Chương 4: Mày là gì của người ta?
Nhưng hai người này hình như không nhìn thấy, tự mình nói chuyện với nhau.
“Hết cảm cúm chưa?” Bùi Hoán hỏi Nhan Tử Mịch, thuận tiện trả bình nước cho cậu.
“Anh cầm lấy đi” Nhan Tử Mịch đẩy trở về “Em cảm cúm đã mấy ngày rồi.”
Bùi Hoán hơi ngửa cằm, dường như đang nghĩ.
Nhan Tử Mịch giúp anh: “3 ngày rồi.”
Nhan Tử Mịch lại nói: “Em không uống nước lạnh.”
Bùi Hoán cúi đầu nhìn nước trong tay mình, dường như đang xác định quả thật không phải nước lạnh.
Sau đó anh lại vặn mở nắp, uống nốt chỗ nước còn lại.
Uống xong, Bùi Hoán nói: “Uống của cậu hai bình nước rồi.”
Bình thường loại tình huống này, câu trả lời chuẩn mực xã giao nên là “Không có gì, hai bình nước mà thôi”, hoặc là “Uống đi, chuyện nhỏ”.
Nhưng Nhan Tử Mịch lại nói: “Đúng vậy, làm sao đây?”
Cậu nói xong xoay đầu nhìn Bùi Hoán, mím môi, dường như thật sự muốn một cách nói.
Bùi Hoán dường như sửng sốt một chút.
Không quá lâu sau, bên dưới có người gọi anh.
“Bùi Hoán.”
Nên lên sân rồi.
Bùi Hoán đứng dậy: “Tôi đi chơi bóng.”
Thuận tiện cũng xách áo gấp gọn trên chân Nhan Tử Mịch lên.
Cái kiểu xách áo này là kiểu vừa kéo, áo liền bung ra, sau đó anh vung áo một cái, treo trên vai.
Nhan Tử Mịch cho rằng anh sắp đi, nhưng giây tiếp theo, anh lại xoay đầu lại.
Nhan Tử Mịch vừa lúc ngẩng đầu, Bùi Hoán lập tức bắt được ánh mắt Nhan Tử Mịch.
Bùi Hoán hỏi: “Chút nữa rảnh không?”
*
Hơn nửa tiếng sau, Nhan Tử Mịch ngồi trên ghế trong kí túc xá Bùi Hoán.
Bùi Hoán chơi bóng xong cần tắm rửa, Nhan Tử Mịch bèn theo anh trở về.
Vì không để Nhan Tử Mịch đợi lâu, trở về kí túc xá Bùi Hoán bảo Nhan Tử Mịch ngồi một lát, anh quay đầu đi vào phòng tắm.
Vì vậy bây giờ, Nhan Tử Mịch và ba người bạn cùng phòng của anh, bốn bản mặt ngơ ngác nhìn nhau.
Sự tình phát triển thành như bây giờ, Nhan Tử Mịch cũng không nghĩ tới.
Nhưng cũng không phải không thể.
“Uống nước không?”
Triệu Địch đánh vỡ phần ngượng ngùng đầu tiên.
Nhan Tử Mịch xua tay: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Kí túc xá lại yên tĩnh.
“Ha ha” Vu Nam cũng tới cứu vãn: “Các cậu vừa chơi bóng sao?”
Nhan Tử Mịch nói: “Anh ấy chơi.”
Vu Nam ồ một tiếng: “Cậu xem hả.”
Nhan Tử Mịch: “Ừ” Cậu nghĩ một chút lại nói: “Em không biết.”
Vu Nam gật đầu: “Đúng đúng, cậu là vẽ tranh sao.”
Nhan Tử Mịch: “Ừ.”
Vu Nam liếm môi, cho Tiểu Đông một ánh mắt.
Tiểu Đông đánh mắt lại.
Bọn họ như thế, Nhan Tử Mịch không phải không nhìn ra.
Vì vậy cậu vẫn là cầm điện thoại ra, không có việc gì cũng giả vờ có việc.
Mà Bùi Hoán để điện thoại trên bàn, trong nhóm kí túc xá của anh bắt đầu điên cuồng oanh tạc tin nhắn.
Một chú chó Địch đẹp trai: [Hai chúng mày sao thế, hotboy nhất khoa người ta không dễ gì tới đây một chuyến, chiêu đãi một chút đê! Cả đám im lặng làm cái gì! Người ta sẽ cho rằng kí túc xá chúng ta sao lại thế này]
Nam đẹp trai: [Mày sao không chiêu đãi? Mày bình thường không phải có thể nói một đống à]
Đông đẹp trai nhất: [Nói cái gì đi mọi người, đừng lúng túng như thế]
3 người đồng thời ngẩng đầu, đồng thời hít một hơi rồi lại cúi đầu xuống.
Một chú chó Địch đẹp trai: [Bọn mày mở đầu đê]
Nam đẹp trai: [ Bọn mày mở đầu đê]
Đông đẹp trai nhất: [Bọn mày mở đầu đê]
Nam đẹp trai lại nói: [Không thể không nói, Nhan Tử Mịch này quả thật đẹp trai, đẹp trai không giống anh Hoán chúng ta]
Đông đẹp trai nhất: [Đẹp trai tới mức xinh đẹp]
Nam đẹp trai: [Đúng đúng đúng, cái từ xinh này chuẩn]
Triệu Địch nhìn tin nhắn nhóm ngẩng đầu lên, nhưng nín một hơi rồi lại cúi đầu.
Một chú chó Địch đẹp trai: [Đuma, hotboy khoa làm tao sợ xã hội rồi]
Đông đẹp trai nhất: [Mày cũng biết sợ xã hội?]
Nam đẹp trai: [Mày không phải khá trâu bò à? Lôi bộ tiện pháp hồi đầu mày thính đàn em ra đê]
Một chú chó Địch đẹp trai: [Không được không được]
“Nhan, Nhan Tử Mịch.” Triệu Địch vẫn là xông pha.
Nhan Tử Mịch ngẩng đầu: “Ừ?”
Triệu Địch haha cười: “Có thể gọi cậu Nhan Tử Mịch không? Mọi người gọi như thế nào? Hay là Tử Mịch?”
Nhan Tử Mịch nói: “Đều có, đều có thể.”
Triệu Địch: “Vậy gọi cậu Tử Mịch đi, tôi không quen gọi cả họ của người khác.”
Nhan Tử Mịch gật đầu: “Có thể.”
Triệu Địch hỏi: “Cậu bình thường học xong làm cái gì, chơi game sao?”
Nhan Tử Mịch gật đầu: “Sẽ chơi game.”
Nói tới chơi game, Vu Nam hăng hái: “Chơi game gì?”
Nói thì thôi đi, còn dịch ghế qua, trực tiếp chặn tầm nhìn của Triệu Địch.
Biết được bình thường chơi là cùng một game, Tiểu Đông bên kia cũng kích động: “Tôi cũng chơi! Ồ đúng, Bùi Hoán cũng chơi.”
Tiểu Đông theo sau, cũng dịch ghế qua: “Cậu chơi vị trí gì?”
Triệu Địch bên cạnh: “……”
Sớm biết đã không hỏi trò chơi.
Nhan Tử Mịch còn chưa trả lời, phòng tắm cạch một tiếng, cửa mở ra.
Vu Nam thuận thế nói: “Anh Hoán chúng ta đi rừng, cậu ta lợi hại lắm, cậu ta là dã vương.”
Câu này Nhan Tử Mịch có thể chỉ nghe vào một nửa, lực chú ý của cậu toàn bộ trên người Bùi Hoán.
Bùi Hoán không mặc áo.
Phòng tắm ở cạnh cửa ban công, lúc này đang đúng lúc hoàng hôn, ánh mặt trời màu vàng từ cửa sổ sát đất chiếu vào, hơn nửa đều ở trên người của Bùi Hoán.
Mà lúc này, trên người Nhan Tử Mịch toàn bộ là cái bóng đổ xuống của Bùi Hoán.
Bùi Hoán như thế này cậu lần đầu tiên thấy.
“Đàn em, hey?”
Đàn anh gọi là Vu Nam kêu cậu.
Nhan Tử Mịch ồ một tiếng, lập tức thu hồi tầm mắt.
Cái gì tới?
À, chơi vị trí gì.
Nhan Tử Mịch nghĩ: “Phụ trợ.”
3 bạn cùng phòng của Bùi Hoán đại khái đã quen thuộc rồi, đối với Bùi Hoán đi ra như thế này không có biểu hiện khác thường gì.
Nhan Tử Mịch cũng rất muốn tận lực dung nhập trong đó.
Nhưng hình như có chút không được.
Vóc dáng Bùi Hoán rất đẹp, anh có cơ bắp, rất nhiều cơ bắp.
“Phụ trợ tốt nha!” Vu Nam kích động: “Chúng tôi thiếu phụ trợ.”
Nhan Tử Mịch có chút không tập trung: “Nhưng em chơi rất tệ.”
Tiểu Đông xua tay: “Không sao, phụ trợ mà, hơn nữa cậu có dã vương chúng ta ở đây.”
Vị dã vương này đã lấy quần áo ra từ trong tủ, tuy rằng Nhan Tử Mịch không nhìn thẳng chính diện anh cũng biết anh mặc áo ngắn tay màu trắng.
“Này là đã sắp xếp cho tao rồi?” Bùi Hoán mặc áo rất nhanh.
Vu Nam cười: “Ai da cùng nhau đi mà, tao triệu hồi Băng Sương, chúng ta vừa lúc chơi năm.” (??)
Bùi Hoán đi về phía bên cạnh Nhan Tử Mịch: “Vì vậy mày hỏi cậu ấy đã nguyện ý chưa?”
Vu Nam ồ một tiếng, lúc này mới hỏi Nhan Tử Mịch: “Cậu muốn chơi cùng chúng tôi không?”
Nhan Tử Mịch còn chưa trả lời, Bùi Hoán lại nói: “Mày nói như thế, cậu ấy có tiện từ chối không?”
Vu Nam lại nói với Nhan Tử Mịch: “Không sao, cậu có lẽ cũng có team của mình đi, tôi chỉ hỏi một chút, đều có thể.”
Bùi Hoán tiếp tục: “Cậu ấy suy nghĩ một chút, buổi tối trở về tao cho mày câu trả lời.”
Vu Nam không chỗ phát điên: “Mày làm cái gì hả? Mày là gì của cậu ta?”
Đối qua đáp lại, Nhan Tử Mịch bật cười.
Bùi Hoán cầm điện thoại lên, dùng ánh mắt ý bảo Nhan Tử Mịch có thể đi rồi, nhưng Nhan Tử Mịch lại chỉ tủ quần áo của Bùi Hoán: “Anh mang áo khoác đi.”
Bùi Hoán lắc đầu: “Không sao, không cần.”
Nhan Tử Mịch vẫn cương quyết: “Không được, tối lạnh.”
Bùi Hoán: “Tôi không sợ lạnh.”
Nhan Tử Mịch không nói chuyện, nhưng cũng không động đậy.
Bùi Hoán cười, quay đầu lại mở tủ quần áo, cầm áo khoác ra: “Được chưa? Bạn học Nhan Tử Mịch.”
Nhan Tử Mịch lúc này mới đứng lên: “Có thể rồi.”
Hai người bên này một trước một sau đi.
Đằng sau trong kí túc xá, Triệu Địch chậm rãi nhướn mày.
Bùi Hoán và Nhan Tử Mịch chuyến này đi ăn cơm tối.
Bùi Hoán thích ăn cay, nhưng kí túc xá anh không người có thể ăn, vì vậy quán đồ ăn Tứ Xuyên tuần trước mở ngoài trường kia, anh vẫn luôn không tìm được người đi cùng.
Gặp phải Nhan Tử Mịch rồi.
“Có thể cùng nhau chơi game.” Mới ra khỏi kí túc xá vài bước, Nhan Tử Mịch nói với Bùi Hoán.
Bùi Hoán gật đầu: “Cậu chơi phụ trợ?”
Nhan Tử Mịch chột dạ: “Dạ.”
“Chúng tôi quả thực thiếu ohuj trợ” Anh hỏi: “Bình thường chơi game vào lúc nào?”
Nhan Tử Mịch: “Buổi tối.”
Lúc nói những cái này, điện thoại trong túi Bùi Hoán rung không ngừng.
Anh lấy ra nhìn, là tin nhắn trong nhóm.
Lúc anh tắm đã nói một đoạn, bây giờ lại nói.
Nam đẹp trai: [Hotboy khoa và Bùi Hoán đều đi rồi, cuộc sống bỗng nhiên mất đi cái gì đó]
Tiểu Đông: [Mày cũng đi ăn đê]
Nam đẹp trai: [Thế thôi, ăn rồi tao phải táo bón 3 ngày]
Một chú chó Địch đẹp trai: [Có điều vẫn phải nói, Tử Mịch cười lên cũng quá đẹp rồi]
fire: [Tử Mịch?]
fire: [Chúng mày rất quen thuộc?]
Một chú chó Địch đẹp trai: [Cậu ta cho tao gọi thế]
Nam đẹp trai: [Rõ ràng tự mày muốn gọi thế]
Một chú chó Địch đẹp trai: [Mang Tử Mịch tới nhiều vào, bọn tao đều rất hoan nghênh cậu ta]
Đông đẹp trai nhất: [Hỏi một chút xem đàn em buổi tối có muốn cùng nhau chơi game không]
Đông đẹp trai nhất: [Bọn tao triệu hồi Băng Tương]
Bùi Hoán thu điện thoại lại hỏi Nhan Tử Mịch: “Hôm nay rảnh không?”
Nhan Tử Mịch ngừng lại một chút: “Có, làm gì?”
“Chơi game” Bùi Hoán cười: “Cậu cho rằng tôi muốn nói cái gì?”
Nhan Tử Mịch lắc đầu: “Không có, có thể” Nhan Tử Mịch lại bổ sung thêm câu: “Rảnh.”
Bùi Hoán xoay đầu còn muốn nói cái gì, nhưng thấy Nhan Tử Mịch thế này, nuốt lời xuống, nhẹ nhàng cười.
Sao lại đỏ mặt rồi.
Xuống dưới tầng, bên ngoài đột nhiên truyền tới một trận vui đùa ầm ĩ, còn chưa đợi nhìn thấy tình huống gì, bỗng nhiên một người xông tới.
Xông thẳng vào Nhan Tử Mịch, Nhan Tử Mịch người còn chưa phản ứng đã bị Bùi Hoán ôm vai kéo ra sau lưng.
Người đó trực tiếp đâm vào cửa.
“Chịu thôi, tôi chạy không lại cậu.” Người trên cửa cười, nhưng quay đầu nhìn thấy bên cạnh là ai, đột nhiên không cười nữa.
Nhan Tử Mịch cũng ngừng lại một lát.
Cậu không quen, nhưng người này lớn lên rất giống Lâm Thịnh.
Người này liếc nhìn Bùi Hoán bảo vệ Nhan Tử Mịch, hắn dường như muốn nói gì đó nhưng Bùi Hoán mở miệng trước.
“Đi thôi.”
Hai người đầu cũng không ngoảnh rời đi.
Quán ăn Tứ Xuyên tối thứ ba không có náo nhiệt như ngày thường, hai người tiến vào bèn ngồi được vị trí tốt.
Quét mã QR, Nhan Tử Mịch nhìn sắc đỏ tràn màn hình, nhẹ nhàng hít một hơi.
“Cậu gọi đi.”
Nhan Tử Mịch đặt điện thoại xuống: “Em gì cũng có thể ăn.”
Bùi Hoán không chối từ, gọi món tủ của quán, lại gọi thêm vài món mọi người thường gọi rồi ấn đặt đơn.
Nhan Tử Mịch cầm điện thoại nhìn, Bùi Hoán chọn đều là món cay tầm trung.
Ặc……
10 phút sau, Nhan Tử Mịch bắt đầu uống cốc nước thứ ba trong tay, có loại cảm giác tự làm bậy không thể sống.
Bùi Hoán cuối cùng cũng cảm thấy không đúng.
“Cậu thật sự có thể ăn cay sao?” Bùi Hoán hỏi.
Nhan Tử Mịch chần chừ một lúc ở hai đáp án, cuối cùng vẫn là quyết định không muốn nói dối.
Cậu nhẹ nhàng hít một hơi tạm thời làm giảm bớt cảm giác cay nơi đầu lưỡi, lắc đầu: “Không quá có thể.”
Bùi Hoán bất đắc dĩ.
Nhan Tử Mịch thực ra không ăn bao nhiêu, lúc này mới lên được hai món, mà cậu chỉ gắp vài miếng thịt, nhưng hai cánh môi đã đỏ không chịu được.
Không chỉ môi, hốc mắt cũng đỏ.
Cậu trắng như thế, đối lập như vậy vô cùng rõ ràng.
Bùi Hoán cầm cái cốc không trên bàn lên, cũng đứng dậy: “Không thể ăn cay sao lại nói với tôi có thể?”
Nhan Tử Mịch ngẩng đầu nhìn Bùi Hoán, nhỏ giọng nói: “Nói rồi anh không mang em tới nữa.”
Bùi Hoán nghẹn một hơi trong cổ họng.
Anh lại bất đắc dĩ, dùng cốc nhẹ nhàng gõ vào trán Nhan Tử Mịch, Nhan Tử Mịch phản xạ có điều kiện chớp mắt một cái.
Bùi Hoán hỏi: “Uống cái gì?”
Nhan Tử Mịch: “Nước là được.”
Bùi Hoán lại gõ một cái: “Cậu có ngốc không thế?”