Chương 25: Meo một cái
Nhan Tử Mịch thật ra không có thiên phú vận động gì, dù sao thì mục đích của cậu cũng đạt được rồi, không còn đòi hỏi gì về bóng rổ nữa.
Sau đó bạn bè của Bùi Hoán cũng đánh chán chê rồi, cậu lại chơi với Bùi Hoán một chút, một buổi chiều cứ như vậy mà qua đi.
Lúc rời đi, Nhan Tử Mịch hô một tiếng: “Đàn anh Bùi Hoán.”
Bùi Hoán đang chuẩn bị dốc nốt ngụm nước cuối vào miệng nghe thấy câu này ngừng lại, nước cũng không uống nữa.
Anh ở đó không nghe ra được giọng điệu bỗng nhiên kì lạ của Nhan Tử Mịch: “Sao thế?”
Nhan Tử Mịch liếc nhìn ghế khán giả, giọng điệu vẫn như cũ: “Lúc đàn anh chơi bóng có phải đều có con gái tới xem không?”
Bùi Hoán lúc này mới uống nốt chỗ nước còn lại, tay ném một phát, bình rỗng cạch một tiếng ném vào thùng rác cách đó không xa.
“Có phải tôi chơi hay không đều sẽ có con gái tới xem.”
Nhan Tử Mịch lại hỏi: “Thế đàn anh có biết có những cô gái lén lút chụp trộm anh không?”
Bùi Hoán ôm vai Nhan Tử Mịch kéo qua, véo mặt một cách lưu loát: “Đàn anh đàn anh, âm dương quái khí gì vậy?”
Nhan Tử Mịch cười, lắc đầu một cái trốn thoát khỏi tay Bùi Hoán: “Anh không phải đàn anh à? Sao lại âm dương quái khí chứ.”
Bùi Hoán buột miệng nói ra: “Tôi không phải.”
Nhan Tử Mịch: “Anh không phải thì là ai.”
Bùi Hoán nhìn đằng trước: “Cậu không phải có đàn anh à.”
Nhan Tử Mịch đi vài bước rồi mới nhận ra người Bùi Hoán nói là đàn anh bạn cùng phòng trước.
Bùi Hoán đã đi trước cậu vài bước, Nhan Tử Mịch nhìn bóng dáng Bùi Hoán nhất thời có chút hoảng loạn, có điều rất nhanh sau đó cậu lại cảm thấy không thể nào.
Hôm nay kết thúc sớm, lúc ra ngoài trời còn chưa tối.
Có điều gió đêm đã thổi tới trước, Bùi Hoán đứng đằng trước bởi vậy mà khoác áo khoác trên cánh tay mà Nhan Tử Mịch cho lên.
Nhan Tử Mịch đi thêm hai bước đi tới bên cạnh Bùi Hoán, thấy Bùi Hoán mặc tay áo vào, nhò giọng hỏi: “Anh ngày mai còn mặc không?”
Bùi Hoán chỉnh lí cổ áo, trả lại câu hỏi cho Nhan Tử Mịch: “Cậu hi vọng tôi mặc không?”
Nhan Tử Mịch tần số nhảy rất nhanh, đầu cũng gật ba cái với biên độ rất nhỏ.
Bùi Hoán cười: “Mặc.”
Ngày mai Bùi Hoán phải đi với thầy giáo ra ngoài bàn một hạng mục của một công ty, như thế này Nhan Tử Mịch có thể coi như là Bùi Hoán cũng mang cậu đi theo.
Cũng bởi vì như vậy, buổi tối Nhan Tử Mịch không thể cùng ăn cơm với Bùi Hoán, ngày mai cũng không rảnh cùng đi với Bùi Hoán tới thư viện luyện nghe.
Hai người lúc này còn khoảng 200m cùng đường nữa, rất nhanh lại phải mỗi người một nẻo rồi.
Nghĩ rồi, Nhan Tử Mịch không nhịn được lén lút quay đầu nhìn Bùi Hoán, lại không lường được Bùi Hoán cũng quay đầu, Nhan Tử Mịch bị bắt lấy một cách chính diện.
Thực ra việc này hoàn toàn có thể xử lí thành vô tình quay đầu, hoặc là hướng tầm mắt ra sau thêm chút, nhìn về phương xa, nhưng não Nhan Tử Mịch ngừng trệ rồi, tế bào thần kinh cũng vô cùng không phối hợp làm tai cậu đỏ lên.
Bùi Hoán đương nhiên là nhoẻn cười, anh hỏi: “Muốn nói gì với tôi?”
Cũng may đầu Nhan Tử Mịch xoay chuyển rất nhanh, cứng rắn rặn ra một câu: “Vừa nãy em nhớ ra tranh của anh còn chưa vẽ xong nữa.”
Bùi Hoán nghĩ nghĩ: “Thầy Nhan thứ ba, thứ năm đi làm?”
Nhan Tử Mịch: “Đúng vậy.”
“Tuần sau nữa đi, tuần sau tôi không rảnh được”, Bùi Hoán hỏi: “Một buổi tối có thể vẽ xong không?”
Nhan Tử Mịch: “Tới sớm thì có thể.”
Bùi Hoán không có ý kiến, giơ tay làm động tác lái mô tô với Nhan Tử Mịch, giống hệt với Nhan Tử Mịch lần trước.
Nhan Tử Mịch phút chốc bật cười, mắt cong cong, cũng học theo Bùi Hoán lái mô tô.
Nhan Tử Mịch cũng hỏi: “Anh muốn nói gì với em không?”
Bùi Hoán đương nhiên không thể nào sẽ giống với Nhan Tử Mịch, đi rồi bỗng nhiên quay đầu nhìn người.
Quả nhiên, Bùi Hoán nói: “Vừa nãy hình như tôi thấy con mèo cậu nói tới.”
Mắt Nhan Tử Mịch phát sáng: “Đâu?”
Bùi Hoán chỉ về một hướng, nhưng Nhan Tử Mịch nhìn qua, chỗ đó không có gì cả.
Bùi Hoán: “Chạy mất rồi.”
Nhan Tử Mịch: “Được rồi.”
Bùi Hoán đột nhiên giơ tay lên, lòng bàn tay đặt lên trước trán Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch không hiểu gì: “Gì vậy?”
Bùi Hoán: “Cậu meo một tiếng?”
Nhan Tử Mịch tuy rằng hoài nghi, nhưng vẫn làm theo: “Meo?”
Bùi Hoán cười, lòng bàn tay nhẹ nhàng đè lên tóc trước trán Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch nhìn hiểu rồi: “Em lại không phải mèo.”
Không nói còn tốt, lời vừa nói, tay vừa rút về của Bùi Hoán lại tới, vẫn đặt lên trước trán Nhan Tử Mịch: “Nào.”
Nhan Tử Mịch giây trước còn nói bản thân không phải mèo rất phối hợp mà cọ vào lòng bàn tay của Bùi Hoán.
“Meo~”
Bùi Hoán cười rất vui.
Không qua bao lâu hai người liền tách ra, sau khi hai người đi khác đường được vài bước, Nhan Tử Mịch vẫn không nhịn được mà quay đầu liếc nhìn Bùi Hoán.
Hai tay Bùi Hoán đút túi, bóng lưng kéo dài dưới ánh dương, tới bóng lưng cũng đẹp trai tới vậy.
Chỉ là một người đang đi đường mà thôi, thế mà Nhan Tử Mịch lại nghĩ rất lâu, cũng nghĩ xem Bùi Hoán liệu cũng sẽ quay đầu nhìn cậu hay không?
Nghĩ rồi tự cậu bật cười, Bùi Hoán sao sẽ chứ.
Thu hồi tầm mắt, Nhan Tử Mịch không khỏi thở dài nhè nhẹ, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Nhưng Nhan Tử Mịch không biết rằng, đúng lúc cậu cúi đầu nhập mã, người sắp rẽ vào một con đường khác đó quay đầu.
Nhan Tử Mịch sao lại đi đường chậm thế.
Nhan Tử Mịch lấy điện thoại muốn kể khổ với Lâm Kiệt, nhưng nhìn thấy hai người bị cậu block trên màn hình, cậu mới nhớ ra tin nhắn buổi sáng còn chưa trả lời.
Tiểu Cương có thể không cần trả lời, dù sao thì Tiểu Cương cũng không hỏi cậu câu gì.
Còn về đàn anh thì.
“Không phải cậu có đàn anh à.”
Câu này của Bùi Hoán đột nhiên nhảy vào trong đầu cậu.
Nhan Tử Mịch mím môi, chỉ bỏ block đàn anh lại không trả lời anh ta, thoát ra ngoài, tìm được Lâm Kiệt ở bên dưới.
Nhan Tử Mịch: [Làm sao đây……]
Lâm Kiệt có lẽ đúng lúc đang nghịch điện thoại, trả lời rất nhanh: [Bùi Hoán?]
Nhan Tử Mịch: [Làm sao đây]
Lâm Kiệt: [Thời tiết hanh khô, tránh xa thẳng nam] (*)
Nhan Tử Mịch: [Làm được thì đã tốt]
Nhan Tử Mịch đã lún tới trình độ chỉ cần Bùi Hoán hỏi một câu rảnh hay không, trái tim cậu đã bay dính lên người người ta rồi.
Lâm Kiệt lại nói: [Hay là mày thử chút đi?]
Lâm Kiệt: [Nhỡ đâu ấy]
Nhan Tử Mịch rén: [Tao không dám, anh ấy thì thôi đi, còn kì thị đồng tính]
Nhan Tử Mịch: [Đấy còn không phải là kì thị tao à]
Lâm Kiệt: [À, cái này thế thì không dễ làm rồi]
Nhan Tử Mịch biết Lâm Kiệt cũng không có ý tưởng tốt gì, chỉ là tiến và lùi, nhưng cậu vẫn muốn nói với Lâm Kiệt, hình như có người khuyên bảo, trong lòng cậu có thể dễ chịu hơn chút.
Có điều để nói thì, chuyện này không chỉ là tiến và lùi mà còn là duy trì trạng thái ba loại biện pháp à?
Nói xong đoạn câu chuyện này, Nhan Tử Mịch giống như tự cho là tinh thần giao tiếp của mình kém, hôm nay đa sầu đa cảm tới đây là kết thúc.
Buổi tối không có chuyện gì, trước khi về nhà trọ cậu ăn bát mì ở dưới tầng, quay về liền trải tranh mà Triệu Địch yêu cầu ra.
Nếu đã là tặng cho con gái, Nhan Tử Mịch có thể điểm thêm trên tranh chút màu sắc lãng mạn.
Nghiên cứu bức tranh vài phút, linh cảm trên tay tới, bóp màu, vẩy cọ, bắt đầu!
Bức tranh này rất dễ để một buổi tối tiêu tốn vào nó, bởi vì là sự nhờ vả của Triệu Địch, Nhan Tử Mịch càng thêm tận tâm.
Sau khi quét một tầng màu sắc, Nhan Tử Mịch theo vô thức ấn vào điện thoại, được, không ai tìm cậu.
Ngẩng đầu, cậu luôn cảm thấy trình tự của bức tranh này giống một cái gì đó.
Vì vậy cậu chụp một cái, đăng lên vòng bạn bè.
Văn án “Vẽ một lúc, thèm Trà Manh Manh Hải Dương rồi.”
Cả bức tranh lớn trông cũng không phải rất rõ ràng, cái bức tranh nhỏ này thì càng nhìn càng giống.
Không qua bao lâu, Nhan Tử Mịch nhận được rất nhiều bình luận, có người nói quả thật rất giống, có người nói bị cậu nói cái tôi cũng đói rồi, cũng có người nói lâu lắm rồi không uống……
“Trà Manh Manh Hải Dương.”
Ở một bên khác, Bùi Hoán nhìn thấy vòng bạn bè của Nhan Tử Mịch liền âm thầm đọc từ này ra: “Là cái gì?”
“Trà Manh Manh Hải Dương?” Triệu Địch chơi game ở đằng sau lặp lại: “Này không phải trà sữa à?”
Bùi Hoán: “Trà sữa?”
Triệu Địch gật đầu: “Đúng vậy, Nhã Nhã lúc trước cực kì thích, tao thường mua cho cô ấy.”
Bùi Hoán hỏi: “Mua ở đâu?”
Triệu Địch: “Trước đây đường Đông có một quán, đường Lam Hoa hình như cũng có” Triệu Địch vừa xem máy tính vừa bổ túc cho Bùi Hoán: “Tiệm đó tên là Trà Manh Manh, trước đây lần nào cũng phải xếp hàng rất lâu, sau này chủ quán mở chi nhánh, nhưng Trà Manh Manh Hải Dương của quán cô ấy bán rất chạy, những cái khác không ổn lắm, vì vậy bão hoà không làm được nữa, về sau tiệm ở đường Đông đóng cửa rồi.”
Bùi Hoán ừ một tiếng.
Bùi Hoán lúc này vừa về kí túc xá, vốn muốn tìm Nhan Tử Mịch, thấy vòng bạn bè có thông báo của cậu liền xem trước.
Bùi Hoán hỏi cậu: [Đang vẽ tranh?]
Nhan Tử Mịch trả lời rất nhanh: [Dạ, tranh của Triệu Địch]
Nhan Tử Mịch: [Anh xong rồi?]
fire: [Vừa mới xong, về kí túc xá rồi]
Nhan Tử Mịch: [Uống rượu không?]
fire: [Không, ăn uống nói chuyện rồi về]
fire lại hỏi: [Muốn uống trà sữa?]
Nhan Tử Mịch lại liếc nhìn lại bức ảnh.
Lúc đầu khi mà tiệm Trà Manh Manh ở đường Đông vẫn còn, cậu mỗi lần tới phòng vẽ đi làm, trở về đều sẽ cầm một cốc.
Sau khi tiệm ở đường Đông phá sản, Nhan Tử Mịch thèm thì đi đường Lam Hoa.
Nhưng thật sự quá xa.
Không biết tiệm đó ở đường Lam Hoa còn hay không.
Nhan Tử Mịch: [Ặc, muốn]
Nhan Tử Mịch: [Anh đã từng uống Trà Manh Manh Hải Dương chưa?]
fire: [Chưa]
Nhan Tử Mịch: [Vị của nó rất đặc thù, rất thơm rất ngọt mà không ngấy, vô cùng ngon]
Nhan Tử Mịch: [Em từ trước tới nay chưa từng nếm qua cảm giác này]
fire: [Ngon như vậy?]
Nhan Tử Mịch: [Đúng vậy]
Nghĩ có thể Bùi Hoán cũng không thấy hứng thú, Nhan Tử Mịch không nói tiếp về trà sữa nữa.
Cậu nói: [Anh đừng nói cho Triệu Địch về tranh của anh ấy vội, đợi em vẽ xong rồi hãng nói]
fire gửi nhãn dãn ok tự động của điện thoại.
Nhãn dán kiểu này ở xung quanh Nhan Tử Mịch chỉ có bố cậu, ông cậu và thầy cậu sẽ dùng.
Hiện tại thêm một Bùi Hoán.
Nhan Tử Mịch cười, lại nói với Bùi Hoán: [Ngày mai phải dậy sớm, tối ngủ sớm đi]
fire: [Cậu mới phải ngủ sớm]
fire: [Đừng thức đêm vẽ tranh]
fire: [Cậu ta không đáng]
Nhan Tử Mịch cười: [Biết rồi biết rồi]
Nhan Tử Mịch vốn không định một tối vẽ xong, có biện pháp rồi thực ra vẽ rất nhanh, càng huống hồ người bạn gái cũ đó của Triệu Địch còn phải mấy tuần nữa mới về nước.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Nhan Tử Mịch chôn đầu trong tranh.
Cậu một khi đắm chìm vẽ tranh, thời gian trôi qua vô cùng nhanh.
Bất tri bất giác đã là rạng sáng 12 giờ hơn.
Nhan Tử Mịch thu dọn phần còn lại trên tay, ngẩng đầu hoạt động bả vai, thở một hơi dài.
Mới đứng dậy, Nhan Tử Mịch liền nghe thấy tiếng chuông cửa truyền tới.
Nhan Tử Mịch nghi ngờ nhíu mày, đặt cọ vẽ xuống bước qua.
Cậu mở mắt mèo ra trước, sau khi nhìn thấy bên ngoài là ai thì vội vàng mở cửa.
Trên người Bùi Hoán vẫn là cái áo khoác đó của cậu, không biết hóng gió bao lâu, Nhan Tử Mịch còn cảm nhận được khí lạnh trên người anh.
Anh đeo găng tay màu đen, một tay là móc chìa khoá, trên tay kia còn treo một túi bóng mà Nhan Tử Mịch rất lâu rất lâu rồi chưa thấy.
Nhan Tử Mịch khó che giấu sự kinh ngạc, sửng sốt nhìn thẳng Bùi Hoán.
Bùi Hoán xách túi bóng trên tay lên, hỏi Nhan Tử Mịch: “Còn muốn uống không?”
Không khoa trương, trong người Nhan Tử Mịch có dây thần kinh nào đó cậu không biết tên trong phút chốc dường như đang giật điện, tê rồi.
Không chân thật tí nào.
“Muốn.”
__________________________
(*) Xuất phát từ câu “Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa” hoặc là “Trời hanh vật khô, đề phòng củi lửa”. Thời xưa khi đồng hồ chưa xuất hiện thì có nghề canh phu, đây là những người có nhiệm vụ báo hiệu cho mọi người đã gần đến nửa đêm đồng thời nhắc nhở về vấn đề phòng chống trộm cắp và hỏa hoạn. Bởi khi hỏa hoạn xảy ra thì sẽ lan rộng nhiều gia đình và thiệt hại rất khủng khiếp.