Chương 24: Ôm Nhan Tử Mịch lên
Chỉ là không thể nói, tới cả giới tính anh ta là nam cũng không thể nói.
Năm ngoái sau khi thi đại học kết thúc, Nhan Tử Mịch một phút hứng khởi đồng ý lời mời đi gay bar của Lâm Kiệt, người đàn ông này cũng là quen từ lúc đó.
Cụ thể là tình huống như thế nào cậu cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ là người đàn ông trông có vẻ lớn hơn cậu bảy, tám tuổi.
Ngày hôm đó Nhan Tử Mịch bỗng nhiên đi, nhưng hứng thú không cao, cũng chả nói chuyện gì, tất cả xã giao đều là Lâm Kiệt làm, wechat cũng là Lâm Kiệt bla bla đưa cho.
Lâm Kiệt còn khuyên cậu, tới thì cũng tới rồi, thả lỏng chút.
Sau đó người đàn ông kia tiếp tục tìm cậu nói chuyện mấy ngày lận, đại khái là thấy Nhan Tử Mịch không trả lời nên thôi.
“Nghĩ cái gì?”
Ngòi bút của Bùi Hoán chấm lên tập đề, đánh gãy mạch suy nghĩ của Nhan Tử Mịch.
“Hả?” Nhan Tử Mịch sững sờ một chút, lắc đầu: “Không có gì.”
Vừa nãy cậu đã trực tiếp xoá kết bạn với Dư Phong ngay trước mặt Bùi Hoán, có điều cậu vẫn không dám nhìn Bùi Hoán, nằm bò lên bàn: “Tới câu này rồi ha.”
Không biết Bùi Hoán liệu có bởi vì cậu học tập phân tâm mà tức giận không.
Bút của Bùi Hoán lại gõ hai cái lên bàn, Nhan Tử Mịch lập tức nghiêm túc ngồi thẳng, miệng cũng không khỏi bởi vì nghiêm túc mà mím chặt lại.
Bùi Hoán cười.
“Nhan Tử Mịch.” Bùi Hoán gọi cậu.
Nhan Tử Mịch nói: “Đang nghe, california st onth.”
Bùi Hoán vừa nãy có chút phiền, nhưng thấy bộ dạng này của Nhan Tử Mịch lập tức không phiền được nổi nữa.
Cũng không biết bản thân rốt cuộc phiền vì cái gì.
Dù sao thì cũng không phải phiền Nhan Tử Mịch.
Phần nghe Bùi Hoán nắm rất chắc, cũng mách cho Nhan Tử Mịch một vài đường làm bài nghe, nguyên một buổi sáng, trừ đoạn nhạc đêm hơi làm phiền kia, thời gian khác vẫn rất bình thường, hiệu suất rất cao.
Cao tới mức Nhan Tử Mịch có loại cảm giác ngày mai cậu có thể đi thi luôn.
Còn có một đoạn nhạc đệm nhỏ, Nhan Tử Mịch giúp Triệu Địch cướp thứ mà cậu ta muốn, vì vậy buổi trưa Triệu Địch đại phát từ bi mời mọi người ăn cơm.
Buổi chiều Bùi Hoán hẹn đánh bóng, vì vậy chuyện lần sau luyện nghe chỉ có thể để lần sau nói.
Bùi Hoán cũng hỏi Nhan Tử Mịch: “Đi không? Buổi chiều ít người, tôi dạy cậu.”
Nhan Tử Mịch đương nhiên: “Được ạ.”
Bùi Hoán lại nói: “Cần tôi mua cho cậu bao tay không?”
Nhan Tử Mịch nghĩ rồi nói: “Bao tay đủ không? Em cần bọc hết cổ tay, khuỷu tay, đầu gối, mông, đầu lại mới được.”
Bùi Hoán cười: “Cậu đang trêu tôi à?”
Nhan Tử Mịch mắt cong cong: “Em đâu dám đâu thầy Bùi.”
Thầy Bùi sao có thể không nghe ra, anh rất không khách khí lập tức véo má Nhan Tử Mịch: “Tôi tại sao phải mua bao tay?”
Nhan Tử Mịch ăn đau kêu một tiếng: “Thật sự không cần, lần trước là ngoài ý muốn” Cậu xoa mặt mình: “Làm gì có người nào mới bắt đầu chơi bóng rổ đã đeo bao tay đâu.”
Triệu Địch phía trước bỗng dưng xoay đầu lại nói: “Vẫn là đeo đi Tử Mịch, lần trước tay cậu bị thương khiến Bùi Hoán đau lòng muốn chết.”
Bùi Hoán vẫn là câu nói đó: “Tay của cậu là dùng để vẽ.”
Triệu Địch he một tiếng, một đống lời nói lựa lựa chọn chọn, cuối cùng chỉ nói: “Đúng đúng, tay của nghệ thuật gia mà.”
Cậu ta lùi về sau một chút, lại hỏi: “Bùi Hoán nói áo khoác hôm nay nó mặc là của cậu hả?”
Nhan Tử Mịch gật đầu: “Ừm.”
Triệu Địch: “Có khoá kéo không? Khá đẹp, tôi đi xem xem có loại như này không.”
Vu Nam phía trước nghe được lời này thì bật cười, cậu ta quay đầu nói: “Mày thì thôi đi, mày có vóc dáng như Bùi Hoán người ta không?”
Triệu Địch: “Mày quản tao à.”
Vu Nam nói: “Bằng không mày bảo Bùi Hoán cho mày mặc thử, phù hợp thì hãng mua.”
Triệu Địch còn chưa mở miệng, Bùi Hoán đã từ chối: “Không cho.”
Triệu Địch nghẹn một hơi tức: “Tại sao?”
Bùi Hoán nói: “Tao ích kỷ.”
Triệu Địch không lường được Bùi Hoán trả lời đáp án này, lại nghẹn một cục tức.
Đợi tới lúc Nhan Tử Mịch nói xong “Mua ở tiệm này, không có khoá kéo”, Triệu Địch mới phản ứng lại, cậu ta có thể trả lời Bùi Hoán một câu là cũng không phải áo của mày.
Thôi thôi, xong việc rồi lại oán thì có vẻ trông không phục lắm.
Lại nói, nếu như Bùi Hoán lại đáp cậu ta một câu, đồ của Nhan Tử Mịch là đồ của tao thì cậu ta thua chắc.
Thằng nhóc này gần đây thân thiết với Nhan Tử Mịch tới độ không lời nào có thể tả được.
Cậu ta coi như là được mở mang kiến thức cái gọi là trò hề của thẳng nam trong lời của Nhã Nhã, cái này không phải là nói Bùi Hoán à.
Lúc ăn trưa, bốn người bạn cùng phòng đều đồng thời nhận được tin nhắn trong lớp, nói là tuần sau đi teambuilding, đi biển, muốn đi thì ấn 1, ở nhà thì ấn 2, sau ba ngày thì hết hạn.
“Teambuilding học kì này cuối cùng cũng tới rồi.” Triệu Địch thích náo nhiệt phát ngôn trước tiên.
Bí thư đoàn lớp bọn họ rất biết làm loại chuyện này, mỗi lần đều náo náo nhiệt nhiệt rực lửa, quan hệ các bạn học trong lớp họ có thể tốt giống như bây giờ, công của bí thư lớp không thể không kể.
Vu Nam: “Bọn mày đi chứ?”
Tiểu Đông đã gõ 1 trước mặt: “Đi chứ, sao mà không đi, bọn mày không đi à?”
Vu Nam và Triệu Địch cũng gõ 1 theo, bọn họ thấy Bùi Hoán chần chần chừ chừ không động tĩnh gì thì hỏi: “Mày không đi à?”
Bùi Hoán: “Đợi chút.”
Anh mở thông báo nhóm lên, đưa tới trước mặt Nhan Tử Mịch: “Có hứng thú không?”
Nhan Tử Mịch có chút mơ hồ, cậu đọc một lèo xong, khoá tầm mắt vào dòng quan trọng cuối cùng.
Cậu nhẹ nhàng cắn đũa, cũng đọc lên: “Người nhà.”
Bùi Hoán nghe hiểu nghi hoặc của Nhan Tử Mịch: “Học sinh của tôi, đàn em của tôi, thầy giáo tôi, em trai tôi, cậu chọn một cái.”
Triệu Địch cười: “Tử Mịch làm sao còn là thầy giáo của mày vậy?”
Bùi Hoán: “Cậu ấy là thầy dạy vẽ của tao.”
Giọng điệu của Bùi Hoán với Triệu Địch có chỗ nào không giống kêu mày có vấn đề à đâu? Cùng với lúc nói chuyện với Nhan Tử Mịch hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau.
Triệu Địch sâu sắc hoài nghi bản thân có phải đắc tội Bùi Hoán ở chỗ nào rồi không, hôm nay làm sao mà cứ đâm chọc cậu ta.
Bữa trưa kết thúc, mọi người liền đi dạo tản bộ, Bùi Hoán dẫn Nhan Tử Mịch tới sân bóng rổ.
Thời gian vẫn sớm, trên sân bóng rổ không có người, đúng là dáng vẻ mà Nhan Tử Mịch muốn.
Trước khi vào sân, Bùi Hoán trước tiên cởi áo khoác Nhan Tử Mịch cho vắt lên ghế, sau đó xắn tay áo.
Vòng tay Nhan Tử Mịch tặng anh cũng vì vậy mà hoàn toàn lộ ra ngoài, vật trang sức trên đó lắc lư lắc lư, lắc tới độ Nhan Tử Mịch vô cùng vui vẻ.
Vậy cậu cũng xắn tay áo lên thôi.
Cầm lấy bóng, Nhan Tử Mịch liền hơi có chút muốn thể hiện một chút ít da lông mà lần trước một đàn anh dạy cậu cho Bùi Hoán xem.
Thấy qua heo chạy mà cũng ăn qua thịt heo, ba bước lên rổ!
Đương nhiên, không thể nào vào rổ.
“Đúng không?” Nhan Tử Mịch xoay đầu hỏi Bùi Hoán.
“Đúng thì đúng” Anh cười: “Cậu đang thi bóng rổ à?”
Nhan Tử Mịch hừ một tiếng: “Đúng hay không là được.”
Đúng thì đương nhiên không được, Bùi Hoán chạy qua nhặt bóng về, nói với Nhan Tử Mịch: “Tới đây, cậu trước tiên thử sờ vào bóng tôi cầm trên tay.”
Nhan Tử Mịch cười: “Sờ vào bóng? Dễ vậy?”
Bùi Hoán không nói chỉ cười, lắc bóng một cái trước mặt Nhan Tử Mịch, trò chơi bắt đầu.
Hai phút sau……
Nhan Tử Mịch quả thật đánh giá cao tưởng tượng của mình, Bùi Hoán sao lại nhanh tới vậy chứ.
Rõ ràng người ở trước mặt, rõ ràng bóng ở trước mắt, Nhan Tử Mịch làm thế nào cũng không sờ được, Bùi Hoán còn trêu cậu!
Hai người từ bên này sân tới bên kia, bên kia tới bên này, nhịp chân của Bùi Hoán thong dong, Nhan Tử Mịch theo sau chạy lung tung.
Lại thêm một phút nữa trôi qua, Nhan Tử Mịch dừng lại, không chuyển động nữa, chỉ nhìn Bùi Hoán.
Bùi Hoán bước hơn ba bước trở về, Nhan Tử Mịch vẫn không động đậy.
Ba phút vận động không chút nghỉ ngơi, Nhan Tử Mịch chắc chắn là thở hổn hển rồi, gò má có chút đỏ, nhưng bởi vì tình huống hiện giờ, cậu không thể nào thở quá mức, chỉ có thể nín nhịn dùng mũi thở.
Lồng ngực lên xuống cao thấp, miệng còn méo lại, trên mặt không chút biểu cảm, chỉ nhìn Bùi Hoán.
Đây chính là đánh bóng rổ với thẳng nam à?
“Được rồi.”
Bùi Hoán hoàn toàn bị biểu cảm của Nhan Tử Mịch lúc này chọc cười, anh cầm bóng lên đặt trước mặt Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch giơ tay lên vỗ vào bóng một cái phát ra tiếng ba vô cùng to.
Nhan Tử Mịch: “Em chạm vào rồi.”
Bùi Hoán bật cười: “Đúng, cậu chạm vào rồi.”
Nhan Tử Mịch lúc này mới cười lên.
Chỗ này cách rổ vừa vặn một khoảng, Bùi Hoán dứt khoát đưa bóng cho Nhan Tử Mịch, chỉ vào phía bên kia: “Dẫn bóng qua đó, ném vào rổ.”
Nhan Tử Mịch nhận lấy bóng: “Nếu như vào thì sao?”
Bùi Hoán buột miệng thốt rằng: “Vào rồi sẽ thưởng kẹo mút cho cậu.”
Nhan Tử Mịch không truy hỏi: “Được nha.”
Vì vậy Nhan Tử Mịch cầm lấy bóng, chậm rãi chạy từ bên này sang bên kia, tới chỗ vạch kẻ, lại ba, bước, lên, hey!
Dựa vào lực đạo lần trước, lần này Nhan Tử Mịch dùng nhiều sức thêm chút, cuối cùng, bóng chạm khung.
“Ha ha.”
Nhan Tử Mịch vẫn còn nhìn bóng, đằng sau lại truyền tới tiếng cười.
Là tiếng cười nghẹo phát ra từ trong lòng.
Bước chân Nhan Tử Mịch tính nhặt bóng dừng lại, xoay người nhìn Bùi Hoán.
Bùi Hoán càng cười.
Nhan Tử Mịch: “Anh cười cái gì?”
Tiếp đó Bùi Hoán giải thích hoàn hảo anh đang cười cái gì, anh nhặt bóng về, học dáng vẻ lúc nãy của Nhan Tử Mịch ba bước lên rổ, ném, rổ, cứng, ngắc.
Nhan Tử Mịch: “……”
Thôi xong, đúng là có chút buồn cười.
Có điều Nhan Tử Mịch nhẫn lại, cậu vẫn có thể làm vẻ mặt không biểu cảm nhìn Bùi Hoán.
Bùi Hoán cười nói: ” Cậu sao lại đáng yêu thế.”
Nhan Tử Mịch vẫn không nói chuyện, chỉ nhìn Bùi Hoán.
Bùi Hoán cuối cùng thu lại nụ cười: “Được, không cười nữa.”
Anh nhặt bóng lại, đưa cho Nhan Tử Mịch: “Ném trực tiếp đi.”
Nhan Tử Mịch tuy rằng giận, nhưng vẫn nghe lời ném bóng ra.
Thế mà vào, Bùi Hoán lập tức vỗ tay.
Nhưng có những cái phía trước đó, Nhan Tử Mịch luôn cảm thấy cái vỗ tay này của Bùi Hoán âm dương quái khí.
Bùi Hoán nhặt bóng về: “Không sao, chậm rãi.”
Nhan Tử Mịch ngẩng đầu liếc nhìn khung rổ, nói ra chuyện muốn làm từ sớm trước đó: “Em muốn úp rổ.”
Bùi Hoán thích thú nhướn mày một cái, đưa bóng cho Nhan Tử Mịch: “Thử đi.”
Sức bật của Nhan Tử Mịch đương nhiên không được, vì vậy cậu cầu cứu Bùi Hoán: “Anh giúp em.”
Bùi Hoán còn chưa hiểu ra: “Tôi giúp thế nào?”
Nhan Tử Mịch đi qua, đứng trước khung rổ hơi nhảy nhẹ một cái.
Nhan Tử Mịch: “Giúp thế này.”
Còn chả bằng chưa nói, nhưng Bùi Hoán đã hiểu, anh cười cười đi qua, không do dự không nghĩ nhiều ngồi xổm xuống, trực tiếp ôm Nhan Tử Mịch lên.
Nhan Tử Mịch bởi vì cảm giác lơ lửng kinh ngạc hô một tiếng, trong nháy mắt khung bóng rổ liền ở trước mặt, trong chớp mắt cậu liền ném bóng vào rổ.
Đúng rồi, cậu đã từng xem một đoạn video chính là cái này.
Cảm giác tự trải nghiệm tốt cực kì!
Nhưng không may rằng, quỹ đạo quả bóng này rơi xuống là thẳng trực tiếp vào đầu Bùi Hoán.
Tiếng hít hà của Bùi Hoán vô cùng trầm, Nhan Tử Mịch vội vàng nhảy xuống: “Không sao chứ?”
Bùi Hoán tuỳ ý sờ một cái: “Cậu đây là báo thù tôi?”
Thấy Bùi Hoán không sao, Nhan Tử Mịch đương nhiên nói: “Đúng vậy, ai bảo anh cười em.”
Không qua bao lâu, bạn bè của Bùi Hoán đã tới, Nhan Tử Mịch đương nhiên không thể cứ luôn chiếm đoạt Bùi Hoán, nói với Bùi Hoán câu đi mua nước rồi rời khỏi sân.
Đếm xem bao nhiêu người bạn tới, Nhan Tử Mịch liền mua từng nấy chai nước, lúc sau tiến vào đúng lúc bọn họ ném vào một quả, uể oải muốn nghỉ ngơi.
Nhan Tử Mịch đúng lúc cầm cái túi bóng trên tay.
Lập tức có người nhận ra: “Ô, đàn em là mua cho anh à?”
Nhan Tử Mịch gật đầu.
Nhóm người lập tức tràn qua, từng người lấy một chai trong túi cầm đi, cho tới khi còn mình Bùi Hoán cuối cùng.
Bùi Hoán liếc thấy cái túi trống không, ngẩng đầu nhìn Nhan Tử Mịch: “Tôi không có?”
Nhan Tử Mịch: “Đúng, anh không có.”
Nói là như vậy, nhưng cậu vẫn lấy chai nước tăng lực của Bùi Hoán từ sau lưng ra.
Bùi Hoán cười nhận lấy, ngửa đầu uống.
Nhan Tử Mịch cuộn túi bóng lại, nhìn miệng của Bùi Hoán nói: “Em uống qua rồi.”
Tay Bùi Hoán dừng một chút rồi lại tiếp tục ngửa đầu.
Uống xong nửa bình nước, Bùi Hoán vặn nắp lại: “Uống qua rồi thì uống qua.”
Nhan Tử Mịch không nói gì thêm nữa.
Tới mức cái nắp chai có phải là mới hay không cũng quên rồi.
Vì vậy có thể là đã uống qua.
Nhan Tử Mịch nhận lấy chỗ nước còn lại, nghe thấy Bùi Hoán hỏi: “Sao mua chai nước mà lâu thế?”
Nhan Tử Mịch lập tức cười: “Vừa nãy em nhìn thấy bên ngoài có một chú mèo” Cậu nói: “Trong trường thế mà có mèo hoang, rất đáng yêu.”
Bùi Hoán: “Nghịch mèo?”
Nhan Tử Mịch lắc đầu: “Không có, muốn chơi với nó thì nó chạy mất rồi.”
Bùi Hoán: “Thích mèo?”
Nhan Tử Mịch gật đầu: “Thích” Hai tay cậu đều giơ ra để hình dung: “Màu trắng, còn rất nhỏ á, lông mượt mà.”
Vừa nhìn liền thấy Bùi Hoán không có hứng thú với mèo, chỉ đơn giản ồ một tiếng.
Sở thích này quả nhiên không có điểm chung gì với Bùi Hoán, nhưng Nhan Tử Mịch vẫn rất muốn nói: “Mèo thật sự rất đáng yêu, em thường xuyên simp mèo.”
Bùi Hoán hỏi: “Simp mèo là gì?”
Nhan Tử Mịch giải thích: “Chính là xem video về mèo của người khác” Cậu hì một tiếng: “Vô cùng hưởng thụ.”
Bùi Hoán cười: “Đáng yêu tới vậy à? Mèo trong video thường làm cái gì?”
Nhan Tử Mịch nghĩ ngợi, bước về phía Bùi Hoán, cúi thấp đầu dùng đỉnh đầu nhẹ đẩy vai Bùi Hoán rồi cọ một cái, nhúc nhích một phát, cọ một phát.
Nhan Tử Mịch cọ rất nhanh, không cảm nhận được là chóp mũi mình cọ phải xương quai xanh của Bùi Hoán.
Nhan Tử Mịch biểu diễn kết thúc: “Nó sẽ như thế này.”
Bùi Hoán cảm nhận được rồi, anh cũng ngây ngẩn cả người, hồi lâu mới nói: “Đưa nước cho tôi.”