Chương 15: Casual
Bàn chân của một cô bé nhỏ đi đôi dép cao su dẫm vào cát ướt đến nỗi nước bắn lên gấu váy xanh nhạt. Nhưng cô bé không chạy chậm lại mà tăng tốc khi nhìn thấy cô em họ trong bộ váy tương tự nhưng màu trắng gần bắt kịp. Ngoài ra cũng bởi vì mục tiêu phía trước bắt đầu giảm tốc độ cho đến khi cô bé có thể lao tới chỉ trong ba bước.
Rrr-Rrr-
“Fer đã bắt được cậu rồi!”
Cú va chạm từ phía sau kèm theo một cánh tay nhỏ Jeng nhìn xuống cô cháu gái cao ngang thắt lưng đang ôm chặt lấy anh với nụ cười thật tươi. Chàng trai trẻ hạ người xuống với tư thế ngồi xổm để ngang bằng với cô cháu nhỏ. Điều tương tự cũng xảy ra với Nong Fur và Nong Prim vừa chạy theo anh.
“Prim bắt được cậu rồi!”
Rrr-Rrr-
Ánh mắt anh lại hướng về chiếc điện thoại trên tay vừa lấy ra, nó đang rung lên vì có cuộc gọi đến. Ánh nắng chói chang làm giảm độ rõ nét trên màn hình ở một mức độ nào đó, nhưng anh có thể thấy tên người gọi là…Pat?
Suy nghĩ làm việc từng bước để quản lý tình hình trước mặt khi những đứa trẻ bắt đầu cãi nhau.
“Vậy lượt tiếp theo cậu và Prim sẽ là người đuổi theo nhé. Cháu sẽ là người bỏ chạy vì cháu chiến thắng.”
“Ồ, thắng thế nào chứ, Prim cũng bắt được cậu mà.”
“Không, nhưng Prim chậm hơn, Prim thua rồi nhé”
“Ben cũng bắt được cậu!!” Giọng nói của cậu bé xen lẫn tiếng bước chân chạy đến. Jeng cười thật tươi. Anh quay lại nhìn bàn tay nhỏ bé đang ôm cổ mình. Người thanh niên giơ tay nắm lấy đôi tay của cậu bé.
Điện thoại trên tay anh vẫn rung. Anh nhìn trái nhìn phải trước khi cố gắng đưa bọn trẻ trở lại chỗ ngồi của chúng trên quán bar trên bãi biển. Tất nhiên bọn trẻ nghịch đến mức phải gọi người khác lẫn bảo mẫu đến chơi cùng chưa kịp thu xếp xong thì điện thoại đã cúp vì anh không kịp tiếp nhận.
Anh vội gọi lại vì sợ có chuyện quan trọng nhưng đường dây bậnvì hình như đầu dây bên kia cũng đang muốn liên lạc với anh cùng lúc. Sau khi cúp máy anh quyết định không gọi nữa. Nhìn chiếc điện thoại trên tay, lặng đi một lúc đi lại ngồi xuống chiếc ghế dài dưới bóng nắng bên bờ biển, điện thoại lại rung lên. Anh đã chấp nhận gần như ngay lập tức.
[“Hello, khun Jeng.]
“Có chuyện gì vậy Pat? Có chuyện gì không?”
[“Bây giờ khun Jeng có thuận tiện để cập nhật công việc F49 hay không?”]
Đúng như dự đoán, cuộc trò chuyện liên quan đến công việc. [“Ngay lúc ba giờ rưỡi, theo cuộc hẹn ban đầu của chúng ta, Khun Phueng sẽ nói chuyện với Pat và phi Chot về nội dung phản hồi @LINE vào tháng tới, nhưng nếu khun Jeng không tiện. Pat và phi Chot sẽ tách các cuộc hẹn ra.”]
“Được nhé,” anh trả lời khi nhìn những đứa trẻ đang đuổi bắt nhau lúc này đã có người thân với các vú em khác đến để trông chừng “Cho tôi mười lăm phút tôi sẽ gọi lại.”
Mười lăm phút là thời gian để yêu cầu chuẩn bị theo thói quen, nhưng có lẽ Jeng quên rằng bây giờ anh ấy không ở trong một tình huống bình thường như cuộc sống công việc hàng ngày của anh. Bởi vì khi đi bộ quay trở lại khách sạn đợi thang máy lên phòng ở tầng 18 mất khoảng mười phút.
Anh hứng nước từ vòi để rửa mặt, rửa sạch khuôn mặt nhờn vì gió biển. Mái tóc xõa tung trên trán hôm nay ướt đẫm. Jeng bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn tắm nhỏ trên tay vò mái tóc cho khô trước khi ném tấm khăn qua vai.
Anh ngồi xuống chiếc bàn ở cuối giường, mở iPad ra và vào ứng dụng e-mail để truy cập tới trang cuộc họp xuất hiện. Tên của Pat đã có sẵn trên line. Nhưng khi nhìn thấy mái tóc bù xù của mình qua màn hình test camera nên anh giơ tay gạt tóc gọn gàng tao kiểu trước khi bấm tham gia cuộc họp.
Hình ảnh hiện lên trên màn hình là khuôn mặt của Pat đang nhai kẹo, quay sang mỉm cười khi nghe những lời của Chot. Giống như vẫn chưa biết Jeng đã tham gia vào cuộc họp cho đến khi anh ấy cất tiếng chào.
[“Có thể nghe tiếng tôi không? Tín hiệu có ổn không?”]
Pat khẽ giật mình trước khi rút người ra xa khỏi chiếc máy tính lúc đầu chắc ngồi rất gần Pat vội vàng nhặt chai nước của mình lên uống trong di chuyển chuột quay lại trang cuộc họp. Hình ảnh vị sếp trẻ xin nghỉ làm nhưng lại đòi được cập nhật tình hình công việc xuất hiện trên màn hình trông kỳ lạ và gian lận không thể tha thứ.
Rất lạ vì đây có lẽ là lần đầu tiên Pat nhìn thấy khun Jeng mặc áo sơ mi không có cổ, chỉ là một chiếc áo phông trắng cổ tròn và không vuốt tóc. Những nhánh tóc lòa xòa rơi xuống trán…. gian lận….
Tình trạng như bước ra ngõ mua hủ tiếu mà vẫn vậy có thể nhìn tốt đến nỗi không chê vào đâu được. Khun Jeng gian lận.
[“Xin chào Pat, Khun Chot, có nghe tiếng tôi nói không?”]
“Có khun Jeng.”
“Nghe được ạ.” Pat thoát ra khỏi dòng suy nghĩ điên rồ của mình và đáp lời theo sau phi Chot. Trước khi di chuyển máy tính về phía phi Chot, người đã chuyển sang thay đổi chỗ ngồi bên cạnh và chọn chia sẻ slide vào cuộc họp.
Bản cập nhật hôm nay tóm tắt chiến lược, khái niệm và ý tưởng chính trước khi Pat đi vào chi tiết. Tất nhiên là dựa trên nhiều bình luận của khun Jeng để điều chỉnh nội dung mà khun Jeng đã nhận xét Pat có làm đúng hay không. Hay tại sao nó không đẹp bằng cái khác? (nắm chặt tay)
Nhưng thật tốt khi ý tưởng với thông điệp chính đã được thông qua. Thật đáng với nỗ lực mà Pat và P’Chot đã gọi P’ Nan,Fang, P’ Pum, P’ Arm và P’ Aei cùng tham gia động não sáng nay. Họ cùng nhau đưa ra các ý tưởng cho đến khi cuối cùng phi Chot đến giúp đỡ và Pat quyết định chọn cụm từ You’ll be fine. Vẫn có từ Fine như trước vì từ này là từ khóa của sản phẩm và dịch vụ Non- oil năm nay. Phi ngắn là câu chuyện một cặp đôi với cô bạn gái đi du lịch các tỉnh với tâm trạng không Fine chút nào và muốn đi du lịch để quên đi những điều khiến bản thân khó chịu.(phi Chot bảo Pat nghĩ nếu là bản thân thì câu chuyện sẽ phát triển như thế nào và thắt nút sẽ được tháo gỡ ra sao), nhưng tất nhiên sẽ phải ghé qua trạm xăng Forge làm bạn đồng hành.
Khun jeng không vướng gì trong phần đó. Sau một lúc im lặng khun Jeng cúi xuống ghi chép gì đó vào cuốn sổ lật đi lật lại trang sách. Pat quay sang nhìn phi Chot và gật đầu đồng ý kết thúc cuộc họp vô tình cùng lúc với câu nói của khun Jeng.
[“Tôi nghĩ chúng ta sẽ—“] / “Khun Jeng——”
“…”
[“Có chuyện gì vậy?”]
“Uh, không có gì ạ” Pat nói, dường như khun Jeng có điều gì muốn nói. “Khun Jeng nói tiếp đi ạ.”
[“Pat nói tiếp trước đi, không sao đâu”]
“Điều đó là chuyện không quan trọng. khun Jeng hãy nói trước đi ạ.”
Khi Phát nài nỉ, cậu chủ trẻ gật đầu. Đưa ra nhiều nhiệm vụ cho công việc với giọng bình tĩnh.
[“Vâng, tôi nghĩ trước khi nói chuyện với Khun Somsak vào ngày thứ bảy. Tôi cũng muốn chúng ta lên kế hoạch để thực hiện. Hãy thử viết một bản tóm tắt ngắn gọn. Liên hệ với các nhà cung cấp, cả Nhà sản xuất và Truyền thông, cố gắng đưa ra mức giá. Tôi nghĩ chúng ta càng bán hàng làm sẵn, con số ngân sách càng rõ ràng thì càng dễ dàng thông qua người lớn. tôi muốn đẩy nhanh tiến độ một chút vì phải thông qua nhiều cấp xét duyệt nên sợ mất nhiều thời gian.”]
Công việc lại đến….và nó thực sự khó khăn. Vì khun Jeng là người đã đề cập trước đây rằng đây là công việc nội bộ của Jian sẽ không hợp tác với nhà sản xuất thông qua một công ty agency. Pat cau mày khi tiếp tục nghe giải thích.
[“Tôi sẽ nhờ Toh giúp điều phối ở đây thu thập liên lạc sau đó làm người liên hệ. Để Pat có thể chuẩn bị chi tiết một bản tóm tắt ngắn gọn. Càng sớm càng tốt vào thứ Tư, được không? Chỉ cần điều chỉnh từ nhận xét của tôi hôm nay. Về nội dung của phim ngắn, chỉ cần đặt địa điểm và các diễn viên chính quan tâm rõ ràn.. Kinh phí chính cần dành cho hai phần này.”]
“Được ạ khun Jeng.”
[“OK, vui lòng thông báo cho Khun Aoi để tìm thời gian lên lịch cho cuộc họp giúp tôi, cảm ơn.”]
Pat và phi Chot giơ tay chào ông chủ trẻ. Trước khi Pat bấm tắt máy và một tiếng thở dài dành cho khun Jeng với sự nghiêm túc của người đứng đầu, người chỉ nghĩ đến việc bán ý tưởng, phải đi cùng với giá cả. Nhưng vẫn còn tốt khi khun Jeng để nong Toh đến giúp.
Bây giờ họ chỉ còn mười lăm phút trước khi cuộc họp với Khun Phueng, Pat quay sang phi Chot để yêu cầu anh gửi mã phòng Conference Call, nhưng vẫn chưa kịp nói gì thì phi Chot đang ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài rồi than thở yếu ớt:
“Nếu không phải tại chế đã có chồng thì chế đã thầm thích khun Jeng rồi, đẹp trai, thông minh, ăn nói khéo léo…. nhưng thực ra hiện tại đang thầm phấn khích mặc dù chế đã có chồng rồi”.
Đôi mày thanh mảnh nhíu lại vì hiểu lầm. Chưa kịp nói thì Pat đã thấy phi Chót nhăn mặt dường như đang suy nghĩ nhiều về việc phàn nàn về công việc, và khi nghĩ về quá khứ chôn chặt trong tim thì khun Jeng không phải là người ăn nói khéo léo như thế này, Pat không thể không nhếch miệng, không có thành kiến gì cả mà chỉ cảm thấy không công bằng Pat đã phạm tội gì mà phải gặp khun Jeng lúc còn ăn nói ác ý như vậy?
Pat không trả lời gì ngoài việc nói với phi Chot rằng anh ấy bị mê sảng đến mức cần đi khám. Làm cho Pat cười trước khi nghĩ về điều gì đó mà anh ấy muốn nói vài ngày trước nhưng luôn quên.
“Phi Chot.” anh mỉm cười, giả vờ phát ra âm thanh giễu cợt, mở tìm một tấm ảnh trong điện thoại và ngả đầu vào vai phi Chot. Tất nhiên, bên kia đã vội vàng né tránh và dùng tay đẩy mạnh đầu Pat ra ngoài. Nhưng Pat cười rộng hơn trước.
“Cái gì? Đừng có lại gần. Nổi da gà.”
“Vừa nhìn thấy lời động viên nó làm nổi da gà.”
“Động viên cái gì, thấy phi nhận xét ảnh bảo chân mày sáng nay đẹp hả? Cái đó gọi đố kỵ và ghen tị.”
Pat bật cười trước gương mặt của phi Chot khi mắt mở to, chu môi. Trước khi đưa chiếc điện thoại cho xem bức ảnh Board mà Pat đã chụp thay cho một lời giải thích.
Nhưng phản ứng của phi Chot thật bất ngờ. Đôi mày đen nhíu chặt hơn trước, ngước nhìn Pat.
“Gì đây”
“Chuyện gì hả…?” anh nhẹ nhàng hỏi. Bắt đầu làm vẻ mặt rối rắm theo phi Chot,” Không phải phi Chot viết hả?”
“Không, điều gì đã khiến cưng nghĩ như vậy?”
Phi Chot nghiêm túc nói, giơ tay ra hiệu khiến Pat trùng vai xuống, Pat giải thích theo suy đoán của mình từ đầu. Làm sao mà không là phi Chot khi trong thời gian này ngoài phi Chot, Pat chỉ làm việc với khun—
Đôi mắt tròn xoe mở to, nhìn chằm chằm vào hình ảnh bị đóng băng. ngón trỏ và ngón cái dần dần phóng to màn hình để xem rõ hơn….cả chữ, hình ảnh và nhãn dán ba ngôi sao.
“Ê, để xem nào.” Tay buông lỏng ra khi phi Chot giật điện thoại ra nhìn, giọng nói ở câu tiếp theo bỗng thay đổi cũng chính cái giọng mà phi Chot đã nói về clip cá heo mà NongToh gửi cho nhóm sáng nay. “Dễ thương quá. Ai đã viết nó vậy. Có sticker ngôi sao luôn.”
“Ồ… ừm, có lẽ là vậy… nếu không phải phi Chot thì chắc là phi Nan,” Pat nói trong khi gật đầu và cầm điện thoại trở lại. Hỏi phi Chot mã số phòng họp như ý định từ đầu, mặc dù vẫn tò mò về cái bảng này.
Nếu đó là một hoặc hai tháng trước Pat có lẽ sẽ không nghi ngờ gì cả. Điều này đến từ phi Nan vì họ thường làm việc cùng nhau. Nhưng trong quá khứ phi Nan đã giúp team phi Ying là chủ yếu và ngoài việc phi Nan đến để giúp nhận xét về công việc cho Pat thì không có dự án nào khác để làm cùng nhau.
Nhưng… khun Jeng ấy hả? Sẽ viết những thứ như thế này ư? Được rồi, mặc dù khun Jeng đã khen Pat, anh ấy đã khiến Pat hoa cả mắt kể từ khi thẩm định công việc, nhưng nhãn dán ngôi sao này… nó hơi vượt quá niềm tin mà Put dành cho khun Jeng.
Pat vẫn giữ mối nghi ngờ của mình. Trước câu chuyện này sẽ dần dần biến mất khỏi suy nghĩ khi nó bị lu mờ bởi công việc. Sau khi nói chuyện với khun Phueng vòng này, Pat phát hiện ra nội dung công việc của Forge mà anh đến để hỗ trợ phi Chot có nhiều chi tiết cầu kỳ. Nhưng sau khi kết thúc cuộc họp, khi phải viết về những ý tưởng sáng tạo, bộ não của Pat dường như ngừng hoạt động.
Sự tập trung trôi đi, bay lang thang. Pat đang ngồi trước máy tính xem đi xem lại lại feed facebook hơn là thu thập ý thức Bắt đầu nghĩ về nó lúc bốn giờ, và điều đáng tức giận nhất là đột nhiên… Pat vô cùng tức giận.
Chợt một ý tưởng vẩn vơ bấy lâu bỗng chạy như bay trên đường đua, một trong những nghiệp chướng của thời gian làm việc liên quan đến làm việc. Với bất kỳ dự án nào đồi hỏi sự sáng tạo nó luôn đến sai hình thức và sai thời điểm như thế này. Và tin rằng thứ bảy và chủ nhật tuần này sẽ còn sôi động hơn nữa. Trước khi quay lại ngồi ngẩn ngơ vào một ngày thứ hai, thật không công bằng.
Suy nghĩ của chúng ta đôi khi thất thường khi nghĩ như vậy. Nó giống như nhấn mạnh rằng khái niệm tích hợp giữa công việc và cuộc sống thực sự hoạt động ở một số khía cạnh. Và không thể phủ nhận rằng có sự trùng lặp và gắn chặt với đời sống riêng tư không thể tách rời. Khiến nhiều lúc rãnh rỗi lại suy nghĩ đến công việc.
Pat không khỏi nghĩ đến người trước đó trong quá khứ đã thảo luận vấn đề này, anh rất khó chịu với bản thân mình khi vẫn còn cảm thấy tệ với những chuyện trong quá khứ.
Rừ- Rừ-
Và 1 điều bực mình nữa là sự xuất hiện của khun Jeng, chỉ mới nghĩ tới thôi lại phải bắt máy để chào nhau nữa rồi. Nhưng tại sao lại gọi? Sẽ giao nhiều công việc hơn nữa phải không?
“Xin chào.”
[“Xin chào, Pat. Change of plan một chút nhé. Tôi muốn Pat chuẩn bị cho bản tóm tắt đầu tiên kịp vào tối thứ Hai.”]
Thấy chưa Pat có đoán sai đâu?
Nhưng bây giờ nhé khun phi, lùi lại từ thứ Tư thay vào đó là thứ Hai, nhưng chỉ nói điều đó vào tối thứ Sáu. Điều này gì vậy nè?
Vai rũ xuống và trán gục xuống bàn một cách tuyệt vọng khi giữ chặt điện thoại trên tai. Nhưng trước khi nhận lời một yêu cầu vô lý những lời giải thích tiếp theo. Giúp tâm trí bình tĩnh lại một chút.
[“Nhưng không cần phải làm gì nhiều. Chỉ cần điều chỉnh nội dung theo nhận xét của tôi, không cần phải đi sâu vào chi tiết về ý tưởng. Tôi muốn bắt đầu nói chuyện bằng cách đó, tôi muốn xem ngân sách ước tính từ nhà sản xuất. Tôi đã hẹn vào tối thứ Hai. Nếu Pat thuận tiện thì tôi cũng mời Pat đến cùng, không tiện cũng không sao. Chỉ cần gửi cho tôi các slide cũng được.”]
Tối thứ hai…ít nhất bây giờ Pat đã chỉnh sửa xong mọi thông tin, chỉ cần chỉnh sửa một vài ý tưởng có thể làm nó từ sáng đến chiều được. Anh nhẹ giọng hỏi: “Mấy giờ gửi ạ?”
[“Tám giờ nhé”] Nó mà là buổi tối được ư, lúc đó buổi tối chỉ mới bắt đầu thôi? Có thể gọi nó là buổi tối khun Jeng quá là siêng năng, thật sự là nghiêm túc. [“Không nghiêm trọng lắm. Tôi vừa nói chuyện với em trai, em trai tôi là một nahf sản xuất. Điều đó có lẽ sẽ giúp ích được chút gì đó?”
Câu tiếp theo khiến Pat mở to mắt hơn trước… đây là thông tin mới được biết và hơi bỡ ngỡ.Một người như khun Jeng có em trai là một giám đốc sản xuất?
“Uh, cũng… cũng được ạ, ở văn phòng phải không?”
[“Có lẽ là bên ngoài. Tôi sẽ nói lại với bạn sau, có thể là ở bên ngoài vì giờ đó đã hết giờ làm việc rồi.”]
Khun Jeng trả lời và Pat ngay lập tức hỏi lại trong đầu. Thì vậy đó, ngoài giờ làm việc và khun Jeng cũng biết điều đó. Nhưng tại sao khun Jeng vẫn cần mẫn làm việc đến giờ đó nữa?
Và dù được ông chủ trẻ đưa ra lựa chọn có đi hay không, nhưng vì khá thích thú và hào hứng với sự kiện này nên Pat cũng muốn tham gia và đã nhận lời. Cúp điện thoại, ngước lên thì gặp phi Chot ghé qua định nói chuyện với phi Nan nhưng khi quay sang thấy mặt nhăn nhó thì đi thẳng tới thì thầm hỏi han.
“Sao vậy giận chồng hả?”
“Hả?” Pat gần như quên bẵng công việc đang nghĩ khi nghe câu nói đó. Các giả định nằm ngoài mọi khả năng sẽ sẽ được nghỉ tới. “Có chuyện gì với chế vậy? Pat không có bạn trai.”
“Ôi thấy nói chuyện điện thoại xong còn đến làm mặt gắt gỏng nữa, tưởng bị chồng bỏ.”
Nghe như vậy biểu cảm gắt gỏng tự nhiên đã được xoa dịu, nhưng lông mày vẫn còn cau lại. Trước khi Pat thực sự có thể giải thích rằng không có điều đó? Nguyên nhân tâm trạng không tốt hoàn toàn là do công việc và sếp. Phi Chot chỉ biết vỗ vai an ủi nói rằng Pat giữ nó lại để tối nay buôn chuyện khi đi uống với nhau. Trước khi ném lại một câu tưởng chừng như không có gì nhưng ngược lại lại khiến Pat phải suy nghĩ nghiêm túc.
“Khun Jeng làm việc với tư cách con ruột của chủ công ty. Sẽ có rất nhiều người nhìn vào và đánh giá. Bi kịch của chúng ta là cố gắng chạy theo và bắt kịp bằng mọi cách nhưng những con kiến nhỏ như chúng ta thì lại không theo kịp”.
Tưởng chừng như đó chỉ là một câu nói đùa của người mới làm việc với khun Jeng, nhưng với sự trưởng thành và kinh nghiệm của một người lớn hơn, phi Chot đã mở ra một góc nhìn khác để Pat hiểu hơn một chút về ông chủ trẻ.
– –/—
Trên chiếc bàn gỗ sáu chỗ ngồi đầy ắp đồ ăn thức uống, hai chai rượu đầy được ngâm trong thùng đá lớn. Một chiếc xô nhỏ đựng đá dùng để ngâm một chai rượu sake lớn của Nhật Bản. Đối với thức ăn có nhiều loại khác nhau để mỗi người tùy chọn loại mình thích. Có đĩa pho mát kết hợp với trái cây khô và các loại hạt. Rượu đi kèm súp Ramyeon trong nồi đồng thau. Sáu con hàu tươi, cơm, húng quế xào với hai quả trứng chiên Yakitori.
Cái này dành cho cả bốn thành viên đã ngồi sẵn. trong khi ghế trống Một được sử dụng để đặt túi. Cái còn lại đang chờ một thành viên khác đang đi chọn thức ăn.
“Pat lấy cái nào. Có rượu trắng, rượu sakê, ồ, và cả rượu vang hồng nữa? Tại sao lại có hai chai rượu này?”
“Cái đó mua một tặng một nên Pat đã nhặt nó lên. Có chuyện gì không phi Nan?”
“Hương vị mận rất ngon, có muốn thử không?”
“Vậy thì Pat lấy một ít rượu sake trước.”
“Nong Toh, nong Pang thì sao?”
“Toh cũng cũng muốn thử một chút rượu sake.”
“Pang cũng vậy”
Phi Nan chấp nhận yêu cầu của bọn trẻ. Và dần dần pha chế đồ uống với sự giúp đỡ của Pat, người đang ngồi cạnh vừa rót ly rượu sake thứ hai. Nan liếc nhìn lên ghế đối diện sắp có người ngồi đồng thời càu nhàu thành viên còn thiếu người biến đi mua thức ăn lâu hơn nhiều so với bạn bè.
“Hay là chúng ta chọn món gì đó để ăn trước đi?”
“Gà rán cay. Với mì xào nhé nong Toh. Hai trăm năm mươi baht một đĩa, sắp ngất tới nơi rồi.”
“Cám ơn phi.”
Đĩa mì ăn liền đó được đặt trước mặt Toh từ người phụ trách bàn, trong khi những người khác đi xuống mua thứ gì đó để ăn. Những nụ cười quanh bàn xuất hiện khi Toh mỉm cười, cúi đầu và cung kính chắp tay tỏ lòng tôn kính với phi Chot. Tối thứ sáu này nhóm ăn trưa đã củng cố mối quan hệ của họ bằng cách tụ tập ăn uống để thư giãn Nói chuyện gắn kết tình đồng nghiệp tại The Commons Thonglor. Phi Chot cầm trên tay một chiếc nĩa và một con dao khi anh cố gắng cắt miếng gà rán khổng lồ thành những miếng vừa ăn và đưa cho bọn trẻ ăn một cách thuận tiện trong khi kể về nhữn ghành động anh hùng của mình trong phòng đựng thức ăn mà Pat là người duy nhất chứng kiến khun Jeng không được tính vì khun Jeng là nạn nhân.
“Và chế cũng kiểu…hee!!! Muốn hét lên……thật to….đến tận bây giờ bản thân vẫn còn chấn động, ô nhục, bao nhiêu công đức cũng không thể cứu nỗi?”
Gần như cả bàn mở to mắt trước khi phá lên cười riêng Pat thì xuôi theo dòng nước. Mặc dù trong thâm tâm vẫn âm thầm bĩu môi như mọi khi nghe mọi người vỗ tay và khen ngợi khun Jeng là một người có lương tâm.
Thật sự không thể chịu nổi….bởi vì đã có ai từng gặp trường hợp như Pat chưa? “Tại sao lại khóc?” kiểu thế, đã từng có ai đã bị khun Jeng đối xử một cách xấu tính như Pat không cơ chứ.
Thời gian trôi nhanh Pat đã uống hết hai ly rượu sake vì hương vị của nó. Trước ly thứ ba trong đêm sẽ là Chardonnay, rất hợp với món hàu và mực mà phi Chot vừa mua. Bao gồm cả chiếc bánh brie mềm gần hết, anh dùng dao cắt nó thành từng miếng nhỏ và dùng nĩa chọc cho vào miệng. Tiếp theo là những miếng quả óc chó nhỏ hòa quyện với nhau cho đến khi có được hương vị thơm, béo tương phản với hương vị chua của rượu Vừa ăn vừa cười nghiêng ngả với chuyện nong Toh Nong và Pang đã bị phi Ying ném vào người chiều nay. Trong khi đang vội photo và không thể lấy ra bản sao của thẻ vì đã đặt nhầm mặt.
Ngồi uống rượu nói chuyện một lúc. Phi Chot nhấc điện thoại lên và bật máy ảnh. Chụp ảnh tự sướng cho Instagram story. Vì vậy, đã có một cuộc trao đổi Instagram giữa một số người là Pat, nong Toh và Pang.
Một nụ cười nở trên môi khi tận hưởng bầu không khí với tác dụng của rượu. Khi Pat chấp nhận yêu cầu theo dõi mới của mọi người và thấy một cái tên vẫn đang chờ xử lý ở phía dưới…. sau nhiều lần không vào xem trang trong vài ngày.
“Theo dõi rồi nhé phi Pat.”
“Chấp nhận rồi nhé” anh trả lời với một nụ cười trong khi xác nhận yêu cầu của nong Toh, theo sau là Fang trước khi nhìn lại màn hình điện thoại. Đầu ngón tay vô tình chạm vào chuyển đến hồ sơ của tên người đang chờ xử lý và thấy nội dung bất ngờ.
Account của khun kittipong.attajiranon có hai bài viết.
Bài đầu là ảnh nhóm của nhóm Pearl & Oliver, cùng bộ với trong blog mà Pat đã từng đọc và bức ảnh thứ hai là bức ảnh mặt tiền cửa hàng vào ban ngày với chú thích Ready to serve…’ đọc và thầm thả lỏng giọng nói trong tâm trí theo ba dấu chấm kết thúc câu. Cả hai bức ảnh đều có mười lượt thích với số lượng người theo dõi cũng tương tự vậy. Từ những người được coi là bạn bè của khun Jeng, kể cả có cả hia Tae nữa. Nhưng tất cả những điều đó không làm Pat ngạc nhiên bằng đường viền màu hồng xung quanh ảnh đại diện của khun Jeng…
Đăng story luôn hả?
Pat cười khẽ một cách vô thức, trong lúc nhấp vào để xem bức ảnh trong story của khun Jeng, đó là bức ảnh một bàn với đầy ắp hải sản với cá, tôm, cua và hàu giống như những món mà Pat đang ăn. Trong đó có món khai vị đựng trong cốc thủy tinh là ôliu ngâm giấm với đậu Hà Lan. Và một yếu tố khác giống với bữa tối của Pat là một ly rượu vang trắng nằm ở góc dưới bên phải của bức hình.
– –/—
Crick!
Điện thoại của Jeng nằm trong tay người em họ tuổi teen kém anh mười lăm tuổi đang chụp hình ảnh chiếc bàn với đầy thức ăn.
Trong khi người lớn đang có một cuộc trò chuyện sôi nổi Anh đang ngồi với nong Jaew, con gái của chú. Sau khi thoát khỏi câu hỏi “Khi nào sẽ kết hôn?” “Khi nào sẽ mang người yêu đến ra mắt với mọi người?” Jeng ngồi nói chuyện với Jaew chuyện mời nong đến thực tập một thời gian. Cô em gái trẻ sau đó đưa anh ra bờ biển và dạy cách sử dụng Instagram, hiện đang là chủ đề của chức năng Instagram Story.
“Ở đây, khi chụp ảnh xong, có thể trang trí mọi thứ. Vuốt sang trái và phải. Có các bộ lọc để lựa chọn. Cũng có thể nhập chú thích hoặc dùng bút lông để vẽ.” Jaew quay lại và ngồi xuống bên cạnh anh trong khi giơ màn hình điện thoại lên giải thích chi tiết nhưng nhanh chóng đến mức mắt anh không thể bắt kịp bàn tay đang chạm vào những bộ phận khác nhau trước khi nong Jaew trả lại điện thoại để giới thiệu bước cuối cùng với một ngón tay chỉ vào góc dưới bên trái của màn hình.
“Rồi muốn đăng gì thì ấn vào đây. Your story. Ôi thử đăng không hia “
“Ôi ấn trúng mất rồi”
Anh bật ra một tiếng cười nhỏ sau khi bàn tay đang cầm điện thoại đưa trả lại vô tình chạm vào nút ở góc dưới bên trái màn hình cho đến khi màn hình hình ảnh bị thu nhỏ và biến mất. trở lại trang feed Instagram như bình thường.
“Kittipong A, double T…. tìm được rồi, follow rồi nhé.”
Cửa sổ bật lên thông báo nhỏ xuất hiện trên thanh dưới cùng khi Jaew nhấn để theo dõi anh. Jeng hãy vào xem hồ sơ của anh ấy trước khi chấp nhận yêu cầu. Chỉ trong giây lát, có vẻ như anh ấy có thể theo dõi Jaew ngay bây giờ.
Ngay lập tức, anh nhớ đến một tài khoản Instagram khác đã nhấn gửi Follow nhiều lần. Nhưng có vẻ như hệ thống bị trục trặc hay sao đó không biết, vì cho đến tận bây giờ anh ấy vẫn không thể vào xem ảnh của Pat.
“Nong Jaew” vì hôm nay đi cùng em họ nên không ngần ngại hỏi, cô gái nhướn mày trước khi quay lại nhìn. Lông mày anh vô thức nhíu lại khi anh ngiêm túc suy nghĩ về câu hỏi: “Hia, đang thắc mắc là hia bấm follow ai đó đặt profile riêng tư thì sẽ thấy yêu cầu, còn không chấp nhận thì không xem được. Như thế này phải không?”
“Yep.” Jaew gật đầu trước khi nheo mắt nhìn anh, “Làm sao vậy hia, nhấn follow ai đó và người đó không chấp nhận hả?”
“Nothing. Just curious.” Anh lảng tránh vấn đề, lắc đầu khi đôi môi nhếch lên một nụ cười mỏng manh, đôi lông mày hơi cau lại khi nghĩ đến một nghi vấn khác “Nhưng nếu mình đã follow nhiều lần rồi thì sao? Người đó sẽ trường hợp mà họ chưa nhìn thấy chứ? Nên chưa được chấp nhận. Một cái đại loại như thế?”
“Follow nhiều lần rồi thì sao có chuyện đó được? Nếu ai đó follow Jaew chỉ với một lần nó cũng sẽ xuất hiện.”
“Thì cũng Follow rồi thì nó hiện là Requested, nhưng khi nhìn lại, nó lạitrở thành Follow một lần nữa. Nhưng bây giờ nó đã lại trở thành Requested trong một thời gian và vẫn không thể hình được.”
Anh đã cố gắng giải thích vấn đề và Jaew chăm chú lắng nghe trước khi đôi mắt mảnh mai nheo lại một lần nữa. Tay đưa lên giữ cằm khi khẽ gật đầu nhìn chằm chằm vào anh.
“You are hated, aren’t you?”
“I’m sory, what?”
Jaew cười lớn, những tràng cười phá lên theo sau. “Hia là như thế này. Nếu nó là trong tình trạng như vậy. Có nghĩa là chủ nhân trang Instagram đã xóa yêu cầu của hia. Vì vậy nó mới tiếp tục hiện follow và bây giờ nó đang chờ xử lý bởi vì anh ấy chưa chấp nhận và cũng chưa xóa yêu cầu đó.”
Nhưng khi Jaew nói xong, người nghe không thể cười nổi. Chàng trai trẻ cau mày cảm xúc tiêu cực nảy sinh không thể ngăn lại.
Tại sao Pat lại không chấp nhận yêu cầu của anh?
“Oh.. như vậy sao?” chỉ có thể trả lời như vậy. Anh nhìn vào màn hình tối đen trước rồi đặt điện thoại xuống bàn và nâng ly rượu lên.
“Hia đã hiểu chưa.”
“Hiểu rồi.”
“Rồi trước đó hia đã nghĩ như thế nào?”
“Chà…. Hia không biết. Nghĩ rằng nó có thể có… I don’t know. Perhaps, some sort ò complicated system for this following, requesting thing–“
” Ứng dụng này chỉ có từng đó thôi. Dễ sử dụng chết đi được.com-plicated system gì cơ chứ?”
Anh từ từ mỉm cười trước lời trêu chọc của em họ. Họ có thể trêu chọc nhau như thế này dufc chênh lệch tuổi tác khá lớn. Anh ấy khá thân với Jaew từ khi còn nhỏ, từ khi anh ấy học cao học ở Boston. Lúc bấy giờ chú, Papa của Jaew làm việc cho hãng hàng không đã chuyển đến căn hộ ở New York cùng với gia đình. Vì vậy, anh thường đưa những đứa trẻ đi chơi. Chăm sóc những đứa trẻ như con như cháu, rồi sau đó nếu có dịp Jaew về Thái sẽ gặp nhau thường xuyên.
Nhưng thật ra hai năm qua họ luôn ở Thái Lan vì chú gần đây đã nghỉ hưu. Do đó cả gia đình đã di chuyển trở lại. Nhưng nong quá bận rộn nên khó có cơ hội gặp nhau.
“Ờ này, hia cũng có thể làm điều này. Emoji Reactions.” Ngồi yên lặng một lúc Jaew mời anh ấy tiếp tục cuộc trò chuyện bằng cách giới thiệu các thủ thuật trên Instagram. Cho anh ấy xem màn hình nơi story về chiếc bàn đầy thức ăn của Jeng. Đầu ngón tay vuốt màn hình lên để hiển thị lựa chọn gồm tám biểu tượng cảm xúc.
Khi Jaew chọn biểu tượng cảm xúc ngọn lửa điện thoại trên bàn rung lên cùng với một cửa sổ bật lên thông báo. Người thanh niên nhặt nó lên để mở nó và thấy một phản ứng ở cái đó trong hộp văn bản.
“Và nếu hia muốn trả lời. Chỉ cần nhập vào hộp văn bản này. Ồ, và nó cũng có thể xem ai đã xem các story của chúng ta như thế này.”
Mắt anh chuyển sang màn hình của chính mình và của Jaew. và cố gắng làm theo để quay lại và xem story của chính mình và cố gắng vuốt màn hình lên cho đến khi thanh màu trắng cuộn lên gần như toàn màn hình. Có một biểu tượng con mắt và số 3 ở cuối, bên dưới là ba cái tên.
“Cái này, sẽ có một danh sách tên những người đã đến xem như thế này. Đối với các nút bên cạnh đây là các nút lưu, tải lên, xóa, cài đặt.. Chúng ta cũng có thể đặt nút để không ai nhìn thấy được. Ồ, và còn có chức năng Close friend nữa.”
Jaew tiếp tục giải thích những điều mà anh ấy không thể theo kịp vì mắt anh vẫn dán vào tên tài khoản của ppppppptttttttpp đó là một trong ba tên cái tên đã xem story.
Chạm đầu ngón tay để xem tìm hồ sơ của ppppppptttttttpp. Vẫn bị khóa vẫn bị kẹt ở Requested. Anh cau mày, dễ dàng nghĩ rằng đó là do anh không đặt hồ sơ của mình ở chế độ riêng tư. Nó không bị khóa những người không theo dõi anh vẫn có thể vào xem story được.
Nhưng tại sao Pat lại đến xem? Đó là một câu hỏi không thể trả lời. Và dù vẫn còn nghi ngờ anh vẫn mỉm cười. Đó là một nụ cười mà không có lý do nào cả.
– –/—
Địa điểm họp vào Thứ Hai lúc 7:00 tối khác xa so với dự đoán của Pat. Có thể nói suy nghĩ này chưa từng có trong đầu từ trước tới nay. Vì Pat không nghĩ… rằng khun Jeng lại hẹn đến họp tại đây.
“Phía sau này nha Pang, hàng rào sắt đen, cám ơn rất nhiều nha.”
“Không sao đâu, Pat.”
Tại đây… một nơi với những ký ức tồi tệ trong quá khứ Pat không muốn sống lại và cũng không bao giờ nghĩ rằng có lý do gì để phải nhớ lại.
Ô tô đỗ trước cửa nhà của ông chủ trẻ. Đèn trong xe bật sáng khi Pat mở cửa bước ra và quay lại vẫy tay tạm biệt Pang. Xe của chủ nhà khun Jeng đỗ ở ngõ bên cạnh. Bây giờ còn ba phút nữa là bảy giờ. Có thể nói là vừa kịp giờ hẹn. Và dọc đường được đánh giá là rất thú vị vì ngoài việc tan ca muộn thì đường cũng kẹt xe. Nhưng có thể đi nhờ xe Pang đó là một quyết định tốt hơn so với việc chấp nhận lời đề nghị của ông chủ trẻ.
“Buổi chiều tôi phải đến nhà máy ở Samut Prakan. Pat đi tàu điện rồi gặp nhau ở Thonglor nhé? Tôi sẽ lái xe đến đón để hành trình được thuận tiện hơn’.
May mắn thay, Pat nhớ ra lúc các thành viên băng ăn trưa đi chung taxi về nhà vào thứ 6, nhà Pang ở hướng khác với những người khác và nằm trong khu vực nhà khun Jeng, lúc đầu định đi nhờ xe xuống khu vực này rồi tự bắt taxi đi tiếp, nhưng sau khi xác định được đường đi thì Pang đã dừng lại cho xuống ngay trước nhà khun Jeng.
Pat đi thẳng đến cây cột cạnh cửa, định bấm chuông nhưng nhìn thấy một con thằn lằn. đang ngồi cạnh nút bấm chuông cửa nó đang đứng đó và làm mặt hung dữ. Pat dậm chân vài cái để đuổi nó đi trước khi nhấn vào chuông của đang cách nửa bước chân một lần nữa cho đến khi nong thằn lằn bỏ chạy vào bụi rậm. Sau khi Pat nhấn chuông cửa tự động trượt mở hé lộ hành lang dài dẫn đến đài phun nước trong sân Thiếu gia sở hữu căn nhà đồ sộ đón Pat ở giữa đường. Vào nhà bằng cách sử dụng của phụ mà Pat vừa nhìn thấy.
Lý do đến đây nói chuyện ngoài giờ làm việc, là vì công việc vẫn còn là một bí mật nên khun Jeng không muốn ra ngoài và trò chuyện ở nhà hàng, và vì khun Jeng nói rằng anh ấy không thể đặt phòng họp trong tòa nhà chung cư kịp thời. Tuy nhiên việc đến nhà vẫn có vẻ hợp lý vì văn phòng của khun Jeng dường như là một phần tách rời khỏi nhà chính và trông nghiêm túc như văn phòng.
Nhưng trước khi đi vào vấn đề công việc Pat nuốt một ngụm nước bọt ngay khi vừa bướcvào. Cánh cửa sau đóng lại… và mùi cá chiên hấp dẫn phảng phất trên đầu mũi.
“Chúng ta ăn cơm trước đi đã.”
Pat gật đầu chấp nhận lời của khun Jeng. Trước khi giơ tay tỏ lòng kính trọng với khun Jab, người đã đứng dậy, mỉm cười và chào đón. Nhanh chóng liếc mắt xem xét người bên kia trong nháy mắt và thấy rằng chàng trai trẻ trông giống khun Jeng. Nhưng nhìn thân thiện hơn nhiều, chắc do nụ cười rộng và một mái tóc dài sau gáy được buôc một cách tùy ý.
Từ việc biết khun Jeng đã nhiều tháng Pat có thể nói rằng tính cách của khun Jab em trai của ông chủ trẻ khác xa với những gì Pat tưởng tượng.
Nhưng Khun Jab….Pat cảm thấy rất quen thuộc với người kia. Jab là một cái tên lạ và khun Jab này trông giống ai đó có tên Jab mà Pat đã biết. Pat giữ mối nghi ngờ đó khi anh đặt túi máy tính của mình xuống sofa cạnh cửa phòng trước khi theo khun Jeng ngồi vào chiếc ghế ở chiếc bàn đầy thực ăn khun Jeng và khun Jab ngồi cùng nhau ở phía bên kia.
Sau đó khi nghĩ về hai cái tên này cùng một lúc Pat chỉ biết cắn môi. Cố nén một nụ cười… Bố mẹ đặt tên thật tùy ý.
“Cám ơn ạ.” Pat quay sang nhìn bác giúp việc đang múc đĩa cơm trắng rồi chậm rãi cầm dao nĩa lên một cách ngượng ngùng vì bầu không khí nghiêm túc và xa lạ. Hai anh em người kia trông vẫn bình tĩnh khun Jeng đang xắn tay áo sơ mi lên. Còn khun Jab thì uống nước, làm bộ mặt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, Pat thầm lo lắng nếu trông có vẻ đói đến mức không thể cầm nĩa và thìa như thế này.
“Không sao đâu.” Và mặc dù cậu chủ trẻ đã nói như vậy nhưng Pat chỉ có thể gật đầu. Trước khi dùng nĩa xúc cơm trắng vào miệng, ngồi chờ khun Jeng bắt đầu dung bữa bằng cách múc một muỗng lớn nấm xào tôm. Sau đó Pat bắt đầu ăn. Món đầu tiên là chả cá chiên giòn ăn cùng với hạt điều chiên với tương ớt.
Suốt bữa ăn Pat đã ăn quá nhiều. Vì đồ ăn nhà này ngon đến chảy cả nước mắt, ngon đến mức trứng ốp la dày mềm, vừa miệng, không bị ngấm dầu. Xin thêm cơm đến mức thím giúp việc bưng nồi cơm đi thẳng vào múc thêm hai muôi cho Pat đến khi đầy đĩa. Mắt Pat bắt gặp khun Jeng đang mỉm cười. gì vậy chứ, Pat đã biến thành kẻ háu ăn phải không? Cũng vì đồ ăn ở nhà khun rất ngon và Pat cũng đang đói, vì vậy không cần phải mỉm cười với nhau như vậy đâu.
“No chưa vậy? Có muốn ăn gì nữa không?” và khun Jeng vẫn không ngừng việc làm Pat phải đảo mắt, khi thốt ra những câu hỏi để chọc ghẹo nhau. Sau khi dùng bữa xong bác giúp việc đã dọn hết chén dĩa trên bàn, một đĩa lớn trái cây tươi được bày ra để phục vụ.
Pat lắc đầu “Không đâu ạ, Pat no rồi.”
Anh dùng kẹp inox gắp ba trái chôm chôm xuống với đĩa riêng tiếp theo là một quả táo cắt thành hai nửa, nếu khun Jeng vẫn để cho Pat ăn. Pat sẽ quên mất mục đích đến đây. Pat sẽ nghĩ rằng khun Jeng mời Pat đi ăn miễn phí. Pat sẽ—
Được rồi, chúng ta hãy nói về công việc ngày hôm nay.
Những suy nghĩ đóng băng, như thể vừa mới tỉnh lại. Điên thật, sao Pat có thể già đến mức quên cả công việc như thế này? Và trước khi bắt tay vào công việc thực sự họ đã uống một tách trà Trung Hoa. Được bác giúp việc đặt lên bàn cho mỗi người một cốc nhỏ sau khi bữa ăn kết thúc.Sau khi mở máy tính Pat ngồi đợi khun Jeng ra ngoài lấy tập hồ sơ trong xe. Trong lúc đó, Pat nâng tách trà lên và thổi bay ý nghĩ trượt ra khỏi vấn đề ăn uống.
Chưa tham gia vào công việc nhưng xoay quanh sự quen thuộc với khun Jab cho đến cuối cùng Pat quyết định hỏi
“Khun Jab khrap.”
“Vâng?” Người thanh niên ngồi đối diện thoát khỏi suy nghĩ của riêng mình và quay sang Pat, xem xét rõ ràng hơn khuôn mặt một lần nữa Pat càng tự tin….mặc dù lần trước những gì Pat đã thấy chỉ là một hình ảnh từ story IG.
“Khun Jab có biết P’Aeng không? P’Aeng tóc ngắn, đeo kính, thích màu xanh lá cây, là AE trong JTQ”
“Huh? À, Aeng ư, biết chứ cùng một nhóm bạn mà.”Khuôn mặt nãy giờ lạnh nhạt bắt đầu nởnnụ cười. “khuôn mặt nong Pat nhìn cũng quen quen như từng thấy trong hình chụp chung với Aeng. Làm sao mà lại quen biết nhau vậy?”
“Pat từng thực tập tại JTQ, cùng nhóm với P’Aeng nhé khun Jab.”
“Ồ, trái đất hình tròn.” Khun Jab nở một nụ cười. Khi cười tươi như thế này, cả hai anh em đều trông giống nhau. nhưng tư thế thoải mái thê này. Điều này được coi là khác rất xa nhau. “Này không cần gọi là khun đâu nong Pat, nói chuyện với nhau một cách thoải mái đi nhé.”
“Oke, được ạ phi Jab.”
“Ồ Aeng nó như thế nào rồi? đã nói chuyện với nó chưa? Vẫn ổn chứ?”
“Vâng? Cũng oke ạ.” Pat đáp, nhưng nói về điều đó họ gần như đã không nói chuyện với nhau cả tuần rồi vì bận công việc. Anh nhấp thêm một ngụm trà rồi đặt tách xuống, thật may là Pat đã kịp nuốt xuống trước khi phi Jab tiếp tục nói chuyện.
“Ồ vậy hả. Vậy thì tốt rồi. Thấy nó đã rất buồn vào ngày biết kết quả, nhưng phi Jab lại rất phấn khích. Phi Jab sẽ có cháu rồi.”
“Vâng?” Pat buột miệng và mở to mắt. “Ồ có kết quả rồi ạ”
Ký ức cuối cùng ùa về vào ngày Pat thanh toán tiền cho hộp que thử thai cho P’Aeng. Sau đó, P’Aeng im lặng….và vì Pat bận nên Pat không hỏi han thêm gì nữa. Có một chút giật mình khi nghe phi Jab nói rằng P’Aeng đã rất sốc. Có lẽ vẫn chưa nói với ai nhiều vì theo như Pat biết thì những người bạn khác vẫn chưa biết về vấn đề này. Pat sau đó gật đầu bí mật cầm điện thoại lên gửi sticker hình chú gấu panda dễ thương kèm theo câu hỏi rằng Nong Pat sẽ có em rồi phải không mẹ.
Khi khun Jeng quay trở lại phi Jab hào hứng chia sẻ rằng Pat là ngườiquen của phi Aeng, vị sếp trẻ có chút ngạc nhiên trên khuôn mặt trước khi tỏ ra ngạc nhiên hơn một khi Pat gọi khun Jab là phi Jab.
Đã đến lúc bắt đầu nói chuyện. Pat chuyển sang ngồi ở đầu bàn bật máy tính của mình. Về phía hai anh em, Khun Jed chuyển sang cho phi Jab ngồi ở rìa để anh có thể thực hiện ngồi cạnh Pat gần hơn. Từ việc điều chỉnh slide, đây là lần đầu tiên trình bày. Nó chỉ mất khoảng hai mươi phút cho đến trang cuối cùng vì chưa có nhiều nội dung.
“Là như thế này phi Jab. Nhưng như đã nói, Pat vẫn chưa tiến tới bước viết kịch bản. Mới chỉ có ý tưởng về vị trí và mặt bằng thô vì công việc chưa thông qua khách hàng. Vẫn là công việc bán hàng. Nên không chắc liệu mình có thể làm được điều đó hay không.”
“Điều này cũng tốt đấy. Tuy nhiên, nếu chúng ta làm cùng nhau, team của phi sẽ xem xét kịch bản, viết kịch bản và trình bày. Đây được coi là một bản tóm tắt rất chi tiết. Nó rất dễ dàng để mang đi làm. Nhưng khoan phải gửi nó cho nhà sản xuất xem trước rồi mới xin phép liên hệ tiếp theo nhé.” Phi Jab nở một nụ cười trong khi nhận danh thiếp mà Pat đưa cho “Không muộn hơn tuần này. Sau đó, anh ấy sẽ gửi báo giá cho. Sau đó, chúng ta có thể tiến hành công việc và làm việc từ đó.”
“Cảm ơn rất nhiều phi Jab.”
Phi Jab mỉm cười đáp lại trước khi đưa chiếc MacBook của mình cho Pat. Để kiểm tra tệp trình bày F49 mà Pat vừa gửi, xem nó có đầy đủ và chính xác trên mọi trang không.
Khi bước ra khỏi văn phòng, P’Jab mời Pat trò chuyện và cười đùa về đám cưới sắp diễn ra của phi Ae và phi Khanun.
“Haha, nhưng trước khi gặp nhau ở đám cưới thì hẹn nhau ở cơ quan nhé Pat, đến họp ở cơ quan dễ dàng thoải mái, không cần smart casual.”.
“Vâng phi Jab, xin chào,” từ kết thúc câu nói khiến Pat không khỏi bật cười. Bởi vì phi Jab nói và giả vờ nháy mắt cho đến khi mặt méo xệch, sau đó gật đầu và đi ngang qua khun Jeng đang đứng cạnh Pat.
Pat bước ra ngoài xỏ giày vào, theo sau là chủ nhân ngôi nhà, nhấn vào ứng dụng gọi xe và quẹt tin nhắn thông báo của P’Ae trên mép màn hình. Đầu tiên cố gắng kìm nén sự phấn khích với tin nhắn của phi Aeng trước trong khi kiểm tra các ghim trong ứng dụng.
Trước khi sự tập trung ít ỏi càng vất vả hơn khi ông chủ chàng trai trẻ nói chuyện với anh.
“Đi về chung với nhau được nhé, để tôi đưa về.”
“Vâng?” Anh nghi hoặc quay sang hỏi.. quay lại cùng nhau….gì…khun Jeng sẽ đi đâu vậy?
Đây không phải là ngôi nhà của khun Jeng ư?
“Tôi sẽ trở về căn hộ của mình tối nay. Trên đường đi tôi sẽ đưa về nhé”.
Ồ…
Pat không nói gì, chỉ gật đầu. Trong khi cố gắng vẽ một bản đồ trong đầu đã quen với suy nghĩ rằng căn hộ của khun Jeng nằm trong khu vực của ICONSIAM, tại Ram Inthra…nhà Pat thì là Ari. Không thể nghĩ ra một tuyến đường nào có thể thuận tiện cả, nhưng nếu khun Jeng nói như thế này nhà của Pat có lẽ là con đường đi ngang qua, và bây giờ Pat thấy rằng anh không còn sợ xe của khun Jeng nữa. Nếu có thể đi nhờ xe có thể tiết kiệm hàng trăm bath. Không có lý do gì để từ chối nên anh gật đầu rồi theo sếp ra xe.
Nhưng sau đó đích đến đã thay đổi khi chủ nhà giảm tốc độ khiến Pat suýt đâm sầm vào lưng. Vì Pat đang cúi mặt trả lời tin nhắn hơi sửng sốt khi khun Jeng quay lại.
“Pat có vội về nhà không? Tôi muốn đợi thêm một chút nữa trước khi rời đi. Bây giờ chắc vẫn đang còn kẹt xe.” Người thanh niên liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
Pat khẽ cau mày khi liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ là 9:52 phút rồi, vẫn còn kẹt xe đúng không? Anh đã nghi ngờ trong giây lát, nhưng với sự xa lạ của khu vực này nên chỉ gật đầu đáp lại chuẩn bị theo khun Jeng quay lại vào nhà, nhưng đã được thực được dẫn đi theo một con đường khác.
Điểm đến của họ sau đó là một ngôi nhà nhỏ một tầng ở trong khu vườn tươi tốt. Đèn trong hành lang đủ sáng để làm nổi bật ngôi nhà màu kem trắng,
Khun Jeng mở cửa và bật đèn. Bên trong giống như một phòng khách, với một bộ ghế gỗ và ghế sofa, cùng với một quầy bar nhỏ và một tủ lạnh cỡ lớn phía sau nó trong tình trạng mới tinh. Anh định quay người đóng cửa lại, nhưng không kịp chủ nhà đã giữ để Pat bước vào. Khi khun Jeng thả tay ra, cánh cửa lại đóng lại.
“Cứ tự nhiên đi nhé” cậu chủ trẻ nói trước khi rẽ trái và nhìn phải sau đó đi một vòng vào bên trong mini-bar, “Uống nước không?”
“Không sao đâu khun Jeng. Pat không khát nước.” anh đáp khi ngồi xuống chiếc ghế sofa màu kem, đột nhiên chiếc điện thoại trên tay lại run lên. Bắt đầu là tin nhắn từ P’Ae mô tả về đám cưới sẽ diễn ra tại quê hương, tỉnh Maha Sarakham, sau đó là ảnh chụp màn hình từ nhóm trò chuyện gia đình khiến Pat phải cười thầm. Vì cả bố và mẹ P’Ae đều gửi thiết kế váy, hoa, thiệp theo phong cách hoa văn Thái Lan liên tục.
Danh sách dài dằng dặc, Pat chỉ biết cười trừ mà thôi. Trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ có nên đổi ý gọi xe về hay không vì muốn gọi điện nói chuyện với phi Aeng ngay lập tức. Nhưng vẫn còn nhớ giá tiền đặt xe từ lần trước rất đáng sợ đến mức gấp lại kế hoạch một lần nữa.
“Pat”
“Vâng?” Anh quay sang cậu chủ trẻ. Cố giữ vẻ mặt ngốc nghếch và bắt đầu hơi lo lắng về việc xắp sếp lại đầu óc để nói chuyện về công việc một lần nữa hay không.
“Bạn đã ăn món này bao giờ chưa?” Nhưng hình như không đúng vì khun Jeng khom lưng trước tủ đông, quay sang cậu với gói kẹo trên tay nên Pat không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu cố nheo mắt trước khi lắc đầu.
“Chưa bao giờ ạ.” Nhưng khi cố đứng dậy để nhìn kỹ hơn khi khun Jeng đặt nó xuốngvới Mini bar bắt đầu cảm thấy quen thuộc với bao bì… giống như một chiếc kem mochi từ một trong nhưng thương hiệu mà tập đoàn Jian đã nhập khẩu. Một thương hiệu Nhật Bản mà Pat thấy được phụ trách bởi Pang.
“Có muốn thử không?” Khun Jeng hỏi. “Thật ra, món kem này có sẵn trong tủ lạnh bộ phận. Nhưng nó hết hạn nhanh quá nên luôn bị bỏ lại, ít người mở tủ đông lắm….. hay tôi nên quảng bá vấn đề này nhiều hơn thế này nhỉ.”
“Về chuyện kem hả?” Anh gần như phá lên cười trước vẻ mặt nghiêm khắc của ông chủ trẻ có vẻ đang rất căng thẳng về món kem: “Cũng…tốt nhé, vì Pat thực sự không biết. Chưa bao giờ mở ngăn đá trong tủ lạnh văn phòng.”
“Vâng.” Khun Jeng gật đầu với một nụ cười yếu ớt. “Pat ăn thử đi? Có ba vị: trà xanh, mè đen và sữa đậu nành muốn vị nào?”
“Ừm, cái này cũng được, sữa đậu nành.” Anh chọn theo những lựa chọn mà Pat đã thấy được đặt trên mini-bar. Nhưng sau đó rút tay lại gần như ngay lậptức khi khun Jeng với tay cầm bịch kem trước.
Anh ấy bị sao vậy? Tự dưng muốn ăn hay sao vậy? Là khun mời Pat ăn đấy nhé.
“Đầu tiên nó cần được làm dịu đi một chút. Nếu không sẽ không ngon đâu”. Giọng trầm đến mức gần như đang lẩm bẩm một mình. Pat định nói không sao và chuẩn bị đợi kem Mochi quay lại để đợi nó mềm ra rồi mới ăn. Nhưng rồi Khun Jeng quay lưng lại mở tủ, lấy một cái ly ra đổ đầy nước nóng và pha với nước lạnh từ máy lọc nước còn Pat chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn không chớp mắt khun Jeng đang nhúng chiếc bánh mochi được bọc trong nhựa vào một cốc nước.
Rrr-Rrr-
Ngay lập tức, chiếc điện thoại trên tay rung lên với một cuộc gọi từ P’Ae. Thu hút sự chú ý của Pat và cả người đứng ở phía bên kia của quầy bar mini cũng vậy. Pat nhấn nút chấp nhận khi anh cúi đầu bước ra ngoài “Xin chào, có chuyện gì vậy phi?”
P’Aeng hiện đang ở với P’Beam. Giống như cả hai sẽ cần một thành viên chung để nói chuyện cùng, đó là lý do tại sao họ gọi.
Và bởi vì có ba người. Cuộc trò chuyện thú vị từ những gì Pat nghĩ sẽ chỉ là một cuộc trò chuyện ngắn nhưng cuối cùng lại kéo dài mã mà trên thực tế đó cuộc gọi coi như đúng thời điểm. Vì dù Pat có ngồi chờ thời với khun Jeng thì chắc không có gì để nói cùng nhau cho đến khi nó trở nên khó xử.
P’Aeng dần dần đọc các cuộc trò chuyện gia đình ngày càng nhiều. Những bức ảnh vinyl của cặp đôi sắp cưới kéo dài cả mét số lượng khách mời tăng lên tăng từ 20 lên 35 bàn. Anh đi lòng vòng trong khi cười với những gì nghe được và đưa ra nhiều ý kiến khác nhau. Cố dặn mình dừng bước nhưng khi ngồi trên băng ghế trước nhà một lúc lại đứng dậy đi qua đi lại.
Có một khoảnh khắc khác, anh ấy vô tình đứng cạnh một bụi cây và rút một chiếc lá ra Pat bỗng giật mình. Nhìn qua kính thấy chủ nhà là khun Jeng đang đọc gì đó trên ipad nên không nhìn ra xung quanh.
Thời gian trôi qua nhanh chóng mà Pat không biết điều đó. Đã gần nửa giờ sau mới dừng điện thoại chuẩn bị cúp máy.
– –/—
Đầu bút iPad chạm và trượt qua lại màn hình…bởi vì không biết phải làm gì tiếp theo.
Sau khi kiểm tra email trả lời tin nhắn của Khun Mok Người quản lý tài chính cá nhân, anh thẫn thờ nhìn chằm chằm vào màn hình iPad một lúc, xen kẽ với việc nhìn ra ngoài nơi có một người đanh đi bộ xung quanh bên ngoài và kem mochi trên bàn.
Đầu ngón tay sờ vào cây kem. Thấy nó bắt đầu mềm đi, đứng dậy để đặt nó trở lại trong tủ đông. Trước khi nhặt một cây khác bên cạnh, một cây cũng đã được xử lý nhưng để bên ngoài quá lâu nên anh phải cho lại vào ngăn đá.
Anh cố bóp nhẹ thấy rằng cây kem này đã đủ để ra ngoài và sẵn sàng ăn nó trong năm phút tới…nếu Pat quay lại kịp, anh có thể đưa ngay món này.
Anh lại nhìn ra ngoài thấy Pat đang ngồi xổm và nhìn một con ếch nhỏ đang nhảy lung tung trở lại vườn. Nếu bạn nói rằng không nghi ngờ những gì Pat đang nói sẽ là nói dối khi thấy Pat luôn mỉm cười nhưng vì không có gì cần biết thêm, anh cứ ngồi đó đợi năm phút nữa trôi qua. Đinh đứng dậy và thay thế kem mochi thì cùng lúc đó cánh cửa mở ra.
“Xin lỗi ạ, không nghĩ sẽ mất nhiều thời gian như vậy.”
Pat hơi cúi đầu và nụ cười hiện diện trước đó đã mờ đi đến mức chỉ còn lại một vẻ mặt lo lắng. Anh lắc đầu.
“Không có vấn đề gì đâu.” chàng trai trả lời, nhìn đồng hồ một lần nữa đã mười giờ rưỡi “Chúng ta quay về nhé?”
Pat đồng ý trước khi giơ tay cảm ơn khi anh đưa bữa ăn nhẹ trên tay, anh bảo Pat ra ngoài đợi để anh tắt đèn và khóa cửa.
Khi xe quay ra khỏi cửa nhà Chàng trai cau mày với sự quan tâm khi thấy Pat đã cầm gói kem mochi trên tay từ nãy giờ từ chối bóc ra ăn.
Bởi vì món tráng miệng này có khoảnh khắc vàng khá khó nắm bắt và mất một số lần làm quen với Jeng đã thực hiện nhiều thí nghiệm và nhờ Jab giúp mình nếm thử món đó.
Công thức trợ tan nào và dùng trong bao lâu để đạt độ vừa vặn nhất? anh suy nghĩ Khi tôichuẩn bị tóm tắt nó để lớn lên, tôi đã ghi một dấu hiệu công khai trên mặt trước của tủ lạnhrằng tôi cũng phải chỉ định cách ăn kem mochi.
Và vì cây kem này anh ấy đã cố tình để nó hòa tan ở mức đọ vừa phải nhất sẵn sàng để ăn ngay lập tức.Nên khi thấy Pat vẫn ngồi yên, chàng trai quyết định hỏi.
“Không ăn sao?”
“Vâng?” Pat đang rơi vào trạng thái suy nghĩ. Quay người sang phía anh trước khi trả lời bằng một giọng yếu ớt nhưng thẳng thắn, “Pat để về nhà ăn. Pat sợ làm bẩn xe.”
Vì Pat biết rõ bản thân mình lúc nào cũng không tỉnh táo. có thể làm bẩn xe bất cứ lúc nào. Mà chiếc xe của khun Jeng sẽ tốn rất nhiều tiền để làm sạch dù chỉ là một vết ố chút xíu. Nếu Pat tạo ra một mớ hỗn độn, Pat sợ rằng hồn ma đang chiếm cứ khun Jeng sẽ rời đi và khun Kittipong chắc chắn sẽ trở lại. Và Phát không dám mạo hiểm—
“Bẩn cũng không sao có thể lau mà.”
?
Anh quay lại nhìn người nói câu vừa rồi. Người thanh niên với giọng nói nghiêm túc đang nhìn thẳng về phía trước.
Khun Jeng đang đùa với Pat có phải hay không?
Hoặc… đây sẽ là một thử thách. Bẩn có thể được lau sạch phải không? Vậy Pat có thể xé đồ ăn nhẹ ra và để nó lên nêm. Nhưng… chỉ nghĩ cho vui thôi cũng thấy nó đáng sợ rồi vì thành thật mà nói, Pat đặt ra tiêu chuẩn giữ cho chiếc xe của khun Jeng sạch sẽ ở vị trí hành khách rất cao. Đến mức trước khi lên xe Pat đã kiểm tra đế giày của mình không có dị vật, bụi bẩn, đá cuội, lá cây lạ hay xác côn trùng mắc kẹt.
Chiếc xe của khun Jeng cũng ngầu như chính chủ nhân của nó vậy. Sạch sẽ và rõ ràng giống như vừa bước ra khỏi phòng trưng bày, không có bụi trên bảng điều khiển. Không có những thứ điên rồ như xe hơi của Pat, không một tờ giấy tờ nào nhét sau ghế…nên Pat không tin lắm những lời mà bên kia đã nói. Tuy nhiên khi bóp viên kẹo trên tay, nó bắt đầu mềm đi rất nhiều, Pat sợ kem sẽ chảy hết luôn.
Và với kem nếu chất lỏng được hòa tan hoàn toàn sau đó nó có thể không ăn được nữa. Suy cho cùng không nên lấy nó ngay từ đầu. Có thể lấy nó tại ngăn đá tủ lạnh tại văn phòng vào ngày mai.
Xe chạy dọc theo một con đường tương đối thông thoáng. Anh không trả lời khun Jeng bất cứ điều gì trước khi nhấc gói kem lên và xé nó ra bắt đầu cắn miếng đầu tiên và phát hiện ra rằng sự tức giận trộn lẫn với sự oán giận tại sao Khun Jeng không công khai kem. Và tại sao không có anh chị em nào nói với Pat rằng có thứ này trong tủ đông?
Bởi vì nó rất, rất, rất ngon!!
Bột non dính với hương vị kem sữa đậu nành thơm lừng tốt êm dịu không quá ngọt Pat cắn một miếng khác vào miệng. Nó phù hợp với chiếc xe đi chậm lại vì đèn đỏ phía trước. Anh quay sang nhìn khi khun Jeng lên tiếng.
“Có ngon không?”
Phát cười thật tươi và gật đầu. Miệng vẫn đang nhai nên anh không thể trả lời, Khun Jeng nở một nụ cười đáp lại. một nụ cười rộng đôi mắt nheo lại thành những đường cong trăng lưỡi liềm.
Một số thứ khó chịu tan biến, giúp bầu không khí trở nên thư thái, và sự im lặng trên chiếc xe này không khiến Pat phải thở gấp như trước.
Anh tiếp tục ăn. Sau hai lần cắn nữa cây kem chỉ còn lại một nữa. Nhưng ngay lập tức trong một khoảnh khắc không cẩn thận, kem tan và chảy trên những ngón tay, toàn thân chấn động, đôi mắt mở to khi miệng vẫn đang ngậm kem, và mọi sự thoải mái mà anh vừa nhận ra đã bị đảo lộn.
Có thể lau được. Kem rất dính và không thể dễ dàng làm sạch. Và tháng này Pat chỉ còn lại một nghìn ba trăm baht tiền có thể sử dụng. Còn ba ngày nữa mới tới ngày trả lương, Pat chưa sẵn sàng trả bất kỳ khoản phí rửa xe nào cho khun Jeng đâu.
Một cảm giác lành lạnh lan từ đốt ngón tay trỏ dọc theo mu bàn tay. Pat ngậm kem trong miệng cho đến khi nó bị tan ra thành mảnh nhỏ và giữ ở một bên má trước khi hỏi chủ xe đang chú ý lái xe và không nhìn thấy cuộc khủng hoảng này. “Khun Jeng, Pat, Pat cần dùng khăn giấy ướt.”
“Vâng, nó ở——”
Anh đưa tay về phía ngăn đựng đồ ở giữa ghế khi nhớ lại quá khứ trước khi chủ xe nói xong. Sau đó, bàn tay va vào tay khun Jeng, người đang định giúp mở nó. Trước khi Pat tự làm. Lấy ra một gói khăn ướt và sử dụng một tay cố gắng để kéo nắp nhựa ra một cách khó khăn.
Jeng đạp phanh để xe đi từ từ giảm tốc độ cho đến khi dừng lại trước ngã tư đèn đỏ và có cơ hội quay sang người bên cạnh. Anh cau mày và nhìn một lúc trước khi đưa tay ra. “Đưa nó cho tôi.”
Sau đó chậm rãi rút hộp khăn giấy ướt trong tay Pat ra mở nắp lôi ra một tờ nghe thấy tiếng cảm ơn khe khẽ của Pat trước khi cố lau bàn tay dính đầy kem của mình.
“Trên cổ tay nữa.” anh nói vì nghĩ rằng Pat sẽ không nhìn thấy, trước khi nói xin phép một lần nữa khi anh đưa tay ra để lấy một nửa cây kem vẫn còn trong giấy gói, giữ nó để Pat có thể dễ dàng làm sạch tay trong khi anh ấy quan sát coi còn có vệt kem nào bị bỏ sót hay không.
Bim Bim!
Tiếng còi từ xe phía sau đẩy anh ra khỏi người bên cạnh liếc nhìn qua kính chiếu hậu ngay trước khi vội vàng điều khiển vô lăng bằng một tay trong khi thỉnh thoảng quay sang nhìn người bên cạnh. Khi Pat lau tay xong, anh cẩn thận đưa lại que kem bắt đầu tan chảy ngày càng nặng hơn.
“Cảm ơn ạ.”
Chỉ mất chưa đầy năm phút nữa để đến Ari. Pat chỉ đường đến một con hẻm cho đến khi dừng lại trước một ngôi nhà duy nhất trong con hẻm nhỏ một chiều khá vắng lặng và rất hiu quạnh. Sau tiếng mở dây an toàn là tiếng đèn xe nhấp nháysáng lên khi mở cửa.
“Cảm ơn ạ.”
“Vâng”
Anh đáp lại lời Pat trước khi đối phương xuống mở cửa hàng ghế sau nhặt túi rồi vòng sau xe đến hàng rào trước nhà.
Đèn hàng rào phía trước không được bật. Nhưng có ánh sáng từ đèn pha của chiếc xe vẫn chưa di chuyển đi đâu, giúp Pat dễ dàng tìm thấy chìa khóa nhà hơn.
Nhưng vì ánh đèn đứng im nãy giờ nên Pat nảy sinh nghi ngờ. Đó…tại sao khun Jeng không lái xe đi….hay khun Jeng đang bối rối vì đường và không thể tiếp tuc lái xe đi hay không?
Khun Jeng có thể không quen với đường này. Và Pat quên nói hẻm này là hẻm đi một chiều. Nhưng nếu đi thẳng đến cuối, nó cắt ngang một đường khác để có thể đi ra đường chính. Anh tìm chìa khóa, quay người đi về phía ghế lái, kính cửa sổ gần như lập tức trượt xuống.
“Có gì hay không vậy?”
“Vâng?” Pat trả lời câu hỏi, nhíu mày. Anh lắc đầu trước khi nói ra những gì anh nghĩ trong đầu, “Không ạ, là nếu khun Jeng đi thẳng đến cuối đường và rẽ trái, sau đó có thể cắt ngang đường Phalothin được đấy ạ.”
“Vâng”
Khun Jeng trả lời với giọng mượt mà. Và Pat không nói gì thêm, anh chỉ giơ tay chào ông chủ trẻ một lần nữa. Cảm ơn một lần nữa rồi quay lại mở khóa cửa vào nhà.
Khi ngọn đèn trên cột cạnh hàng rào được bật lên đèn pha của chiếc xe đang đỗ đã tắt.
Chủ nhân kéo cần số về chế độ D và chiếc Porsche Cayenne màu xanh đắt tiền lái thẳng ra khỏi lối đi trước khi rẽ ra khỏi con hẻm trở lại đường chính.
– –/—
Sáng hôm sau, Pat đến văn phòng muộn hơn thường lệ một chút vì tàu điện ngầm bị hỏng. Anh bước vào thang máy chung với phi Ying người mà chỉ chào nhau theo phong cách xã giao và không có gì hơn nữa. Sự khó chịu có thể dần nhạt đi theo thời gian. Nhưng vẫn không hoàn toàn bình thường.
Như đã nghe từ Pang, Pat thấy rằng phi Ying không nhờ Pang giúp nhiều công việc làm như khi Pat còn bị bắt nạt. Và theo kinh nghiệm làm việc từ trước phi Ying bắt đầu đảm nhận thêm công việc là trợ lý giám đốc. Phi Ying đã bắt đầu giúp lãnh đạo nhóm. Bao gồm cả việc thấy phi Nan nói rằng cô ấy sẽ phải báo cáo công việc của mình với phi Ying. Nhìn chung phi Ying có vẻ chuyên tâm vào công việc hơn trước đây khi mỗi lần quay sang đều thấy cô ấy xem phim truyền hình.
Cho dù Pat không quan tâm lắm. Nhưng cũng không thoải mái mọi chuyện vẫn như vậy Thực sự không thích bầu không khí căng thẳng nhưng anh không biết cách khắc phục nó trở nên tốt hơn.
“Cảm ơn.” phi Ying nói với Pat khi anh lướt qua cửa để mở cửa cho bên kia vì đang cầm những thứ khá cồng kềnh, bao gồm cả túi xách trên tay là có những thứ như hộp cơm, túi snack và cốc cà phê. Anh bước vào trước khi bị giữ lại bởi âm thanh của phi Aoi.
“Pat”
“Vâng.” Anh quay sang bàn của thư ký. Phi Aoi nhặt một tờ giấy lên cùng với một cây bút mực màu xanh. Đặt nó xuống trước mặt Pat.
“Ký tên cho chế một chút để có thể gửi nó cho hệ thống.”
Pat nhướng mày khi nhìn vào những tài liệu mà anh không hề quen thuộc.
Mẫu phê duyệt nghỉ phép bồi thường.
Trên văn bản đó có in tên Pat với tư cách là người xin phép. Và mục lục của chủ đề chi tiết là các ngày Bữa dạ tiệc tối của Forge và cuộc gặp ngày hôm qua. Cuối văn bản có chữ ký của người làm chứng phê duyệt tài liệu này.
Giống như Pat đã nghe nói về loại kỳ nghỉ này từ tập phim định hướng, nhưng hoàn toàn bị lãng quên. Và bởi vì vẫn còn một số nghi ngờ, anh đã cố gắng hỏi phi Aoi nhiều hơn trong khi cầm bút ký vào từng ô trên bàn. Sau đó được biết rằng loại kỳ nghỉ bù này không quen thuộc với bộ phận của họ. Bởi vì bộ phận kỹ thuật số thường hiếm khi có công việc bên ngoài vào các ngày lễ, chủ yếu là thông qua các sự kiện và bên vận hành.
“Chà, giả sử rằng làm việc bên ngoài ngoài giờ làm việc hoặc trong ngày nghỉ khi người quản lý chấp thuận. Bạn sẽ nhận được thêm thù lao ngày lễ, quy tắc là sáu giwof trở lên sẽ nhận được một ngày nghỉ. Kỳ nghỉ có giá trị trong ba tháng sau khi nộp có thể sử dụng nó bất cứ khi nào. Có thể kết hợp với các ngày nghỉ lễ, nhưng chỉ được khi khun Jeng cho phép”, Pee Aoi giải thích.
“Trong Trello có một cái bảng ở giữa có mẫu phiếu này, lần này khun Jeng yêu cầu của Pat và phi Chot cùng lúc nên phi làm trực tiếp luôn, nhưng lần sau Pat lên điền và nộp cho phi ở cuối của mỗi tháng. Phi sẽ đem đến cho khun Jeng ký nhé.”
“Vâng phi Aoi, cảm ơn ạ.”
Anh trả lại cây bút cho phi Aoi trước khi quay trở lại bàn và cảm thấynhẹ nhõm vì biết rằng những giờ làm việc ngoài giờ vừa qua không phải là vô ích.
Pat thầm cảm ơn khun Jeng trong lòng một lần trước khi mở túi xôi và gà. Món yêu thích để bắt đầu ăn cho bữa sáng trong khi nghĩ về việc sử dụng hai ngày nghỉ phép để đi đâu.