Chương 8: Bài hát cho em
Để chào mừng Tuấn Trần ra viện cả nhóm đã quyết định tụ tập liên hoan buổi tối tại nhà anh. Chi Chi vẫn luôn ở bên chăm sóc Tuấn Trần. Sau tuần đầu xin nghỉ làm, thì những tuần sau cô tranh thủ cuối buổi chiều vào thăm bạn trai và cuối tuần thì xin phép ba mẹ cho ở viện cùng anh cả ngày. Tuấn Trần có nhà riêng, nên việc tụ tập cùng bạn bè khá thoải mái, ba mẹ anh cũng tiên tiến, luôn để con trai thoải mái với không gian riêng. Vì anh đang trong giai đoạn dưỡng thương nên không ai cho uống bia, rượu. Mọi người cùng ăn lẩu, cụng ly bằng trà lúa mạch cho có không khí.
Ánh mắt Chi Chi lấp lánh không khỏi xúc động, vòng tay ôm eo Tuấn Trần và quay ra nói: “Thật sự cảm ơn mọi người đã luôn động viên, giúp đỡ, cảm ơn anh vì bình an ở bên em.” Tuấn Trần bật cười, dùng cánh tay không bị bó bột kéo cô vào chặt hơn và nói: “Anh mới là người phải cảm ơn chứ.” Tùng Bách đặt ly xuống gãi tai: “Hai người định cho cả bọn ăn cơm chó đến khi nào, là ai cảm ơn thì bọn này cũng nhận hết nhé.” Nói rồi mọi người cùng cười phá lên, cùng nhau ăn uống vui vẻ.
Dọn mâm lẩu xong, mọi người cùng ra phòng khách. Tuấn Trần đề xuất hát karaoke, chưa mời mọi người ra quán được thì hát ở nhà anh cũng hay, hệ thống cách âm nhà anh khá tốt, tuyệt đối không làm phiền hàng xóm. Thế là tiết mục tiếp theo sẽ là hát. Mọi người rất nhanh hưởng ứng. Tùng Bách xung phong làm trợ lý chọn bài.
Chi Chi đề xuất hát đầu tiên, cô chọn bài Món quà vô giá, trước lúc hát cô nói rằng tặng bài hát này cho Tuấn Trần vì anh là món quà quý nhất đời cô, đồng thời cô cảm ơn Dương Vũ vì món quà anh gửi tặng các cô. Hai anh chàng còn lại nhìn Dương Vũ nghi hoặc tặng cái gì lúc nào mà các chàng không hay ta. Khả Hân lấy trong túi xách, máy sưởi mini màu xanh lục hình tròn xinh xinh dơ lên, hướng Dương Vũ nói “Cảm ơn anh nhé, xinh mà ấm lắm anh ạ.”
Nhã Linh nhìn theo mới để ý, thì ra cùng một hãng nhưng hình thù có khác nhau, vì hai cái còn lại đều đóng trong hộp nên cô không biết máy sưởi của bạn mình hình gì, có khi lúc nào phải hỏi Chi Chi xem cho thỏa chí tò mò. Chi Chi lúc này đang say sưa hát, Tuấn Trần và mọi người cùng dơ tay phụ họa và hát theo cô, kết thúc bài hát, mọi người vỗ tay rầm rầm, Tuấn Trần hồ hởi tuyên bố: “Chi Chi anh tình nguyện biến mình thành bông hoa tặng em.” Chi Chi cười khúc khích rồi ngồi xuống cạnh Tuấn Trần.
Nhạc bắt đầu chuyển sang bài hát thứ hai. “Ánh nắng của anh” do Đức Phúc sáng tác. Nhạc dạo kết thúc, mọi người cùng nhìn nhau, Dương Vũ cầm mic hát “Từ bao lâu nay, anh cứ mãi cô đơn bơ vơ bao lâu rồi ai đâu hay. Ngày cứ thế trôi qua miên man riêng anh một mình nơi đây. Những phút giây trôi qua tầm tay. Chờ một ai đó đến bên anh. Lặng nghe những tâm tư này. Là tia nắng ấm. Là em đến bên anh cho vơi đi ưu phiền ngày hôm qua. Nhẹ nhàng xóa đi bao mây đen vây quanh cuộc đời nơi anh. Phút giây anh mong tình yêu ấy. Giờ đây là em, người anh mơ ước bao đêm. Sẽ luôn thật gần bên em, sẽ luôn là vòng tay ấm êm. Sẽ luôn là người yêu em. Cùng em đi đến chân trời. Lắng nghe từng nhịp tim anh, lắng nghe từng lời anh muốn nói. Vì em luôn đẹp nhất khi em cười, vì em luôn là tia năng trong anh. Không xa dời”..
Nhạc dạo tiếp tục, Dương Vũ hạ mic chờ lời hai, mọi người sau một lúc lặng thinh rồi vỡ òa hú hét, vỗ tay rầm rập khen giọng hát của anh hay như ca sĩ và đặc biệt truyền cảm. Tùng Bách vỗ vai: “Cứ như mày nhập tâm hát cho người yêu mày ấy nhờ.” Dương Vũ nhướn bên lông mày cười cười: “Mày cứ coi là như thế đi.”
Nhã Linh thật sự bị bất ngờ trước giọng hát của anh, cô cũng đặc biệt thích ca khúc này, chợt nghĩ cô gái nào được anh hát tặng bài này sẽ thật hạnh phúc. Tuấn Trần là người hát tiếp theo ca khúc tiếng anh “Beautiful in white” của Shane Filan. Chi Chi không khỏi xúc động khi Tuấn Trần cầm tay cô đứng lên anh hướng mắt say đắm nhìn cô và hát, lời bài hát được thể hiện qua giọng ca của Tuấn Trần cũng không thể chê vào đâu được.
Tối nay có quá nhiều giọng ca mới phát hiện ở đây, Nhã Linh cảm thật kỳ diệu, cùng bạn bè trải qua cảm xúc từ âm nhạc quả là hạnh phúc. Cô nhất định sẽ góp vui một bài. Nhanh chóng đưa ra lựa chọn, cô sẽ hát bài Love Paradise của Kelly Chen.
Sau ca khúc sôi động của Khả Hân là đến bài của cô, đối diện với hội ca sĩ nghiệp dư tại đây cô khá áp lực, nhưng kệ thôi, vui mà, cô sẽ giành hết tâm tình cho bài hát yêu thích của mình.
Tiếng nhạc dạo du dương, giọng hát trong trẻo nhẹ nhàng của Nhã Linh cũng cất lên sau đó: “You’re always on my mind. All day just all the time. You’re everything to me, brightest star to let me see. You touch me in my dream, we kiss in every scene. I pray to be with you through rain and shiny days. I’ll love you till I die, deep as sea, wide as sky. The beauty of love paints rainbows everywhere we go. Need you all my life, you my hope, you my pride. In your arms, I find my heaven. In your eyes, my sea and sky. May life be our love paradise”
Dương Vũ chìm đắm trong giọng hát của cô, anh đang tưởng tưởng theo từng lời hát, sẽ thật tuyệt vời nếu cùng cô tô sắc cầu vồng bất cứ nơi đâu họ đến. Anh đã có quyết định của bản thân, không cần chần chừ thêm nữa. Một buổi tối nhiều cảm xúc cũng đến giờ kết thúc. Mọi người cùng nhau tạm biệt ra về, Chi Chi ở lại cùng Tuấn Trần. Tùng Bách tự lái xe về. Và dĩ nhiên Dương Vũ đưa Khả Hân và Nhã Linh về.
Mọi người cùng trò chuyện vui vẻ, buổi tối nay thật sự đã kéo mọi người đến gần nhau hơn. (Âm nhạc muôn năm). Anh đưa Khả Hân về nhà trước và tiếp tục lái xe đưa Nhã Linh về. Lúc Khả Hân xuống xe anh chỉ Nhã Linh chuyển lên ghế lại phụ, cô nghi hoặc nhưng cũng không hỏi lại ra xe, chuyển lên vị trí anh muốn. Xe tiếp tục lăn bánh. Dương Vũ lái xe vượt qua nhà Nhã Linh, cô vội nói: “Qua nhà em rồi, mau cho em xuống.” Dương Vũ đáp lời: “Anh biết, cho anh mượn em mấy phút nữa thôi.”
Lái thêm 200m, anh dừng xe lại ở Công viên gần đó. Quay sang cô anh hỏi: “Em muốn anh nói ở đây hay đi dạo ngoài đó”. Cô nhìn hướng anh chỉ, công viên mùa đông lạnh lẽo, vắng hoe ai dám xuống. Cô đáp nhanh: “Anh nói nhanh đi, ở đây luôn cũng được ạ.” Anh nhìn dáng vẻ gấp gáp của cô khẽ cười: “Em sợ anh đến thế ah?” Nhã Linh không biết trả lời sao.
Anh hỏi tiếp: “Máy sưởi anh mua cho em đâu?” Nhã Linh bất giác sờ vào túi áo khoác ngoài, thò tay lấy máy dơ ra đưa anh. Anh nhận lấy và nói: “Có biết máy của Chi Chi hình gì không?” Cô lắc lắc đầu, ánh mắt trong veo nhìn anh nghi hoặc. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh điện đêm vàng ấm bên ngoài soi sáng trong xe, ánh mắt cô đẹp, long lanh, sinh động khó tả, đôi môi mầu cherry khẽ mím, không biết cô đang nghĩ gì? Cô có cảm nhận về anh khác trước hay không?
Anh tiếp lời: “Máy sưởi của Chi Chi giống hệt của Khả Hân. Chỉ có của em là khác?” Cô nhanh nhảu: “Sao lại khác nhau như thế, hết mẫu cho anh chọn à?”. Anh bật cười: “Là em ngốc hay anh hồ đồ không biết nữa, máy của em khác vì anh có thâm ý với em có biết không? Bài hát hôm nay anh hát cũng là muốn em nghe đó, biết không?”
Cô oanh một tiếng trong đầu, không biết tiếp nhận những lời anh nói thể nào, cô quá bất ngờ, chỉ biết nhìn anh chằm chằm, không thể tin được là anh có tình cảm với cô. Cô cứ nhìn anh trân trân như thế, khiến anh lại bật cười thành tiếng: “Em còn muốn nhìn anh như thế đến bao giờ, em có nhìn thấy gì trong mắt anh không?” Cô ngây ngốc thành thật trả lời: “Em chưa từng nghĩ anh có ý gì với em, em cũng không thấy bản thân có gì hay ho, anh sẽ nhanh chóng chán em thôi”.
Anh nhìn cô nghiêm túc: “Những gì anh nói là thật lòng, thời gian sẽ cho em hiểu thêm về anh, em không cần trả lời ngay lúc này, em cứ suy nghĩ rồi nói anh nghe nhé, giờ anh đưa em về.” Cô gật đầu “Vâng ạ” rồi im lặng đến khi anh lái xe đưa đến cổng, vội chào anh rồi chạy thẳng vào nhà như đi trốn, quên cả máy sưởi trong xe anh.
Anh cầm máy sưởi nhét vào túi mình, mỉm cười thật tươi, cũng tốt, cô ấy sẽ nhanh chóng lấy lại đồ. Anh lái xe dời đi, cảm giác khá thoải mái, anh đã nói ra tiếng lòng, phản ứng của cô với anh chứng tỏ cô không bài xích anh, dần dần anh sẽ chứng minh cho cô thấy tình cảm này với anh không phải nông nổi, giỡn chơi, anh toàn tâm, toàn ý, một lời đã định.