Chương 16: Trách cho người nào đó nói tôi bắt nạt cậu
- Trang Chủ
- Cậu Tốt Nhất Là Thế - Nhất Mai Nữu Khấu
- Chương 16: Trách cho người nào đó nói tôi bắt nạt cậu
Lúc này, tất cả mọi thứ trong tầm mắt đều phóng to kéo dài trong đầu cậu.
Cậu dường như thấy Bùi Hoán mở mắt nhưng lại nhắm lại rất nhanh.
Mà sau khi nắm lấy tay Nhan Tử Mịch, Bùi Hoán lật người, nằm đối mặt với Nhan Tử Mịch.
“Không ngủ được hả?”
Bùi Hoán vẫn nhắm mắt, giọng rất trầm cũng rất khàn.
Nhan Tử Mịch sợ hô hấp của mình quấy rầy tới Bùi Hoán, theo bản năng cẩn thận.
Bùi Hoán nắm lấy tay cậu rất chặt, cậu không rút ra được.
Nhan Tử Mịch cũng nghĩ ở trong đầu, đáp án tốt nhất của vấn đề này nên là cái gì.
Là trả lời “không ngủ được”, hay là trả lời “không phải”, hoặc là hỏi Bùi Hoán “anh sao vẫn thức?”.
Nhưng Nhan Tử Mịch dường như bỏ lỡ thời gian nên trả lời, Bùi Hoán lại ngủ mất.
Lần này Nhan Tử Mịch không dám gọi bừa, để xác nhận Bùi Hoán ngủ lại hay chưa, cậu trực tiếp gọi tên: “Bùi Hoán.”
Để đề phòng, qua hơn 10 giây, cậu lại hô một tiếng: “Bùi Hoán?”
Bùi Hoán không có phản ứng gì.
Trái tim Nhan Tử Mịch tê dại, cuối cùng trở về bình thường.
Tay Bùi Hoán cũng thả lỏng, Nhan Tử Mịch chầm chập rút tay mình ra, nằm hẳn hoi.
Chuyến này khiến Nhan Tử Mịch sợ quá chừng, cậu không dám động đậy linh tinh, ngoan ngoãn trở về chỗ mình yên ổn ngủ.
Lần này ngủ ngon, tế bào thần kinh của cậu cũng mệt rồi.
Ngày hôm sau Nhan Tử Mịch tự nhiên tỉnh sớm hơn nhiều so với ngày thường.
Dường như là trời vừa sáng cậu đã tỉnh rồi.
Mặt trời cuối thu tiến vào từ khe hở rèm cửa sổ không kéo kín, Nhan Tử Mịch mở mắt, điều chú ý đầu tiên là Bùi Hoán bên cạnh.
Nhưng cậu vừa mới hơi động một chút thì phát hiện trên eo cậu có một thứ gì đó.
Cúi đầu nhìn, là tay Bùi Hoán.
Nhan Tử Mịch nháy mắt tỉnh táo.
Giờ phút này cậu là đưa lưng về Bùi Hoán, mà Bùi Hoán đối mặt với cậu.
Tay của Bùi Hoán không đặt lên toàn bộ, giống như chỉ là hơi đáp lên, chỉ cần Nhan Tử Mịch tuỳ tiện động dậy, cánh tay đó sẽ từ eo cậu trượt xuống.
Nhan Tử Mịch chậm rãi hít vào, lại chậm rãi thở ra, người nhất thời nóng lên.
Cậu không ở vị trí ngủ hôm qua, Bùi Hoán cũng thế, hai người đều dịch gần vào giữa, khe hở vốn có thể chứa được 3 người giờ phút này bị hai người họ lấp đầy.
Nhan Tử Mịch nghĩ, có lẽ cậu lại dịch ra sau thêm chút thì có thể chạm vào ngực Bùi Hoán.
Nhưng mà cậu không dám.
Cậu bây giờ tới tay Bùi Hoán cũng không dám chạm.
Hiện giờ như thế này khá tốt, cậu mới không cần làm những việc khác, Bùi Hoán tỉnh thì phải làm sao.
Nhan Tử Mịch trừng mắt nhìn tường, trong lòng nghĩ, nếu như bây giờ trần nhà có góc nhìn, cậu và Bùi Hoán có tính là ôm nhau mà ngủ không nhỉ.
Nghĩ một hồi, Nhan Tử Mịch tự mình cười, cảm thấy những cái ảo tưởng không sao nói rõ được của bản thân thật sự không cần thiết.
Cậu nghĩ, dù cho Bùi Hoán tỉnh lại nhìn thấy cảnh tượng này, điều nên làm cũng chỉ là thu tay về, cũng không cảm thấy cái gì.
Nhưng dù là như thế cũng không ngăn được chút vui vẻ nhỏ nơi đáy lòng Nhan Tử Mịch.
Ngủ đi ngủ đi.
Lần nữa tỉnh lại Bùi Hoán đã không còn ở bên cạnh, Nhan Tử Mịch lập tức bừng tỉnh thì thấy Bùi Hoán ngồi ở bàn học của cậu.
Nhan Tử Mịch từ trên giường ngồi dậy, nghe thấy Bùi Hoán nói: “Tỉnh rồi.”
Nhan Tử Mịch ừm một tiếng: “Anh đang xem cái gì?”
Bùi Hoán nói: “Đề cấp 4 của cậu.”
Người Nhan Tử Mịch vẫn mơ mơ màng màng, cậu ngốc nghếch hỏi: “Thầy Bùi có kiến nghị chỉ bảo gì?”
Bùi Hoán: “Chữ của cậu sao lại đáng yêu tới thế, rõ từng nét.”
Nhan Tử Mịch: “Chữ lẽ nào không phải từng nét chữ sao?”
Nhan Tử Mịch ấn điện thoại, phát hiện đã 9 giờ hơn.
Mà Bùi Hoán bên kia cũng đã thay bộ quần áo hong khô hôm qua lên.
Nhan Tử Mịch hỏi: “Cùng nhau xuống dưới ăn sáng không?”
Bùi Hoán lắc đầu: “Có chút chuyện, phải về trường.”
Nhan Tử Mịch mất mát a một tiếng.
Bùi Hoán đặt cuốn đề xuống đi tới bên cạnh Nhan Tử Mịch, sờ tóc có chút loạn của cậu: “Bọn tôi buổi chiều không ngồi tàu cao tốc, đổi sang máy bay.”
Nhan Tử Mịch còn buồn ngủ nhìn Bùi Hoán: “Tại sao?”
“Bọn họ tính ngồi máy bay càng tiện hơn” Bùi Hoán nói: “Phải trở về thu dọn đồ đạc” Anh nói rồi lại cười: “Làm sao tỉnh rồi lại thế này?”
Nhan Tử Mịch ngơ ngác: “Thế nào?”
Bùi Hoán lại không nói gì, nhéo mặt Nhan Tử Mịch: “Cảm ơn đàn em thu nhận.”
Nhan Tử Mịch không thể cùng nhau ăn sáng ủ rũ: “Đàn anh khách khí.”
Bùi Hoán nói phải đi cũng không gấp, véo mặt Nhan Tử Mịch xong, lại sờ cằm cậu, lại lên trên chỉnh sửa tóc mái của cậu, giống như mặt Nhan Tử Mịch là thứ chơi rất vui.
Nhan Tử Mịch quả thật ngủ tới mức có chút ủ rũ, Bùi Hoán thế này cậu còn chủ động thò qua, nhắm hờ mắt, lông mi rung rung.
Bùi Hoán cười, trong nháy mắt thế mà sinh ra tâm tình cứ thế mà vuốt ve đi đừng đi nữa.
Có điều không qua bao lâu, miệng cười chỉnh tóc mái Nhan Tử Mịch về vị trí cũ, anh vẫn là buông tay đút vào túi mình: “Tôi đi đây.”
Nhan Tử Mịch: “Dạ.”
Đi thì đi, còn nhớ thuận tay mang theo bức Bùi Hoán Nhan Tử Mịch vẽ đi.
Nhan Tử Mịch kéo cơ thể nặng nề đi theo Bùi Hoán tới cửa, nói chào tạm biệt với anh, nói cố lên với anh, cũng nói: “Tới thành phố B thì nói với em một tiếng.”
“Được” Bùi Hoán vẫy tay: ” Buồn ngủ thì tiếp tục ngủ đi.”
Nhan Tử Mịch dùng sức gật đầu.
Sau khi Bùi Hoán rời đi, Nhan Tử Mịch vào phòng chợt cảm thấy trống rỗng.
Lúc đi qua mấy bức tranh, cậu liếc thấy chỗ trống đó, bặm môi.
Đi vào phòng tắm, Nhan Tử Mịch đặt bàn chải đánh răng Bùi Hoán dùng vào hộp rồi cất vào ngăn kéo, không biết nó còn được chủ nhân nó sử dụng nữa hay không.
Lúc rửa mặt, Nhan Tử Mịch vừa hất nước vào mặt thì bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.
Mặt cũng không lau, Nhan Tử Mịch lập tức về phòng lấy quyển đề tiếng anh trên bàn lật ra sau.
Mấy hôm trước cậu viết mấy hàng tên Bùi Hoán trên đề, không biết Bùi Hoán lật tới……
Bùi Hoán lật tới rồi.
Nhưng bên trên……
Nhan Tử Mịch nhìn chữ trên tập đề thấp giọng bật cười.
Nội dung bên trên, đằng sau 5 dòng “Bùi Hoán” Nhan Tử Mịch viết là một hàng chữ của Bùi Hoán.
Viết bằng bút chì.
“Nhan Tử Mịch, viết tên tôi làm cái gì?”
Chữ của Bùi Hoán rất mạnh mẽ, cũng rất cứng cáp, so với cậu, chữ của Nhan Tử Mịch quả thật rõ từng nét.
Nhan Tử Mịch lấy điện thoại ra chụp dòng chữ này lại, cũng cầm bút chì lên, viết sau dòng chữ của Bùi Hoán một dòng “Anh nói xem?”
Đương nhiên, dòng chữ viết thêm này Bùi Hoán vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy.
Nhan Tử Mịch tiếp tục về phòng tắm rửa mặt, rửa xong đi ra thì Lâm Kiệt gọi điện thoại cho cậu.
Nhan Tử Mịch vừa mới nhận, Lâm Kiệt đầu bên kia liền hỏi: “Sao lại đổi tên game thế? Hoả Hoả là ý gì?”
Nhan Tử Mịch: “Chơi game thua với người khác nên đổi.”
Lâm Kiệt hỏi: “Thì dùng cái tên này?”
Nhan Tử Mịch: “Ừ.”
Lâm Kiệt cười, hoài nghi: “Có gì đó sai sai nha Tử Mịch, đây không phải phong cách của mày, mày sao lại còn chơi cái này?” Cậu ta hỏi: “Cái tên này có nghĩa gì?”
Nhan Tử Mịch không giấu, lời ít ý nhiều: “Bùi Hoán.”
Lâm Kiệt gào to: “Đậu! Má!”
Lâm Kiệt rất ngạc nhiên: “Tao cảm thấy mày dạo gần đây có biến, ava wechat cũng đổi, tên game cũng đổi, tình huống gì đây, mày sẽ không phải là theo đuổi được nam thần của mày rồi đi?”
Nhan Tử Mịch: “Chưa, bạn bè mà thôi.”
“Bạn bè?” Trong lời nói của Lâm Kiệt toàn là ý cười: “Vậy thì mày biến đổi chút mối quan hệ đi.”
“Không thể” Nhan Tử Mịch nói: “Anh ấy thẳng” Nhan Tử Mịch lại nói: “Vô cùng thẳng.”
Lâm Kiệt: “Anh ta nói với mày?”
Nhan Tử Mịch bất đắc dĩ: “Có vài thẳng nam vẫn có thể nhìn ra được, không cần nói.”
Lâm Kiệt lập tức hiểu: “Thẳng nam khó động.”
Nói tới đây, điện thoại Nhan Tử Mịch rung một cái, cậu vốn chỉ muốn liếc nhìn, nhưng thấy là tin nhắn của Bùi Hoán, cậu liền mở voice.
fire: [Quá rêu rao rồi, nên lấy cái túi bọc tranh lại]
Nhan Tử Mịch trả lời: [Khá tốt, để mọi người nhìn xem dáng vẻ ném rổ của anh đẹp trai khoa toán ngầu biết bao]
fire cũng không bỏ qua cậu: [Cũng được, thuận tiện giới thiệu là tranh thầy Nhan đẹp trai khoa mỹ thuật]
Nhan Tử Mịch cười ra tiếng.
“Clm Tử Mịch.” Đầu bên kia điện thoại, Lâm Kiệt lại ngạc nhiên.
Nhan Tử Mịch hỏi: “Làm sao?”
Lâm Kiệt nói: “Mày đây còn là tên couple luôn ạ.”
Nhan Tử Mịch: “Cái gì tên couple?”
Lâm Kiệt: “Trảo Trảo claw, hahaha, đây là nam thần của mày à?”
“Cái gì Trảo Trảo……” Nhan Tử Mịch ngừng lại một chút: “Chụp tao xem.”
Lâm Kiệt chụp gửi qua rất nhanh, bên trái trang chủ game là ava của Bùi Hoán, bên phải là “Trảo Trảo claw” cái tên mới của Bùi Hoán.
Nhan Tử Mịch mím môi.
Lâm Kiệt: “Hai bọn mày thật sự không có gì đó?”
Nhan Tử Mịch rất muốn nói có, nhưng sự thật là: “Không có.”
“Trảo Trảo, hahaha” Lâm Kiệt cười rất vui: “Đáng yêu vleu, làm sao mà nghĩ ra được.”
Nhan Tử Mịch mím môi cười: “Không biết, có thể linh cảm từ trong cái chữ Hoả của anh ấy đi.”
Lâm Kiệt: “Anh ta thật sự thẳng à?”
Nhan Tử Mịch rất chắc chắn: “Thật sự.”
Lâm Kiệt ai một tiếng: “Thẳng nam bây giờ sao lại thế này, một đám, ai da phiền chết.”
Nhan Tử Mịch không thích Lâm Kiệt nói Bùi Hoán như thế, dỗi lại: “Anh ấy không giống.”
Lâm Kiệt cười: “Ok ok ok.”
Lâm Kiệt buổi sáng cũng tới mượn nick, vì vậy Nhan Tử Mịch mất đi cơ hội phát hiện Bùi Hoán đổi tên game.
Nhưng cậu cũng không phải không có chuyện làm.
Điện thoại cúp rồi thì chính là giao diện nói chuyện của Bùi Hoán, Nhan Tử Mịch trực tiếp hỏi anh: [Sao không nói một lời đã đổi tên game rồi?]
fire: [Ava của cậu thì nói cho tôi à?]
Nhan Tử Mịch nghẹn một chút.
Bùi Hoán lại nói: [Cùng cậu đổi một ngày]
fire: [Tránh cho người nào đó nói tôi bắt nạt cậu]
Nhan Tử Mịch mím môi cười: [Ai dám nói?]
fire: [Còn có thể có ai?]
Nhan Tử Mịch lại hỏi: [Nếu như em vẫn luôn dùng thì sao?]
fire: [Cậu dùng bao lâu tôi dùng bấy lâu]
Nhan Tử Mịch cũng muốn chửi.
Thẳng nam thật phiền.
Nhưng mắng thì mắng, nói vẫn muốn nói: [Buổi chiều xuống máy bay nhớ nói với em]
fire: [Sẽ ạ thưa thầy Nhan]
Tuy rằng Bùi Hoán không gửi tin nhắn gì nữa, nhưng Nhan Tử Mịch tải cái app thời gian chuyến bay, cũng tra được lịch bay Bùi Hoán buổi chiều sẽ ngồi.
Vì vậy đầu tiết, Nhan Tử Mịch cứ chốc chốc lại làm mới app, xem xem Bùi Hoán tới chỗ nào, nhìn xem thời tiết bên đó nắng hay âm u, so với Lam Thành thì lạnh hơn hay nóng hơn.
Mấy phút máy bay sắp hạ cánh đúng lúc là tan học, Nhan Tử Mịch nằm bò lên bàn không ngừng làm mới.
Lướt được một chút, thời gian đã qua một lúc.
Lướt mãi lướt mãi, giao diện cuộc gọi đột nhiên nhảy ra.
Bùi Hoán gọi điện thoại tới.
Nhan Tử Mịch vội vàng ấn nghe, áp điện thoại vào tai.
“Nhận nhanh thế, đang làm gì đấy?” Bùi Hoán bên kia hỏi.
Nhan Tử Mịch: “Đang đi học.”
Bùi Hoán: “Đi học gì mà dám nghe điện thoại?”
Nhan Tử Mịch: “Bây giờ đang tan học.”
Bùi Hoán cười.
“Tôi tới rồi.” Bùi Hoán nói.
Nhan Tử Mịch giả bộ không biết: “Tới nhanh thế” Cậu hỏi: “Xuống máy bay chưa?”
Bùi Hoán: “Vừa xuống.”
Nhan Tử Mịch mắt cong lên: “Vừa xuống máy bay đã gọi điện thoại cho em.”
Bùi Hoán: “Đây không phải vì có người đợi tôi báo bình an à.”
Mắt Nhan Tử Mịch càng cong.
“Là ai thế?” Nhan Tử Mịch nói câu nghi vấn.
Bùi Hoán cũng học cậu, nhưng Bùi Hoán nói là câu hỏi tu từ: “Là ai ta?”
Bùi Hoán nói rất nhẹ, trong lời nói mang ý cười.
Phòng học ồn ào huyên náo, bên tai Nhan Tử Mịch lại toàn là giọng của Bùi Hoán.
Là em.