không?”
Pat mỉm cười và lắc đầu trong khi đang nhai trân châu trong miệng “Pat không có căng thẳng, chỉ là đang suy nghĩ những chuyện khác thôi ạ”
Rrr-Rrr-
Điện thoại trong túi quần bỗng rung lên rồi đổ chuông, Pat lấy điện thoại ra khi họ đang chuẩn bị xuống thang cuốn để quay lại văn phòng. Tên phi Pang xuất hiện trên màn hình. Bí mật tự tin rằng đó sẽ là vấn đề của việc đánh giá. và Pat vẫn thầm ám ảnh và thầm hy vọng về người nào đó trong căn phòng kéo rèm.
Bởi vì bây giờ là một giờ mười lăm. Được coi là hơi muộn so với giờ ăn trưa và có xu hướng cho những điều đáng sợ xảy ra…. Pat sợ rằng mọi thứ dường như chỉ được cải thiện tốt hơn vào buổi sáng…
“Vâng, phi Pang.”
[“Nong Pat đang ở đâu? Hãy trở lại văn phòng gấp. Khun Jeng vừa gọi tìm ngay lúc này.”]
…Nó sẽ xảy ra nhanh đến như vậy sao!?
Bữa trưa đắt tiền vì ly trà sữa trân châu. Vẫn không đau bằng chi phí đặt một chiếc xe máy có giá 60 baht với quãng đường rất ngắn. Nhưng vì tính mạng quan trọng hơn tất cả nên Pat phải bỏ tiền ra để giải quyết sự cố và lên trở lên tầng 47 trước 1:25 chiều cùng với phi Nan.
“Phi Aoi cũng gọi điện yêu cầu phi quay lại. Bảo là khun Jeng yêu cầu.”
Phi Nan đi giày cao gót rất nhanh và khỏe. Trong khi Pat chạy tới trước điều hòa để xử lý hết trân châu trong miệng rồi đặt ly trà sữa trên bàn. Chỉnh sửa lại quần áo và đầu tóc, rồi đi cùng P’ Nan bước đến trước phòng họp của bộ phận theo lời P’ Aoi đã nói…. Băn khoăn và sợ hãi tại sao không nói chuyện trong văn phòng…
Hay nó sẽ là một vấn đề lớn?
Khi cánh của được mở cửa. Trái tim vốn đã không tốt lại rơi xuống vực sâu bởi vì khun Jeng đang ngồi trong đó với P’Arm, P’Prem và một người phụ nữ khác đang đeo thẻ nhân viên của Tập đoàn Jian nhưng Pat không quen.
“Khun Pat, xin vui lòng đợi bên ngoài. Tôi sẽ gọi bạn vào sau.” Khun Jeng ngẩng đầu lên và nói. Pat gật đầu đồng ý rồi bước ra, ngồi xuống chiếc ghế trước cửa phòng họp. Phấn khích hơn trước với việc phải chờ đợi.
Trái tim vẫn không tốt. Và khi xem xét các thành viên trong căn phòng đó, Pat dường như đã đoán được mọi người đang nói về điều gì… và nó liên quan như thế nào đến Pat?
– –/—
“Bà, tôi có thể nói chuyện được chứ. Từ sáng đến giờ tâm trạng như đang chơi tàu trượt cao tốc ấy cứ phấn khích rồi tụt xuống rồi lại hào hứng.” Tiếng nói chuyện của hai cô thư ký trẻ trước bàn của Pang người đang uống cốc trà đá trên tay. Chiếc đồng hồ trên tường chỉ đúng hai giờ chiều, đã qua lâu so với giờ của Arm, người bước vào phòng với thứ tự đầu tiên.
” Không biết nữa. Nhưng tao đang cáu. Nếu rảnh thì vào ngồi giúp làm slide trước đi.” Pang hất đầu về phía phi Ying đang ngồi đeo kính, mặt căng thẳng trước máy tính, bên cạnh là Manao người đã được kêu gọi để giúp đỡ. Trước khi cô thư ký trẻ quay lại nhìn vào chiếc gương cầm tay trên bàn, ngồi nhìn chằm chằm vào gương. “Đi nói chuyện tại phòng họp. Dì Pui HR cũng được gọi và P’ Prem được gọi vào. Nan nữa, tao bối rối. Không biết chuyện gì đang xảy ra.”
Ngay lập tức, cuộc trò chuyện chấm dứt khi cánh cửa phòng họp bị Prem đẩy ra, chàng trai trẻ giữ cửa cho đến khi Nan đi theo anh ta ra ngoài. Và Pat ngồi trên bên ngoài đã được gọi vào.
Và Pat thực sự đã không nghĩ sai.
“Đánh giá trực tiếp của Pat là vào ngày mai. Nhưng vì tôi đã hẹn với Khun Pui bên HR tới vào hôm nay. Đó là lý do tại sao tôi sẽ đưa vấn đề này ra thảo luận.”
Khun Jeng nói lý do có một cuộc họp nhỏ. Pat chỉ gật đầu chấp nhận. Chấp tay chào khun Pui và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh phi Arm.
Trong khi đó, đầu Pat vẫn đang suy nghĩ về ‘chuyện này’ mà Khun Jeng đã đề cập. Trước khi Khun Jeng tiếp tục giải thích…đúng như Pat mong đợi.
“Khun Arm đã nhận được những bình luận về Quấy rối tình dục bằng lời nói, thực ra trong mẫu đánh giá chúng tôi sẽ không tiết lộ tên của nhau. Nhưng trong trường hợp này là một vấn đề lớn nên tôi đã phải đưa vấn đề này ra, chính Khun Pui đã được mời đến để giúp đỡ và sẽ đưa ra các phương án xử lý sau khi những việc đó được xác minh. Khun Arm đã nói với tôi rằng anh ấy đã nói điều gì đó với Khun Pat. Đó được coi là một mối đe dọa thực sự với chính sách của công ty.”
“…”
“Tôi và HR không có ý định đưa vấn đề tồi tệ này ra nói chuyện với Khun Pat một lần nữa. Chúng tôi chỉ muốn nghe từ phía bạn để tiến hành xác minh vấn đề. Việc này được bảo mật với những người trong phòng này.”
Pat ngước nhìn Khun Jeng và Khun Pui trước khi nhìn xuống bàn như trước. Anh gật đầu rồi từ tốn kể tất cả mọi chuyện theo đúng sự thật.
Bao gồm cả những phản ứng xấu của riêng bản thân.
“Pat xin lỗi. Vì đã làm điều đó.” Anh ấy quay sang phi Arm và giơ tay bày tỏ sự tôn trọng một lần. Mặc dù ấy vẫn cảm thấy tức giận khi anh ấy kể về điều đó. Nhưng Pat cũng cảm thấy thực sự có lỗi.
P’Arm cũng giơ tay đáp lại Pat và im lặng một lúc. Trước khi chàng thanh niên lên tiếng Một câu khiến Pat hơi ngạc nhiên.
“Phi cũng xin lỗi.”
Thái độ sự áy náy của P’Arm khiến Pat không khỏi thắc mắc.
Thắc mắc… rằng là cả Khun Jeng và Khun Pui đã thương lượng với P Arm trước bởi vì nếu hỏi Pat với tư cách là nạn nhân bằng lời nói và tư cách người đã viết bình luận. Pat còn không nghĩ rằng nếu thật sự có chuyện gì xảy ra thì P’Arm sẽ dễ dàng chấp nhận. Bởi vì hầu như tất cả những người sử dụng từ ngữ hoặc quấy rối người khác Thường thậm chí không nhận ra rằng những gì họ làm là sai.
Có một khoảnh khắc im lặng trong phòng họp khi khun Pui nhập một cái gì đó trên máy tính. Và rồi xin phép ra ngoài một lúc. Để lại sự im lặng khó xử kéo dài trong năm phút trước khi quay lại với một bộ tài liệu.
“Theo chính sách của công ty. Vấn đề này sẽ được giữ bí mật giữa mọi người tham gia. Nhưng dù sao thì tôi cũng sẽ phải ghi vào lịch sử làm việc. Và bởi vì trong trường hợp này Khun Anon đã chấp nhận và chúng ta có thể hòa giải. Như tôi đã nói rằng tôi vẫn có thể tin tưởng ở một mức độ nào đó để không đến mức phải ra tòa. Nhưng nếu một sự việc như vậy lại xảy ra một lần nữa sẽ được xử lý theo đúng quy trình và có các hình phạt.”
“Vâng”
“Đối với nong, điều đó cũng tương tự. Ngay cả khi đó không phải là tổn hại về thể chất, nó vẫn là một rủi ro. Tôi cũng sẽ xin phép ghi lại nó.”
“Vâng,” Pat đáp trước khi lấy tài liệu từ khun Pui và đặt nó trước mặt anh. Một bàn tay giơ lên để lấy một cây bút từ trong túi, nhưng không mang theo. Nhưng chưa kịp hỏi mượn ai một cây bút được đưa ra, “Cảm ơn ạ.”
Pat cầm cây bút Lami màu xám đen quen thuộc của một cậu chủ trẻ. Nắp được mở ra khi anh ta lướt qua nội dung của tài liệu. Lật mở cả hai trang rồi quay lại trang sau để ký tên của bản thân xuống.
– –/—
Pat bước ra khỏi phòng họp với nhiều câu hỏi về điều đó, mặc dù anh ấy đã cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng Pat vẫn băn khoăn về câu chuyện tương tự… vẫn muốn biết điều gì đã khiến phi Arm nhận sai nhưng theo hướng tốt. P’Nan thông đôi mắt của cô ấy để cho thấy mối quan tâm đến khi Pat đi qua bàn. Anh chỉ khẽ gật đầu và mỉm cười trước khi quay trở lại chỗ ngồi ở bàn của mình.
Pat cầm ly trà sữa trân châu uống tiếp. Và sau đó bắt đầu bật máy tính để làm việc để gửi cho khun Jeng vào chiều nay.
Đầu óc dường như vẫn còn tê liệt.
Và Pat đã quá mệt mỏi với câu hỏi khun Jeng là người như thế nào rồi. Bởi vì Pat đã rất bối rối từ ba tháng trước. Vô cùng bối rối, ngày hôm qua, và vẫn còn bối rối hơn với những gì vừa xảy ra. Bởi vì trước đây Pat không nghĩ rằng khun Jeng sẽ chú ý đến những chuyện này một chút nào.
Pat không biết giới hạn của Khun Jeng là như thế nào. Thay đỏi xoành xoạch làm cho Pat tự hỏi không biết đây là ông chủ hay Naruto. Tuy nhiên bất cứ chuyện gì xảy ra hôm nay. Cho dù đó là về nụ cười chân thành, việc xin lỗi toàn thể mọi người một cách công khai, việc hòa giải vấn đề giữa Pat và P’Arm hoặc bất cứ điều gì.
Hay cả khi Put gửi qua email file công việc F49 vừa chỉnh sửa xog lúc năm giờ chiều hôm nay. Sau đó, Khun Jeng đã trả lời một cách gây sốc rằng.
RE: 30 Tháng Ba Đề xuất sửa đổi F49 [Hộp thư đến]
Kittipong (Jeng) Attajiranon
To me▾
Làm tốt.
Vui lòng chuẩn bị thêm tài liệu tham khảo và ví dụ về tối ưu hóa đồ họa cho từng nền tảng khác nhau để thảo luận với tôi vào 3 giờ chiều Thứ Năm.
Best regards,
Kittipong A.
Những vấn đề đó chỉ được đặt ở mức độ choáng váng nhẹ. Cho đến khi… khi Pat đến trong buổi đánh giá trự tiếp cùng Khun Jeng tại căn phòng kéo rèm vào ngày hôm sau.
“Mời ngồi” khun Jeng người đang ngồi dựa vào đệm một cách thoải mái, nhìn lên từ màn hình iPad ra hiệu bảo Pat ngồi xuống. Nhưng trước khi cúi xuống đọc những tài liệu trên màn hình khun Jeng hơi tạm dừng một chút và nhướn mày nhìn cái túi giấy màu nâu mà Pat đang đưa tay giao cho, “Vâng?”
“Cái áo – bộ đồ mà Pat mặc ngày hôm đó. Đã được giặt sạch rồi. Cảm ơn một lần nữa ạ”
“Ồ vâng, cảm ơn.” Khun Jeng đặt chiếc iPad xuống bàn trước khi đưa tay nhận nó và đi vòng ra phía sau Pat. Pat nghe thấy tiếng cửa tủ gỗ đóng mở giữa khi đang nhìn vào tờ lịch của công ty bảo hiểm trên bàn khun Jeng cho cùng một lý do tương tự lần trước…Pat thực sự không biết nhìn vào gì nữa.
Khun Jeng quay trở về chỗ ngồi. Bàn tay lướt qua các ghi chú trên iPad vài lần, rồi lại nhìn lên gửi cho Pat một nụ cười trong khi Pat chỉ biết tròn xoe mắt “Mọi chuyện với bạn có ổn không?”
“Vâng?”
“Bạn có ổn không? Chúng ta đã làm việc cùng nhau được ba tháng rồi.” Câu hỏi này nghe quen quen…vâng, chắc là quen lắm vì Khun Jeng vừa mới hỏi Pat vào Chủ nhật trước bắt một con muỗi cho Pat xem. Tất nhiên, câu trả lời của Pat vẫn vậy.
“Thật căng thẳng.”
“Chỉ thế thôi à?”
“…”
À.. à, ra là…
“Có gì căng thẳng, có thể kể cho tôi nghe được không?”
“…”
Khun
là
ai
Chỉ chút nữa thôi Pat thật sự đã thốt ra câu hỏi đó.
Hơi thở của anh bắt đầu hoạt động bất thường. Pat nuốt nước bọt một cách khó khăn. Khi chớp mắt nhìn người trước mặt, Pat giật mình không chỉ vì câu đầu tiên, mà vì câu tiếp theo đi kèm tư thế ngồi đã thay đổi, lưng được nâng lên khỏi độ ngả của ghế. Hai cánh tay giơ lên đặt trên mép bàn, với hai bàn tay lỏng lẻo lồng vào nhau và nhìn vào khuôn mặt của Pat.
“Bạn đang căng thẳng vì tôi phải không?”
…………!!!!!!1
Khun Jeng là thầy bói ư? Làm sao có thể đọc được suy nghĩ của Pat!!
Sự giật mình không biến mất mà sẽ chỉ có nhiều hơn và nhiều hơn nữa. Nhưng khi nó đã được đưa ra nói đến mức này. Bao nhiêu uất ức bắt đầu chồng chất trong miệng, hai bàn tay lạnh ngắt nắm chặt Pat cúi đầu trả lời với giọng nói thấp.
“Vâng”
“…”
“Phát đang căng thẳng vì công việc,” anh tiếp tục nói bằng một giọng trầm lắng hơn,”và cũng vì khun Jeng”.
“Tôi xin lỗi” nghe thấy một giọng nói ngay lập tức đáp lại, Pat gần như không thể tin vào tai mình. Anh vẫn cúi đầu khi Khun Jeng tiếp tục nói: “Tôi thừa nhận rằng tôi đã gây áp lực cho bạn và cả đội. Bởi vì tôi muốn công việc diễn ra tốt đẹp. Tôi càng thấy Pat là một người giỏi và có nhiều tiềm năng, tôi thậm chí còn muốn giao những công việc đầy thách thức hơn nữa.”
C..Có chuyện gì vậy…?
Đây… Pat đang nghe nhầm đúng không? Hay khun Jeng đang bị ai đó ám? Đây thật sự là những điều khun Jeng nói… rằng… Pat…
Giỏi?
Có nhiều tiềm năng?
Chuyện gì đã xảy ra thế? Pat có ở thế giới thực không? Hay là Pat đang mơ? Hay Pat say bởi nước ép cà rốt và xôi thịt lợn mà vừa ăn sáng nay? Hay là–
“Có vấn đề công việc nào khác khiến bạn không thoải mái không? Hãy nói cho tôi biết.”
O hổ, ô hổ, anh trai, có chuyện gì với anh vậy? Pat muốn bắt lấy khun Jeng và lắc thật mạnh cho tỉnh táo vì Pat bây giờ đang bối rối quá không biết giải thích thế nào. Nó không phải chỉ là lời nói. Nó không phải như thế này.
Nhưng khun Jeng… tại sao âm thanh lại như thế này, tại sao gọng nói không dữ dằn như trước đây… khun Jeng….
Khun Jeng bị cái quái gì vậy?
“Pat” anh cố gắng tập trung suy nghĩ và ý thức của mình… khun Jeng…được… nếu khun Jeng cho Pat cơ hội để nói chuyện như thế này, Pat sẽ không làm anh ấy thất vọng. Anh ấy hít một hơi thật sâu trước khi ngẩng đầu lên với câu trả lời được chọn trích từ bản thảo từ chức. “Pat rất căng thẳng bởi vì khun Jeng mỗi ngày”
“Là có căng thẳng tốt và căng thẳng không tốt” anh tiếp tục. Những suy nghĩ bắt đầu hình thành sau một vài khoảnh khắc bình tĩnh. Đôi mắt anh dán chặt vào chóp mũi của người khác với kỹ thuật sử dụng giao tiếp bằng mắt để giảm áp lực, không cần phải nhìn thẳng vào mắt. “Đầu tiên thời gian khun Jeng chỉ việc cho Pat, hay thời gian cần dùng để làm việc. Đôi khi nó cũng rất căng thẳng. Nhưng Pat cũng rất vui với điều đó.”
“…”
Nhưng sau đó cách làm việc của khun Jeng khiến Pat cảm thấy mình không liên quan, Pat thấy không ổn. Cảm thấy ý tưởng của Pat không khả thi. Và Pat thì… càng ngày càng không tự tin rằng bản thân có thể làm được.”
“…”
“Nói như thế nào nhỉ? Đó là khi khun Jeng tiếp tục giải quyết các nhiệm vụ khác nhau. Không phải Pat không đánh giá cao sự giúp đỡ đó. Pat biết khun giỏi. Nhưng…nhưng….nhưng khi khun Jeng tự mình làm hết mọi thứ. Pat chỉ cảm thấy như khun không tin tưởng Pat có thể làm được việc, khun không lắng nghe Pat. Giống như bất cứ điều gì cũng cần làm theo ý kiến của riêng khun, và khun không cần phải quan tâm đến bất cứ điều gì Pat nói cũng được. Pat trẻ hơn khun vài tuổi kinh nghiệm làm việc ít hơn khun Jeng. Pat hiểu rằng khun không cần phải lắng nghe những gì Pat nói. Nhưng Pat chỉ muốn nói ra những điều đó.”
“…”
“Pat biết chức vụ và thâm niên rất quan trọng khi làm việc ở đây. Khun Jeng phải kiểm soát tất cả công việc của Pat và Pat biết rằng Pat không nên nói bất cứ điều gì chống lại khun, điều mà Pat đã cố gắng tuân theo. Hãy thích nghi với văn hóa công sở tại đây giống mọi người khác. Nhưng có lẽ Pat không làm được điều đó, Pat không thích hợp với nơi này — nên Pat nghĩ rằng Pat sẽ– “
–sẽ từ chức.
Câu nói này gần như vuột ra khỏi miệng. Nhưng giọng nói trước đây của P’Aey đã xen vào trong suy nghĩ
“Đừng nói rằng sẽ từ chức cho đến khi anh ta đánh giá hiệu suất của Pat nhé.’
Sau đó là sự im lặng, Pat không dám nhìn thẳng vào mắt Khun Jeng, chỉ có thể nhìn thấy hai bàn tay đan vào nhau lỏng lẻo trên bàn, Khun Jeng bắt đầu di chuyển nhẹ trước khi quay lại bấm gì đó trên iPad trong khi cất giọng nói.
“Tôi không có lý do bào chữa cho những gì bạn nói. Bây giờ tôi chỉ có thể nói rằng tôi thực sự xin lỗi vì đã làm cho bạn cảm thấy không tốt. Tôi biết rằng trong quá khứ tôi đã thực hiện công việc của mình không đủ tốt. Tôi đang cố gắng cải thiện để trở nên tốt hơn.”
“…”
“Tôi cũng là người mới với vị trí này. Dù sao thì… cảm ơn vì đã thành thật với tôi.”
– –/—
Cảm ơn đã can đảm để nói tất cả mọi thứ một cách trung thực.
Bởi vì chưa từng có ai nói điều đó với anh ta.
Bởi vì khuôn khổ của một người lãnh đạo. Vì hình ảnh người trưởng nhóm phải tài năng và biết tất cả mọi thứ. Jeng hiểu rõ tại sao không ai khác dám nói chuyện với anh ta như thế này.
Bởi vì chính anh ấy khi vừa bắt đầu đi làm. Anh cũng không bao giờ dám nói với sếp của mình những gì bên kia còn thiếu sót. Chỉ vì anh không không chắc đó có phải là một thiếu sót hay không. Chỉ vì anh chưa biết đủ nhiều về thế giới này và luôn được dạy phải vâng lời người lớn.
Nghe lời và cấm vượt quá giới hạn.
Giống như khi còn là học sinh thấy thầy đánh vần sai tiếng Anh trên bảng, phản đối thì bị khiển trách. Bị tố vô lễ và không biết cư xử, cuối cùng anh chọn cách im lặng. Những chuyện nhỏ nhặt đó đã ăn sâu vào tâm trí lúc nào không hay.
Và vì lý do đó mỗi lần cảm thấy tồi tệ khi còn là cấp dưới anh coi đó là điều bình thường. Không thấy sếp làm gì sai, thấy việc dùng quyền lực để kiểm soát là bình thường. Dù cho anh trong quá khứ anh phải xóa cả hai tập tin đã được thực hiện trong nhiều tháng. Hay khi ý tưởng công việc không tốt, bị mắng trước mặt khách hàng. Anh cũng chỉ biết kiên trì, định hướng tiếp tục làm tốt hơn để đạt được kết quả. Trong suốt nhiều năm anh chưa bao giờ thoát khỏi những văn hóa này.
Khi đi học thạc sĩ có cơ hội gặp một xã hội phù hợp với mình và có cơ hội bày tỏ suy nghĩ của mình. Nhưng khi trở lại Thái Lan. Mặc dù đã từng làm ở công ty bên ngoài nhưng lại ở trong một đội ngũ được quản lý bởi những người già có tư tưởng bảo thủ. Cuối cùng, mọi thứ lại trở về với công thức ban đầu. Vốn dĩ anh vẫn luôn đắm chìm trong những câu chuyện này và xem chúng như một lẽ bình thường.
Đã mười năm rồi. Chàng trai trẻ hầu như không nhớ gì về thời điểm anh bắt đầu làm việc, nhưng mọi chuyện vẫn rõ ràng. Jeng vẫn nhớ đến nhiều người sếp cũ, anh đã tiếp nhận những ảnh hưởng đó một cách vô thức, cho đến tận bây giờ anh vẫn còn rất ít kinh nghiệm để lãnh đạo một team. Vì vậy, anh ấy đã đính kèm một bức ảnh của người lãnh đạo cũ để theo dõi, học tập theo để trở thành một người lớn như vậy….. Người mà chính bản thân anh đã nói rằng sẽ không bao giờ trở thành khi còn trẻ, mà anh thậm chí chưa bao giờ nhận ra.
Vô tình cho đến ngày một đàn em trong team dám nói với anh.
Pat lặng lẽ lắng nghe vẫn cúi đầu như cũ. Dù thật lòng muốn ngẩng mặt lên nhìn vẻ mặt của khun Jeng khi nói chuyện như thể anh ấy không phải là chính mình, Pat muốn biết… một người luôn tự tin như Khun Jeng sẽ trông như thế nào khi chấp nhận khuyết điểm của bản thân?
Khuyết điểm mà Pat vừa nhận ra rằng đó là một thiếu sót.
Vì trước đây Pat chỉ nghĩ là chính vì Khun Jeng là người như vậy nên anh ấy mới hành động như vậy, và Pat cũng không ngờ rằng Khun Jeng lại đột ngột đến và nói là bản thân khun Jeng vẫn còn là người mới ở vị trí này.
Bởi vì khun Jeng trong mắt Pat là người biết tất cả mọi thứ. Giỏi tất cả mọi thứ.
Pat không biết phải nói gì. Còn khun Jeng thì im lặng. Pat chỉ thấy bàn tay bên kia vẫn ấn và chọc gì đó vào iPad trước khi khun Jeng tiếp tục nói.
Và sau đó Pat không thể ngừng đảo mắt.
“Khun Pat đã làm việc được đúng ba tháng. Tôi sẽ coi đây là bản đánh giá về thử thách của bạn….mà bạn đã vượt qua. Lương cơ sở điều chỉnh tăng thêm ba nghìn baht theo các điều khoản của hợp đồng lao động”
Đôi mắt mở to chắc chắn là về số tiền.
Ba nghìn, ba nghìn, ba nghìn!!
“Trong phần đánh giá. Không có gì phải lo lắng, tôi sẽ gửi cho bạn một e-mail, bạn có thể kiểm tra nó sau cuộc trò chuyện. Bây giờ tôi sẽ cho bạn một đánh giá chung về hiệu suất của bạn từ quan điểm của tôi.”
Từ điểm của tôi quan… ok. Cái cảm giác vừa leo lên cao, bẻ cong, lại đi xuống, cùng lúc bao biến cố từ quá khứ ùa về. Khuôn mặt của phi Ying. Nước mắt giàn giụa. Nôn mửa.
Tim đập thình thịch. Hai bàn tay lạnh đến mức bấu chặt vào nhau, Pat từ từ ngẩng đầu lên một chút. Thấy rằng khun Jeng đang đọc một cái gì đó trên iPad của mình. Trước khi một giọng nói trầm cất lên cùng lúc anh ngẩng mặt lên để nhìn vào mắt Pat.
“Khun Pat là một người giỏi.”
Giỏi, đây là lần thứ hai, nhưng nghe xong vẫn thấy choáng trước.
Những cảm xúc như dưới vực thẳm dần dần trèo lên cho đến khi Pat không thể giải thích được mình đã sốc như thế nào. và cũng không thể nghĩ được điều gì đã làm khun Jeng…. trở nên như thế này.
“Mặc dù khun Pat là người mới. Nhưng bạn rất tốt ngay từ đầu. Bạn là người quyết đoán, có thể lên tiếng, bày tỏ ý kiến của mình, đó là một đặc điểm rất tốt. Tôi thấy bạn là một nguồn nhân lực rất hữu ích trong bộ phận của chúng tôi.”
?!
“Về kỹ năng kỹ thuật, Khun Pat là một người tò mò. Việc cố gắng nghiên cứu, tìm kiếm thông tin, luôn muốn học hỏi những điều mới sẽ khiến bạn không ngừng phát triển bản thân và bây giờ bạn vẫn còn trẻ. Ngay cả khi bạn được coi là tốt ở độ tuổi này. Nhưng bạn vẫn còn rất nhiều cơ hội để cải thiện. Bạn có thể cải thiện bản thân bằng nhiều cách. Bạn nên duy trì điều đó nó sẽ mang lại những kết quả tốt cho chính bản thân bạn.”
Uh, là….Khun Jeng…đây…là…
“Tôi có thể nhìn thấy tiềm năng Lãnh đạo trong bạn.” Không để cho Pat tiếp tục thở dốc, Khun Jeng liếc nhìn chiếc iPad trong một giây rồi ngẩng đầu lên nhìn Pat và tiếp tục nói “Nhưng bạn vẫn còn trẻ. Nhưng rõ ràng trong tương lai bạn có thể chuẩn bị trở thành một nhà lãnh đạo và sẽ phù hợp với vai trò điều hành hơn là một nhân viên. Bạn có nhân cách và cách cư xử tốt. Có thể phải điều chỉnh cho đàng hoàng hơn. Nhưng đừng quá lo lắng. vì những điều đó sẽ đi cùng với tuổi tác khi bạn lớn hơn.”
Pat…đây có phải là Pat…một giấc mơ…..hay….
“Điều quan trọng là Khun Pat rất quyến rũ. Khun là người có sức thu hút nhé.”
….!!!!
“Không biết là bạn có biết không. Nhưng nếu bạn cố gắng để ý dù bạn đi đâu, người lớn luôn tốt bụng. Đó là một lợi thế lớn cho việc bán hàng hay bất kỳ hình thức đàm phán nào. Những điều này không dễ dàng rèn luyện hay đạt được. Đó là thứ bạn mang theo và khiến bạn trở nên đặc biệt. Tôi muốn Khun Pat quan sát bản thân nhiều hơn để phát triển điểm này trở thành một trong những công cụ quan trọng trong công việc của bạn trong tương lai.”
L… là, uh, là, làm ơn cho một ít gạo và nước thánh để vẩy ra và xua đuổi những con ma ra khỏi Khun Jeng!! Ai!! Ai đang chiếm cứ quý ông đậu hũ này!!!! Ai!!!!!!!!
Pat thực sự không thể ngừng đảo mắt.
Và chợt nhận ra…. Khi khun Jeng nhìn lên từ iPad của mình một lần nữa và cau mày nhìn Pat.
Nhận ra rằng ngoài việc đảo mắt. Pat cũng vô tình lùi người về sau rời xa khỏi bàn lần nữa.
Pat lùi người lại vị trí cũ và ngồi một cách đàng hoàng. Chớp mắt hai lần trước khi cố gắng bình thường hóa nét mặt của bản thân. Được rồi, đồ kiêu căng. Vừa được khen là có sức thu hút và cư xử tốt. Nếu lỡ ba giây sau vô tình bị khun Jeng đòi lại lời khen sẽ làm gì đây. Không được đâu nhé Pat sẽ không trả lại đâu.
“Vâng, cảm ơn ạ” anh nhẹ nhàng nói. Dù tay anh lạnh đến tê cóng nhưng anh vẫn đổ mồ hôi một cách khó hiểu. Pat thầm niệm trong lòng hãy chỉ trích Pat một chút, hung dữ một chút. Muốn cảm giác mình đang ở trên thế giới thật sự. Muốn cảm giác đây thật sự là khun Jeng. Bởi vì tất cả những điều đang được nói nãy giờ giống như Pat vẫn ngồi nói chuyệnvới con ma trong cơ thể khun Jeng.
“Về những điều cần cải thiện, đó là điều đã được thảo luận trước đó. Việc thể hiện cảm xúc, là điều mà bạn nên kiểm soát nhiều hơn. Bất kể ở đâu trong văn phòng” Nhưng.. mặc dù trong tâm trí anh đã kêu gọi khun Jeng hãy chỉ trích, nhưng khi nói đến vấn đề này vào lúc này, trong bầu không khí của căn phòng này mà Pat đang ngồi đối diện với Khun Jeng.
Pat không khỏi nghĩ đến ngày đó Pat ngồi đây mà nước mắt nước mũi giàn giụa.
Và khi nghĩ về ngày hôm đó… Pat chợt nhớ ra một điều. Sau khi ngồi sững sờ trong mười phút.
Pat quên rằng bản thân đã có ý định từ chức.
—/—
Việc đánh giá trực tiếp công việc một với một của Pat đã được hoàn thành.
Pat không phải là người đầu tiên Kittipong nhóm trưởng của team khen. Vì trong đánh giá của mọi người đã hoàn thành. Anh ấy cố gắng mang những ưu điểm của mọi người để nói càng nhiều càng tốt, và cũng nói về những nhược điểm mà không phải lúc nào khán giả cũng nghe được. Như trường hợp của khun Ying, anh có thể thấy rằng người kia không hài lòng với các nhận xét các vấn đề cần cải thiện. Ngay cả khi đó là một ý tưởng tốt để có chất lượng công việc tốt hơn.
“Khun Ying có thể được thăng chức lên Trợ lý Giám đốc sau nhiều năm làm việc hoặc được sự chấp thuận của người giám sát cũ. Nhưng có lẽ không được đào tạo đủ kỹ lưỡng. Tôi hiểu một số sai sót có thể xảy ra do bản thân tôi cũng mắc phải. Do đó tôi sẽ set KPI cho bạn trong quý này. Và hy vọng rằng chúng ta cũng sẽ có thể giải quyết các vấn đề cùng nhau bởi vì nếu kết quả đánh giá trong quý tiếp theo bạn không đạt được những tiêu chí đề ra nó sẽ ảnh hưởng đến việc đánh giá hàng năm. Điều này có thể có ảnh hưởng xấu đến tiền thưởng, điều chỉnh lương hoặc vị trí tương lai chắc chắn.”
Và trong phần của Pat. Đứa trẻ này có thể là người mà anh đã dành cho nhiều lời khen ngợi hơn một chút…vì có nhiều điều mà anh đặc biệt ấn tượng khi làm việc cùng nhau trong ba tháng qua.
Các mẫu đánh giá đã được gửi đến Pat. Anh thu nhỏ màn hình ứng dụng email. Đầu bút iPad chạm lại ghi chú và trước khi nhấn để chọn tệp của Nan ở mục tiếp theo. Anh ấy xem qua một trong những tệp được ghim, trong đó có một số ghi chú viết tay thú vị dùng làm hướng dẫn cho công việc, về những gì một nhà lãnh đạo nên làm.
Trong mười câu thơ, có một số câu anh vừa gạch bỏ. Nhưng trong câu thơ thứ chín mà nghĩ chắc vẫn còn nguyên giá trị. Đó là những gì anh ấy đã viết, “Don’t give compliments too early (Đừng khen ngợi quá sớm)”, điều này khiến anh nghĩ đến… Ba tháng cho những lời khen đó dành cho mọi người. Cũng không được coi là quá nhanh.
Đặc biệt đối với một số người. Không quá sớm bởi vì nếu không nói ra cũng có thể trở thành quá trễ.
Và nếu Pat không nói cho anh ấy biết. Anh ấy có thể đã không có cơ hội để nói gì cả.
Người thanh niên ngước mắt khỏi tờ giấy. Liếc qua tấm rèm và thấy rằng Pat đang gọi Nan đứng dậy khỏi bàn. Tuy nhiên, anh ấy tiếp tục nhìn xuống màn hình chỉ trong một thoáng, rồi lại nhìn lên khi anh ấy bị thu hút bởi một số hình ảnh. Hình ảnh của người đang đứng cạnh bàn của bản thân nhưng vẫn chưa ngồi xuống.
Nhận ra rằng anh ấy đã vô tình đánh mất nụ cười của người đó cho đến khi nhìn thấy lần nữa trước khi nghe thấy tiếng gõ cửa phòng và phải điều chỉnh biểu cảm của mình trở lại bình thường. Và anh cũng mới nhận ra rằng khi nhìn thấy người nhận được lời khen lộ rõ vẻ hạnh phúc điều đó cũng khiến người đưa ra lời khen đó cũng mỉm cười được như vậy.
– –/—
Pat bước ra khỏi phòng của khun Jeng. Điện thoại rung lên một cái, anh lấy nó ra khỏi túi quần xem thì phát hiện email tóm tắt đánh giá đã đến rồi, và nội dung đơn từ chức đã được lên kế hoạch cứ lởn vởn trong đầu.
Từng bước chậm rãi trở lại bàn. Lời nói của khun Jeng mà không giống như khun Jeng vẫn chạy quanh trong đầu. Pat nhớ lại một trong những thành ngữ tiếng Anh mà đã từng nghe và sử dụng từ lâu…. nhưng bây giờ mới được trải nghiệm.
Chỉ để cảm nhận đúng nghĩa của từ đó.
Shower with compliments (tắm với lời khen)
Bây giờ Pat đã hiểu tại sao lại có từ tắm bởi vì bây giờ Pat cảm thấy như toàn bộ cơ thể mình thực sự được tắm bằng những lời khen ngợi.
Và nó đồng thời vừa ấn tượng và vừa rùng mình, bởi vì những lời khen đó đến từ khun Jeng. Và vẫn là khun Jeng người xin lỗi Pat, nói rằng bản thân anh ấy vẫn còn những sai sót với tư cách là một người lãnh đạo.
Pat đã biết Khun Jeng được ba tháng. Đã nghi ngờ về con người của khun Jeng kể từ ngày đó. Hôm nay càng bối rối hơn, không thể nói chính xác khun Jeng là người như thế nào. Vì Pat không muốn tin rằng một người đàn ông tự tin vào bản thân như vậy… sẽ có một góc có thể bày tỏ sự khiêm tốn như thế này được.
Anh bước lại bàn. Gọi P’Nan đi vào nói chuyện với Khun Jeng nhưng mặt nở nự cười hết mức khiến cho phi Nan bối rối. Pat chỉ có thể nói rằng sẽ nói chuyện sau, nhưng cho đến khi P’Nan đứng dậy khỏi bàn. Pat không thể ngừng cười…. cứ đứng đó cười ngu ngốc như thế.
Cười đến mỏi miệng thì phải đưa hai tay lên nhéo nhẹ hai bên má điều chỉnh lại biểu cảm trước khi ngồi xuống bàn. Cố gắng lấy lại ý thức và bắt đầu làm việc.
Anh ấy mở trang web trong trình duyệt để tìm tài liệu tham khảo cho công việc tiếp theo, cảm thấy vô cùng sảng khoái. Bao gồm cả sức mạnh so với việc muốn đánh bại người trong căn phòng kéo rèm, đó là muốn đánh bại chính bản thân mình, người đã được khen ngợi vì đã làm tốt, để làm tốt hơn nữa.
Cả ngày Pat ngồi tập trung, làm việc hăng say không biết mệt mỏi. Trên đường đi ăn, anh kể cho phi Nan nghe mọi chuyện một cách hào hứng, thậm chí khi quay lại ngồi và tiếp tục làm slide. Pat vẫn cảm thấy vui vẻ như trước.
Ding!
Ding!
Năng lượng tràn trề của trái tim khiến Pat bình tĩnh gõ vào phím mũi tên bên phải, di chuyển hình ảnh trên slide từng chút một cho đến khi vừa ý. Rồi với tay cầm lấy chiếc điện thoại nằm bên cạnh mở xem tin nhắn.
Ding!
Nong Pete sẽ được tự do (3):
Beam:
Sao rồi em trai?
Sẵn sàng để ăn mừng chưa, thế nào, như thế nào rồi?
Aey:
Aaaaaaaaaaaaaaaaaa
Trong khoảnh khắc đó, vấn đề từ chức lại xuất hiện trong tâm trí một lần nữa…mà Pat vẫn chưa thể đưa ra quyết định cho chính mình.
Gõ xóa một hồi rồi quyết định chỉ trả lời là “Chờ nói chuyện sau nhé” vì Pat bỗng thấy có hi vọng khi làm việc ở đây và cảm thấy vui khi biết rằng những cố gắng trong suốt thời gian qua là có giá trị.
Bao gồm cả cảm giác thoải mái bởi vì một số vấn đề phát sinh cũng đã được giải quyết. Đây có vẻ là một ngày tốt lành. Đây là ngày đầu tiên ở đây.
Pat nhấn vào ứng dụng lịch sắp xếp một số cuộc hẹn. Một số lịch trình bổ sung cũng là yếu tố khác cản trở việc đưa ra quyết định của Pat. Giống như muốn bảo Pat hãy thử dành thời gian cho sự thay đổi này. Để làm gì đó cho mọi thứ thực sự có thể trở nên tốt hơn.
Chào đón nhân viên mới vào ngày mai.
Họp cập nhật công việc qua Conference Call với khun Nadia ngày thứ Năm.
Pat nghĩ rằng sẽ thử lại lần nữa.
Bởi vì Pat vẫn không hài lòng với nơi này.Vì Pat vẫn chưa có đủ kinh nghiệm làm việc để trang trí hồ sơ. Nhưng thôi cứ nghĩ rằng Pat đang cảm thấy vui như cơ thể kiệt sức được tiếp thêm đường bổ sung năng lượng để có thể tiếp tục chịu đựng. Pat vẫn có thể thấy thế giới trong thực tế.
Cuộc nói chuyện như trong mơ của khun Jeng về công việc tương lai của Pat, Pat rất hài lòng với điều đó. Mọi lời khen ngợi đều khiến Pat muốn bay lên. Và Pat thật sự muốn mua những lời đó. Nhưng vẫn còn nhiều băn khoăn.
Vì làm gì có chuyện một người đột ngột thay đổi như vậy, có thể thay đổi như xoay lòng bàn tay như thế này…. chỉ trong vài ngày.
Hay đây chỉ là một màn trình diễn?
Giả định đó đâm sầm vào tâm trí cho đến khi trở thành một nhiệm vụ nhỏ trong tâm trí… nhiệm vụ để mắt đến mấy con ma đang xâm chiếm trong người khun Jeng. Pat sẽ để mắt đến để có thể tìm được lối thoát. Bởi nếu có chuyện gì xảy ra, việc Pat từ chức sẽ không còn chỉ là trong suy nghĩ nữa.
Pat sẽ để mắt chú ý đến rằng khi nào khun Jeng sẽ tốt hơn.
—/—
Ding!
Cuộc hẹn đã được thêm vào lịch bởi Kittipong_(Jeng) Attajiranon.
Ôi, nhưng trước khi nó trở nên tốt hơn Pat nghĩ rằng anh ấy dường như đã mất trí trước đó.
“Wow, chế khun Jeng gửi cho tôi một cuộc hẹn.”
“Tại sao anh ấy gửi cho mày? Này, tao cũng có nữa.”
“Của Prem cũng có.”
“Anh ấy đã gửi đến toàn bộ bộ phận. Hãy nhìn xem, hãy chuyển đến hộp thư của bộ phận.”
Sáng hôm sau, những tiếng thì thầm trong bộ phận theo sau tiếng thông báo tin nhắn từ hầu hết mọi điện thoại. Sự hỗn loạn diễn ra cho đến khi nhóm Markom những người cùng chia sẻ không gian văn phòng, thậm chí còn tiến đến để nhìn vào màn hình.
Pat đang rót cháo từ trong túi vào cốc trên bàn của mình, nhưng mắt vẫn dán vào màn hình vừa mở ra để đọc chi tiết nội dung cuộc hẹn.
Cố gắng rằng không nhìn sai bất cứ điều gì.
‘Digital team – GOLF OUTING Chủ nhật 2-5 giờ chiều
@RGC Golf Clubhouse’
Người tham gia:
Khun Jeng… điều này là…
Mời chơi golf?
Dùng tay dốc sạch cháo ra khỏi túi trước khi cuộn túi lại và ném vào thùng rác dưới gầm bàn. Vài âm thanh nhỏ phát ra khi phi Ying bước vào, Pat nhìn lên và thấy phi Nan đi theo sau, một tay cầm một cốc cà phê. Tay còn lại đang mở điện thoại mà Pat đoán là đang nhìn cùng một nội dung giống như Pat.
Pat lại nhìn vào màn hình điện thoại. Trước khi dời mắt lên trên, anh quay sang phải…. Nhìn qua tấm rèm ở góc này không thể nhìn rõ người trong phòng.
Pat cân nhắc một lúc rồi thoát ra khỏi ứng dụng lịch và chuyển đến một trong những cuộc trò chuyện trong Line.
Trong cuộc trò chuyện này, bên cạnh tin nhắn giao việc, và yêu cầu ‘Please come to my office’, Pat đã nhập một câu hỏi để gửi đi.
Pat: Chơi cầu lông được không ạ?
À…. oke… Khi gõ và bấm gửi đi. Pat cảm thấy thờ ơ.
Nhưng sau khi gửi đi và nhìn thấy hình bóng trong căn phòng đó di động, Pat cảm thấy hơi bất an sợ rằng sẽ bị mắng. Pat ấn khóa màn hình, làm vẻ mặt không biết gì, không chỉ trỏ, ngẩng đầu lên cười thật tươi chào P’Nan. Trước khi Pat múc một muỗng cháo vào miệng khiến cho lưỡi muốn sưng lên bởi vì quên thổi.
Pat nghiêng mặt tay đặt thìa xuống, cầm lấy bình nước uống. Và đó là công đức lớn khi Pat kịp thời nuốt nước xuống cổ họng. Trước tiếng thông báo từ điện thoại của Pat và gần như toàn bộ mọi người trong bộ phận đồng loạt vang lên.
Ding!
Giải quyết các cuộc hẹn bởi Kittipong_(Jeng) Attajiranon
‘Digital team – BADMINTON OUTING chủ nhật 3-5 giờ chiều @TT Court’
(Những) người tham gia:
Ding!
Và lại vang lên một lần nữa. Nhưng lần này có vẻ như chỉ có mình máy của Pat có thông báo.
Cuộc hẹn được thêm vào lịch bởi Nutticha (Pang) Wongpiseth
Cuộc đấu giá từ thiện.
Buổi dạ tiệc.
Được tài trợ bởi Forge.
Và khi liếc qua email của những người tham dự sự kiện này…. chân mày Pat nhíu lại cho đến khi quấn vào nhau thành sợi dây chun buộc vào bịch cháo ở quán.
Những người tham gia(s):
Kittipong.jiangroup, pakphoom.tJiangroup, (you).
Khôngcòn ai khác đi cùng nữa ư!?