Chương 1: Chúng ta quen biết à?
Hàng cuối cùng của một phòng học nào đó ở Đại học Lam Thành, một người con trai bò lên bàn mơ màng muốn ngủ.
Mặt trời buổi chiều 4 giờ hơn từ khung cửa sổ tiến vào chiếu lên người cậu.
Hai ngón tay cậu kẹp chiếc bút khẽ xoay, sách học mở ra dựng trên bàn ngăn chặn ánh mặt trời.
Thế nhưng cũng không ngăn được cái gì, cả nửa gò má vẫn lộ ra dưới ánh mặt trời.
Tiết này là môn Tiếng Anh, thời gian còn thừa lại một chút, giáo viên đang ngồi trên ghế bục giảng, trong tay cầm điện thoại, không biết nhìn thấy cái gì, mím môi cười.
Bên dưới đã ngủ một loạt, nhưng anh không để ý chút nào.
“Này, cậu nhìn tin nhắn trong nhóm chưa?”
“Tin nhắn gì?”
Hai bạn học nữ hàng trước nhỏ giọng nói chuyện.
Nhan Tử Mịch khẽ động, lại kéo sách gần hơn chút.
Lần này chặn được mặt rồi.
“Bùi Hoán á, đang đánh bóng bên dưới.”
“Bùi Hoán khoa toán?”
“Đúng á.”
Nhan Tử Mịch mở mắt.
Hai bạn nữ phía trước đã thò đầu ra ngoài, nhưng ngại còn đang ở lớp, ló ra rất cẩn thận.
“Đâu là Bùi Hoán, tớ không mang kính.”
“Tớ cũng không mang kính, tớ cho rằng học xong thì về nên không mang.”
“Tớ cũng thế á.”
Cô gái càng nói càng dựa gần cửa sổ, cũng cẩn thận quan sát giáo viên trên bục giảng.
“Người nào thế, nhiều người quá.”
“Không biết nữa, cậu hỏi các bạn ấy trong nhóm xem.”
Tiếng nói vừa dứt, một giọng nói truyền tới từ phía sau các cô.
“Người áo trắng quần đen.”
Cô gái quay đầu nhìn, Nhan Tử Mịch đúng lúc thu hồi tầm mắt từ cửa sổ lại.
Cô gái dựa cửa sổ thu lại kích động: “Ò.”
Cô gái còn lại hỏi: “Cậu cũng biết cậu ấy à?”
Không đợi Nhan Tử Mịch trả lời, cô gái dựa cửa sổ lại lần nữa hưng phấn trở lại: “Cậu ấy bắt được bóng rồi!”
Cũng vào lúc này, vị áo trắng quần đen bắt được bóng bên dưới thực hiện cú ném 3 điểm vào rổ.
“Oa.”
“Oa.”
Theo tiếng hô nhẹ của cô gái, Nhan Tử Mịch lại xoay đầu liếc nhìn.
“Đẹp trai quá!”
“Không hổ là Bùi Hoán.”
Đáng tiếc bóng đã chạm đất, Nhan Tử Mịch cái gì cũng chưa nhìn được.
Tiết Tiếng Anh này kết thúc vô cùng sớm so với ngày thường, giáo viên cũng không muốn đợi nhiều, phút cuối cùng vặn đồng hồ nhìn, cũng nhanh chóng thu dọn lại sách.
Tiếng chuông vừa ngừng, giáo viên đã rời khỏi phòng học.
Ngày mai là cuối tuần, trong lớp truyền tới vài tiếng rên rỉ giải thoát, tiếp theo là tiếng kéo ghế.
“Mọi người trước đừng đi vội.”
Trong lúc thu dọn mọi thứ, cậu con trai hàng phía trước bước lên bục giảng: “Tôi có chuyện thông báo một chút.”
Cậu con trai nói xong chuẩn bị cầm vở lại bỗng nhiên gào một tiếng với hàng phía sau: “Nhan Tử Mịch!”
Nhan Tử Mịch balo đã đeo lên vai dừng bước, nhìn về phía bục giảng.
“Cậu làm gì thế? Tôi nói tôi có chuyện thông báo, cậu nghe thấy không?”
Vị trên bục giảng này hiển nhiên không kiên nhẫn.
Tầm mắt cả lớp đều dồn tới trên người Nhan Tử Mịch.
Mà điều Nhan Tử Mịch làm chỉ là thu hồi tầm mắt mình, đầu cũng không ngoảnh lại từ cửa sau rời phòng học.
“Nhan Tử Mịch!”
“Bà nó! Cậu giả vờ ngầu lòi cái gì!”
Sinh viên mỹ thuật trong lớp đều biết Nhan Tử Mịch và Lâm Thịnh không hợp nhau, hai người năm nhất mới vừa bắt đầu đã không hợp, mãi cho tới tận bây giờ.
Một người là hạng nhất chuyên ngành các hạng mục đều ưu tú, một người là chân chó chạy đôn chạy đáo trước mặt giáo viên, không cần biết thế nào, ai cũng đều nhận được sự yêu thích của các giáo viên.
Vì vậy không ai ăn thiệt gì ở tình cảnh không hợp lí này.
Lâm Thịnh tính tình nóng nảy, hơn một năm nay đổ lại, mọi người luôn lo lắng cậu ta sẽ làm gì đó với Nhan Tử Mịch.
May sao vẫn luôn không có gì.
Giống như hôm nay, mỗi lần không cần biết Lâm Thịnh tức giận thế nào, gào thét thế nào, Nhan Tử Mịch trước nay không phản ứng lại cậu ta.
Nhan Tử Mịch lớn lên có khuôn mặt kiêu ngạo trời sinh, đặc biệt là đôi mắt đó, lúc không có biểu cảm vô cùng xa cách khiến mọi người không dám nói chuyện nhiều với cậu.
Rất nhiều người nói cậu là nghệ thuật gia trời sinh.
Nhưng không ai có thể phủ nhận Nhan Tử Mịch cười lên vô cùng xinh đẹp.
Đặc biệt là nốt ruồi rất nhỏ nơi chóp mũi cậu, sinh ra ở đó ngược lại giống như muốn điểm thêm sự xinh đẹp cho cậu.
Đại khái là Nhan Tử Mịch vừa đi như thế, cả lớp mượn gió bẻ măng bắt đầu không kiên nhẫn.
Mọi người đều thúc giục Lâm Thịnh nhanh lên.
Có chuyện thì nói, đừng làm chậm trễ thời gian.
Trong lòng Lâm Thịnh không vui, nhưng cũng chỉ có thể nuốt xuống.
*
Từ phòng học môn Tiếng Anh ra, băng qua hành lang toà nhà dạy học dưới tầng sẽ càng nhanh hơn.
Hành lang này cũng có thể nhìn được sân bóng rổ bên dưới.
Có điều lúc Nhan Tử Mịch đi tới đây, người bên dưới đã tản rồi, có người đang thu thập túi xách, có người đang uống nước, có người đang được bạn gái lau mồ hôi cho.
Cậu không nhìn thấy Bùi Hoán.
Qua hành lang này, Nhan Tử Mịch cũng không nhìn xuống dưới nữa.
Cậu hôm nay phải vội vẽ một bức tranh, ngày mai có một hoạt động cần dùng, bây giờ còn chưa bắt đầu, cậu phải nhanh trở về.
Bị phơi nắng nửa tiết, xuống dưới tầng rồi Nhan Tử Mịch cảm thấy có chút khát.
Dứt khoát liền tìm một cửa hàng tiện lợi gần đây.
Vừa bước vào, cậu liền nghe thấy giọng nói truyền tới từ phía sau.
“Tôi đi mua chai nước.”
Nhan Tử Mịch liếc nhìn ra sau rồi thu hồi tầm mắt, tiếp tục mở tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một chai nước.
Có điều không dùng lực đóng cửa tủ lạnh mà kẽo cà kẽo kẹt để tay đi theo lực hút của tủ lạnh.
Rất nhanh, một đôi tay to từ trên đầu cậu đặt lên cửa tủ lạnh.
Nhan Tử Mịch chớp mắt rất nhẹ.
Cửa tủ lạnh lại lần nữa bị mở ra.
Nhan Tử Mịch và Bùi Hoán một trước một sau đi ra quầy thu ngân.
“Hai tệ.” Đến gần phía trước, ông chủ nói.
Nhan Tử Mịch quét mã, nhập số tiền vào điện thoại.
“Cùng nhau.”
Cùng lúc khi Nhan Tử Mịch nói, loa siêu thị vang lên: “Wechat nhận 4 tệ.”
Trong tầm mắt của Nhan Tử Mịch, người phía sau cậu sau khi nghe thấy âm thanh này, ánh mắt từ trên điện thoại ngước lên.
Đúng vậy, trong cửa hàng chỉ có hai người bọn họ.
Nhan Tử Mịch trả tiền xong thì đi, giống như vừa nãy không có làm cái gì khác.
Nhưng mới được hai bước, Nhan Tử Mịch đã bị chặn lại.
Không ngăn cản hoàn toàn, cố ý đi nhanh hơn cậu một bước, nghiêng người, lắc chai nước suối trong tay ở trước mặt cậu.
“Bạn học.”
Bùi Hoán hô xong thì phát hiện lúc chai nước suối của anh chạm vào cổ tay người này, cậu rụt lại cực kì nhỏ.
Bùi Hoán thu hồi chai nước khoáng, nhưng thân thể vẫn là bộ dạng cản người.
“Chúng ta quen biết sao?”
Người trước mặt Bùi Hoán này thấp hơn anh một chút, tóc có chút dài có chút quăn, đuôi tóc ở sau gáy buộc lại thành cái bím tóc rất nhỏ.
Nhưng cậu trước sau không nhìn Bùi Hoán.
Cậu cũng nói: “Không quen biết.”
Bùi Hoán muốn tiếp tục hỏi, cậu đột nhiên đi sang bên cạnh.
“Bùi Hoán” Bên ngoài có người gọi “Làm gì đấy?”
Bùi Hoán chỉ liếc nhìn ra bên ngoài, người này đã bước nhanh hơn rời đi.
Bùi Hoán cúi đầu nhìn chai nước trong tay, cũng đi ra ngoài.
“Làm gì đấy?”
Sau khi ra ngoài, bạn cùng phòng mở miệng hỏi anh: “Gặp phải người quen?”
Không biết người đó đi đường nào, Bùi Hoán đi ra cậu đã không thấy rồi.
“Không quen.”
Bùi Hoán mở chai nước, ngửa đầu uống một ngụm.
Bạn cùng phòng thế mà cười: “Mày không quen, tao quen á.”
Bùi Hoán nghi hoặc: “Mày quen?”
Triệu Địch: “Đây không phải Nhan Tử Mịch sao.”
Bùi Hoán: “Ai?”
Triệu Địch: “Nhan Tử Mịch viện mỹ thuật á.”
Bùi Hoán vẫn là: “Ai?”
Triệu Địch: “……”
Triệu Địch: “Là giáo thảo gì đó viện mỹ thuật, cậu ta năm nhất rất nổi tiếng, mày không biết?”
Bùi Hoán: “Chịu.”
Triệu Địch bật cười: “Thế nào, đẹp trai đi?”
Đẹp trai?
Bùi Hoán nhớ lại một chút.
Không có hình ảnh cụ thể.
Trong đầu chỉ có cái bím tóc nhỏ đó, làn da rất trắng, còn có góc nghiêng khuôn mặt đỏ lên của cậu khi Bùi Hoán vừa mở miệng.
Có chút không sao nói rõ được.
“Đẹp trai sao?”
Bùi Hoán nói: “Không cảm thấy thế.”
______________________________
Chào buổi trưa mọi người ~