Chương 18: Bản thân không nghĩ tới việc tìm một người để hôn sao?
- Trang Chủ
- Cậu Tốt Nhất Là Thế - Nhất Mai Nữu Khấu
- Chương 18: Bản thân không nghĩ tới việc tìm một người để hôn sao?
Cũng nói, đây là lần cuối cùng chơi nick cậu, về sau bạn trai cậu ta sẽ mở một nick khác, bọn họ chơi lại từ đầu.
Cậu ta còn trêu chọc Nhan Tử Mịch, nói bản thân dùng nick tên tình nhân của người khác chơi không thuận tay, tên tình nhân ai mà còn chơi nổi.
Sau đó nói: “Nam thần mày cũng đang chơi game.”
Nhan Tử Mịch sững sờ, lập tức mở game.
Quả nhiên Bùi Hoán đang online, bên trên hiển thị cùng với Tiểu Đông còn có Vu Nam.
Coi như cách tin nhắn sắp tới Bùi Hoán gửi đã hơn mười mấy phút, lúc này anh ở đâu hình như đều hợp lí, có thể ở trường học, có thể đã về kí túc xá, chỗ nào cũng hợp lí.
Dù sao chính là không nói cho Nhan Tử Mịch.
Trong lòng Nhan Tử Mịch nhất thời nảy sinh chênh lệch rất lớn, cậu cảm thấy cậu ở trong lòng Bùi Hoán hình như cũng không phải rất quan trọng.
Có điều cậu vẫn an ủi mình đây là bình thường.
Bùi Hoán hành xử bình thưởng, không bình thường là bản thân cậu.
Trong lòng Nhan Tử Mịch buông tiếng thở dài, lướt tới wechat gửi tin nhắn cho Lâm Kiệt.
Nhan Tử Mịch: [Tao xong rồi]
Tiếp đó cậu lại vào game, ấn vào quan sát.
Đã chơi được mấy phút rồi, trùng hợp biết bao, lúc Nhan Tử Mịch vào đúng lúc là thời khắc Bùi Hoán cool ngầu, Penta kill trong 10 giây.
“Trâu bò ghê anh Hoán.”
Trong một kí túc xá khác, Tiểu Đông đã bị kẻ địch tiêu diệt hét to: “Ghê ghê, tao còn cho rằng mày sắp hẻo rồi, mày sao lại xông lên làm luôn, chả nói tiếng nào.”
“Làm cho xong chuyện” Vu Nam cũng vừa thao tác xong, nhẹ nhàng dựa vào ghế: “Anh Hoán chịu kích thích gì vậy, trận này đánh hăng thế.”
Tiểu Đông: “Đúng vậy, đầu trận đã tìm người giết.”
Bùi Hoán một câu cũng không nói.
Trận này không ngoài dự kiến bị Bùi Hoán điên cuồng chém giết, đối phương căn bản không trụ nổi 8 phút.
Sau khi kết thúc, Bùi Hoán lại trực tiếp out game.
Vu Nam hoài nghi: “Chỉ một trận thôi à?”
Bùi Hoán đặt điện thoại xuống, xách túi lên: “Còn chưa thu dọn đồ đạc.”
Vu Nam chậc một tiếng: “Mày chắc chắn chịu kích thích, sao, hoạt động lần này không thuận lợi?”
Lời vừa vứt, Vu Nam liền thấy Bùi Hoán cầm hộp cúp trong túi ra.
Vu Nam: “……”
Bùi Hoán: “Khá thuận lợi.”
Triệu Địch thò lại gần: “Giải gì?”
Bùi Hoán: “Giải vàng.”
“Xời” Triệu Địch cười: “Tối nay không mời bọn tao ăn cơm à?”
Bùi Hoán không lôi cúp ra, trực tiếp đặt cả hộp vào trong tủ: “Mai đi, tối nay không được.”
Vu Nam: “Tối nay có việc?”
Bùi Hoán: “Tìm Nhan Tử Mịch.”
Triệu Địch cười một cái: “Trở về đã tìm cậu ta.”
Bùi Hoán: “Mua cho cậu ấy một thứ.”
Triệu Địch còn muốn nói gì đó, nhưng cậu ta luôn cảm thấy hứng thú của Bùi Hoán không quá cao.
Rõ ràng mỗi chuyện nói ra đều là chuyện khiến người vui vẻ, bạn xem, game giết loạn thắng nhẹ nhàng, bạn xem, còn cầm giải thưởng, bạn xem, còn mua quà muốn tặng người khác.
Nhưng người này nói sao ta, rầu rĩ không vui.
“Bị mày nói lâu rồi không gặp Tử Mịch” Triệu Địch nói: “Mày đi đâu tìm cậu ta, mang tao với.”
Bùi Hoán cầm quần áo từ tủ ra: “Tới phòng vẽ của cậu ấy” Anh vắt áo lên vai: “Không tiện.”
Triệu Địch còn chưa hỏi tới phòng vẽ có gì bất tiện, Bùi Hoán đã đi vào tắm rửa rồi.
Đợi lúc anh ra, bầu không khí trong kí túc xá đã thay đổi, ba người trừ Bùi Hoán đang ngồi vây quanh máy tính của Tiểu Đông cười ríu rít.
Không phải cái kiểu cười to haha, là cái kiểu cười mặt mỗi người đều vô cùng ngọt ngào.
Bùi Hoán tò mò đi qua, thấy trên màn hình máy tính chiếu phim thần tượng đang hot, lúc này đang là cảnh diễn của nam nữ chính, cảnh nền là âm nhạc vui tươi, màn hình sáng rực, vừa nhìn thì biết sắp xảy ra cái gì.
Quả nhiên, anh đứng còn chưa tới hai giây, nam nữ chính đã hôn.
“Ô ô ô ô!”
“Ô ô ô!”
“Đù đù đù!”
Ba tên bạn cùng phòng đồng thời kêu lên.
Bùi Hoán lau tóc, đang chuẩn bị rời đi, Vu Nam kéo áo anh: “Đừng đi mà, kịch hay ở phía sau.”
Quả nhiên, nói xong nam chính liền nhẹ nhàng ôm nữ chính lên giường.
Ba người bạn cùng phòng phát ra âm thanh càng kích động.
Vu Nam: “Nhìn đi nhìn đi, tao đã nói quá khứ của tên này chắc chắn sẽ xảy ra gì đó!”
Tiểu Đông: “Đù, cái này cũng quá ngọt rồi, ai nhìn mà chả muốn yêu đương.”
Triệu Địch quay đầu hỏi Bùi Hoán: “Mày không xem à.”
Bùi Hoán đã thu thập túi xách: “Bọn mày xem đi.”
Vu Nam cười nói: “Mày sao lại chả xem cái thứ này thế? Đừng có thanh tâm quả dục tới vậy chứ.”
Bùi Hoán cười: “Tao ngược lại muốn hỏi chúng mày, tại sao thích xem những cái này?”
Tiểu Đông bật cười: “Xem người khác yêu đương thích.”
Vu Nam cũng nói: “Xem người khác yêu đương bản thân cũng sẽ muốn yêu đương.”
Triệu Địch bổ sung: “Xem người khác hôn bản thân cũng muốn hôn.”
Tiểu Đông: “Xem người khác……Hahaha.”
Hiểu thì cũng hiểu, Tiểu Đông nói xong, ba người cùng lúc lộ ra vẻ mặt khác thường.
Bùi Hoán ung dung nói một câu: “Háo sắc.”
Câu nói này không khỏi dấy lên sự tức giận, ba người lập tức đồng lòng nhất trí.
“Tao không tin mày chưa từng nghĩ tới chuyện này.”
“Mày không rung động qua với ai à?”
“Mày xem người khác thế này, bản thân không nghĩ tới tìm một người để hôn à?”
Bùi Hoán câu chữ rõ ràng: “Chưa từng nghĩ qua.”
Anh nói xong đeo túi lên: “Xem của bọn mày đi, tao đi đây.”
Bùi Hoán đi chuyến này không nói cho Nhan Tử Mịch, anh muốn lặng lẽ đi doạ người kia.
Còn vì sao muốn làm loại chuyện này, anh chưa từng hỏi qua bản thân, dù sao muốn thì đi làm thôi.
Coi như thời gian vừa đúng lúc, ăn bữa cơm ở nhà ăn bên dưới, lại gọi con xe, rất nhanh đã tới phòng vẽ của Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch tối nay không có lớp, Bùi Hoán ở trên xe nghĩ, nếu như không có lớp, Nhan Tử Mịch buổi tối ở đó sẽ làm gì?
Ngồi ngốc sao?
Anh đã từng thấy bộ dạng thơ thẩn của Nhan Tử Mịch, vẻ mặt đó người bên cạnh nhìn được quả thật có thể được xưng là lạnh lùng.
Ngồi hơn nửa tiếng thì tới nơi, Bùi Hoán quen đường quen nẻo tìm tới phòng vẽ, nhưng trong sảnh chỉ có một cô gái ngồi.
Cô gái nhìn thấy Bùi Hoán cũng sững sờ một chút.
Bùi Hoán hỏi: “Nhan Tử Mịch đâu?”
Cô gái chỉ bút vào bên trong: “Ở phòng vệ sinh.”
Bùi Hoán gật đầu, đặt túi xuống chuẩn bị đợi người ra.
Nhưng cô gái lại nói: “Sau khi thầy Nhan vào có một người con trai cũng vào” Cô gái nhỏ giọng nói: “Có chút không đúng.”
Bùi Hoán nhíu mày một cái, bước nhanh vào trong phòng vệ sinh.
Cửa phòng vệ sinh đóng, Bùi Hoán muốn gõ cửa lại nghe thấy giọng quen thuộc từ bên trong: “Anh cho rằng tôi sợ anh?”
Bùi Hoán tay vặn một cái, thấy cửa không kéo được thì trực tiếp dùng chân đá văng cửa.
Nhan Tử Mịch đứng cạnh bệ rửa tay, mà cạnh cậu là một người con trai nhuộm tóc vàng.
Bùi Hoán tiến vào, hai người đồng thời nhìn về phía cửa.
Bùi Hoán không nghĩ nhiều, trực tiếp đi qua đẩy tóc vàng ra, kéo Nhan Tử Mịch ra sau lưng: “Anh làm cái gì?”
Tóc vàng ồ một tiếng: “Được, gọi người à.”
Tóc vàng nói rồi muốn quay đầu nhìn Bùi Hoán, Nhan Tử Mịch lại bỗng nhiên đứng ra: “Có thể cút hay không? Những gì nên nói tôi đều nói rồi.”
Tóc vàng không nhìn Bùi Hoán nữa, dùng tay chỉ Nhan Tử Mịch: “Mày nhớ những gì mày nói đấy.”
Nói xong hắn lườm Bùi Hoán một cái, xoay đầu rời đi.
Phòng vệ sinh lại yên tĩnh lại, Bùi Hoán quay đầu nhìn Nhan Tử Mịch: “Không sao chứ?”
Nhan Tử Mịch lắc đầu: “Không sao.”
Bùi Hoán: “Sao thế? Đây là ai?”
Nhan Tử Mịch: “Anh họ em.”
Bùi Hoán nghi hoặc: “Anh họ cậu?”
Bộ dạng Nhan Tử Mịch không quá nguyện ý thừa nhận: “Con trai của bác em.”
Bùi Hoán: “Anh ta tìm cậu làm gì?”
Nhan Tử Mịch mất tự nhiên rửa tay.
Còn không phải là có nhược điểm ở trong tay anh ta.
Khó chơi.
Nhan Tử Mịch: “Không có gì, chỉ là một người rất đáng ghét, đuổi đi là được.”
Bùi Hoán: “Không phải lần đầu tiên?”
Nhan Tử Mịch vẫn là nói: “Không có gì” Nói xong cậu bổ sung thêm câu: “Anh ta không dám làm gì em.”
Cậu rút hai tờ giấy lau tay, ngẩng đầu nhìn Bùi Hoán: “Anh sao lại tới? Sao không nói tiếng nào?”
Bùi Hoán: “Thật sự không sao?”
Nhan Tử Mịch nở nụ cười yên tâm đi với Bùi Hoán: “Thật sự không sao.”
Bùi Hoán không nói tin cũng không nói không tin, anh cúi đầu nghiêm túc quan sát Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch không chút luống cuống nào, Bùi Hoán muốn nhìn thì mặc anh nhìn, nhìn bao lâu cũng được.
Cuối cùng Bùi Hoán vẫn bỏ qua cho cậu, sau đó nói: “Cửa hỏng rồi.”
Nhan Tử Mịch cười rộ lên: “Anh Hoán chúng ta rất ngầu.”
Anh Hoán: “Bây giờ là lúc khen tôi?”
Nhan Tử Mịch xua tay: “Không sao, chút nữa em tìm người tới sửa, chuyện nhỏ” Cậu lại nói với Bùi Hoán: “Em thật sự không sao.”
Nói rồi hai người ra sảnh chờ, cô gái đó thấy Nhan Tử Mịch hoàn hảo đi ra cũng nhẹ nhàng thở một hơi, tiếp tục vẽ tranh.
Vừa nãy trong phòng vệ sinh cảm thấy vẫn không thật trân, bây giờ ra ngoài, Nhan Tử Mịch hậu tri hậu giác bởi vì Bùi Hoán bỗng nhiên tới thăm mà vui vẻ rất nhiều.
Cậu lại hỏi Bùi Hoán: “Anh sao lại tới tìm em?” Cậu lại hỏi: “Là lái xe moto tới à?”
Lúc Nhan Tử Mịch hỏi, tay phải còn làm động tác vặn tay ga, cười tới đôi mắt cong cong.
Bùi Hoán lần này xác thực Nhan Tử Mịch không sao, anh hỏi: “Tại sao lại hỏi thế?”
Nhan Tử Mịch: “Thì hỏi thôi mà.”
Bùi Hoán: “Cậu thích tôi lái xe moto?”
Nhan Tử Mịch: “Vô cùng đẹp trai.”
Bùi Hoán: “Hôm nay không, nếu như thích lần sau lái tới đón cậu.”
Nhan Tử Mịch mắt phát sáng: “Thật sự?”
Bùi Hoán: “Tôi đã lừa cậu chưa?”
Bùi Hoán vốn chỉ nói nói, nhưng nói xong thì nghĩ tới cái gì, lập tức véo má Nhan Tử Mịch: “Ngược lại là cậu, nhóc lừa đảo, lừa tôi bao nhiêu lần rồi?”
Nhan Tử Mịch cười rụt cổ, hiên ngang lẫm liệt nói: “Đàn ông có bí mật nhỏ rất bình thường mà.”
Bùi Hoán liếc Nhan Tử Mịch: “Nói lại lần nữa.”
Nhan Tử Mịch vội vàng bổ sung: “Đương nhiên trừ trước mặt anh Hoán.”
Bùi Hoán lúc này mới thoả mãn.
Tiếp đó anh đưa đồ trong túi cho cậu: “Cho.”
Nhan Tử Mịch nhìn thấy cái hộp trong tay Bùi Hoán thì a một tiếng: “Em tưởng rằng anh quên rồi.”
“Không quên, chọn rất lâu” Bùi Hoán đưa qua: “Này, nhóc lừa đảo.”
Nhan Tử Mịch giọng rất nhẹ: “Đừng gọi em nhóc lừa đảo.”
Nhan Tử Mịch gấp không chịu được mở hộp ra.
Cậu thực ra không hiếm lạ đồ trang sức trên người, nhưng yêu thích quà của Bùi Hoán.
Cái cảm giác tê tê ngưa ngứa lại tới, cậu cũng nhất thời quên sự khó chịu lúc trước Bùi Hoán đến trường không báo cậu.
Nhan Tử Mịch có nghe qua về kiểu chạm khắc của thành phố A, hôm nay cuối cùng thấy được.
Nhan Tử Mịch mở hộp ra, một viên trân châu bên trong lăn ra.
Xuyên qua ánh đèn phòng vẽ có thể nhìn được, trong trân châu khắc một cửa hàng nhỏ.
Nhìn mãi nhìn mãi, Nhan Tử Mịch bỗng dưng quay đầu nhìn Bùi Hoán.
Bùi Hoán hỏi: “Giống không?”
Nhan Tử Mịch mím môi cười: “Chả giống tí nào.”
Bùi Hoán cười: “Không giống cậu cười cái gì?”
Nhan Tử Mịch: “Em cứ cười.”
Còn có thể giống cái gì, giống cửa hàng tiện lợi hôm đó bọn họ gặp nhau.
Chỉ giống một xíu, nhưng Nhan Tử Mịch chính là liên tưởng tới.
Mà Bùi Hoán nghĩ đến được liên tưởng của cậu.
Cảm giác ăn ý không thể hiểu, phiền quá.
“Tôi vừa liếc mắt đã chọn nó” Bùi Hoán nói với Nhan Tử Mịch: “Tôi nghĩ tới bức tranh cậu vẽ, có lẽ sẽ thích đi.”
Nhan Tử Mịch giống như bỗng nhiên bị ấn một cái vào đâu đó, cậu lập tức thu viên trân châu vào lòng bàn tay, sau đó đặt vào hộp.
“Ai nói thứ em vẽ nhất định là em thích.” Nhan Tử Mịch lập tức đậy nắp lại.
Bùi Hoán dài giọng à một tiếng: “Không thích à, vậy trả tôi.”
Nhan Tử Mịch: “Tặng em thì chính là của em……Này!”
Bùi Hoán thế mà nhân lúc Nhan Tử Mịch không chú ý, cướp đồ lại.
Nhan Tử Mịch sững sờ, vươn tay cướp, nhưng hai lần đều không đạt được.
Bùi Hoán thật sự nắm được tính cách của Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch chỉ đành từng câu từng chữ nói: “Cực, kì, thích, cảm, ơn, đàn, anh.”
Bùi Hoán lúc này mới trả cho Nhan Tử Mịch, còn dạy dỗ cậu: “Thích thì nói thích, bướng cái gì?”
Nhan Tử Mịch hừ một tiếng với Bùi Hoán.
Bùi Hoán cười, anh còn đột nhiên cúi người, đối mặt với Nhan Tử Mịch, nhìn vào mắt cậu: “Đỏ mặt cũng là thiết lập độc nhất cho tôi sao?”
Mặt Nhan Tử Mịch vốn cũng không đỏ bao nhiêu, cũng sắp ổn rồi, bị Bùi Hoán vừa hỏi cái.
Tuyệt lắm, xoạt một cái.
Nhan Tử Mịch: “Đương nhiên không phải.”
“Thầy Nhan.”
Lúc này, cô gái kia bỗng nhiên giơ tay gọi.
Nhan Tử Mịch vội vàng vòng qua người Bùi Hoán đi tới bên đó.
Cô gái không có câu hỏi gì lớn lắm, chính là có chỗ màu sắc vẽ sao cũng không thích hợp bèn tìm Nhan Tử Mịch tới giúp đỡ.
Bức tranh đúng lúc đang phần kết, Nhan Tử Mịch dứt khoát nhìn cô vẽ xong bức tranh đó.
Có Nhan Tử Mịch bên cạnh, tốc độ của cô gái nhanh rất nhiều, không tới 5 phút thì vẽ xong.
Sau đó cô cảm ơn Nhan Tử Mịch, nói tạm biệt rồi mang tranh về.
Lúc này phòng vẽ chỉ còn lại Nhan Tử Mịch và Bùi Hoán.
Trở về bên cạnh Bùi Hoán, Nhan Tử Mịch trước tiên nghe được Bùi Hoán gọi cậu một tiếng: “Thầy Nhan.”
Nhan Tử Mịch: “Sao ạ?”
Bùi Hoán cười, hỏi: “Buổi tối không phải không có lớp à?”
Nhan Tử Mịch giải thích: “Không phải học sinh, phòng vẽ có kinh doanh DIY, chính là tự mình tới vẽ, bọn em cung cấp dụng cụ và địa điểm, vẽ xong thì có thể đi.”
Bùi Hoán gật đầu, hỏi Nhan Tử Mịch: “Cô ấy thường xuyên tới đi?”
Nhan Tử Mịch hoài nghi: “Anh sao biết?”
Bùi Hoán: “Lúc cậu vẽ tranh cô ấy vẫn luôn nhìn cậu.”
Nhan Tử Mịch nói: “Em không biết.”
Bùi Hoán nói: “Cô ấy có ý với cậu.”
Nhan Tử Mịch cười: “Là bởi vì cô ấy nhìn em suốt?”
Bùi Hoán: “Cậu nói xem phải hay không phải.”
Nhan Tử Mịch nói: “Cô ấy là khách.”
Bùi Hoán là câu khẳng định.
Nhan Tử Mịch giống như trả lời, lại giống như không.
Bùi Hoán im lặng vài giây, đột nhiên nói: “Tôi cũng là khách của cậu.”
Nhan Tử Mịch cười: “Anh thì tính là khách cái gì.”
Bùi Hoán cầm điện thoại lên, đưa cho Nhan Tử Mịch xem: “Tôi vừa mua, thao tác đúng không?”
Giao diện vô cùng quen thuộc, thao tác hoàn toàn chính xác.
Nhan Tử Mịch: “Anh làm gì vậy?”
Bùi Hoán: “Tôi cũng muốn học vẽ thầy Nhan.”
Nhan Tử Mịch bật cười: “Anh muốn vẽ thì nói với em, còn mua làm gì.”
Bùi Hoán hỏi: “Làm sao bắt đầu?”
Nhan Tử Mịch lại liếc nhìn điện thoại của Bùi Hoán: “Còn mua khung to nhất, anh muốn vẽ tới lúc nào?”
Bùi Hoán trêu nói: “Có thể vẽ suốt đêm không?”
Nhan Tử Mịch: “Vẽ không xong có thể tới đây nhiều lần, không cần xuyên đêm.”
Bùi Hoán gật đầu: “Cũng được.”
Nhan Tử Mịch vì vậy hỏi: “Vậy vị khách tôn quý này, anh muốn vẽ cái gì?”
Bùi Hoán nghĩ ngợi: “Vẽ đầu heo đi.”
Nhan Tử Mịch sững sờ: “Vẽ em sao?”
Bùi Hoán nhất thời bật cười.
Nhan Tử Mịch: “……”
Nhan Tử Mịch: “Không phải……”
Bất lực, cậu hạ mình làm gì?
Cậu là có tật gì à?
Bùi Hoán: “Nhan Tử Mịch, cậu sao lại đáng yêu tới thế?”
Nhan Tử Mịch không để ý Bùi Hoán, tự mình tới giá chọn khung to nhất đặt lên giá vẽ.
Nhan Tử Mịch: “Vẽ đầu heo nào?”
Bùi Hoán đi qua đưa một bức ảnh trong điện thoại cho Nhan Tử Mịch nhìn.
Nhan Tử Mịch: “……”
Nhan Tử Mịch mặt không cảm xúc nhìn Bùi Hoán.
Bùi Hoán cười rất vui vẻ: “Có thể không?”
Nhan Tử Mịch hỏi: “Anh sao lại sẽ có ảnh của em?”
Bùi Hoán: “Muốn thì có.”
Nhan Tử Mịch ngập ngừng.
Sự điên cuồng của cậu hôm nay không thích hợp.
Nhan Tử Mịch thu liễm cảm xúc của mình lại: “Cái này có chút khó.”
Bùi Hoán nói: “Vẽ thành bức cậu vẽ tôi ấy, khó không?”
Nhan Tử Mịch nghĩ.
Bùi Hoán: “Vẫn khó?”
Nhan Tử Mịch lắc đầu: “Không sao, có em đây.”
Hai người vì vậy dựa gần ngồi xuống, Nhan Tử Mịch dịch lên trên, Bùi Hoán dựa vào giữa.
Nhan Tử Mịch đưa bút chì cho Bùi Hoán: “Anh trước tiên vẽ phác hoạ đi.”
Bùi Hoán còn thật sự nhận bút, nhưng anh khoa tay múa chân trên dưới trái phải hồi lâu: “Làm sao vẽ?”
Nhan Tử Mịch muốn mở lời, Bùi Hoán trực tiếp nhét bút vào trong tay Nhan Tử Mịch: “Cậu vẽ.”
Nhan Tử Mịch bất đắc dĩ: “Anh vẽ hay là em vẽ?”
Bùi Hoán nắm lấy tay của Nhan Tử Mịch đặt lên tranh: “Cậu vẽ bằng tôi vẽ.”
Nhan Tử Mịch bình tĩnh liếc nhìn Bùi Hoán: “Bước này không khó, anh xem……”
Tay Nhan Tử Mịch chậm rãi thao tác, trong miệng cũng giảng chậm cho Bùi Hoán.
Dần dần, Nhan Tử Mịch cảm nhận được Bùi Hoán hình như dựa vào người cậu thêm một chút.
Nhan Tử Mịch biết Bùi Hoán là vô thức, nhưng cậu vẫn không tiếng động dựa ra sau, cũng cảm thấy tim mình đập tăng thêm một chút.
Cậu tận lực đặt tâm tư lên tranh.
Nhưng người đằng sau cậu lại nghe mãi nghe mãi, âm thanh bên tai xa dần.
Tầm mắt của Bùi Hoán không biết từ lúc nào rơi lên khuôn mặt của Nhan Tử Mịch.
Anh không biết bản thân đang nhìn cái gì, chính là theo bản năng nhìn không rời mắt.
Anh nhìn đôi môi Nhan Tử Mịch cử động lúc nói chuyện, cũng nhìn nốt ruồi nơi chóp mũi Nhan Tử Mịch, còn có đôi mắt lúc chớp lúc không của Nhan Tử Mịch và lông mi lay động.
Không qua bao lâu, Nhan Tử Mịch nói xong cái gì nên nói, bắt đầu chuyên tâm vẽ tranh.
Dần dần, trong phòng vẽ trừ âm thanh bút chì trên giấy vẽ, còn lại không có gì.
Xoạt xoạt xoạt, xoạt xoạt xoạt.
Ánh mắt của Bùi Hoán lại lần nữa rơi lên môi Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch hơi hé môi, bờ môi giống như được thêm màu sắc, hấp dẫn Bùi Hoán.
Trong đầu Bùi Hoán đột nhiên nhảy ra một vài âm thanh mơ hồ.
“À?”
Trong tầm mắt, Nhan Tử Mịch đột nhiên nghiêng đầu, lời nói cắt đứt mạch suy nghĩ của Bùi Hoán.
Nhan Tử Mịch: “Chỗ này muốn phức tạp thế này hả?”
Sau đó Bùi Hoán thấy người trước mặt này tì cằm lên đuôi bút chì, xoay đầu qua.
Bỗng nhiên có hơi thở dịu nhẹ nhàn nhạt thuận theo hướng Nhan Tử Mịch quay đầu phả tới, Bùi Hoán lúc này mới phát hiện khoảng cách của bọn họ quá mức gần.
Có điều Bùi Hoán không lùi bước, anh trừng mắt nhìn chóp mũi Nhan Tử Mịch gần trong gang tấc, cũng mở to mắt nhìn Nhan Tử Mịch ngẩng đầu trong tầm mắt anh.
Anh còn nhìn thấy, Nhan Tử Mịch liếm môi dưới rất nhẹ.
Âm thanh vừa nãy trong đầu không mơ hồ nữa.
Đúng lúc này, có người rõ ràng hỏi anh: “Bản thân chưa từng nghĩ tìm một người để hôn sao?”
Cảnh tượng trong sảnh phòng vẽ đột nhiên dừng lại chỗ này, Nhan Tử Mịch không động, Bùi Hoán cũng không động đậy.
Hai người chỉ giữ lại hô hấp theo bản năng nhất.
Nhưng hình như chỉ cần Bùi Hoán cúi đầu xuống thì có thể hoàn thành chuyện nào đó.
_________________________________
Mao: Thời gian qua mình bận quá nên không ra chương mới cho mọi người được. Mình không drop truyện đâu nên mọi người cứ yên tâm. Từ tuần sau mình sẽ cố để mỗi tuần đều sẽ có chương ạ!