Chương 19: Ấm áp nhất mùa đông là ăn lẩu cay
Đúng giờ hẹn, Dương Vũ đến nhà xin phép phụ huynh và đón cô. Anh ra xe trước, Nhã Linh chào ba mẹ để đi chơi, khỏi phải nói nhị vị phụ huynh chỉ hận không tiễn cô theo chồng luôn: “Đi đi, đi ngay đi con, tối về thì về, không về thì nhắn mẹ một câu.” Nhã Linh sượng trân: “Mẹ, sao mẹ vội tống con đi thế.” Mẹ cô vui vẻ: “Chẳng không, nuôi hai mấy năm trời, có người rước phải nhanh hộ cái chứ.”
Nhã Linh hướng ba mình phụng phịu: “Ba, ba xem mẹ con nôn nóng chưa kìa.” Ba Nhã nhìn hai me con, lòng ông cũng như mùa xuân phơi phới: “Bao năm nay, giờ ba mày mới thấy có chút thành tựu, con gái lớn có người yêu như thế chẳng mừng quá ấy chứ, đi đi con, đừng để con rể ba chờ.”
Nhã Linh vui vẻ ra khỏi nhà, Dương Vũ lái xe đưa cô đi trong tâm trạng cực kỳ thoải mái: “Lát nữa em có định công khai chuyện chúng mình không?” Nhã Linh không suy nghĩ nhiều, thoái mái trả lời: “Đều là bạn bè cả anh ạ, chúng ta không cần giữ bí mật nữa đâu.”
Hai người đến khu mua sắm sầm uất nhất thành phố. Dương Vũ nắm tay Nhã Linh đi dạo dọc phố. Anh đưa cô vào cửa hàng bán đồng hồ Thụy Sỹ. Nhã Linh kéo tay anh, nói thầm: “Mắc tiền lắm, không nhất thiết đâu anh.” Anh nhìn cô tủm tỉm cười, rồi dắt tay đưa vào.
Nhã Linh cất bước theo anh. Cửa hàng cao cấp, bầy những thiết kế đồng hồ tinh xảo, bước chân vào dễ khiến người ta lóa mắt. Dương Vũ là khách quen, rất nhanh nhân viên đã ra chào hỏi và giới thiệu mẫu cho anh lựa chọn. Dương Vũ đưa Nhã Linh xem một lượt các quầy kinh đủ nhãn hiệu, cô không thấy in giá tiền nhưng đoán chừng giá trị không hề rẻ. “Em có nhìn trúng chiếc nào không?”
“Anh chọn đi, em nhìn sắp hoa mắt rồi.” Dương Vũ chọn một cặp đồng hồ đôi của Omega, một cặp của Longgines. Nhân viên đeo găng tay trắng, tháo từng bên ướm vào cổ tay Nhã Linh. Mẫu nào cũng đẹp, trang nhã mà sang trọng. Nhã Linh ngắm nghía hai cặp đồng hồ tinh xảo không biết chọn bên nào. Dương Vũ đã rút thẻ thanh toán cả hai. Nhã Linh tròn mắt, ra hiệu anh không cần mua nhiều như thế. Anh chỉ nhìn cô cười rồi cầm tay cô đi ra, nhân viên cầm hai túi trang trọng đứng chờ sẵn để đưa anh ở cửa.
Hai người cũng chào đáp lễ nhân viên rồi đi ra. “Anh mắc tiền lắm, anh mua nhiều vậy?” Nhã Linh vẫn chưa thôi thắc mắc. “Vợ ngốc, em cứ coi đây là khoản đầu tư nho nhỏ đầu tiên của chúng ta đi, đồng hồ không mất giá trị, đối với em anh lại càng không tiếc tiền, em không thấy sao, lên tay em chiếc nào cũng đẹp mà, vả lại anh mua đồ đôi, đánh dấu chủ quyền ngầm đó chứ. Chồng em cũng mê đồng hồ mà, quên chưa cho em xem bộ sưu tập của anh để trong tủ bảo quản ấy.” Anh đã nói vậy Nhã Linh đành bất đắc dĩ, thôi thì tùy anh, với những đồ giá trị như thế cô cũng khá ngại ngùng khi nhận.
Hiểu cảm giác của cô, anh nắm tay cô chặt hơn: “Sau này, vợ của anh sẽ tiêu tiền của anh, em tập làm quen dần đi nhé.”
– Em cũng đi làm, cũng có tiền mà.
– Ừ, sau nay cùng nhau kiếm tiền, còn lo cho các con, em thấy anh tính có đúng không?
Nhã Linh ngại ngùng bấu tay anh: “Chưa gì đã tính.” Anh cười, mắt ánh lên tia tinh nghịch; “Nhanh thôi mà, chồng em sắp già rồi đấy”. Hai người vui vẻ nắm tay, quay trở lại bãi đậu xe để đến chỗ hẹn với bạn bè cũng khá gần khu đó.
Tới nhà hàng, nhân viên dẫn hai người vào phòng bao đã đặt trước. Tuấn Trần, Chi Chi, Khả Hân và Tùng Bách đã có mặt. Hai người đi vào, tay nắm chặt tay, bốn cặp mắt không khỏi trầm trồ á ố vì họ. Không chờ mọi người lên tiếng. Dương Vũ đã vui vẻ giơ bàn tay đang nắm chặt của cả hai lên thay lời thông báo: “Tụi này là một đôi nhé”. Cả hội được dịp mở mang tầm mắt, Tùng Bách giơ ngón tay cái chỉ lên ra hiệu “Like” với Dương Vũ.
Yên vị chỗ ngồi trong bàn ăn xong xuôi, nhìn lại trên bàn bầy rất nhiều món ngon bắt mắt và đồ bổ dưỡng. Dương Vũ không khỏi thắc mắc: “Nay chúng ta không ăn lẩu cay à?” Tuấn Trần nhanh nhảu đáp: “Chi Chi không ăn đồ cay nóng được.”
À ra vậy, mọi người lại hướng mắt về Chi Chi và Tuấn Trần. Cô nàng cười hihi, chỉ tay Tuấn Trần phân trần: “Tại tên này cả”, mọi người lại tiếp tục hóng cặp đôi nói ra lý do xem có giống như họ phán đoán. Tuấn Trần gãi gãi đầu đứng dậy: “Nay hai đứa tớ mời mọi người qua đây để chúc mừng tớ tháo bột, lý do to hơn là tớ sắp được làm bố rồi.” Chỉ chờ có vậy tiếng vỗ tay rào rào vang lên, chúc mừng đôi trẻ đã hái quả ngọt thành công, chúc mừng Tuấn Trần và Chi Chi với niềm vui nhân đôi của họ.
Bàn tiệc nhanh chóng bắt đầu, tiếng cụng ly thật giòn giã. Tụ tập bạn bè đúng là vui bất tận, mọi người cùng tận hưởng những giây phút thoải mái bên nhau. Dương Vũ và Nhã Linh cũng được quan tâm chúc phúc. Một buổi tối toàn những tin hỷ sự thế này, quá nhiều lý do để chúc mừng. Khả Hân và Chi Chi không quên tra hỏi cô bạn mình, dù gì đi nữa hai người nhìn cũng rất đẹp đôi, Dương Vũ cũng biểu hiện không tồi, nên hai cô yên tâm gửi gắm bạn mình.
Tan tiệc, mọi người chia tay gọi xe đi về. Dương Vũ ôm vai Nhã Linh, anh cũng uống rượu nên không lái xe nữa. Anh kéo cô vào lòng ôm thật chặt “Về nhà anh đi, nay anh uống nhiều rồi.” Nhã Linh gọi xe, dìu anh vào rồi hướng nhà anh thẳng tiến.
Dương Vũ thực ra không có say, anh chàng cố tình mượn rượu để giữ chân người đẹp. Bên này Nhã Linh ngốc ngếch, hết dìu hết ôm, rồi pha nước giải rượu, chăm sóc người yêu thật chu đáo khiến Dương Vũ cười khổ, bạn gái anh tận tình quá, người giả say như anh đành phối hợp. Đặt Dương Vũ yên vị trong phòng, Nhã Linh cũng muốn nghỉ ngơi.
Cô quen cửa quen nẻo, đi một vòng quanh nhà. Giờ trong nhà không chỉ có đồ của anh, đồ của cô ở đây cũng không ít. Nhìn từng góc nhà cũng dần trở nên quen thuộc, Nhã Linh tủm tỉm cười, thì ra nếu sống chung cùng nhau cũng rất thú vị ha.
Chờ cô quay lại đã thấy tiếng thở đều đều của Dương Vũ. Nhã Linh nhẹ nhàng nằm xuống phía bên kia giường, cố không gây ra tiếng động để anh ngủ ngon. Chưa yên tâm, cô ghé người sang ngó anh, đưa tay lên trán anh thử nhiệt độ, thấy vẫn bình thường mới tiếp tục nằm xuống.
Nằm chưa được bao lâu, Dương Vũ như đã quay người sáp tới, rúc rúc người cô, mắt vẫn nhắm, miệng nói như mộng du: “Nhã Linh, em bảo anh ngủ sao, anh cũng muốn làm bố như Tuấn Trần.” Nhã Linh cười khổ, một tay vỗ vỗ vai anh như ru trẻ con ngủ: “Anh say rồi, đi ngủ đi, mấy nữa khác được làm bố nuôi con nhà Tuấn Trần-Chi Chi.”
Anh vẫn phụng phịu: “Không, anh muốn con mình cơ, con nhà Dương Vũ – Nhã Linh cơ.” Cô bật cười thành tiếng, cái tên say này đáng yêu vậy. Nhã Linh lại vỗ về: “Ngoan đi ngủ, rồi sớm muộn anh cũng được bế con, đến lúc ấy đừng đùn đẩy cho em là được.” Dương Vũ chưa từ bỏ: “Anh muốn có luôn và ngay cơ.”
Không chờ câu trả lời của Nhã Linh, Dương Vũ đã như hổ đói vồ mồi, thần tốc tấn công. Cô còn chưa định thần, thế nào mà cái người bảo say giờ lại nhiệt tình như lửa thế này, chờ biết mình bị lừa thì Dương Vũ đã nhanh chóng lột hết đồ của cả hai.
Mùi rượu vang vẫn còn quanh quẩn trong không khí, khi anh áp môi hôn xuống lại khiến Nhã Linh lâng lâng khó tả. Không phải lần đầu của cả hai, mà khi có rượu cảm giác khí thế của anh còn tăng lên mấy phần. Dương Vũ liên tục tiến tới, hôn lên từng tấc da thịt khiến Nhã Linh nhanh chóng nhập cuộc. Sự tiếp xúc quen thuộc mà đam mê quá đỗi, khiến anh hận không thể nhốt cô lại hành sự mỗi ngày.
Ánh nắng chiều dần tắt, nhường cho bóng tối. Dương Vũ lại năn nỉ Nhã Linh đừng về nữa, tối nay ở lại với anh. Nhã Linh điện về cho mẹ, như đã hẹn mẹ cô liền đồng ý ngay còn nhắc nhở cô không được bắt nạt Dương Vũ, cần để ý, chăm sóc anh tốt hơn. Hic, mẹ không biết đã về phe ai đó từ lúc nào, thân con gái cô đây lại chẳng ngó ngàng đến, lo con rể tương lai say rượu không được chăm sóc tử tế. Tất cả chỉ là lý do, để hai người có không gian riêng được bên nhau nhiều hơn.
Trước lúc ăn tối, Dương Vũ lại bế Nhã Linh vào phòng tắm không quên tranh thủ vận động toàn thân lần nữa. Nhã Linh nhìn bạn trai cảm thán: “Không biết tinh lực anh lấy từ đâu?” Dương Vũ không cho cô thời gian hỏi han nhiều, tiếp tục thể hiện bản lĩnh đàn ông rồi ghé vào tai cô cắn nhẹ: “Lấy từ em, vì yêu em đến nghiện.” Cô ngại ngùng bấu lên lưng anh, lý nhí: “Biến thái quá đi.” Anh càng hào hứng hơn, vùi sâu vào cơ thể cô đến khi cả hai cùng mệt nghỉ.
Ăn tối xong xuôi, hai người ngồi trên sô pha phòng khách xem phim, Nhã Linh nhàn nhã tựa người vào Dương Vũ: “Mai thứ hai đi làm rồi đó anh, tối đi ngủ sớm nhé.” Anh xoa đầu cô cười cười: “Đêm nay anh cho em ngủ, cả chiều tối nay vì anh mà em cũng mệt rồi.” Nhã Linh nhéo tay anh một cái thật đau: “Lại còn muốn làm nữa là em cấu chết anh.” Dương Vũ bị cô nhéo mà còn cười ha ha: “Anh thề, chỉ ôm em ngủ thôi, không làm gì nữa.” Và đêm đó trôi qua bình yên theo đúng lời Dương Vũ, Nhã Linh an ổn ngủ trong vòng tay anh, đến lúc anh chàng tê tay quá mới rút tay ra đổi tư thế quay sang ôm eo nàng, cả hai ngủ thật sâu đến sáng.
BOOK]