Chương 23: Như thể bị điện giật
Chỉ vỏn vẹn có một chuyện tới thư viện học cùng Bùi Hoán thế mà khiến cậu mất ngủ.
Quá trình mất ngủ tới 3 giờ này, Nhan Tử Mịch làm được rất nhiều chuyện vô nghĩa.
Chẳng hạn như nén toàn bộ ảnh có liên quan tới Bùi Hoán trong album ảnh vào một tệp.
Chẳng hạn như lội lại nhật kí trò chuyện tới Bùi Hoán từ đầu tới cuối.
Lại giả như nghe lại toàn bộ voice chat mà Bùi Hoán gửi cậu, lưu trữ toàn bộ.
Lại chẳng hạn như xuất MP3 một câu duy nhất Bùi Hoán gọi tên cậu “Nhan Tử Mịch, ngủ chưa?”. Đam Mỹ Hài
Hôm đó cũng là một buổi tối làm đề bình thường, Bùi Hoán đầu bên kia có việc không kịp thời trả lời Nhan Tử Mịch, đợi tới lúc rảnh đã sắp 12 giờ.
Cái voice chat đó được gửi vào lúc 23h48′, đầu bên kia của Bùi Hoán rất yên tĩnh, giọng điệu cũng là kiểu trầm thấp sợ làm ồn người khác, dường như dán vào ống nghe.
Lúc vừa nhận được Nhan Tử Mịch cảm xúc chưa sâu, chỉ nghĩ là thầy Bùi cuối cùng cũng rảnh.
Đợi lúc giải quyết câu hỏi trên đề thi, Nhan Tử Mịch lại lần nữa nghe voice chat, bị quắn quéo không chịu được.
Nhan Tử Mịch, ngủ chưa?
Nhan Tử Mịch, ngủ chưa
Nhan Tử Mịch không ngủ được rồi.
Nhan Tử Mịch si ngốc rồi.
Hôm sau Nhan Tử Mịch đúng giờ dậy, còn đến trước cửa thư viện sớm hơn 10 phút.
Nhưng không ngờ rằng Bùi Hoán mồm nói cùng nhau tới thư viện học là cái tình huống gì đây.
Cậu nhìn thấy một nhóm kí túc xá của Bùi Hoán đi tới từ đằng xa, cái thứ mong đợi trong lòng biến thành thôi được.
Mất công mất ngủ.
Có điều đáng để vui mừng là Bùi Hoán mặc áo khoác gió Nhan Tử Mịch cho.
Cũng coi như là bù đắp sự mất mát đi.
Nhóm người này tới, bầu không khí náo nhiệt lên, Tiểu Đông và Vu Nam thể hiện kỹ năng quay sách xem ai quay lâu hơn, Triệu Địch vẫn như cũ là Triệu Địch nói lắm, từ kia tới đây cũng không thấy cậu ta dừng miệng, cười haha.
Không ai cảm thấy khác lạ với Nhan Tử Mịch đứng ở cửa, gặp mặt cười một cái rồi cùng bước vào.
“Đợi bao lâu rồi?” Đợi tới lúc Bùi Hoán và Nhan Tử Mịch thụt lùi rõ ràng phía sau mọi người, Bùi Hoán hỏi.
Nhan Tử Mịch: “Không bao lâu, một tiếng mà thôi.”
Bùi Hoán bị Nhan Tử Mịch nghiêm trang nói giỡn, anh xoay đầu nói: “Hôm nay vốn là một mình tôi tới, bọn nó biết tôi muốn tới thư viện, nói sắp thi cũng đòi tới.”
Bùi Hoán nói xong, Nhan Tử Mịch ngơ ngác một lúc, trả lời một cái: “Ồ.”
Bùi Hoán lại nói: “Đổi gọng kính rồi.”
Nhan Tử Mịch đẩy giọng kính nặng dày trên sống mũi: “Dạ.”
Gọng kính hôm nay so với trước dày hơn chút, cũng không đẹp bằng hai gọng kính mỏng lần trước, là vì sao nhỉ?
Cậu có cuồng thâm mắt.
Cái bệnh hễ mất ngủ là mắt thâm thật sự rất phiền, có thể cả đời này đều sẽ gắn liền với Nhan Tử Mịch.
Nghĩ vậy cậu lại đẩy kính một cái.
“Hôm qua không ngủ được?” Bùi Hoán lại hỏi.
Nhan Tử Mịch ngơ ngác một chút: “Rõ ràng vậy hả?” Cậu hỏi: “Sao anh biết?”
Bùi Hoán: “Cậu lúc 3 giờ hơn like ảnh tường của tôi.”
Nhan Tử Mịch: “……”
Nhan Tử Mịch còn tưởng là vì Bùi Hoán phát hiện ra cuồng thâm mắt của cậu, không nghĩ rằng là chuyện này.
Cái này còn không bằng phát hiện ra cuồng thâm mắt của cậu.
Còn trượt tay?
Nhan Tử Mịch cười ngượng ngùng: “Thế hả.”
Bùi Hoán cười: “Muộn thế còn trộm xem vòng bạn bè của tôi” Anh thấp giọng hơn chút: “Muốn làm gì?”
Cả người Nhan Tử Mịch nóng phừng, cậu đương nhiên lập tức dỗi ngược lại: “Cũng chả có gì đẹp, chả có gì.”
Bùi Hoán lại cười, còn nói: “Sau này mấy giờ ngủ? Cậu có cuồng thâm mắt rồi.”
Nhan Tử Mịch lại đứng hình.
Mỗi một câu của Bùi Hoán đều không nằm trong phạm vi có thể trò chuyện của cậu, từng câu đều không biết làm sao trả lời.
Dứt khoát không trả lời nữa, Nhan Tử Mịch bỗng nhiên quay đầu, dùng ngón trỏ nghịch dái tai của bản thân: “Nhìn thấy được hả?”
Bùi Hoán bật cười: “Thấy lâu rồi.”
“Uầy, Tử Mịch đeo khuyên tai kìa.”
Triệu Địch phía trước bỗng dưng xoay đầu lại.
Nhan Tử Mịch ừ một tiếng, đứng thằng người lại.
Triệu Địch liếc nhìn: “ph, có ý nghĩa gì vậy?”
Nhan Tử Mịch đang muốn giải thích, Bùi Hoán bên cạnh bỗng dưng cười.
Không cười thì thôi, vừa cười cái, não Triệu Địch lập tức bay xa.
Mà Nhan Tử Mịch muốn nói lại thôi.
Triệu Địch nhướn mày một cái: “Bùi, Hoán?”
Hai người trong cuộc đều không lên tiếng, như cười như không cam chịu.
Triệu Địch ha hả: “Còn có kiểu khuyên tai này, đặt làm à?”
“Không phải” Nhan Tử Mịch trả lời mơ hồ: “Đặc biệt mua.”
Triệu Địch cười rộ lên: “Ý gì thế hai người?”
Bùi Hoán hỏi: “Không được?”
Triệu Địch cười càng tươi: “Được được, đương nhiên được” Cậu ta lần này không trêu chọc Bùi Hoán: “Thế mày không tỏ vẻ một chút là mày bảo Tử Mịch tự mình đeo.”
Bùi Hoán: “Mày quản bọn tao?”
Triệu Địch gật đầu: “Được được được, bọn mày thích thế nào thì thế” Cậu ta không nói cái này nữa: “Tử Mịch, lát nữa cậu có thể giúp tôi một chút không?”
Nhan Tử Mịch: “Sao vậy?”
Triệu Địch mở điện thoại lên: “Cậu tải app này xuống, chốc nữa 10 giờ cướp đồ giúp tôi cái.”
Nhan Tử Mịch gật đầu: “Được.”
Triệu Địch đứng ở đó nhìn Nhan Tử Mịch thao tác, Bùi Hoán rất dễ dàng bị đẩy ra, anh theo quán tính lùi một bước, sau đó nhìn hai người cúi đầu trước mặt.
Triệu Địch vừa thao tác vừa giải thích là cướp cho Nhã Nhã, không dễ cướp, bạn cùng phòng của cậu ta đã sắp xếp ổn thoả rồi, nhân lực càng đông càng tốt.
Vừa phải tải, lại phải đăng kí, còn phải điền địa chỉ rồi thông tin thẻ ngân hàng, một loạt động tác này xong, mấy người họ cũng đã lên tầng.
Sau khi làm xong, bọn họ cũng tìm được vị trí ngồi.
Nghĩ một chốc nữa sẽ dạy Nhan Tử Mịch nghe, Bùi Hoán tìm một chỗ ít người.
Vừa ngồi xuống, Vu Nam liền trêu chọc Triệu Địch: “Boy si tình à boy si tình.”
Triệu Địch: “Làm sao!”
Vu Nam nói với Nhan Tử Mịch: “Thằng nhóc này không phải lần đầu tiên làm chuyện này.”
Tiểu Đông bổ sung: “Chuẩn.”
Bùi Hoán cũng bổ sung: “Vì một con búp bê mà xếp hàng cho bạn gái 2 tiếng đồng hồ.”
Triệu Địch bị bàn tán tới độ co quắp tay chân, cậu ta hèn mọn kêu đúng đúng đúng vài tiếng: “Tao không tin sau khi bọn mày yêu đương sẽ không như vậy” Cậu ta còn đặc biệt chỉ người đối diện mình: “Đặc biệt là mày Bùi Hoán, mày sau này đừng có mà làm quá hơn cả tao, tao sẽ cười thẳng vào mặt mày.”
Bùi Hoán nhẹ nhàng cười vài tiếng.
Vu Nam cũng cười: “Anh Hoán của chúng ta xem ra không giống người sẽ làm loại chuyện này.”
Tiểu Đông gật đầu: “Yêm cũng thấy vậy.”
Triệu Địch khẩu khí yếu ớt, nhưng vẫn muốn nói: “Đợi đấy đi.”
Bùi Hoán ung dung: “Tao sẽ đợi.”
Chuyện này không liên quan tới Nhan Tử Mịch, cậu ngồi ở bên cạnh âm thầm mở đề ôn của mình, cũng đeo tai nghe lên.
Cậu hôm nay đặc biệt mang tai nghe dây, sau khi quấn xong dây thì đưa cho Bùi Hoán một bên.
Thuận tiện lén liếc Triệu Địch một cái, gửi tin nhắn cho Bùi Hoán: [Anh và Triệu Địch sao vậy?]
Bùi Hoán nhìn thấy tin nhắn rồi thì liếc nhìn Nhan Tử Mịch trước, sau đó mới trả lời: [Bọn tôi làm sao?]
Nhan Tử Mịch cảm thấy bản thân có thể là hiểu lầm, vì vậy cậu nói: [Anh hôm nay vô cùng thích chọc anh ấy]
Bùi Hoán trả lời rất nhanh: [Nó thiếu đánh]
Rất nhanh sau đó, trên bàn chìm vào bầu không khí học tập nặng nề, 3 đàn anh giải đề soàn soạt trên giấy nháp, Bùi Hoán và Nhan Tử Mịch tựa vào rất gần, động tác giống nhau cúi đầu nghe âm thanh trong tai.
Điện thoại bị Bùi Hoán kiểm soát, tới câu trọng điểm anh liền tạm dừng, cần nghe lại anh sẽ tua ngược lại, câu quan trọng anh sẽ bảo Nhan Tử Mịch nhất định phải nghe ra là có ý nghĩa gì, từ đơn không biết anh muốn Nhan Tử Mịch tra ngay tại chỗ.
Cứ nghe như vậy hơn nửa tiếng, tầm mắt Nhan Tử Mịch bỗng nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
Cậu ngẩng đầu, quả nhiên thấy Bùi Hoán đang nhìn cậu.
Nhan Tử Mịch nhẹ nhàng chớp mắt: “Sao vậy?”
Tầm mắt của Bùi Hoán rơi lên gò má Nhan Tử Mịch: “Trên mặt có gì đó.”
Nhan Tử Mịch ồ một tiếng, nhẹ nhàng phủi.
Bùi Hoán: “Vẫn còn.”
Tay Nhan Tử Mịch cũng giơ lên rồi, nhưng nghĩ ngợi lại dựa gần vào Bùi Hoán: “Anh lấy xuống giúp em.”
Nói xong cậu ngửa đầu lên.
Không biết có gì buồn cười, Bùi Hoán liền bật cười.
Anh vươn ngón trỏ ra cọ lên mặt Nhan Tử Mịch, lại không lập tức lấy xuống mà lại nói “Lại rơi rồi, đợi chút”, lại tiếp tục cọ xuống.
Không biết là cái gì, rơi một lần còn chưa đủ, lại tiếp tục rơi tiếp hai lần.
Từ khoé mắt tới gò má, lại tới……
“Còn ở đó à?” Nhan Tử Mịch hỏi.
Lúc nói câu này cậu lại nhìn Bùi Hoán, đúng lúc Bùi Hoán cũng nâng mắt lên, hai người đột nhiên chạm mắt.
Bởi vì phải lấy thứ trên mặt ra, Bùi Hoán dựa sát lại rất gần, Nhan Tử Mịch không khỏi nhớ tới buổi tối hôm vẽ tranh.
Bọn họ gần tới độ hô hấp hoà quyện vào nhau, gần tới mức không khí trở nên ấm nóng.
Nhan Tử Mịch chớp mắt rất nhẹ một phát, trong tầm mắt, hầu kết Bùi Hoán hình như chuyển động một cái.
Tiếp đó Bùi Hoán cúi đầu xuống, nhìn chăm chú vào môi Nhan Tử Mịch nói: “Đừng động.”
Nói xong, ngón tay anh nhẹ gảy một cái ở khoé môi Nhan Tử Mịch.
Lúc này, Nhan Tử Mịch sửng sốt, thần kinh cực nhỏ xung quanh dường như giật điện một cái.
Tay của Bùi Hoán cuối cùng cũng rời khỏi, Nhan Tử Mịch cũng không tự chủ mím môi.
Cậu hỏi: “Cái gì thế?”
Bùi Hoán giơ cho cậu nhìn: “Lông mi của cậu.”
Nhan Tử Mịch ồ một tiếng.
Bùi Hoán lại nói: “Lông mi dài vậy.”
Tiếp đó, Bùi Hoán đột nhiên đè ngón tay lên mặt Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch rụt lại một chút: “Làm gì vậy.”
Bùi Hoán có thể bản thân cũng không biết mình đang làm gì, anh cười cười: “Không có gì, tiếp tục đi.”
Tiếp tục……
Đến chỗ nào rồi?
Tất cả mọi thứ của bọn họ đều bị Triệu Địch nhìn vào trong mắt, Triệu Địch vừa giả vờ làm bài tập vừa còn muốn ngẩng đầu nhìn, bứt rứt muốn xỉu.
Đặc biệt là bạn học Bùi Hoán này, cậu ta còn đặt tay lên lưng ghế Nhan Tử Mịch, chỉ cần Nhan Tử Mịch dựa ra sau một chút, Bùi Hoán sẽ giống như ôm lấy Nhan Tử Mịch.
Ôi má ơi má ơi.
Đoạn lông mi qua đi, Nhan Tử Mịch tốn cả nửa phút mới vào trạng thái, cũng may phần nghe của cậu rất kém, Bùi Hoán có thể cảm thấy cậu là không nghe ra.
Hai người rất nhanh lại trở về trạng thái trước, chỉ là không tới một lúc, điện thoại Nhan Tử Mịch bỗng nhiên bắn ra tin nhắn của Tiểu Cương.
Cậu ta nói: [Hôm qua ba người bọn tôi đi uống rượu, đàn anh, tôi và đàn em]
Tiểu Cương: [Vốn là muốn gọi cậu, nhưng lại nghĩ đàn em và cậu không quen nên thôi không gọi nữa]
Nghĩ tới Bùi Hoán cũng nhìn thấy, Nhan Tử Mịch liền giải thích một câu: “Là bạn cùng phòng trước trọ ở trường của em, bây giờ ba người bọn họ ở một phòng.”
Trong lúc nói, Tiểu Cương lại gửi tin nhắn tới: [Đàn anh mấy hôm nữa muốn chuyển ra ngoài, anh ta tìm được công việc rồi, sau đó, gì nữa nhỉ]
Tiểu Cương: [Anh ta hôm qua uống nhiều gọi tên cậu]
Nhan Tử Mịch trong phút chốc cảm thấy không đúng, nhanh chóng cầm điện thoại lên.
Bùi Hoán xoay bút, nhàn nhạt nói: “Nghỉ một chút đi, cậu trả lời tin nhắn.”
Nhan Tử Mịch ồ một tiếng, dựa ra sau một chút, hỏi Tiểu Cương: [Anh ấy tìm tôi?]
Tiểu Cương: [Nói thế nào nhỉ, anh ta ôm lấy tôi gọi tên cậu, ôm rất chặt]
Tiểu Cương: [Nghĩ hồi lâu vẫn là nói cho cậu đi, dù sao chuyện này tôi thấy thế nào thì nói vậy]
Nhan Tử Mịch: [Biết rồi]
Nhan Tử Mịch sợ Tiểu Cương lại nói gì đó, vội tắt âm trò chuyện của Tiểu Cương.
Không nghĩ tới điện thoại vừa đặt xuống, tin nhắn của đàn anh tới.
Cũng quá trùng hợp rồi.
Bùi Hoán lại nhìn thấy.
Đàn anh: [Lúc nào cậu rảnh? Tôi mấy hôm nữa phải đi, tạm biệt một cái?]
Tin nhắn nhảy ra đột ngột, Bùi Hoán cũng không che giấu chuyện mình không cẩn thận nhìn thấy, trực tiếp hỏi: “Là đàn anh kia?”
Nhan Tử Mịch lại cầm điện thoại lên: “Dạ.”
Có điều Nhan Tử Mịch không trả lời tin nhắn của đàn anh, cũng đồng dạng tắt âm trò chuyện của anh ta.
Tiếp theo đó chắc không còn chuyện gì nữa, Nhan Tử Mịch đặt điện thoại lên bàn.
Nhan Tử Mịch: “Tiếp tục đi.”
Bùi Hoán không lập tức ấn nút phát, mà lại hỏi Nhan Tử Mịch: “Cậu đặt anh ta là đàn anh, không loạn à?”
Nhan Tử Mịch lắc đầu: “Lúc đầu vừa tới trường, bên cạnh chỉ có anh ấy là đàn anh, em cũng chỉ gọi mình anh ấy là đàn anh nên vẫn cứ luôn đặt là vậy.”
Đầu lưỡi Bùi Hoán không tự chủ rụt vào trong răng một chút, anh hỏi Nhan Tử Mịch: “Đặt tôi là gì?”
Nhan Tử Mịch nói: “fire.”
Bùi Hoán nói: “Không có ghi chú.”
Nhan Tử Mịch ặc một tiếng.
Có thể nói như vậy.
Nhan Tử Mịch không muốn chuyện không quan trọng làm chậm trễ thời gian, cậu dịch di động về phía Bùi Hoán, biểu thị Bùi Hoán có thể tiếp tục rồi.
Bùi Hoán lúc này mới nhấn phát.
Nhưng lại không nghĩ tới, điện thoại Nhan Tử Mịch nhảy ra tin nhắn.
Hôm nay sao mà náo nhiệt thế không biết.
Người gửi tin nhắn tới gọi là “Dư Phong”, anh ta hỏi: [Còn ở Lam Thành không? Gần đây bận không?]
Nhan Tử Mịch nhíu mày một cái, hoàn toàn không nhớ ra đây là ai.
Cậu theo bản năng liếc nhìn Bùi Hoán, Bùi Hoán vẫn đang xoay bút, thái độ không rõ ràng nói: “Nhiều người tìm ghê.”
Nhan Tử Mịch lắc đầu: “Không phải” Cậu nhỏ giọng nói: “Em cũng không biết chuyện gì nữa, bình thường không có.”
Nhan Tử Mịch ngại ngùng liếc Bùi Hoán rồi mới ấn mở.
Lội lại trò chuyện trước, Nhan Tử Mịch mới nhớ ra người này là ai.
Cậu hỏi người kia: [Có chuyện?]
Không nghĩ rằng người này gửi một đoạn tin nhắn dài tới, dường như là đã biên soạn xong, đợi Nhan Tử trả lời liền vội vàng gửi qua.
Dư Phong: [Gần đây vừa đi qua Lam Thành liền nhớ tới cậu, hôm nay gió hơi lớn, gió thổi làm lá cây lung lay không ngừng khiến tôi nhớ tới mái tóc cậu ngày hôm đó, không biết rằng cậu có từng nhớ tới tôi dù chỉ một lần]
Nhan Tử Mịch ghét bỏ nhíu mày.
Cái khỉ gì vậy.
Cậu không nghĩ rằng người này gửi loại tin nhắn này tới, vì vậy không nghĩ tới việc tránh Bùi Hoán nên anh nhìn thấy quang minh chính đại.
Quay đầu, quả nhiên Bùi Hoán nhìn thấy.
Bùi Hoán vẫn không che giấu như cũ: “Bạn à?”
Nhan Tử Mịch vội vàng giải thích: “Em không quen anh ta, chỉ gặp mặt một lần, là rất lâu trước đây rồi.”
Tốc độ xoay bút của Bùi Hoán tăng thêm, thậm chí xuất hiện bóng ảnh, anh lại liếc nhìn điện thoại của Nhan Tử Mịch, nhàn nhạt giống như tự nói cho mình: “Không phải thì đừng có thính bừa.”
_________________________________
Mao: Bùi Hoán phiên âm là /pei huan/, tương ứng với chữ p và h ở khuyên tai bé Nhan á:v