Chương 17
“Nếu cậu kiêng món nào nhất định phải nói ra nhé.” Ôn Phủ lịch sự dặn dò Vạn Tinh một tiếng rồi vươn tay bóc vỏ tôm cho Doãn Ngư, đặt cả một bát trước mặt cậu. Ăn hết nửa bữa, chưa nói đến xương cục, mai cua, ngay cả thịt cá cũng không thấy nổi nửa mảnh xương dăm. Vấn đề là hắn làm những việc này hoàn toàn thành thạo và quen thuộc, giống như trong lòng đã tập luyện hàng ngàn lần, không có một chút giả vờ giả vịt nào.
Vạn Tinh nhìn một lát cũng không thiết ăn nữa, cô chậm rãi buông đũa, cảm thấy món ăn trước mắt đều vô vị.
“Ăn no chưa?” Ôn Phủ kịp thời nhận ra hành động của cô, nhẹ giọng nói: “Nếu cậu muốn, trước tiên chúng ta nói chuyện cấp ba của mình đi.”
“…”
Đũa trong tay Vạn Tinh vô tình bị gạt sang bên cạnh, lăn lông lốc xuống dưới bàn. Có lẽ cô không ngờ Ôn Phủ lại thẳng thắn, không giấu diếm điều gì như vậy.
“Được.”
Vạn Tinh ngồi thẳng lưng:
“Vậy tôi sẽ nói thẳng, thực ra cậu, tôi và Tiểu Ngư đều cùng trường cấp ba nhỉ. Tôi từng nghe đồn về cậu, chắc cậu cũng rõ bản thân mình đã làm những gì.”
“Cậu từng buộc năm người khác chuyển trường, có thể nói là hành hung bọn họ một cách tàn nhẫn, không khác gì bạo lực học đường.”
Giọng Vạn Tinh run run: “Tính bạo lực của cậu… tôi nghĩ Doãn Ngư không thể ở bên người bạo lực như vậy được. Cậu sẽ khiến cậu ấy tổn thương tâm lí, dù sao vòng tròn quan hệ, tầng lớp của hai người đều khác nhau.”
“Chuyện của cậu bị phát hiện thì sao? Nếu bố mẹ cậu biết thì sao? Có lẽ cậu sẽ chia tay Doãn Ngư, cậu phủi mông bỏ đi rồi, vậy người ở lại thì sao?”
Trong lúc nói chuyện, Vạn Tinh nhìn sang Doãn Ngư, ánh mắt có chút buồn bã và đau lòng. Trông thấy vẻ mù mờ đáng thương của Doãn Ngư, cô cũng cảm thấy rất khổ sở, thế nhưng hôm nay có lẽ Vạn Tinh muốn nói hết lời trong lòng, cô nói hết câu này tới câu khác, thậm chí còn đứng lên:
“Tình yêu cách biệt trên nhiều mặt sẽ tạo ra tổn thương lớn cho Doãn Ngư, cậu ấy không thể chịu đựng được nỗi đau mất đi cậu đâu, xin cậu đừng cho cậu ấy cơ hội này.”
Bầu không khí im lặng.
“Cá Con,” cô hạ giọng, “Cậu tỉnh táo một chút đi.”
“…”
Ôn Phủ thong thả rót một chén trà nóng đặt trước mặt Doãn Ngư, hắn đưa tay khẽ nhéo gáy cậu, dặn dò: “Ngoan, uống nhiều nước một chút.” Chén nước đụng phải bàn xoay bằng sứ vang leng keng.
“Đầu tiên,” Ôn Phủ cười ôn hòa, “Mình không phải kẻ bắt nạt.”
“Mình trả thù.”
Doãn Ngư bỗng ngẩng đầu.
“Bạn Vạn, chúng ta nói thật đi.” Ôn Phủ ngẩng đầu, “Xin hỏi năm người mình trả thù, có phải đều là kẻ đã ức hiếp Cá Con không? Mình xin hỏi, trong khi pháp luật không thể xử trí năm đứa trẻ vị thành niên bọn họ, tự mình đi trả thù đám đó, thậm chí còn lấy ít địch nhiều, mình có bị coi là bắt nạt không?”
Vạn Tinh cứng miệng trước lí do của hắn: “Cậu…”
“Mình chưa bao giờ ủng hộ bạo lực, thật đấy.” Ôn Phủ hạ mình nói thiết tha, “Từ lần đó mình đã nhận thức bản thân đã sai, bởi vì Cá Con đúng là rất bài xích hành vi thế này.”
“Nhưng lúc đó mình xấu tính quá, lại sợ dọa em ấy sợ nên rất lâu cũng chưa từng xuất hiện. Khi lên đại học mình chưa hề có bất kì hành vi bạo lực nào, mình đã tự điều chỉnh bản thân, biết điều gì có thể và không thể.”
Ôn Phủ kể lể với giọng điệu đáng thương, nắm lấy bàn tay dưới bàn của Doãn Ngư: “Cá Con… Em tin anh được không?”
Hai ánh mắt trái phải đồng thời chĩa vào cậu.
Doãn Ngư giây lát đã thấy bồn chồn không yên.
Thanh âm của cậu mềm yếu lại có phần ậm ờ, giây phút đó cậu chỉ muốn tháo quách máy trợ thính ra, giả vờ như không biết gì hết.
Một lúc lâu sau, cậu khẽ “ừm” một tiếng.
“Cá Con tin mình rồi này.” Ôn Phủ thoạt trông rất phấn khởi, “Bạn Vạn, cậu có thấy không?”
Vạn Tinh trầm mặc.
Cô cũng không trách Doãn Ngư, bởi vì khí thế tấn công này người bình thường thực sự không thể chịu được, vừa rồi ngay cả cô cũng sắp sửa nghi ngờ bản thân trước những lời ngụy biện của Ôn Phủ.
“Vậy chúng ta hãy nói về vấn đề thứ hai bạn Vạn vừa đề cập.” Ôn Phủ cười ấm áp nhưng Vạn Tinh lại phát hiện ý ép buộc trong nụ cười này.
“Tổng kết lại, cậu cho rằng mình và Cá Con thuộc vòng tròn xã hội và tầng lớp khác nhau, tình cảm của chúng mình rất có thể sẽ bị người nhà mình phát hiện và ngăn cấm. Cậu nghĩ mình sẽ gây tổn thương lớn cho Cá Con.”
“Phải thừa nhận rằng bất kỳ ai khác ngoài mình đều có thể đặt nghi vấn như vậy, nhưng trước mắt mình có thể cho bạn Vạn xem qua một chút những thông tin và tài liệu mình có. Bố mẹ mình đã biết, đồng thời ủng hộ xu hướng tính dục của mình từ rất lâu rồi.”
Vừa nói, Ôn Phủ vừa lấy những thứ đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước khi ra khỏi nhà, phân loại đặt trước mặt Vạn Tinh.
Vạn Tinh đứng phắt dậy như không thể tin được:
“… Cái gì?”
Ôn Phủ khẽ cười, nói tiếp: “… Họ ủng hộ mình. Cho dù họ không ủng hộ mình cũng có thể đấu tranh với họ. Cậu cứ yên tâm đi, mình chắc chắn sẽ không rời xa Cá Con chỉ vì chuyện này.”
“…”
Không chỉ Vạn Tinh không ngờ tới, Doãn Ngư cũng không hề hay biết Ôn Phủ lại chuẩn bị đầy đủ như vậy. Cho dù bản thân có soi xét bắt bẻ đến đâu, trông thấy Ôn Phủ hoàn hảo như thế cũng không thể nói lời ép uổng bắt hai người này chia tay.
Hôm nay Vạn Tinh coi như bị hố một phen, cô đứng im nhưng lại không biết nên nói gì.
“Cá Con,” cuối cùng cô nhìn kĩ Ôn Phủ một lần nữa rồi quay sang Doãn Ngư, “Nếu cậu thấy không hạnh phúc với cậu ta, phải nói cho tớ biết.”
Nói xong, cô không để ý đến sự ngăn cản của Doãn Ngư, cứ như vậy đường hoàng bỏ đi mà không cầm theo chiếc túi trên bàn Ôn Phủ đã tặng. Sau khi Vạn Tinh đi mất, Doãn Ngư vẫn còn sững sờ chưa lấy lại tinh thần, thế nhưng Ôn Phủ đã nhanh chóng đến trước mặt cậu, thở dài một hơi thườn thượt, thoạt trông có vẻ nhẹ nhõm lại có chút tủi thân buồn bã.
Một thanh niên cao to như hắn lại bày ra vẻ mặt đáng thương như vậy đáng ra có chút kì lạ, nhưng Ôn Phủ lại ôm vai Doãn Ngư, vùi đầu cọ lên mái tóc mềm mại của cậu nên không hề có cảm giác khác thường gì. Ngược lại, hắn trông giống một con chó lớn hiền lành ôm rịt người yêu của mình không nỡ buông tay.
“Cá Con…” Ôn Phủ nũng nịu nói: “Anh sợ chết đi được… Anh cư xử như vậy có được không?”
Tay Doãn Ngư khoác hờ lên người hắn, giọng hơi mơ hồ: “Ừm. Tốt lắm.”
Nói thật, Doãn Ngư cũng có thể nhìn ra hiện giờ Vạn Tinh vẫn chưa thực lòng tán thành việc hai người họ ở bên nhau. Nhưng so với thái độ kiên quyết không tin tưởng ban đầu, bây giờ Vạn Tinh có thể coi là nửa tin nửa ngờ, nếu mối quan hệ của họ thật sự có thể kéo dài, chắc chắn Vạn Tinh cũng sẽ ủng hộ hai người. Nghĩ đến đây, tâm trạng Doãn Ngư cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn, cậu còn thấy rất vui vì Ôn Phủ có thể làm nhiều chuyện vì mình như vậy, nhiều đến mức cậu cảm thấy có chút khó tin.
Khi định thần lại, cậu vẫn hơi ngây ngốc: “Ôn Phủ… Chú và dì, biết anh thích…?”
“Đúng mà.”
Trong lúc Doãn Ngư còn chưa kịp phản ứng Ôn Phủ đã vươn tay bế Doãn Ngư ngồi xuống lòng mình, hắn cụp mắt thủ thỉ: “Hồi cấp ba bị phát hiện thích em anh đã nói thẳng với họ luôn rồi, bị mẹ đánh một tháng không xuống giường nổi.”
Doãn Ngư giật mình, vô thức đưa tay ra chạm vào tóc của Ôn Phủ.
“Khi đó anh không có tài cán gì nên một thời gian dài không dám đi tìm em, sợ kéo em đi chệch hướng giống mình.”
Ôn Phủ cười: “Cũng may bây giờ đều ổn rồi.”
Hắn cầm tay Doãn Ngư, trong đôi mắt tối đen thoáng hiện ý cười sung sướng.
“Cá Con,” hắn nói một cách đáng thương, “Em có thể thưởng cho anh không?”
Doãn Ngư ngại ngùng gật đầu khe khẽ.
Đối diện cái nhìn chờ mong của Ôn Phủ, cậu chớp chớp mắt, hai tay lạnh buốt duỗi ra ôm lấy cổ Ôn Phủ rồi hơi mím môi, dâng lên đôi môi của mình. Hàng mi lay động, bờ môi ẩm ướt cũng run run dừng trên môi Ôn Phủ một lát.
“Lúc đó, đau lắm phải không?” Doãn Ngư bất chợt lên tiếng, nói điều mà không ai ngờ tới.
“Trước đây còn… em cũng không chịu được.” Cậu trông có chút dè dặt, “Nhất định anh còn đau hơn.”
“…”
Bây giờ Ôn Phủ đúng là không chịu được nữa.
Trên đời này sao lại có bé con đáng yêu như vậy, bé con này còn thuộc về hắn nữa chứ?
Thuộc về một mình hắn!
Trên đời này, chỉ thuộc về một mình hắn!
“Đau lắm,” Ôn Phủ chớp chớp mắt, “Anh bị mẹ đánh gãy một chân, lúc đó bà ấy đang ngồi bàn mạt chược nên tiện tay cầm ghế đẩu đập vào đầu anh, đánh xong thấy anh đứng trơ ra bèn phang xuống chân bắt anh quỳ xuống.”
Doãn Ngư nghe mà trái tim run rẩy.
“Có điều bây giờ nhìn lại, cũng rất đáng giá.” Ôn Phủ nói, “Nếu đêm nay có Cá Con tốt bụng ngủ cùng, anh sẽ chẳng đau chút nào nữa.”
“… Vâng.” Doãn Ngư tỉnh táo lại, mặt dần đỏ lên.
Ôn Phủ không cho hắn chút cơ hội để đổi ý, hắn nhanh chóng đưa cậu về thu dọn đồ đạc, tới cửa hàng tiện lợi mua ít đồ uống và đồ ăn vặt, chất đầy cả ghế sau xe rồi bê lên tầng như chuyển nhà.
“À, đúng rồi.” Khi đứng trước cửa nhà, Ôn Phủ bỗng nhớ ra một chuyện, “Cá Con, cửa nhà dùng khóa vân tay, em đưa tay để anh thêm vân vào, sau này tới lúc nào cũng được.”
Trực giác của Doãn Ngư không được tốt cho lắm nhưng cậu đã ngừng lại một chút, niềm vui sướng khó tả chầm chậm dâng lên trong lòng khiến gương mặt hờ hững của cậu thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng trở nên lấp lánh:
“Nhưng mà…”
Không có nhưng nhị gì cả.
Ôn Phủ nắm lấy tay Doãn Ngư, thao tác trên khóa vân tay một lúc rồi nhập vân tay vào. Sau hai tiếng “tít tít”, một giọng máy nữ vang lên cứng nhắc: “Vân tay đã nhập thành công, cậu chủ đều có thể mở được cả hai ổ khóa. Chào mừng về nhà.”
Doãn Ngư được Ôn Phủ dẫn vào, cậu vô thức lên tiếng: “Còn… còn có ổ khóa khác sao?”
Ôn Phủ mỉm cười: “Có chứ.”
Doãn Ngư không nghĩ nhiều, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
“…”
Chìa khóa đã được trao cho em rồi, Cá Con.
Nếu em nhìn thấy, thì không thể trách anh.
______
Khà khà, mấy chương cuối chỉ dành riêng cho màn unbox hộp Pandora của em Cá thôi, diễn biến hơi chậm nhưng rất mê nha =))))