Chương 29: Rung động sai trái
Cô ấy đã nghe ngóng Bùi Hoán từ rất sớm, cũng từng thấy Bùi Hoán chơi bóng, bình thường vẫn luôn không có cơ hội, lần này cuối cùng cũng có teambuilding lớp, bạn bè vội vàng kéo cô tới.
Bạn cô đang ngồi ở quầy ăn uống cafe, sau khi Bùi Hoán và Nhan Tử Mịch rời đi, Dương Tiệp liền trực tiếp đi tìm bạn.
Mới ngồi xuống, bạn liền hỏi cô: “Sao rồi.”
Dương Tiệp bóp nhân trung: “Không xin được.”
Bạn hỏi: ” Cậu xin kiểu gì?”
Dương Tiệp: ” Tớ hỏi thẳng luôn, có thêm add wechat không?”
Bạn: “Cậu ta nói gì?”
“Cậu ấy động cũng chả thèm động, hỏi tớ, ‘Làm sao?’, tớ liền bịa ra nói về sau có thể cùng chơi game, cậu ấy sau đó nói có team rồi, bình thường không chơi một mình.”
Dương Tiệp buông tay: “Tớ còn có thể nói gì nữa.”
Bạn cười một cái.
Dương Tiệp lại nói: “Tớ hỏi cậu ấy Vinh Diệu chơi như thế nào, cậu ấy còn thật sự nghiêm túc dạy tới chơi, lúc nào phóng kỹ năng, đứng trụ, trước tiên đánh thế nào, sau lại đánh thế nào, trọng điểm là tớ đùa cái gì cũng không đáp, cậu ấy thật sự chỉ dạy tớ chơi game” Dương Tiệp mặt tủi thân: ” Huhuhu.”
Bạn: “Hahaha, cậu ta hình như là vậy.”
Dương Tiệp cười đùa nói: “Thế này thì sao tìm được người yêu!”
Hai người ở chỗ này nói chuyện, ở một bên khác, Nhan Tử Mịch và Bùi Hoán đã tới chỗ bắn cung.
Lần cuối Nhan Tử Mịch chơi bắn cung đã là hai năm trước, chơi cùng với anh họ, học sơ sơ.
Vì vậy lần này không cần người dạy, Nhan Tử Mịch rất quen thuộc mà làm động tác kéo cung tên tiêu chuẩn.
“Ồ” Ông chủ ở bên cạnh bật cười: “Nhóc con biết đấy nhỉ.”
Nhan Tử Mịch chỉ cười, ngược lại là Bùi Hoán, lặp lại lời ông chủ: “Nhóc con biết đấy nhỉ.”
Nhan Tử Mịch lườm Bùi Hoán, đừng tưởng rằng cậu không nghe ra giọng điệu kì quái của Bùi Hoán.
Nhan Tử Mịch đặt mũi tên xong, hừ một tiếng: “Em biết đấy.”
Chỗ này không cần trợ giúp, ông chủ liền rời đi để lại hai người Bùi Hoán và Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch mở cung, nhắm một bên mắt, hướng về phía bia ngắm đằng xa.
ok.
Thả tên.
Nhan Tử Mịch tự mình bật cười.
Bùi Hoán dựa vào bàn bên cũng cười, anh lại nói: “Nhóc con biết đấy nhỉ.”
Nhan Tử Mịch hất cằm: “Tới anh.”
Bùi Hoán nhặt tên bên cạnh bàn lên, nhanh chóng cầm lên trông còn thành thạo hơn so với Nhan Tử Mịch, lắp tên vào cung, ngắm vài giây rồi buông ta.
Ánh mắt Nhan Tử Mịch theo mũi tên mà đi, xiu một tiếng.
Nhan Tử Mịch nhướn lông mày.
10 điểm.
“Giỏi quá ha.”
Nhan Tử Mịch không mặn không nhạt khen ngợi.
Bùi Hoán bật cười, đặt cung xuống, học theo Nhan Tử Mịch: “Lợi hại ghê.”
Dường như là muốn cho Nhan Tử Mịch nghe bản thân vừa nãy không phục bao nhiêu.
Tiếp đó Bùi Hoán giải thích, chú của anh mở trường bắn cung, anh thường hay chơi.
Nhan Tử Mịch: “Chú tặng xe máy cho anh?”
Bùi Hoán gật đầu: ” Ừ.”
Nhan Tử Mịch dài giọng ồ một tiếng: “Hiểu rồi, thiếu một người chú mở trường bắn cung.”
Bùi Hoán cười: “Nếu muốn chơi thì tôi có thể mang cậu đi, ở ngay Lam thành.”
Giọng điệu Bùi Hoán rất tùy ý, giống như thường hay nói những lời này.
Nhan Tử Mịch chọn mũi tên, thấp giọng nói: “Thường hay mang người khác đi à?”
“Cái gì mà thường hay mang người khác đi” Bùi Hoán cười: “Cấp ba lúc tốt nghiệp có đi với đám bạn một lần, sau đó chính là cậu, cái này gọi là thường hay à?”
Nhan Tử Mịch nhắm một bên mắt: “Không tính.”
“3 điểm” Mũi tên trên bia, Bùi Hoán nói: “Khá ổn, có tiến bộ.”
Nhan Tử Mịch cười, lại cầm lên một mũi tên.
Lúc kéo cung, trong lòng Nhan Tử Mịch mắng bản thân vài câu.
Cậu thật nhàm chán.
Bên này chơi chưa được bao lâu thì kí túc xá của Bùi Hoán cũng tới.
Buổi sáng ba người bọn họ đi chơi đua xe, lúc này nghe nói Bùi Hoán và Nhan Tử Mịch đều ở đây nên cùng nhau tới.
So với Nhan Tử Mịch, bọn họ càng thấy lạ lẫm với hoạt động thể thao bắn cung, Nhan Tử Mịch và Bùi Hoán cứ thế đảm nhiệm giáo viên, giải thích đơn giản cầm cung như thế nào, nên kéo tới chỗ nào, đứng như thế nào, dùng lực ra sao.
Ba người dần dần lên tay, không qua bao lâu, cửa trường bắn cung đột nhiên náo nhiệt lên, bọn họ cùng nhau quay lại nhìn xem thì thấy một nhóm con gái cười cười nói nói đi vào.
Đặc biệt là có cô gái vừa nãy bảo Bùi Hoán dạy chơi game.
Bùi Hoán thu hồi tầm mắt đầu tiên, Nhan Tử Mịch theo đó thu lại ánh nhìn, lặng yên không tiếng động đi tới bên cạnh Bùi Hoán.
Triệu Địch vừa bắn tên, tầm mắt Nhan Tử Mịch liền nhìn thấy cô gái đó đi tới đây.
Không phải tự mình đi tới, ngoài ra còn kéo thêm một người khác.
Đi về phía bọn họ.
Nhan Tử Mịch chớp mắt, len lén liếc nhìn Bùi Hoán.
“Triệu Địch được đấy.” Cô gái được kéo tới nói.
Nhan Tử Mịch nhìn qua, Triệu Địch trúng 6 điểm.
Triệu Địch cười, lại cầm mũi tên lên, hỏi cô gái: “Bạn cậu à?”
Cô gái gật đầu: “Đúng, Dương Tiệp, xinh nhỉ?”
Triệu Địch tiếp lời: “Xinh.”
Dương Tiệp ngại ngùng cười với Triệu Địch, quay đầu liền hỏi người đang đứng đó không xa: “Bùi Hoán, cậu không chơi à?”
Bùi Hoán trả lời: “Xem cậu ta chơi.”
Triệu Địch cười một cái, nói với Bùi Hoán: “Nó 10 điểm, 9 điểm thì có ý nghĩa gì, cơ hội đương nhiên phải để cho những tay mơ chúng tôi rồi.”
“Woa, cậu giỏi vậy hả.” Cô gái này tên là Dương Tiệp, nói rồi tiến gần về phía Bùi Hoán.
Mục đích rất rõ ràng, cung của Triệu Địch kéo căng rồi lại bỏ xuống, quay đầu liếc nhìn Dương Tiệp.
Tiếp đó lại liếc nhìn Nhan Tử Mịch bên cạnh Dương Tiệp.
Cậu ta nhướn mày, tự mình cười một cái, bắn mũi tên ra.
Ây dô, bắn trượt bia rồi.
Dương Tiệp bên cạnh lại nói: “Bùi Hoán không phải 10 điểm thì là 9 điểm hả? Chưa từng sai sót?”
Câu hỏi này hình như ai trả lời cũng được, cho nên đột nhiên không ai nói chuyện.
Triệu Địch vì để bầu không khí không bị trầm xuống, nhân lúc chủ đề vẫn còn nóng, vội vàng tiếp lời: “Tất nhiên, anh Hoán chúng tôi chơi cái gì cũng phải nghiên cứu kỹ” Cậu ta lại lần nữa kéo cung, giọng nói cũng bởi vì dùng sức mà hơi trầm: “Làm cái gì cũng phải làm tốt nhất.”
“Đúng chứ Hoán?” Triệu Địch hỏi.
Bùi Hoán không trả lời, chỉ cười.
Là người thì đều có thể cảm nhận được nó, sau khi hai cô gái tới, không khí bên này liền thay đổi.
Vốn dĩ hai người bên cạnh đã ít nói, lúc này càng thêm im lặng, trước đây lúc không muốn thì vẫn có thể trò chuyện, bây giờ thì tốt rồi, đặt câu hỏi mà không chỉ tên thì chắc chắn bọn họ sẽ không mở miệng.
Có lẽ là cảm thấy không thú vị, sau khi thấy Triệu Địch lại bắn hai mũi tên, hai cô gái nói bâng quơ “Chúng tôi cũng chơi đây” rồi rời đi.
Vừa đi, Triệu Địch liền bật cười, cầm mũi tên chọc Bùi Hoán: “Hướng về phía mày đó.”
Bùi Hoán không nói gì, Tiểu Đông bên cạnh hưng phấn: “Tao còn nhìn ra.”
Tiểu Đông nói rồi hỏi: “Làm sao mà wechat còn chưa xin đã đi rồi.”
Bùi Hoán nói chuyện: “Xin rồi.”
Nhan Tử Mịch vốn dĩ phiền, bởi vì lời này của Bùi Hoán, trái tim chợt thắt lại.
“Khá lắm” Tiểu Đông cười: “Hóa ra đã xin rồi.”
Nhưng Bùi Hoán nói: “Không cho.”
Tiểu Đông phá lên cười: “Haizz, mày quả là tường đồng vách sắt.”
Triệu Địch cũng haiz một tiếng, có điều cậu ta không nói gì cả, chỉ liếc nhìn Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch khoanh hai tay đứng dựa vào cột, trông có vẻ rất nghiêm túc nhìn về bia của Triệu Địch.
Nhưng Triệu Địch đã dừng bắn cung rất lâu rồi.
Không nghĩ rằng đợt sóng này vừa qua, đợt sóng khác lại tới.
Cung trên tay Triệu Địch chuyển sang Nhan Tử Mịch không qua bao lâu, San San dắt bí thư chi đoàn cùng nhau đi tới.
Là Triệu Địch thấy người trước tiên, cậu ta chưa kịp uống ngụm nào liền lập tức đặt bình xuống, khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: “San San tới rồi.”
Nói xong cậu ta còn bổ sung thêm một câu mà tự bản thân thấy buồn cười: “San San tới muộn rồi.”
Không ai cười.
“Hóa ra các cậu ở đây.” Bí thư chi đoàn cười bước tới.
Triệu Địch dựa vào bàn: “Tìm bọn tôi à?”
Bí thư đột nhiên có ý đồ: “Cậu nói tìm ai?”
Triệu Địch cười, trước liếc nhìn Nhan Tử Mịch dường như coi mình là người ngoài rồi lại nhìn Bùi Hoán.
Lần này tới lượt Bùi Hoán nhìn rất nghiêm túc, Nhan Tử Mịch còn chưa bắt đầu chơi, Bùi Hoán khoanh hai tay nhìn chằm chằm vào cung của Nhan Tử Mịch, không biết đang nghĩ gì.
San San tự mình tới, tất nhiên chỗ này không có chuyện của Triệu Địch.
Càng huống hồ cũng không có chuyện gì của Bùi Hoán.
Mũi tên này trên tay Nhan Tử Mịch phát huy rất tốt, vừa bắn ra thế mà trúng 9 điểm.
“Woa!”
San San vô cùng tâng bốc, vỗ tay: “Thật là giỏi.”
Bí thư vỗ vai San San: “Tôi đi tới bên kia trước.”
San San túm một phát, không túm được, bí thư nắm lấy tay San San một cái rồi đi.
Vốn dĩ chuyện như này, hai vị con trai ở bên đây cũng nên lẳng lặng rời đi, nhưng Triệu Địch thấy Bùi Hoán chưa đi.
Ài, thế cậu cũng không đi.
Náo nhiệt thế này ai mà chả thích.
Không bao lâu sau, San San vẫn là không nhịn được, bước một bước về phía bên cạnh Nhan Tử Mịch.
“Cậu lần đầu tiên chơi à?” San San mở miệng hỏi.
Nhan Tử Mịch: “Ừm.”
San San nói: “Lần đầu tiên chơi mà đã giỏi thế rồi.”
Nhan Tử Mịch không trả lời, tự mình chơi một mình.
San San lại nói: “Tôi chưa từng chơi, nghe nói cung này rất nặng.”
Nhan Tử Mịch vẫn không nói chuyện.
Nhưng San San này hiển nhiên dũng cảm hơn nhiều so với Dương Tiệp, có thể bởi vì hai người bên cạnh đều là người lớp mình, bầu không khí bớt gượng gạo một chút, San San rút điện thoại từ trong túi ra rồi đi lên.
“Nhan Tử Mịch” San San cười rất khách sáo: “Tôi có thể thêm wechat của cậu không?”
Nhan Tử Mịch đúng lúc lắp tên lên, cậu không lập tức trả lời mà quay đầu liếc nhìn Bùi Hoán ở bên cạnh.
Bùi Hoán tự nhiên không nói chuyện.
Nhan Tử Mịch quay đầu khách sáo nói: “Xin lỗi, không tiện.”
San San lại thu điện thoại lại: “Được rồi.”
Có thể là có chút ngại ngùng, San San quay đầu cười với Triệu Địch: “Bị từ chối rồi, cậu đừng có nói ra ngoài.”
Triệu Địch bật cười: “Chút chuyện nhỏ, Tử Mịch chúng tôi hơi sợ xã hội, cậu ấy không đưa wechat cho ai.”
San San haizz một tiếng, tìm một chủ đề khác nói chuyện với Triệu Địch vài câu rồi đi.
Nhan Tử Mịch thất thần, bắn vài phát rồi lại nhường bàn cho Triệu Địch.
“Không chơi nữa.” Cậu nói với Bùi Hoán.
Bùi Hoán ừ một tiếng: “Đi thôi.”
Bùi Hoán chưa nói đi đâu, Nhan Tử Mịch không hỏi cũng không ý kiến, hai người cứ như vậy cùng chung mục đích đi ra ngoài.
Đi rồi, cứ thế tự nhiên mà đi ra bờ biển.
Nhóm bạn đánh bài buổi sáng lúc này đúng lúc đang chơi bóng chuyền trên bãi cát, bọn họ thiếu một trọng tài, Bùi Hoán và Nhan Tử Mịch liền đi qua đó.
Nhan Tử Mịch không quá hiểu, Bùi Hoán liền kéo một cái ghế cho cậu, phụ trách xem là được rồi.
Có điều Nhan Tử Mịch không xem, cậu thẫn thờ.
Cậu dường như nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng dường như lại không có.
Bóng trước mặt chuyền tới chuyền lui, âm thanh ồn ào không dứt, tiếng cười không ngừng, nhưng dường như tư duy của Nhan Tử Mịch trống rỗng.
Cậu hình như đột nhiên hiểu ra cái gì, nhưng lại không quá nguyện ý tiếp nhận, một chốc thì cái này một chốc thì cái kia, trong đầu toàn bộ là hình ảnh Bùi Hoán và cô gái tên Dương Tiệp kia cùng nhau chơi game.
Cậu biết cậu bây giờ đang trong một trạng thái rất không tốt, trạng thái này gọi là “rung động sai lầm”.
Đều là sai trái.
Tất cả cảm xúc tiêu cực nảy sinh của cậu hôm nay bởi vì Bùi Hoán đều là sai, đều không nên.
Cậu không nên đố kị, không nên ngưỡng mộ, không nên bởi vì khung cảnh không với tới được mà ghen muốn chết.
Nhan Tử Mịch nhẹ nhàng hít một hơi rồi chầm chậm thở ra.
Trước mặt đột nhiên có một bình nước đưa tới, vặn ra rồi lại đưa Nhan Tử Mịch.
“Nghĩ cái gì?”
Nhan Tử Mịch mới phát hiện đã đến thời gian nghỉ ngơi của họ.
Nhan Tử Mịch ngẩng đầu liếc nhìn Bùi Hoán, nhận lấy chai nước, trả lời Bùi Hoán: “Không có gì.”
“Không có gì mà thẫn thờ lâu vậy.”
Bùi Hoán nói câu này xong, tay rất tự nhiên đưa tới.
Bùi Hoán không phải lần đầu tiên sờ đầu Nhan Tử Mịch, đây đã trở thành một động tác trong vô thức.
Nhưng lúc tay này và tóc Nhan Tử Mịch cách nhau vài cm, Nhan Tử Mịch đột nhiên nghiêng đầu không cho Bùi Hoán chạm.
Tay Bùi Hoán cứng đờ ở không trung, anh cúi đầu nhìn Nhan Tử Mịch, Nhan Tử Mịch không nhìn anh mà lại cầm chai nước lên uống một ngụm.