Chương 27: Người phát nóng
Quả thật là bạn học lớp bọn họ, không biết gặp phải Nhan Tử Mịch đi với Bùi Hoán từ lúc nào, thử tới gặp Triệu Địch muốn wechat của Nhan Tử Mịch.
“San San lớn lên khá xinh.”
Tiểu Đông ở bên cạnh nói xen vào.
Nhan Tử Mịch cười khan hai tiếng.
Tiểu Đông lại nói: “Cậu thêm là có thể thấy cô ấy.”
Nhan Tử Mịch đương nhiên không hứng thú, chỉ cần Bùi Hoán không ở trung gian làm mối là được.
Trông thấy Tiểu Đông lại muốn phát biểu, Nhan Tử Mịch vội vàng bịt miệng: “Bùi Hoán thường xuyên luyện tập không?”
Tiểu Đông ồ một tiếng: “Đúng vậy, nghị lực của nó vô cùng tốt, nếu như không có việc gì thì mỗi ngày đều sẽ luyện tập.”
Nhan Tử Mịch hỏi: “Tập cái gì?”
Tiểu Đông hua tay một cái: “Ờm, cậu có thể thấy đó, toàn bộ đều là của nó.”
Vì vậy Nhan Tử Mịch cầm một cái gậy bẻ tập cơ tay lên.
Triệu Địch nổi hứng thú: “Cậu bẻ thử xem.”
Sức lực của Nhan Tử Mịch cũng không nhỏ, cậu dùng lực bẻ một cái, gậy bẻ tập cơ tay cong khá nhiều.
Triệu Địch và Tiểu Đông woa đầy ngạc nhiên.
“Được nha Tử Mịch” Triệu Địch nói: “Trừ Bùi Hoán bọn tôi đều không bẻ được nhiều như vậy.”
Nhan Tử Mịch hỏi: “Bùi Hoán có thể bẻ được bao nhiêu?”
Triệu Địch: “Bẻ cong cả cậu.”
Nhan Tử Mịch âm thầm cười, nhưng rồi thu lại nụ cười rất nhanh: “Sức lực của anh ấy rất lớn.”
Triệu Địch hỏi: “Cậu chưa từng thấy cơ bụng của nó à?”
Nhan Tử Mịch gật đầu: “Trước đây đã từng thấy anh ấy thay quần áo.”
Triệu Địch: “Thế nào?”
Nhan Tử Mịch: “Khá ổn.”
“Anh Hoán chúng tôi mặc áo thì gầy cởi ra thì có thịt” Triệu Địch cười, bỗng dưng hỏi: “Muốn sờ không?”
Nhan Tử Mịch bỗng dưng nói lắp: “Có thể, có thể sờ à?”
Triệu Địch: “Có thể chứ, cơ bụng có gì mà không thể sờ, bọn tôi đều sờ hết rồi.”
Nhan Tử Mịch lòng rục rịch.
Triệu Địch thế mà hử một cái, chỉ vào cổ tay Nhan Tử Mịch nói: “Bùi Hoán đưa vòng tay của nó cho cậu đeo rồi à.”
Nhan Tử Mịch giơ cổ tay lên: “Sao?”
Triệu Địch chậc: “Thằng này, không giống” Cậu ta bật cười: “Hoá ra là một đôi.”
Nhan Tử Mịch không nói là một đôi, cũng không phủ nhận, cậu giải thích: “Ngôi sao và hái sao.”
Triệu Địch nhướn mày: “Tôi nói rồi Bùi Hoán làm sao tự dưng lại đeo đồ vật lên tay” Cậu ta nói xong thì hô: “Vu Nam!”
Nhan Tử Mịch lúc này mới chú ý tới Vu Nam nằm trên giường.
Tai cậu ta cắm tai nghe, bị Triệu Địch hô một tiếng thò đầu ra: “Sao?”
Triệu Địch giơ cổ tay của Nhan Tử Mịch lên: “Mày xem.”
Vu Nam: “Sao hả.”
Triệu Địch nói: “Trên tay Tử Mịch là ngôi sao, trên tay Bùi Hoán là hái sao.”
Vu Nam trong chốc lát cười lên, cho Triệu Địch một ánh mắt, không nói gì thêm lại nằm xuống.
Triệu Địch trả tay lại cho Nhan Tử Mịch: “Không sao, chỉ là muốn nói vô cùng đẹp.”
Nhan Tử Mịch: “Ừm.”
Nhan Tử Mịch thực ra ít nhiều có lẽ có thể nhìn ra suy tính của bọn họ.
Nhưng cậu không biết hai đàn anh này có ý gì……
Thôi, gió tới đầu cầu tự nhiên thẳng, giả vờ không biết vậy.
Không còn chuyện gì nữa, Triệu Địch bóc nửa quả cam cho Nhan Tử Mịch.
Ăn rồi, Nhan Tử Mịch hỏi: “Hoạt động giống như ngày mai cần mang gì không?”
Triệu Địch lắc đầu: “Không cần mang gì, nếu là biển thì cần mang nhiều quần áo, sau đó xem là cần mang sạc dự phòng không, bài poker gì đó, xem cậu thôi.”
Nhan Tử Mịch ừ một tiếng, hỏi: “Phí thì sao? Lúc nào nộp?”
Triệu Địch: “Nộp từ lâu rồi, phần của cậu Bùi Hoán có lẽ đã nộp cho cậu rồi.”
Nhan Tử Mịch: “Bao nhiêu vậy?”
Triệu Địch: “Mỗi người 200.”
Nhan Tử Mịch cúi đầu chuyển 200 cho Bùi Hoán, điện thoại Bùi Hoán ở trên bàn, tin nhắn tới liền sáng lên.
Nhan Tử Mịch vốn chỉ muốn liếc một cái, không nghĩ rằng cái liếc này nội dung khá phong phú, cậu không thu hồi lại được.
Trước tiên Bùi Hoán đổi nick của cậu, gọi cậu là “cw”.
Tiếp đó, background của Bùi Hoán là bức tranh bản thân Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch mỉm cười ở nơi không ai thấy.
Tay của cậu nếu là thật sự là móng vuốt thì tốt, lúc này cậu muốn cào người.
Cào Bùi Hoán.
Không bao lâu sau Bùi Hoán đi ra từ phòng tắm, tóc vẫn nhỏ nước chưa khô, đương nhiên, anh đã mặc áo trong cái thời tiết lạnh này.
Một cái khăn tắm được treo trên đầu, đại khái là thấy miệng Nhan Tử Mịch vừa động thì hỏi: “Ăn cái gì?”
Nhan Tử Mịch: “Triệu Địch lột cam cho em.”
Triệu Địch cũng xoay đầu lại, đưa một nửa quả cam đã lột tới: “Muốn không, ngọt phết.”
Bùi Hoán lắc đầu: “Mày ăn đi.”
Triệu Địch bỗng nhiên bật cười, liếc nhìn Nhan Tử Mịch, nói với Bùi Hoán: “Tử Mịch muốn sờ cơ bụng của mày.”
Nhan Tử Mịch chấn động: “Em không có!”
Bùi Hoán cười: “Thật hay giả?”
Cụm từ “Thật không có” ở trong miệng Nhan Tử Mịch bỗng dưng không nói ra được.
Triệu Địch phút chốc bật cười ha ha ha: “Mày cho cậu ấy sờ một cái đi.”
Bùi Hoán rõ ràng còn chưa đồng ý, Triệu Địch lại nói bên tai Nhan Tử Mịch: “Duỗi tay ra sờ, cảm xúc tốt phết.”
Nhan Tử Mịch không nói “không muốn” cũng không nói “ồ”, cả người bỗng dưng bứt rứt, nghiện mà còn ngại, người nóng bừng.
Cậu ngẩng đầu liếc Bùi Hoán đang lau tóc, không nghĩ rằng Bùi Hoán cũng đang nhìn cậu.
Thình lình đối mặt nhau như thế, Nhan Tử Mịch đỏ mặt rất dễ dàng.
Vẫn may Triệu Địch đã quay lại.
Bùi Hoán còn đi về phía Nhan Tử Mịch, hỏi cậu: “Muốn không?”
Trên người Bùi Hoán toàn là mùi hương Nhan Tử Mịch quen thuộc, Nhan Tử Mịch ngồi, Bùi Hoán đứng, độ cao này……
Bùi Hoán nói vô cùng tự nhiên, đại khái trong thế giới của thẳng nam chuyện này rất bình thường nhỉ.
Nhan Tử Mịch đương nhiên muốn sờ một chút, vì vậy cậu tận lực diễn rằng chuyện này có gì đâu, vậy nên cậu ừ một tiếng rồi giơ tay lên.
Không nghĩ rằng Bùi Hoán người này đột nhiên lại gần.
Nhan Tử Mịch trông rất lạnh lùng, nội tâm hoảng muốn ngã ngửa.
Con trai sờ cơ bụng của con trai thật sự không phải chuyện lớn gì, anh họ thối của cậu trước kia luyện qua một chút, khoảng thời gian đó ở nhà cứ có cơ hội là quàng vai bá cổ, sợ rằng người khác không biết, thấy người liền ưỡn ngực hỏi thế nào, được chứ?
Đúng vậy đúng vậy.
Quả thật là như vậy.
Vì vậy Nhan Tử Mịch giả vờ điềm tĩnh vươn tay ra, nhưng lúc sắp chạm vào, Bùi Hoán lại lùi một bước.
“Đợi chút” Bùi Hoán không tự chủ cười: “Tôi nhịn thở.”
Nói xong anh hết sức dùng lực rồi mới lại đi tới.
Nhan Tử Mịch bởi vì Bùi Hoán cười lên như vậy, ánh mắt cong cong.
Có điều cậu vẫn ngại ngùng vươn ra sờ, cậu vươn tay chọc một cái trước, tiếp đó cả bàn tay dán lên, hơi véo.
Cơ bụng của Bùi Hoán vừa mới tắm, mà tay Nhan Tử Mịch mới trải qua gió lạnh bên ngoài, dù cho cách lớp quần áo, sự khác biệt về nhiệt độ cũng lập tức hiện ra.
“Cứng quá.”
Nhan Tử Mịch cảm thán.
Bùi Hoán lại không nói gì cả, sau khi Nhan Tử Mịch thu hồi tay về thì kéo quần áo xuống, còn ho nhẹ một cái, còn nghiêng người.
Đợi Bùi Hoán sấy tóc xong, anh nhìn thấy Nhan Tử Mịch chuyển tiền cho mình.
Bùi Hoán giơ điện thoại tới trước mặt Nhan Tử Mịch: “Cái gì?”
Nhan Tử Mịch: “Phí ngày mai.”
Bùi Hoán thao tác hai cái, trả 200 lại: “Không cần.”
Tiếp đó Bùi Hoán bảo Nhan Tử Mịch ngày mai không cần mang quần áo, một cái áo trước đây cậu để quên ở chỗ Bùi Hoán, Bùi Hoán đã để vào trong balo.
Sạc dự phòng cũng mang rồi, tránh cho người nào đó điện thoại lại sập nguồn, không liên lạc được.
Còn hỏi Nhan Tử Mịch: “Cậu còn muốn mang cái gì không? Nếu tôi có thì tôi mang luôn.”
Nhan Tử Mịch lắc đầu: “Anh mang em là được.”
Bùi Hoán cười: “Tôi không mang cậu còn mang ai?”
Nhan Tử Mịch: “Vậy anh đặt em vào balo đi.”
Bùi Hoán còn thật sự mở balo của anh ra, cũng nói: “Biến thành mèo là có thể vào.”
Nhan Tử Mịch: “Meo~”
Bùi Hoán bị chọc cười, giơ tay sờ tóc mai hơi dài của Nhan Tử Mịch.
Thời gian không còn sớm, hai người cùng nhau đi xuống ăn cơm.
Trên đường đi, Bùi Hoán nói lại những hạng mục có thể chơi ở bờ biển cho Nhan Tử Mịch, kế hoạch thời gian biểu từng cái.
Có bắn cung, bóng chuyền, bóng rổ, chèo thuyền…vv…, chọn cái nào cũng được, cậu có thể chơi thì chơi, không thể chơi cũng có thể nằm cả ngày trên cát phơi nắng.
“Phong phú quá, cũng coi như là resort nhỉ?” Nhan Tử Mịch xem xong nói.
Bùi Hoán: “Có lẽ là vậy.”
Nhan Tử Mịch đang muốn hỏi Bùi Hoán ngày mai định chơi cái gì, đằng sau có người gọi cậu.
“Tử Mịch.”
Bùi Hoán và Nhan Tử Mịch đồng thời quay đầu lại, thấy được người tới, Nhan Tử Mịch rất tự nhiên gọi: “Đàn anh.”
Đàn anh cười nói: “Trùng hợp quá.”
Đàn anh nói xong lập tức chạm phải ánh mắt của Bùi Hoán bên cạnh Nhan Tử Mịch.
Chả qua tầm mắt của hai người đều thu hồi lại rất nhanh.
“Ăn cơm chưa?” Đàn anh hỏi.
Nhan Tử Mịch lắc đầu: “Chưa, bây giờ đi ăn.”
Đàn anh cười: “Mấy hôm trước gửi tin nhắn cho cậu có phải còn chưa trả lời tôi.”
Nhan Tử Mịch ngơ ngác, ồ một tiếng: “Đúng, lúc đó em” Cậu cười ngại ngùng: “Có chút việc, quên mất.”
Đàn anh nghe rồi cũng không có ý kiến gì: “Nói sao nhỉ, cùng nhau đi ăn cơm? Gọi thêm Tiểu Cương, tôi mời” Anh ta lại nói: “Ngày kia tôi chuyển đi rồi.”
Nhan Tử Mịch hỏi: “Tìm được việc rồi à?”
Đàn anh: “Ừ, tuần sau đi làm.”
Nhan Tử Mịch: “Chúc mừng.”
Đàn anh cười: “Người làm công mà thôi, chúc mừng cái gì.”
Lúc bọn họ nói những cái đó, Bùi Hoán bên này không chút động tĩnh xắn tay áo lên một chút.
Đàn anh khác hướng với bọn họ, nói hai câu rồi quẹo vào toà kí túc xá bên cạnh.
Nói tạm biệt với đàn anh xong, Nhan Tử Mịch giới thiệu với Bùi Hoán: “Anh ấy là đàn anh kí túc xá trước của em.”
Bùi Hoán: “Nghe được ra.”
Nhan Tử Mịch: “Khá giỏi, nghe Tiểu Cương nói hồi trước sau khi anh ấy lấy được giải thưởng cuộc thi thiết kế thì có mấy công ty đợi anh ấy tốt nghiệp.”
“Vẽ tranh cũng rất lợi hại” Nhan Tử Mịch đã từng thấy triển lãm trong viện: “Rất có phong cách của mình.”
Bùi Hoán: “Ừ.”
Nhan Tử Mịch: “Anh ấy chọn công ty trò chơi dll, có lẽ anh biết nhỉ, tiền đồ rất tốt.”
Bùi Hoán: “Cậu khá thích anh ta.”
Nhan Tử Mịch: “Là thưởng thức, anh ấy quả thật rất giỏi, quan hệ cũng rộng, làm mưa làm gió trong viện.”
Giọng điệu Bùi Hoán nhàn nhạt: “Khá giỏi.”
Nhan Tử Mịch: “Đúng vậy.”
“Giỏi như thế sao cậu không đi ăn cơm với anh ta?” Bùi Hoán nói: “Mời cậu hai lần rồi.”
Nhan Tử Mịch ha ha cười hai tiếng, cậu lúc nãy quả thật tận lực tách chủ đề ra không trả lời.
Nhan Tử Mịch: “Cũng chỉ là bạn cùng phòng một tháng mà thôi, không cần quá cần thiết để anh ấy mời khách.”
Bùi Hoán nói: “Đàn anh duy nhất của cậu còn không cần thiết.”
Nhan Tử Mịch sững sờ, quay đầu nhìn Bùi Hoán.
Anh vẫn là dáng vẻ bình thưởng, trông không có nhiều biểu cảm dư thừa.
Vì vậy cậu cảm thấy giọng điệu của Bùi Hoán quái quái, có lẽ là ảo giác của Nhan Tử Mịch.
“Cái gì là đàn anh duy nhất” Nhan Tử Mịch nói: “Em có nhiều đàn anh.”
Khuỷu tay Nhan Tử Mịch chạm vào Bùi Hoán, lại nói: “Không phải anh cũng thế à.”
Bùi Hoán không tiếp lời này của Nhan Tử Mịch, chỉ hỏi cậu: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Nhan Tử Mịch: “Tuỳ, gì cũng được.”