Chương 10: Gặp lại
Nhã Linh nhìn lên hàng ghế trung tâm, thấy anh một thân tây trang chỉn chu ngồi giữa Ban giám đốc đang quay sang nói chuyện với một cô gái bên cạnh, nhìn khá quen mắt. Cô ta diện áo vest thiết kế cao cấp với màu đỏ tươi, giữa một bàn toàn đàn ông mặc tây trang màu tối, sự xuất hiện của cô ta thu hút mọi ánh nhìn của toàn nhân viên công ty.
Nhã Linh lại vận dụng đại não tối đa, chợt nhớ ra, cô ta chính là ca sỹ có nghệ danh Sandra nổi đình nổi đám gần đây, bên ngoài cũng khá ưa nhìn nhưng không khó nhận ra các nét đã can thiệp thẩm mỹ trên mặt. Sự xuất hiện của cô ta là gì, có liên quan gì đến việc anh biến mất một tuần hay không. Sự thắc mắc của cô sớm đã được chính anh trả lời.
Anh đĩnh đạc bước lên bục, thông báo dự án mới nhất của công ty. Thì ra Sandra là Phó Giám đốc Công ty giải trí Ngân Hà, là người đại diện pháp lý sẽ hợp tác cùng công ty trong dự án quảng bá hình ảnh ca sĩ ảo ứng dụng Công nghệ AI nghệ danh Lydia. Anh đã có thời gian nghiên cứu và ấp ủ dự án này từ lâu, tuần vừa qua đi Nhật với mục đích liên hệ hợp tác với công ty Vocaloid hàng đầu Nhật Bản, có nhiều năm kinh nghiệm trong lĩnh vực này.
Nhã Linh không khỏi bất ngờ trước dự án hứa hẹn thành công anh đang trình bày trước nhân viên, mà càng thấy tài năng của anh đang tạo hào quang lấp lánh quanh anh, cô mải nhìn anh mà quên hết xung quanh, chỉ thấy mọi người râm ran bàn luận một lúc rồi cả Hội trường vỗ tay rầm rầm. Phó Tổng Hà cũng đứng lên phát biểu gì đó cô cũng không nghe rõ, mãi đắm chìm trong suy nghĩ riêng đến khi Hoàng Nghi – cô nàng trúng tuyển cùng đợt với cô huých vai.
Hoàng Nghi thì thầm: “Nghĩ cái gì mà bồ thất thần thế, hay nghĩ ra ý tưởng rồi ah?” Nhã Linh chau mày nhìn cô đồng nghiệp nghi hoặc: “Ý tưởng gì cơ, tớ có nghĩ gì đâu?” Hoàng Nghi lại ghé sang cô thì thầm: “Thì thiết kế trang phục cho Lydia ấy. Tất cả nhân viên không kể vị trí công tác đều được tham gia thiết kế, không giới hạn số lượng mà.” Hoàng Nghi tiếp tục thao thao: “Thiết kế sẽ do Hội đồng quản trị lựa chọn sử dụng cho Lydia làm MV. Số lượng MV phát hành phụ thuộc vào độ Hot của Lydia khi” debut “, chắc chắn trang phục sẽ phải thường xuyên thay đổi, nên Công ty sẽ có thưởng cho số thiết kế sáng tạo, phù hợp với Lydia, bồ để tâm hồn đi đâu đấy, cả Công ty đang sắp mở hội đến nơi mà bồ cứ như trên mây ấy”.
Bỏ qua mấy câu nói sau của Hoàng Nghi, Nhã Linh đang tiêu hóa thông tin lý thú trên. Cô vốn học chuyên ngành thiết kế thời trang ứng dụng, cô chắc chắn sẽ gửi thiết kế tham gia dự thi, cô cũng muốn đóng góp chút sức lực trong dự án quan trọng này.
Ngày bé, tối ngày cô chỉ mê vẽ rồi tô màu váy công chúa, cô vẽ còn em gái cô thì mải mê xé giấy. Mẹ cô đi làm về nhìn đống giấy vẽ, màu vẽ ngổn ngang khắp nhà lại cho bài ca, đi cùng năm tháng. Cô nhớ có lần mẹ cô nhìn bức vẽ váy công chúa tô lem nhem của cô thở dài: “Con nhà người ta ngoan ngoãn hiếu thảo, có tranh đi thi thành phố, thi nọ thi kia, con nhà mình tối ngày vẽ mấy thứ linh tinh rồi bầy ra nhà cho mẹ dọn, chưa kể con chị con em không biết nhường nhau là gì, chúng mày muốn mẹ bạc tóc sớm hả hai con cải quý kia.”
Mẹ gào lên rồi cầm chổi dọa, hai đứa chạy lại ôm chân nịnh nọt rồi lại tỉ tê: “Mẹ hiền nhất nhà, mẹ nấu ăn ngon, mẹ xinh hơn bố, chúng con yêu mẹ lắm luôn.” Không biết con nhà người ta mẹ nói là ai, chỉ biết hôm đó mẹ lại làm bữa khuya tuyệt ngon cho hai chị em rồi mới đi ngủ, đúng là miếng ngon nhớ lâu có khác.
Buổi trưa, ở nhà ăn công ty, Nhã Linh đi ăn cùng hội chị em. Chọn món xong, cô bê khay đồ ăn đi tìm view đẹp. Đãi ngộ công ty khá tốt, đồ ăn ngon lại còn thiết kế phòng ăn lịch sự, một số bàn kê sát tường kính có thể nhìn ngắm thành phố khi ăn.
Đang bê khay đồ ăn đi về phía dẫy bàn ngoài cùng đó, cô cùng chị em cùng khựng lại mấy giây vì phát hiện sự kiện bất ngờ. Sếp Dương người trước đây chẳng bao giờ thấy xuất hiện ở căn – tin lại đang ngồi cùng bàn với vest đỏ chót Sandra.
Chị Phùng đi sau vội nhắc: “Mau đi, thu hồi ánh mắt tò mò của mấy đứa lại.” Mấy chị em nhanh chân tiến vào cái bàn góc trong cùng, tránh xa bàn sếp. Hoàng Nghi tay cầm miếng ngô ngọt mang lên gặm không quên buôn chuyện: “Lại gì đây các chị ơi, sếp chưa bao giờ thấy xuất hiện cùng nữ nhân, nay phá lệ hai lần, lại còn là ca sĩ nổi tiếng nữa chứ, có khi sắp công khai hẹn hò đến nơi.” Chị Phùng dày dặn kinh nghiệm nhất tuyên bố: “Đừng nói linh tinh, sếp trước giờ công tư phân minh, làm gì có chuyện hẹn hò trong công ty, cô ấy là đối tác nên xuất hiện ở đây là chuyện dễ hiểu, các cô chỉ giỏi linh tinh, mau ăn mau ăn.” Chị gái đi cùng cũng góp câu: “Nghe cái tên là Sandra làm em nghĩ đến Sandra Bullock cô diễn viên Mỹ em mê ngày trước, nhưng càng nhìn cái cô Sandra này càng thấy kỳ kỳ sao, nhìn xa thì được chứ lại gần giả giả sao ấy?” Chỉ riêng Nhã Linh không nói, cô nhìn phần cơm đã chọn, lặng lẽ ăn mà không thấy vị gì.
Cuối buổi chiều, trước lúc tan tầm, cô nhận được tin nhắn. Số máy cô vẫn không lưu tên nhưng nhìn là biết: “Lên phòng anh, 5 phút thôi.” Nhã Linh thu dọn đồ đạc, chậm bước chân ra tháng máy bấm lên tầng 18. Anh chờ cô sẵn, ánh mắt ghim chặt mỗi bước cô đến gần. Cô ngước mắt lên nhìn anh, tâm trạng phức tạp, không biết mở lời sao. Anh nhìn cô cười cười: “Cô ta là em họ Tuấn Trần.” Cô vội đáp lại: “Kệ cô ta”. Dương Vũ càng lộ rõ ý cười: “Em biết anh nhắc cô nào không?”. Cô gằn giọng: “Chắc có một tá cô mà cô mà em không biết.” Hai tay cô nhét trong túi áo khoác ngoài, đứng đối diện anh với anh mắt trân trân đầy trách móc.
Anh không kiềm chế được, cười thành tiếng. Con mèo nhà anh hôm nay ăn phải ớt rồi. Anh không trêu cô nữa, anh nói: “Tuấn Trần vẫn muốn nghỉ ngơi chưa đi làm nên dự án lần này giao lại Sandra phụ trách, cô ấy ngoài vai trò ca sĩ còn là nhà sản xuất âm nhạc và Phó giám đốc phụ trách kinh doanh của Ngân Hà, cô ấy còn xuất hiện ở đây dài dài, em không ghen nữa chứ?”
Cô trợn mắt: “Ai ghen chứ không phải em?” Dương Vũ càng cười sảng khoái, nói: “Là anh ghen, là anh ghen”. Nhã Linh rút tay nhét trong túi áo, dơ đồng hồ, dõng dạc nói: “Bốn phút mười lăm giây, anh sắp hết thời gian rồi” Dương Vũ nhanh nhẹn lấy trong túi giấy một chiếc hộp màu đỏ, đặt lên bàn và nói: “Quà cho em, anh sang Nhật chọn mãi, hy vọng em sẽ thích.” Nói rồi anh mở chiếc hộp, bên trong là một chú mèo thần tài vẽ hoa văn tinh xảo, to bằng bàn tay, một tay không ngừng vẫy vẫy, khuôn mặt ngộ nghĩnh đang cười híp mắt.
Cô nhìn chú mèo đáng yêu, không nhịn nổi xuýt xoa: “Xinh quá đi mất, mà sao anh lại tặng mèo Thần tài cho em?” Anh mỉm cười, ánh mắt nhìn cô sâu xa: “Anh cũng thấy nó đáng yêu giống em.” Anh nhanh tay đóng lại hộp quà và cho vào túi giấy, nhét vào tay cô: “Mau nhận cho anh vui được không?” Cô mỉm cười, nhìn anh tinh nghịch: “Là anh năn nỉ em mới lấy nhé, chứ em không dễ dụ bằng quà đâu, hết thời gian em về đây.” Nói rồi không cho anh cơ hội mở lời cô chạy nhanh ra khỏi phòng.