Chương 37: Nhận thức lại lần nữa
Là từ Vu Nam phát ra, cậu ta cười, hỏi trong nhóm: [Đẹp trai thế nào?]
Triệu Địch cũng hỏi: [Đẹp trai bằng anh Hoán chúng ta không?]
Đông đẹp trai nhất: [Tất nhiên là không]
Đông đẹp trai nhất: [Thực ra tao cũng không nhìn thấy rõ, thoạt trông khá đẹp trai]
Một chú chó Địch đẹp trai: [Lại gần nghiêm túc nhìn xem]
Đông đẹp trai: [Người đi từ lâu rồi, đưa đàn em về]
Đông đẹp trai: [fire, đàn em tối đi đâu?]
Bạn học fire của chúng ta giờ phút này cũng trong kí túc xá, tuy rằng không nói câu nào nhưng anh nhìn thấy hết những tin nhắn này.
Đương nhiên, anh cũng không biết buổi tối Nhan Tử Mịch ra ngoài.
fire: [Không biết]
Triệu Địch nghi hoặc: “Mày với cậu ấy không phải buổi chiều ra ngoài à, sao mà tối cậu ấy đi đâu mày không biết?”
Bùi Hoán khóa màn hình điện thoại: “Cậu ấy không nói với tao.”
Triệu Địch ồ một tiếng, lại hỏi: “Thế mày biết người đàn ông đấy là ai không?”
Bùi Hoán vẫn là: “Không biết.”
Triệu Địch nhướn mày.
Tiểu Đông bên đó dường như đã xác định anh đẹp trai ngồi ghế lái có quan hệ với Nhan Tử Mịch, tiếp tục ồn ào rêu rao trong nhóm.
Đông đẹp trai nhất: [Vậy là ra ngoài hẹn hò hả?]
Đông đẹp trai nhất: [Bây giờ mới về]
Đông đẹp trai nhất: [Hình như còn uống rượu, tao thấy mặt đàn em hơi đỏ]
Đông đẹp trai nhất: [Có thể hỏi không có thể hỏi không?]
Đông đẹp trai nhất: [fire Anh Hoán đâu?]
Bùi Hoán lười mở khóa điện thoại, tin nhắn của Tiểu Đông nhảy ra từng tin, anh đều chỉ nhìn không động.
Đại khái là cũng coi Nhan Tử Mịch như người của mình, người của mình có tình huống gì liền dễ thổi phồng.
Vì thế dù Bùi Hoán không để ý tới Tiểu Đông, Tiểu Đông vẫn có thể nói tiếp.
Nói bây giờ vẫn còn sớm, hay là tí nữa kéo đàn em đánh một trận game, thăm dò.
Bùi Hoán không trả lời, cậu ta tự mình vào nhóm chat 5 người gọi Nhan Tử Mịch ra.
Đương nhiên, Tiểu Đông vẫn biết điều, cậu ta chỉ hỏi Nhan Tử Mịch và Băng Sương rảnh không, đánh một ván trước khi ngủ.
Hai người đồng ý.
Bên này Tiểu Đông nói còn khoảng 10 phút, Nhan Tử Mịch bên kia liền vội vàng tắm rửa, dọn dẹp lên giường.
Thời gian vừa khít, Nhan Tử Mịch mới cầm lấy điện thoại, Tiểu Đông đã ở trong nhóm gọi mọi người online.
Nhan Tử Mịch đăng nhập trò chơi, đợi ở sảnh một lúc lại không thấy Bùi Hoán kéo cậu vào, cậu đang muốn nhìn xem mọi người đã online chưa thì Tiểu Đông mời.
Nhan Tử Mịch là người cuối cùng vào, Bùi Hoán đứng thứ hai.
Nhan Tử Mịch hơi nghi hoặc, bình thường đều là Bùi Hoán kéo cậu.
Có điều không phải chuyện gì lớn, vẫn là đội năm.
Cậu vừa vào, Tiểu Đông liền ấn chuẩn bị.
Chỉ là Nhan Tử Mịch không biết, kí túc xá Bùi Hoán lúc này vô cùng náo nhiệt, ba người bọn họ đều chưa mở mic, mà Tiểu Đông đang dán lên Vu Nam, để Vu Nam đi hỏi.
“Tại sao lại là tao hỏi” Vu Nam không vừa ý: “Người cũng không phải tao thấy, tao hỏi thế nào, muốn hỏi mày đi mà hỏi.”
Tiểu Đông: “Ôi dào, mày cứ nói buổi tối Tiểu Đông thấy có người đưa cậu về, sau đó hỏi người đưa cậu về là ai thế, mày mở lời trước, sau đó tao tiếp lời.”
Vu Nam: “Tao không muốn, tao từ chối, ai nhìn thấy thì người đó hỏi.”
Tiểu Đông lại nhìn Triệu Địch: “Hay là……”
Triệu Địch liếc mắt nhìn Bùi Hoán ngồi trên ghế không nói câu nào, cũng nói: “Không muốn.”
Tiểu Đông: “Mày bình thường hay tò mò với mấy chuyện như này mà?”
“Tao tò mò, nhưng cậu ấy là Tử Mịch” Triệu Địch vẫn lắc đầu: “Không muốn, mày muốn biết mày tự mà hỏi.”
Tiểu Đông cắn răng: “Rõ ràng mày cũng muốn biết!”
Triệu Địch: “Thế cũng không hỏi.”
Vì thế móng vuốt của Tiểu Đông duỗi ra người đang im lặng ở bên kia.
Tiểu Đông: “Anh Hoán.”
Búi Hoán thẳng thắn: “Không hỏi.”
Tiểu Đông: “……”
Được rồi.
“Hello? Nay sao im thế” Trong mic, Băng Sương nói: “Alo, có người không?”
Tiểu Đông lúc này mới mở mic: “Đây đây đây.”
Băng Sương: “Làm gì thế, sao mà không mở mic.”
Tiểu Đông ha ha hai tiếng: “Thương lượng chuyện lớn.”
Nhan Tử Mịch cũng tò mò: “Chuyện gì lớn?”
Tiểu Đông càng cười: “Chuyện lớn bằng trời.”
Nói xong trong mic yên tĩnh vài giây, đang chọn tướng rồi.
Vì thế không có ai nói là chuyện lớn gì.
Vị trí của Bùi Hoán ở trước, lúc lựa chọn, anh ấn chọn vị trí phụ trợ.
“Ố?” Vu Nam nhìn thấy hỏi: “Hôm nay đàn em đi rừng nè.”
Nhan Tử Mịch không có ý kiến: “Được.”
Vu Nam cười: “Mang bọn tôi chiến nhé.”
Nhan Tử Mịch cười: “Em sẽ cố gắng.”
Nhan Tử Mịch đi rừng cùng với bọn họ vô số lần, có điều tiết tấu đánh đều là online.
Trong gần 10 phút đầu, Nhan Tử Mịch phát hiện, từ lúc bắt đầu tới giờ Bùi Hoán không nói lấy một câu.
Tuy rằng bình thường anh cũng ít nói, nhưng chưa từng giống hôm nay, không có cảm giác tồn tại.
Nhân vật trong game cũng như du hồn lang thang, Nhan Tử Mịch đi đâu anh đi đấy, vô hồn.
“Bùi Hoán.”
Qua một lúc, Nhan Tử Mịch gọi tên anh.
Bùi Hoán: “Ừ.”
Giọng rất trầm, Nhan Tử Mịch cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhan Tử Mịch hồi tưởng lại, buổi chiều lúc tách ra vẫn ổn, Bùi Hoán còn cho cậu xem video anh quay, nói đáng lẽ nên vẽ râu đậm hơn.
Có lẽ là thấy Nhan Tử Mịch gọi xong khộng nói gì, Bùi Hoán mở miệng trước: “Sao thế?”
Nhan Tử Mịch nghĩ ngợi, hỏi: “Buổi tối anh làm gì thế?”
Bùi Hoán: “Không làm gì, xem đấu bóng.”
Nhan Tử Mịch ồ một tiếng: “Đội anh thích thua hả?”
Bùi Hoán: “Không, thi đấu bình thường, không có đội thích.”
Nhan Tử Mịch lại ồ một tiếng.
Một trận đấu nhóm đột nhiên bắt đầu, Nhan Tử Mịch không nói chuyện nữa, tiến vào trạng thái chơi game.
Đấu nhóm kết thúc, Bùi Hoán nói chuyện.
Anh hỏi: “Cậu buổi tối thì sao? Làm gì?”
Không có chỉ mặt điểm tên, nhưng mọi người đều biết là hỏi Nhan Tử Mịch.
Vì thế Nhan Tử Mịch trả lời: “Tối nay sinh nhật bác gái em, em qua đó.”
Không biết trả lời cái này thế nào, trong mic lập tức yên tĩnh lại, ai cũng không nói chuyện.
Rất nhanh chóng lại tới đấu nhóm lần nữa, mọi người lại tiến vào trạng thái chiến đấu.
Trận này là một trận nhẹ nhàng, mới 15 phút bọn họ đã thắng rồi.
Nhân lúc tay vẫn còn cảm giác, mọi người vẫn chưa có ý rời đi, kết quả lại thêm một trận nữa, lại thêm một trận, cho tới khi Băng Sương nói bạn cùng phòng ngủ rồi, mọi người mới kết thúc.
Tắt game đi, chuyện đầu tiên Nhan Tử Mịch làm là ấn mở wechat Bùi Hoán.
Cậu hỏi: [Cảm thấy anh hơi lạ]
Nhan Tử Mịch: [Có chuyện gì à?]
Lúc Bùi Hoán nhận được tin nhắn này, trong miệng Tiểu Đông cũng đang nhắc tới Nhan Tử Mịch.
“Hóa ra buổi tối cậu ấy đi ăn sinh nhật bác gái, thế người đưa cậu ấy về chắc là họ hàng thân thiết với cậu ấy?”
Triệu Địch: “Không thì gì?”
“Không thì” Tiểu Đông cười: “Này bọn mày nói xem, có thể có khả năng nào là đàn em mang người mình thích ra mắt người lớn không?”
Vu Nam ồ một tiếng: “Thế thì đàn em khá đấy.”
Triệu Địch: “Nghĩ nhiều rồi, Tử Mịch mới năm hai” Triệu Địch nghĩ rồi nói: “Tao thấy có vẻ cậu ấy không thích người khác.”
Vu Nam hỏi: “Tại sao?”
Triệu Địch: “Cảm giác” Cậu ta ngoái đầu nhìn Bùi Hoán: “Mày thấy sao?”
Bùi Hoán cất điện thoại đi: “Tao không biết.”
Trong điện thoại, Bùi Hoán đã trả lời Nhan Tử Mịch.
Anh nói: [Không có gì]
Nhan Tử Mịch đã tắt đèn nhìn thấy ba chữ này liền cắn môi.
Cậu lại hồi tưởng trạng thái tối nay của Bùi Hoán, hình như nói có chuyện là nói qua loa, nói không có gì cũng là đối phó.
Thôi bỏ đi, không có gì thì không có gì.
Một tuần mới lại tới, bởi vì cuối tuần phải thi, tuần nào Nhan Tử Mịch không có lớp thì cũng lén lút bận bịu.
Cũng bởi vì sự bận rộn này, khoảng thời gian Bùi Hoán biến mất trong đầu cậu cũng trở nên nhiều hơn.
Cũng bởi vì vậy, cậu phát hiện Bùi Hoán lúc rảnh làm rất nhiều chuyện cậu bình thường muốn làm.
Ví dụ như buổi sáng trước khi lên lớp hỏi cậu đang làm gì, buổi trưa lúc ăn cơm hỏi cậu đang làm gì, buổi chiều trước khi lên lớp cũng hỏi cậu đang làm gì.
Một sinh viên đại học bình thường như Nhan Tử Mịch còn có thể làm gì, ăn, ngủ, lên lớp, làm bài.
Buổi chiều tan học tới căn tin, Nhan Tử Mịch nhận được tin nhắn của đàn anh.
Là một bức ảnh, đàn anh nói: [Bức hôm tôi nói là bức này]
Cùng lúc đó Nhan Tử Mịch đang dùng cớ “thuận đường” chuẩn bị ăn cơm với Bùi Hoán và bạn cùng phòng của anh.
Dẫu sao thì cậu cũng đang đợi người.
Nhan Tử Mịch trả lời đàn anh: [Ừm, em biết rồi]
Cậu cũng tìm thấy bức tranh này.
Đàn anh không trả lời tin nhắn mà gọi thẳng qua.
Vừa nhận cuộc gọi, vai của Nhan Tử Mịch bị vỗ một cái.
Cậu xoay đầu nhìn, một hàng người phòng Bùi Hoán tới rồi.
Đàn anh hỏi: “Tranh được lưu giữ tốt nhỉ?”
Nhan Tử Mịch: “Ừm.”
Đàn anh: “Được, thế cậu nghĩ xong rồi bảo tôi.”
Nhan Tử Mịch: “Được, cảm ơn.”
“Đừng cúp vội.” Đàn anh đầu bên kia lại gọi lại.
Nhan Tử Mịch: “Làm sao?”
Đàn anh: “Chốc nữa tôi phải tới trường, cậu rảnh không? Cùng nhau ăn cơm?”
Nhan Tử Mịch ngẩng đầu nhìn Bùi Hoán: “Ngại quá, em ăn rồi.”
Đàn anh cười: “Được, liên lạc sau.”
Nhan Tử Mịch: “Được.”
Cúp điện thoại, ba người bạn cùng phòng của Bùi Hoán đã đi gọi món, chỉ có Bùi Hoán đang đợi cậu.
“Ăn gì?” Nhan Tử Mịch hỏi Bùi Hoán.
Bùi Hoán liếc nhìn điện thoại của Nhan Tử Mịch: “Tới đó xem.”
Lúc bữa cơm này sắp kết thúc, Triệu Địch đột nhiên gọi tên Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch: “Làm sao?”
Triệu Địch trông rất ngại ngùng hì một tiếng, quay đầu đặt tầm mắt lên người Bùi Hoán: “Mày nói giúp tao.”
Bùi Hoán cười: “Mày đang ngại?”
Triệu Địch thừa nhận: “Ừ ừ.”
Nhan Tử Mịch tò mò: “Chuyện gì?”
Bùi Hoán nói: “Vài ngày nữa bạn gái nó về, muốn mời mọi người ăn cơm, hỏi cậu đi không.”
Nhan Tử Mịch nhướn mày một cái: “Bạn gái? Làm lành rồi?”
Triệu Địch hì hai tiếng: “Cô ấy vô cùng thích tranh của cậu.”
Nhan Tử Mịch bị lây nhiễm niềm vui: “Lúc nào? Có lẽ em rảnh.”
Triệu Địch: “Ngày kia hoặc ngày kía, cô ấy cũng rất muốn gặp các cậu.”
Nhan Tử Mịch gật đầu: “Được” Cậu cười: “Chúc mừng anh.”
Triệu Địch: “Cảm ơn.”
Bùi Hoán ngồi bên cạnh tiếp lời: “Tặng bức tranh lớn thế, chỉ cảm ơn?”
Triệu Địch a một tiếng, hỏi Nhan Tử Mịch: “Cậu muốn cái gì, trong khả năng của tôi tôi sẽ cho.”
Nhan Tử Mịch còn chưa nói chuyện, Bùi Hoán lại mở miệng: “Sao lại để thầy Nhan mở miệng, thành ý của mày đâu?”
Triệu Địch ngồi thẳng dậy: “Mày làm gì thế? Mày là người đại diện của Nhan Tử Mịch à?”
“Đúng” Bùi Hoán cây ngay không sợ chết đứng: “Chuyện của cậu ấy là chuyện của tao.”
Triệu Địch: “……”
Triệu Địch không phục, nhưng xét thấy hai người này sớm đã cùng một giuộc, cậu ta đương nhiên chỉ có thể ngấm ngầm phẫn nộ.
“Thế để tao nghĩ.” Triệu Địch rén nói.
Bùi Hoán: “Nghĩ cho tốt.”
Nếu người đại diện đã nói vậy, Nhan Tử Mịch đương nhiên không nói thêm những câu “Không cần”, “Chuyện nhỏ”, tránh cho người môi giới mất công.
Ăn cơm xong lại sắp tách ra, có điều Nhan Tử Mịch phải đi nghe tọa đàm, vì thế tối nay không có cuộc gọi đi cùng nào từ Bùi Hoán.
Nói tạm biệt xong, Nhan Tử Mịch đi vào con đường trong trường học.
Chân trước cậu vừa rời đi, chân sau liền có người đi ra từ cửa hàng tiện lợi cạnh tòa nhà.
Nhan Tử Mịch đương nhiên không nhìn thấy, nhưng Tiểu Đông thấy.
“Ấy đợi đợi đợi đợi.”
Tiểu Đông vội vàng gọi trong đám người.
Mọi người cùng quay đầu lại, cùng nhìn về phía Tiểu Đông.
Tiểu Đông trước tiên nhìn người đàn ông bước ra từ cửa hàng tiện lợi, rồi lại nhìn chiếc xe dừng bên đường.
Bùi Hoán cũng nhận ra người tới, anh hỏi Tiểu Đông: “Làm sao?”
Tiểu Đông hưng phấn cười: “Là anh ta, hôm qua đưa Nhan Tử Mịch về.”
Bùi Hoán nhíu mày: “Là anh ta?”
Tiểu Đông nghe giọng điệu của Bùi Hoán: “Bọn mày quen biết?
Lời vừa dứt, người đàn ông đó cũng nhìn qua, ngay sau đó anh cười với Bùi Hoán.
Bùi Hoán cũng khách sáo cười một cái.
“Đệt” Tiểu Đông kinh ngạc: “Hai bọn mày thật sự quen biết, anh ta là ai?”
Bùi Hoán rời ánh mắt, tiếp tục đi về phía kí túc xá: “Đàn anh của Nhan Tử Mịch.”
Tiểu Đông: “wu~ không phải họ hàng à.”
“Đàn anh của Nhan Tử Mịch?” Triệu Địch nghe rồi cũng ngạc nhiên: “Là anh ta đưa Nhan Tử Mịch về?”
Vu Nam nói: “Đù, không phải là thật sự ra mắt người lớn chứ.”
Tiểu Đông ồ một tiếng: “Đàn em ăn xong là chạy, không phải tí nữa sẽ gặp anh ta chứ.”
Cái này Bùi Hoán có thể trả lời: “Cậu ấy đi nghe tọa đàm.”
Nhưng Tiểu Đông lại nói: “Nghe tọa đàm và gặp đàn anh hoàn toàn không mâu thuẫn.”
Bùi Hoán lại không nói chuyện.
Anh không chỉ không nói chuyện, còn rất khó chịu.
Đúng vậy, anh cảm nhận được sự khó chịu, cái kiểu từ trong ra ngoài, bởi vì Nhan Tử Mịch mà khó chịu.
Đàn anh chỉ là một nhạc đệm nhỏ, mọi người tùy tiện đoán mò, nói chuyện rồi bỏ qua nó.
Chỉ có Bùi Hoán không bỏ qua được.
Trên đường trở về, Bùi Hoán luôn đi sau bọn họ hai bước, hai tay đút túi, lê bước đi.
Phía trước không cần biết nói cái gì, cười cái gì hình như đều không liên quan tới anh.
Ánh hoàng hôn màu cam chiếu lên con đường lớn kéo dài hình bóng người.
Trong mắt Bùi Hoán hình như là những hình ảnh này, dường như lại không phải.
Có khá nhiều thứ cứ từng cái từng cái xông thẳng vào trong đầu anh.
Anh bất di bất dịch phát hiện rằng rất nhiều chỗ không thích hợp, là anh, cũng là anh và Nhan Tử Mịch.
Liên quan tới ba chữ “Nhan Tử Mịch.”
Bùi Hoán hình như cần nhận thức lại một lần nữa.