Chương 21: Cậu muốn yêu đương à?
Chính vì sự cao nửa cái đầu phù hợp này khiến lúc Nhan Tử Mịch đứng, cằm vừa vặn tì vào hõm cổ Bùi Hoán.
Nhan Tử Mịch khôi phục lại tinh thần mới nhớ ra vừa nãy Bùi Hoán hỏi cậu một câu: “Ấm không?”
Nhan Tử Mịch giật rất nhẹ góc áo hoodie trắng của Bùi Hoán một cái: “Ấm.”
Hơn nữa không chỉ mỗi thân thể ấm.
Bùi Hoán bật cười, tiếng cười này vừa xuyên trong không khí truyền vào tai Nhan Tử Mịch, vừa dao động xung quanh cổ Bùi Hoán, nhẹ nhàng gõ vào da Nhan Tử Mịch.
Bùi Hoán vỗ đầu Nhan Tử Mịch, đỡ vai cậu ý muốn buông ra, nhưng Nhan Tử Mịch không nguyện ý.
Cậu cắn răng, chuyển hướng tay đang nắm lấy góc áo của Bùi Hoán sang túm lấy phần sau áo của anh.
Cậu dường như đang ôm Bùi Hoán.
Bùi Hoán lại cười, giọng cũng rất trầm, còn cúi đầu: “Ấm như thế à?”
Đầu Nhan Tử Mịch chôn sâu một chút, thấp giọng nói: “Em lạnh.”
Ông trời hiểu chuyện biết bao, Nhan Tử Mịch vừa nói xong liền có một cơn gió thổi qua.
Nhan Tử Mịch không khỏi chìm đắm vào sự ấm áp này, cậu thật ra sớm đã nói cho bản thân là được rồi, đã đủ rồi, nhưng tay vẫn không di chuyển.
Đầu cũng không di chuyển.
Nhưng hiển nhiên cứ như thế này là không đúng, vì vậy vào thời điểm có thể cầm được buông được, tự Nhan Tử Mich buông Bùi Hoán ra, cũng gượng ép giải thích cho bầu không khí này: “Hết gió rồi.”
Bùi Hoán không nghi ngờ chút nào, còn sờ vào áo khoác muốn cởi xuống: “Cậu mặc trước đi.”
Nhan Tử Mịch vội vàng ngăn lại: “Không cần, anh mặc đi, không lạnh nữa.”
Bùi Hoán quay đầu nhìn Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch nghiêm túc nói: “Thật sự.”
Một cái ôm này trông thì rất dài, nhưng thực ra chỉ là trong lòng Nhan Tử Mịch bị kéo dài, có lẽ thời gian chính xác của nó diễn ra chưa tới nửa phút.
Sau khi lại lần nữa sóng vai bước đi, Nhan Tử Mịch rất ngại ngùng giấu tay vào túi áo, lén lút vui trong lòng.
Gió mùa đông cũng không cần phải vù vù như vậy mà.
Nhưng không bao lâu sau, Nhan Tử Mịch ơ một tiếng.
Bùi Hoán nghe thấy hỏi: “Sao vậy?”
Nhan Tử Mịch ngập ngừng chỉ vào cổ Bùi Hoán: “Em vừa nãy hình như ngửi thấy” Cậu nói rồi nhìn vào mắt Bùi Hoán, không quá chắc chắn: “Anh dùng sữa tắm gì?”
Bùi Hoán lại phụt cười: “Mũi thính thế.”
Nhan Tử Mịch ngơ ngác.
Bùi Hoán giải thích nói: “Hôm đó tắm ở nhà cậu thấy khá thơm, vừa đúng lúc của tôi dùng hết rồi nên mua 1 bộ giống vậy.”
Nhan Tử Mịch chậm chạp thu hồi tay về: “Anh mua sữa tắm giống như của em?”
Bùi Hoán: “Còn có dầu gội.”
Chỗ nào đó nơi đáy lòng Nhan Tử Mịch bỗng nhiên bị gõ một cái.
“Ồ.”
Trong lúc vô tình gì đó, thật là…….
Bùi Hoán sao lại thế này chứ.
Qua vài giây, Nhan Tử Mịch có chút không cam lòng bổ sung thêm câu: “Anh chính là thích dùng cùng thứ với em.”
Bùi Hoán nói trắng ra: “Đúng vậy.”
Nhan Tử Mịch không tự chủ giương cằm lên: “Chỉ biết học em.”
Bùi Hoán thấp giọng cười, bỗng nhiên vươn tay chụp lấy eo Nhan Tử Mịch kéo cậu lại: “Cậu hình như rất không phục?”
Nhan Tử Mịch dùng giọng vô cùng cao nói: “Em có à?”
Bùi Hoán không khách khí véo mặt Nhan Tử Mịch: “Gần đây cậu thật sự kiêu ngạo, ai nuông chiều cậu?”
Nhan Tử Mịch cong môi: “Đàn anh chiều.”
Bùi Hoán hỏi: “Đàn anh nào?”
Đôi mắt Nhan Tử Mịch cong lên: “Anh trai chiều.”
10 điểm, câu này thành công khiến mặt Nhan Tử Mịch bị nhéo tới biến hình.
Cậu kiêu ngạo chỗ nào, còn không phải vẫn bị bắt nạt.
Bình thường con đường này một mình Nhan Tử Mịch đi lúc nào cũng ghét lâu, ghét lâu tới độ xe bus 3 phút cũng ngồi.
Lần đầu tiên cảm thấy con đường này ngắn là lần trước Bùi Hoán gọi điện cho cậu.
Lần thứ hai là bây giờ.
“Con đường tắt rất tối đó ở đâu?” Đi được nửa đường, Bùi Hoán bỗng nhiên hỏi.
Nhan Tử Mịch dừng lại, chỉ về sau: “Đó.”
Đúng lúc vừa đi qua, Bùi Hoán nhìn ra phía sau rồi kéo lấy Nhan Tử Mịch: “Đi?”
Nhan Tử Mịch ngừng một lát, lắc đầu 3 cái với biên độ rất nhỏ: “Không cần.”
Bùi Hoán cười: “Tại sao?”
Nhan Tử Mịch liên tiếp: “Rất tối, không có đèn, không nhìn rõ.”
Bùi Hoán nghe rồi thế mà càng hứng thú, kéo áo hoodie của Nhan Tử Mịch càng thêm chặt: “Bật đèn pin” Anh lại bổ sung thêm câu: “Tôi chưa từng đi qua.”
Không thể thuyết phục được lời nói thuyết phục của con người, nhưng Nhan Tử Mịch lại nghiêm túc nghĩ một lát: “Được rồi.”
Thoả hiệp.
Tuổi trẻ khí thịnh của con trai luôn nhiệt tình với những sự vật không biết rõ, Nhan Tử Mịch vừa đồng ý, người bên cạnh liền xoay đầu đi qua.
Nhan Tử Mịch chỉ đành bước lớn theo sau.
Con đường này đừng nói buổi tối, vào ban ngày lúc không cần thiết Nhan Tử Mịch cũng rất ít đi, mặt đất không có đường hoàn chỉnh, toàn là người dẫm ra, nhiều cây nhiều cỏ, vô cùng âm u.
Thấy Bùi Hoán sắp xuyên qua rừng cây nhỏ, Nhan Tử Mịch vội vàng nói: “Đợi em.”
Bùi Hoán lùi một bước xuống cạnh Nhan Tử Mịch, anh hỏi: “Sợ tối à?”
Nhan Tử Mịch nói: “Chỗ này quá tối, không nhìn thấy gì hết.”
Bùi Hoán nói: “Sợ tối thì nói là sợ tối.”
Nhan Tử Mịch chỉ đành: “Sợ.”
Bùi Hoán cười, bật sáng đèn pin trong tay lên thêm nấc nữa.
Nhan Tử Mịch rất muốn nói, cái tối này không phải chỉ một cái đèn pin điện thoại là có thể giải quyết.
Có điều cậu vẫn không nói gì, đi theo Bùi Hoán đồng thời cũng mở đèn pin của mình lên.
Đi không được bao nhiêu bước, một trận gió thổi qua.
Ông trời này chính là chả hiểu chuyện gì, trận gió này không biết thổi tới đâu, thổi tới độ xung quanh vang vọng những tiếng u u u giống như trẻ con khóc.
Nhan Tử Mịch không tiếng động dịch một tiếng về phía Bùi Hoán, nắm lấy áo khoác Bùi Hoán vừa mặc.
Trận gió này vừa mạnh vừa to, khóc liên tục không ngừng, Nhan Tử Mịch hít sâu một hơi, trong lòng nghĩ may mà khu rừng nhỏ không dài, ước chừng khoảng 2 phút là có thể tới đích.
Nhưng Nhan Tử Mịch còn chưa kịp thở ra, Bùi Hoán bỗng nhiên mở miệng: “Cậu đang sợ à?”
Giọng điệu Bùi Hoán hỏi câu này rất trầm thấp, cực kì giống câu nói “Cậu có nghe thấy tiếng gì không” thường nghe thấy trong phim ma.
Một hơi mà Nhan Tử Mịch vừa nãy chưa thở ra lập tức hà ra.
Cậu nói: “Không không có.”
Giọng của Nhan Tử Mịch không hề phóng đại việc đang run.
Bùi Hoán cười.
Tên này thế mà cười.
“Sợ tới thế à Nhan Tử Mịch.” Bùi Hoán nói.
Nhan Tử Mịch muốn dũng cảm dỗi lại lại không lường được phía trước đó không xa truyền tới một trận âm thanh kì quái.
Nhan Tử Mịch không giả vờ nữa, lập tức dán lên trên người Bùi Hoán: “Cái gì thế?”
Bùi Hoán cũng nghe thấy âm thanh này, đèn pin lập tức rọi qua.
Sau đó……
Ặc……
Bùi Hoán lại thu đèn pin về, miệng mỉm cười nói: “Xin lỗi, đi ngang qua, hai người tiếp tục.”
Nói xong ôm lấy vai Nhan Tử Mịch nhanh chóng rời đi.
Sau chuyện này, hai người im lặng hồi lâu cho tới tận khi quyết định hai người khi không nghe thấy, Bùi Hoán cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng.
Bùi Hoán buông Nhan Tử Mịch ra: “Hoá ra chỗ này còn có công dụng này.”
Nhan Tử Mịch cũng không sợ, tuy rằng đèn pin chỉ chiếu được có chút, nhưng cậu cũng nhìn thấy rồi.
“Ban ngày không có” Nhan Tử Mịch nói xong, nghĩ ngợi rồi lại bổ sung: “Ít nhất lúc trước em đi thì không có.”
Bùi Hoán lại cười: “Cậu hình như đang che giấu gì đó?”
Nhan Tử Mịch: “……Không có.”
“Nhan Tử Mịch” Bùi Hoán bỗng nhiên gọi tên cậu, hỏi: “Cậu đã từng yêu đương chưa?”
Nhan Tử Mịch: “Chưa từng.”
Bùi Hoán không biết vì sao cười một cái: “Thật sự không có?”
Nhan Tử Mịch: “Trông em giống từng yêu đương rồi à?”
Bùi Hoán nói: “Cũng không phải.”
Nói là cũng không phải, vậy thì phải là cái gì cũng không nói.
Nếu chủ đề đã tới đây rồi, Nhan Tử Mịch đương nhiên cũng thuận theo hỏi: “Anh thì sao? Từng yêu chưa?”
Nhan Tử Mịch vốn cho rằng đây là câu hỏi bình thường, Bùi Hoán có thể nói từng, có thể nói chưa.
Nhưng thế nào nhỉ, Nhan Tử Mịch bỗng nhiên khẩn trương.
Rất nhanh, Bùi Hoán nói: “Chưa từng.”
Tiếng thở phào nghẹn trong lòng Nhan Tử Mịch thiếu chút nữa thở ra khiến người phát hiện.
Nhan Tử Mịch có chút kích động, muốn tiếp tục hỏi Bùi Hoán muốn yêu đương không?
Đây cũng là một câu trả lời mà Bùi Hoán nói “muốn” và “không muốn” đều bình thường.
Nhưng Nhan Tử Mịch cảm thấy Bùi Hoán nói “không muốn” có chút không thực tế, cậu cũng không muốn Bùi Hoán nói “muốn”.
Do dự rồi cũng chưa hỏi.
Không nghĩ rằng Bùi Hoán lại hỏi.
“Cậu muốn yêu đương không?”
Nhan Tử Mịch sững sờ một khoảng lâu.
Bùi Hoán cười: “Câu hỏi này khó thế à?”
Nhan Tử Mịch lắc đầu: “Không phải.”
Bùi Hoán: “Vậy là không muốn?”
Nhan Tử Mịch nhỏ giọng: “Cũng không phải.”
Bùi Hoán cười: “Vậy thì là muốn rồi.”
Nhan Tử Mịch không trả lời.
Bùi Hoán lại hỏi: “Chưa nhìn trúng ai?”
Nhan Tử Mịch lại do dự.
Bùi Hoán: “Không phải à?”
Sao lại hỏi chuẩn thế, muốn qua loa cho xong cũng không được.
Thấy Nhan Tử Mịch lại không lập tức trả lời, Bùi Hoán quay đầu, tiếp đó đèn pin cũng chiếu thoáng qua quần áo của Nhan Tử Mịch một chút.
Tim Nhan Tử Mịch đập rất nặng nề, cũng đã làm tốt chuẩn bị cho việc Bùi Hoán tiếp tục truy hỏi, Bùi Hoán lại nói: “Hình như tới rồi.”
Anh nhìn phía trước hỏi: “Đây là nhà trọ của cậu à?”
Câu hỏi này quá dễ trả lời, Nhan Tử Mịch gật đầu: “Dạ.”
Bùi Hoán nói: “Khá nhanh.”
Nên cảm ơn Bùi Hoán không hóng hớt như thế, nếu không Nhan Tử Mịch có thể sẽ chết lâm sàng ở trong rừng cây nhỏ.
Chủ đề đủ để người bên cạnh hóng hớt tiếp cứ như vậy không rõ ràng mà kết thúc.
Cứ nói chuyện vậy, xung quanh cũng không đáng sợ như thế nữa, cộng thêm một màn vừa nãy thấy, sự sợ hãi của Nhan Tử Mịch lập tức tiêu tan.
Từ khu rừng nhỏ đi ra, Nhan Tử Mịch tắt đèn pin đi, có điều cậu phát hiện đèn pin của Bùi Hoán vẫn sáng đèn.
Nhan Tử Mịch lên tiếng nhắc: “Điện thoại.”
Bùi Hoán chưa rõ: “Cái gì?”
Nhan Tử Mịch chỉ điểm sáng cực mạnh trên tay Bùi Hoán: “Đèn pin.”
Bùi Hoán cúi đầu nhìn rồi mới tắt đèn pin đi.
Từ chỗ này đi ra có thể nhìn được cửa hông nhà trọ của Nhan Tử Mịch, đi vào cửa hông không tới mấy bước là có thể tới dưới tầng nhà Nhan Tử Mịch.
Tới ngã ba đường, Nhan Tử Mịch quay đầu đi về phía cửa hông, nhưng người bên cạnh thế mà trực tiếp đi thẳng.
“Bùi Hoán.”
Nhan Tử Mịch gọi một tiếng, chỉ vào cửa ngoài 10 mét: “Ở đây.”
Bùi Hoán thuận theo tay Nhan Tử Mịch, hình như vừa mới nhìn thấy cửa, lùi vài bước rồi lại bước tới.
Nhan Tử Mịch: “Không nhìn thấy sao?”
Bùi Hoán: “Cái gì?”
Nhan Tử Mịch: “Cửa á, rõ ràng như vậy.”
Bùi Hoán: “Không chú ý.”
Nhan Tử Mịch cười: “Nghĩ gì vậy chứ?”
Bùi Hoán còn chưa trả lời, điện thoại anh kêu lên, là âm thanh wechat.
Có lẽ là thông báo, anh vừa nhìn liền buông xuống, nói với Nhan Tử Mịch: “Tối nay tuần tra phòng ngủ.”
Nhan Tử Mịch nhìn giờ: “Vẫn kịp.”
Nhan Tử Mịch lại nói: “Bằng không đưa anh bức tranh anh muốn rồi hãng đi.”
Bùi Hoán: “Vẽ xong rồi?”
Nhan Tử Mịch: “Vẽ xong rồi.”
Lúc vào thang máy, Bùi Hoán bỗng nhiên nói một câu: “Một mình đi quả thật dễ dàng sợ hãi.”
Nhan Tử Mịch sững sốt một lúc mới rõ Bùi Hoán nói là khu rừng nhỏ.
Cậu cười, muốn nói tiếp lời đúng tình hợp lí, Bùi Hoán thế mà lại nói: “Đặc biệt là giống một vài người lá gan nhỏ.”
Nhan Tử Mịch đương nhiên giả vờ không biết điều Bùi Hoán ám chỉ: “Ai thế?”
Bùi Hoán cũng giả vờ không hiểu sự giả vờ của Nhan Tử Mịch: “Ai vậy?”
Nhan Tử Mịch: “Không biết.”
Bùi Hoán cười, cũng nói: “Không biết, có lẽ có người như thế đi” Anh lại hỏi Nhan Tử Mịch: “Cậu nói xem bạn học Nhan Tử Mịch?”
Nhan Tử Mịch nhịn không cười, tiếp tục giả vờ: “Không biết, không biết.”
Nhan Tử Mịch lại mang Bùi Hoán lên tầng, vẫn là ở chỗ phòng khách, lúc trước là bốn bức, ngay lúc này lại thừa ra hai bức.
Nhan Tử Mịch cầm bức của mình lên đưa cho Bùi Hoán, tuy là không hiểu hội hoạ, Bùi Hoán vẫn có thể vừa liếc mắt là nhìn ra: “Phong cách giống với bức của tôi.”
Nhan Tử Mịch gật đầu: “Đúng” Cậu giải thích: “Không biết nên vẽ thế nào.”
Bùi Hoán trêu chọc: “Thầy Nhan khiêm tốn quá, vẽ thế này còn nói không biết vẽ thế nào.”
Nhan Tử Mịch cười.
Tranh của Nhan Tử Mịch là tự bản thân cậu trong gương, cảnh là buổi tối ngày hôm trời mưa, cậu ở cửa phòng vẽ không về được.
Thực ra cậu còn lén lút vẽ Bùi Hoán lái mô tô, chỉ là giấu đi rồi.
Phong cách vẽ của bức tranh đó còn hợp với bức này hơn bức trước.
Có thể được coi là ava tình nhân.
Cũng là ava tình nhân không thể cho người biết.
“Em cho anh cái túi” Nhan Tử Mịch: “Tránh cho có người nói quá rêu rao.”
Nhan Tử Mịch nói xong liền muốn quay đi, nhưng Bùi Hoán kéo cậu lại: “Không cần, cứ như vậy cầm về đi, cho mọi người xem thầy Nhan Tử Mịch hoạ sĩ lớn của chúng ta đẹp trai thế nào.”
Nhan Tử Mịch giãy khỏi tay Bùi Hoán: “Mới không cần.”
Lúc Nhan Tử Mịch cầm túi tới, Bùi Hoán đã cuộn bức tranh lại.
Cái gì cũng không nhìn, anh chỉ nhìn Nhan Tử Mịch.
Anh đương nhiên biết Nhan Tử Mịch vẽ là hôm nào, chỉ là hôm đó Nhan Tử Mịch không đeo kính.
Có điều không sao, sai lầm này có thể tiếp nhận.
Nhan Tử Mịch trong tranh là tới từ góc nhìn của Bùi Hoán, mưa rơi mơ hồ hư ảo khiến người cũng bị che lấp mờ ảo không rõ.
Bùi Hoán nhìn mãi nhìn mãi, theo bản năng vươn tay ra, hai ngón tay đặt lên hai bên đầu của Nhan Tử Mịch, phóng to ra.
Đợi tới lúc cảm giác ma sát truyền tới bụng ngón tay, Bùi Hoán mới ý thức được đây không phải điện thoại.
Anh tự giễu cười một cái, ngẩng đầu liếc nhìn, phản ứng đầu tiên thế mà là may quá chưa bị Nhan Tử Mịch nhìn thấy, bằng không anh chắc chắn sẽ bị ai đó cười chê.
Còn khá buồn cười.