Chương 26
Thitkhocaichua
Eno đương nhiên nóng, dù cậu đang ngâm mình dưới nước, nhưng mặt cũng không ngăn được nóng lên, mấy con cá trong bể cũng không dám bơi lại gần.
Nhất định là ly rượu hôm qua có vấn đề!
Eno ở dưới nước phun bong bóng, gian nan mà suy nghĩ ——
【 má nó, rốt cuộc là cái thuốc quỷ gì, đã qua nửa ngày mà còn chưa xã thuốc?】
Việt Sạn thì không nghĩ là do vấn đề thuốc, ở đâu ra loại thuốc mà có tác dụng lâu đến vậy?
Eno ở trong nước nghẹn trong chốc lát, rất nhanh liền không nín được. Trong nước tuy rằng lạnh, nhưng cậu lại nóng đến thiếu oxy, phun bong bóng cũng không được, cậu phải ngoi lên hô hấp một chút.
Nhưng Eno vừa trồi lên, mùi hương ngọt ngào của cậu lại nồng hơn vài phần. hai người hít thở đều không thông, cách bể cá, không tiếng động mà nhìn nhau.
Rất nhanh Eno đã thua, khóc ròng mà nghĩ ——
【 áhhhhhhh! Một lần cũng là làm mà nhiều lần cũng là làm, chơi tới luôn vậy. 】
Cậu do dự vươn tay ra khỏi bể cá, ánh mắt Việt Sạn không giấu nổi nhu tình, giờ hai tay, nhẹ nhàng ẵm tiểu hoàng tử ra khỏi bể cá.
Eno rất nhanh liền biến trở thành người, nhắm hai mắt, mặt chôn vào hõm vai Việt Sạn, thanh âm nghèn nghẹn: “Tôi nói ngưng, là phải ngưng.”
“Được!” Việt Sạn dịu dàng đáp ứng.
Mới bắt đầu hắn còn tuân thủ lời hứa, nhưng sau đó, Eno chịu không nổi muốn trốn thì bị hắn giữ chặt eo kéo trở lại.
Trân châu lại rơi đầu giường.
Khi Eno tỉnh lại lần nữa phát hiện mình đã ở trong bể cá.
Cậu mở ra thiết bị đầu cuối cá nhân, nhìn thời gian, nhận ra đã là buổi chiều ngày thứ ba.
Việt Sạn không ở bên khiến cậu cảm thấy có chút tủi thân, cảm giác như đối phương ăn được rồi liền bỏ vỏ.
Nhưng rất nhanh cậu cảm thấy bản thân không nên có những suy nghĩ như thế, là nam nhân trai tráng ai lại ủy mị như thiếu nữ mới biết yêu thế chứ?
Tự đốc thúc bản thân, Eno tự nói với chính mình, Việt Sạn đã vô tình, thì đừng trách mình vô tình hơn. Hừ! Hắn cũng chỉ là công cụ cho cậu thư giãn mà thôi.
Vừa nghĩ xong thì Việt Sạn đã cầm hộp thức ăn trở lại.
Eno: À! Thì ra anh ta đi lấy đồ ăn.
Eno lúc lắc đuôi cá đầy vui vẻ, sau đó nhanh chóng bơi đến vị trí gần thành bể, cách một lớp kiếng mà nhìn chằm chằm… Hộp đồ ăn trong tay Việt Sạn.
Ngoại trừ dịch dinh dưỡng cùng cháo, đã ba ngày cậu không được ăn cơm rồi. Tuy dịch dinh dưỡng có thể thay thế cơm, uống vào ba ngày sau cũng không thấy đói.
Nhưng cậu đã ba ngày không được ăn cá, nếu cứ không được ăn cá, có khi đói quá hoa mắt cậu gặm cá đuôi của mình luôn mất.
Việt Sạn vừa vào cửa, liền thấy tiểu nhân ngư ánh mắt lấp lánh bơi tới, tâm tình tức khắc nở hoa.
Cái cảm giác này quá ảo, giống như đang kim ốc tàng kiều, lén lút nuôi một bé vợ. Bé vợ không những xinh đẹp ngoan ngãon, mà còn đáng yêu dính người, trong mắt giống như chỉ thấy mỗi hắn (đồ ăn), vừa nhìn thấy hắn (đồ ăn) liền nhanh chóng chạy tới.
“Điện hạ đói bụng rồi sao?” đuôi mắt hắm nhiễm ý cười, đề hộp đồ ăn xuống bàn, sau đó nhanh chóng mở nắp.
Eno gật đầu, “Ừm, ừm” hai tiếng đáp lại. Đôi mắt nhìn chằm chằm từng cử động của hắn, thầm nghĩ——
【 sao anh ta còn sức đi mua cơm? 】
Việt Sạn động tác cứng đờ.
Chờ cháo mang tới, Eno hoàn toàn thất vọng, nói: “Sao không có cá?”
Việt Sạn có chút bất đắc dĩ, định nói cái này là cháo cá, nhưng chưa kịo mở miệng đã thấy ánh mắt của tiểu nhân ngư đang nhìn chằm chằm đám cá hề, sau đó tay vung ra, bắt lấy một con trong đám cá…
Mắt thấy tiểu hoàng tử muốn nuốt sống con cá, Việt Sạn hoảng hồn buông cháo, nhanh chóng chạy qua vươn tay vào trong bể túm bàn tay Eno, kéo cậu từ trong nước ra, nhanh chóng lấy con cá trong tay cậu ra.
Vì thế, Việt Sạn đã được Eno tặng cho một vuốt.
“Nó còn sống, sao ăn được?” Việt Sạn thật không biết vì sao, có chút tức giận.
Eno chớp chớp mắt, giống như mới hoàn hồn, ngay sau đó tủi thân nói: “Tôi không cố ý, nhưng sau khi biến thành nhân ngư, thời gian dài không được ăn cá liền nghẹn đến khó chịu, thấy cá liền muốn ăn. Nghe nói nghẹn lâu quá không khống chế được lý trí, còn tự gặm chính cái đuôi của mình.”
“Anh có thể lên tra thử, trên mạng cũng có nói về nhân ngư như vậy mà.”
Việt Sạn: “……”
Hắn giật mình, giờ mới biết có chuyện thế này.
Khó trách tại sao lần đầu gặp nhau ở tiền tuyến, tiểu hoàng tử liền đòi ăn cá, khi đó hắn còn cảm thấy tiểu hoàng tử ra vẻ, cố ý đưa cậu hộp cá trích, không ngờ…
Việt Sạn lại lần nữa hối hận, nhẹ nhàng vuốt tóc Eno, nhẹ giọng nói: “Sau này mấy chuyện như vậy cứ nói thẳng với tôi, cá sống thì không thể ăn, nó không tốt cho dạ dày.”
Eno nghĩ thầm ——
【 cũng đúng, anh cũng từng giam cầm tôi, cố ý không có tôi ăn cá, hại tôi thiếu chút nữa gặm luôn cái đuôi chính mình, giờ còn dám nói mấy lời này.】
Việt Sạn: “……”
Kiếp trước “Hắn” khốn nạn đến vậy sao? Vậy àm không cho tiểu hoàng tử ăn cá, đến nỗi em ấy đói đến mức gặm đuôi chính mình?
Eno nghe hắn nói, thì không đồng ý mà sửa lại: “Cá ăn sống được.”
“Vậy cũng phải xử lý sạch sẽ mới được.” Việt Sạn nói, “Hiện tại nhịn một chút, trong cháo cũng có cá.”
Vốn dĩ là cuộc đối thoại bình thường, nhưng Eno nghe xong, mặt lại đỏ lên.
Cái câu ‘nhịn một chút’ cũng chính là tối hôm qua Việt Sạn nói không ít lần, áhhhhhhhh, tại sao trong hoàn cảnh này cậu lại nghĩ đến mấy chuyện vậy chứ? Áhhhh, sau này cậu còn nói chuyện bình thường với Việt Sạn được nữa không????????
Việt Sạn xoay người, cố gắng nhịn cười.
Vì nghĩ đến bàn tay không tiện cầm muỗng của Eno. Việt Sạn lần này tự giác mà cầm muỗng múc cháo đút đối phương.
Tiểu hoàng tử đặc biệt ngoan, ghé vào thành bể, hai tay giữ lấy thành kiếng, lớp màng trong suốt như hòa hợp với thành kiếng.
Vì bể cá tương đối cao, Việt Sạn phải giơ cao mới có thể đút cho cậu. Mỗi lần hắn múc một muỗng, tiểu hoàng tử liền rướn cổ, há miệng ngoan ngoan ăn…
Trong mắt Việt Sạn lúc này chỉ có hình ảnh bảo bối xinh đẹp ngoan ngoãn ăn cực kỳ đáng yêu, hắn hoàn toàn không thấy phiền toái khó chịu, mà ngược lại còn thấy hạnh phúc vô cùng.
Đút xong, Việt Sạn cũng không rảnh rỗi, liền đứng dậy kéo tấm rèm ra, để Eno có thể phơi nắng khi đang ngâm mình.
Cửa sổ sát đất thuộc dạng một chiều, chỉ có thể nhìn từ trong ra ngoài, bên ngoài nhìn vào hoàn toàn không thấy được.
Eno ăn xong thỏa mãn xoa cái bụng, vung vẩy đuôi cá bơi qua bơi lại, có chút nhàm chán mà nghĩ ——
【 chưa gì đã chiều rồi, chỉ có thể thấy hoàng hôn. 】
Việt Sạn đang dọn dẹp phòng liền khựng lại, âm thầm nghĩ, đêm nay không thể lăn lộn với tiểu hoàng tử.
Nhưng, chuyện gì đến cũng phải đến.
Một lần nữa ngửi thấy mùi hương ngọt ngào, Eno đã tuyệt vọng.
Việt Sạn còn cau mày phân tích: “Tôi đã tra xét li rượu ngày đó, chỉ là loại thuốc thúc… Khụ, thuốc đó không có cái khả năng này, điện hạ nghĩ lại xem có vần đề nào khác không?”
Eno hai tay vịnh trên thành hồ, nghiêng đầu, hô hấp có chút dồn dập nhìn hắn; “Anh, anh cảm thấy… Tôi, còn tự nghĩ được không?”
Việt Sạn ngẩng đầu, hô hấp không khỏi cứng lại, ánh mắt ám trầm: “Điện hạ?”
Eno biến trở về người, tuyệt vọng mà hướng hắn vươn tay.
Tóm lại là, trước lạ sau quen, một lần cũng là chơi mà năm lần cũng là chơi.
Một lần nữa trong bể cá tỉnh lại, không nhìn thấy Việt Sạn nhưng Eno vẫn vô cùng bình tĩnh.
【 anh ta nhất định là đi mua đồ ăn. 】
Cậu thầm nghĩ, vì dù sao chuyện cũng thành vậy, giờ sồn sồn lên cũng đâu được gì.
Thừa dịp Việt Sạn chưa về, cậu nhanh chóng mở thiết bị đầu cuối cá nhân, lên mạng search ‘Đuôi cá không biến mất tại vì sao?’
Đáng tiếc, nhân ngư biến mất từ lâu, trên mạng chỉ còn lại vài tin về nhân ngư, đại đa số là từ 600 năm trước.
Nghe nói 600 năm trước, Liên Bang cùng Đế Quốc nghiên cứu về nhân ngư rẩt nhiều, sau đó những nghiên cứu này bị phát hiện chính là làm phi pháp, phần lớn đều là cầm tù nhân ngư bất hợp pháp. Hải quốc cũng vì như vậy mà hướng Đế quốc cùng Liên Bang chiến tranh, sau đó lại im lặng biến mất.
Cái đoạn lịch sử này đối với Đế quốc cùng Liên bang hoàn toàn là vết mực đen, dân chúng cũng phát động không ít biểu tình lên những nhà cầm quyền, những nghiên cứu về nhân ngư sau đó liền bị dẹp xó.
Không tìm được nguyên nhân, Eno lại nhớ đến quyển sách kia.
Mà nói gì thì nói, mấy ngày nay cậu cũng chưa lấy ra đọc, không biết tác giả có thêm mới gì không.
Cậu liền lắc đuôi, bơi lên mặt nước, từ vòng không gian lấy ra một quyển sách.
Xoạch, trong sách ‘cậu’ cùng ‘Việt Sạn’ chính là không biết ngày đêm… khụ, nói đúng hơn, chính là làm không biết ngày đêm. Vì ‘Việt Sạn’ muốn ‘cậu’ sinh ra đứa nhỏ.
Eno bĩu môi, nghĩ thầm: Sao hắn không tự sinh chứ?
Tinh tế thời đại này, nam nam sinh con không phải không có khả năng, nhưng phần lớn đều dùng tử cung nhân tạo. Đương nhiên, cũng có vài người cố tình đi cấy tử cung nhân tạo vào cơ thể để trải nghiệm cảm giác mang bầu sinh con, nghe nói làm vậy thì mối liên hệ giữa con và cha sẽ sâu nặng hơn.
Eno thật sự không hiểu, sinh con không đau ư? Cho dù có thuốc giảm đau, nhưng khi tiêm vào cũng đau mà, mà mỗi ngày còn phải ôm cái bụng bự chà bá nữa, không nặng sao?
Tóm lại, cậu chưa từng nghĩ đến cái chuyện này, trong sách ‘Việt Sạn’ cũng không cho ‘cậu’ cấy tử cung vào, nên làm sao có thể sinh con?
Eno nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lật sang trang tiếp theo ——
Không lật thì thôi, lật một cái như sét đánh ngang tai.
Ông nội mẹ ơi, ‘cậu’ mang thaiiiiiiiiii?!
Sao có thể?
Eno không thể tin, vội vàng mà đọc.
Sét đánh giữa trời quang, “Hắn” thật có mang?!
【 chúc mừng nguyên soái, bệ hạ xác thật có. 】
【 nhân ngư có khi cũng có thể mang thai……】
Có khi? Cái gì kêu có khi?
Eno vẻ mặt mờ mịt, nghĩ thầm, tác giả viết cái qq gì dẫy, “Có khi” là sao? Hiện tại cậu làm sao mới có thể tránh cái thứ gọi là “Có khi” đó?
Eno nhanh chóng lật trang tiếp theo, nhưng mà…
Không có gì cả, tác giả vẫn chưa viết tiếp.
Eno tim gan cồn cào, lần đầu tiên gấp như kiến bò trên chảo mà muốn biết được nội dung tiếp teho của quyển tiểu thuyết 18+ này.
Tác giả quả thật biết chơi người khác, rảnh rỗi không có việc làm sao, mắc gì chế ra thêm cái chuyện cho cậu sinh con? Ghét cậu nên không muốn cậu sống tốt đúng không?
Mà khoan đã, hình như trong sách có viết ‘Việt Sạn’ lăn lộn ‘cậu’ bảy ngày bảy đem mới có thể khiến ‘cậu’ mang thai. Vậy hiện thực…
Eno nhanh chóng xòe tay ra đếm đếm, đếm xong tâm lạnh một nửa.
Bốn ngày, chắc không sao đâu nhỉ?
Cũng không biết trải qua bao lâu, cậu rốt cuộc hoàn hồn, muốn chết mà nghĩ——
【 a a! Mình không mang thai con của Việt Sạn đâu?】
Việt Sạn tay cầm hộp cơm đang chuẩn bị mở cửa?
Chuyện gì dẫy? Tiểu hoàng tử mang thai?
Việt Sạn rõ ràng ngẩn ra một chút, đáy lòng tràn lên chút gì đó vui sướng hạnh phúc, nhưng rất nhanh liền bị lý trí bóp chết.
Hắn bình tĩnh mà nghĩ: không có khả năng, hôm nay mới thứ mấy? Hơn nữa… tiểu hoàng tử là nam mà?
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng cái ý tưở g đã đâm chồi, bước chân lướt nhẹ không giấu được sự vui vẻ, nhưng nghĩ lại không có khả năng thì lại cảm thấy tiếc nuối.
Hắn bình tĩnh mở cửa, trong bể cá, biểu cảm của tiểu hoàng tử như không còn gì luyến tiếc——
【 Việt Sạn biết, Việt Sạn nhất định biết! Hắn đời trước khiến cho mình mang thai, nên hiện tại hắn giấu không muốn nói đến, huhuhuhu ~】
Việt Sạn: “???” Đời trước từng mang thai? Mình còn cầm tù em ấy?
Việt Sạn không còn bình tĩnh, hắn biết đời trước bản thân khốn nạn, nhưng không nghĩ tới… Chính mình lại không phải con người như thế. Việt Ca nói quả thật đúng, nếu như muốn theo đuổi lại vợ….
Chính là, viễn vong!
Eno nghe tiếng mở cửa, lập tức đem sách giấu vào vòng không gian. “Ùm’ một tiếng lặn lại xuống nước, cái đuôi cá màu lam trong suốt xẹt qua một độ cung, khiến bọt nước văng lên tung tóe.
Việt Sạn có chút thất vọng, ngày hôm qua khi hắn cầm hộp cơm trở về, tiểu nhân ngư còn dùng ánh mắt trông ngóng chào đón hắn, vậy mà hôm nay tiểu nhân ngư đã bắt đầu tránh né hắn rồi.
Eno tránh sau núi giả, cảnh giác mà nhìn Việt Sạn, âm thầm thề——
【 để tránh việc mang thai, mình phải né làm… ừm vớt Việt Sạn.】
Việt Sạn: “……”
Hắn mở hộp đồ ăn, sau đó bày ra bàn, sắc hương đầy đủ.
Eno: “……”
【 nhưng ăn đồ ăn thì không có chuyện gì đâu nhỉ? Ăn chút đồ ăn thì làm gì mang thai được. 】
Việt Sạn giả vờ không nghe thấy, bày thức ăn xong xuôi, nhìn thấy cậu còn trốn sau núi giả liền trực tiếp ngồi xuống ghế mà cầm đũa.
Eno: “……”
Cậu đợi một hơi, lại đợi thêm hơi nữa, vậy mà Việt Sạn đã bắt đầu ăn
Cậu đành phri lắc đuôi bơi ra khỏi núi giả, xề tới cạnh thành hồ, bẽn lẽn lên tiếng: “Cái kia, tôi, tôi cũng đói bụng.”
Việt Sạn ngồi xoay lưng về bể cá, nghe tiếng cậu vang lên, khóe môi không nhịn được cong lên một vòng.
Mấy ngày ở chung hắn đương nhiên nhận ra, tiểu nhân ngư xinh đẹp là một con cá nhỏ ham ăn.
“Tôi tưởng điện hạ ngủ rồi chứ!” hắn xoay người, cười như không cười mà lên tiếng.
“Khụ, khụ, chính là đã ngủ…” Eno trợn mắt nói dối, “Nhưng ngửi được mùi đồ ăn liền tỉnh.”
Ở trong nước mà cũng ngửi được mùi thức ăn?
Việt Sạn nhướng mày, chọc thủng lời nói dối của Eno.
Hắn cũng vừa phát hiện một chuyện, chính là tiểu hoàng tử không giống như người đã trải qua những chuyện đời trước.
Vì đây không giống một người từng trải qua thương tổn mà được sống lại.
Hoặc có lẽ, Eno cũng không phải trọng sinh, mà là nằm mơ thấy những chuyện đời trước?
Việt Sạn đoán không ra, dứt khoát không đoán, bưng lên chén cá mà đi qua.
Hắn sẽ cho tiểu hoàng tử biết, hắn cùng với cái tên ‘Việt Sạn’ đời trước hoàn toàn khác nhau. Hắn tin nhất định một ngày, tiểu hoàng tử sẽ biết rõ chuyện đó, cũng chấp nhận hắn.
Eno có cá ăn, liền không nghĩ gì nữa, mà đối với hành động của Việt Sạn còn cảm thấy hài lònh.
【 không đúng, không phải đã nói phải giữ khoảng cách với Việt Sạn ư? 】
【 thôi xem như khi nãy không tính, giờ phải giữ khoảng cách với hắn mới được. 】
Nhưng mà, mùi hương ngọt ngào lại lần nữa tràn ngập trong không khí…
Ngày hôm sau tỉnh lại, Eno sống không còn gì luyến tiếc mà nghĩ——
【 mình chính là thứ cá bỏ đi, chả làm nên tích sự gì. Còn không biết giữ mình.】
【nhưng cũng đâu phải lỗi của mình, đây là chuyện nam nhân nào cũng phạm phải.】
Eno trở mình, làm cái bụng cá trắng nõn nổi trên mặt nước, sau đó lại nghĩ——
【 huống chi mình cũng đâu phải cố ý. 】
【 người khác ở trong tình trạng như mình, ai mà kiềm chế được……】
【 nhưng mà, vẫn phải kêu Việt Sạn mua thuốc tránh thai mới được. 】
Hôm nay Việt Sạn tỉnh dậy sớm, cũng không đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì vừa vặn nghe được tiếng lòng của Eno, khóe môi không khỏi run rẩy.
Thuốc tránh thai?
Việt Sạn nhìn cái bụng trắng nõn đang nổi trên mặt nước của tiểu nhân ngư, thầm nghĩ: Hình như cũng giống như đang có bầu.
Eno thấy hắn ra liền a một tiếng, nhanh chóng xoay người, lúc lắc đuôi cá, nhanh chóng bơi đến thành hồ, nói: “Hôm nay tôi muốn ăn cá chiên, thịt kho tàu…”
Nói vài món ăn, bỗng dưng cậu lại ấp úng, bẽn lẽn nửa buổi, mới đỏ mặt nói: “Cái kia… Anh có thể hay không mua thuốc tránh thai?”
Việt Sạn ho nhẹ một tiếng, bất động thanh sắc nói: “Được.”
Eno nghĩ nghĩ, cảm thấy nói cách nào cũng vậy thôi, nói thẳng ra luôn cho rồi.
Vì thế cậu thì nhỏ giọng hừ một cái: “Nếu đã sẵn mua, thì mua thêm… một hộp đi.”
Việt Sạn: “?”
Hắn sửng sốt một chút, hai giây sau mới tỉnh táo, không khỏi ho nhẹ một tiếng, xấu hổ nói: “Được!”
Eno sợ hắn hiểu lầm, còn lên tiếng giải thích: “Tôi cảm thấy… Cái vấn đề này nếu không nói thẳg, sẽ dễ hiểu lầm… khụ, làm phiền anh, anh hiểu ý tôi chứ?”
Việt Sạn cố gắng duy trì bình tĩnh lên tiếng: “Hiểu!”
Quốc Tân Quán, Chương Vực đã không nhớ rõ mình thay nước bể cá bao nhiêu lần.
Bạch tuộc nhỏ ghé vào bên góc bàn, run bần bật. May thay nó không ở gần bể cá, nếu không cũng bị Chương Vực thay nước cho chết.
Sau một lúc, Chương Vực bỗng dưng thở dài nói: “Năm ngày.”
Bạch tuộc nhỏ run lên bần bật.
Chương Vực thập phần khó hiểu, nhíu mày nói: “Việt Sạn hắn còn là người sao?”
Bạc tuộc nhỏ: “……”
“Không được, không thể chờ!” Chương Vực bỗng nhiên đứng dậy, nói: “Nếu còn chờ nữa, có khi tiểu điện hạ cũng sinh con cho hắn luôn.”
“Hả?” Bạch tuộc nhỏ rốt cuộc cũng dám ngoi đầu ra, khó hiểu hỏi: “Tại sao không phải Việt Sạn sinh?”
Chương Vực liếc nhìn nó một cái, buồn bã nói: “Ngươi nhìn bộ dáng tiểu điện hạ, có thể áp được Việt Sạn không?”
Bạch tuộc nhỏ mặt đầy dấu hỏi chấm, thật sự không hiểu ý của gã.
“Hừ, ngươi cũng là một con bạch tuộc độc thân, hiểu gì chứ.” Chương Vực nói.
Bạch tuộc nhỏ: “…”Tạ ơn ngài, lấy niềm đau của mình áp lên tui. Hừ!
“Nhưng chúng ta hiện tại không đi ra được, đại nhân tính thế nào?” Bạch tuộc nhỏ không nhịn được phát sầu, “Nếu không, chúng ta theo lối bồn cầu…”
Lời còn chưa dứt, nó liền nhận được ánh mắt như dao găm của Chương Vực, sợ tới mức câm nín.
Chương Vực lúc này mới hài lòng, mà nói chính sự.
“Tuy bên ngoài canh gác nghiêm khắc, cũng không phải không có lối thoát, Việt Sạn quá tự tin…”
Dứt lời gã trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Chúng ta có thể lợi dụng Đại hoàng tử.”
Quốc Tân Quán, Đại hoàng tử bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, giống như có ánh mắt của động vật máu lạnh đang nhìn chằm chằm.
Kế hoạch của Chương Vực kỳ thực rất đơn giản, chính là dựa vào việc canh gác nghiêm ngặt cùng thân phận của Đại hoàng tử, để Đại hoàng tử dẫn gã đến căn cứ.
Còn Đại hoàng tử đồng ý hay không, cũng không phải chuyện của gã. Nguyện ý thì ok, còn không nguyện ý… gã chỉ có thể đến thôi miên.
Ông nội Chương Vực may mắn từng theo hải vương đương nhiệm Lý Huyền, nên có học qua thuật thôi miên, sau đó đã chỉ dạy cho Chương Vực.
Lý Huyền là nhân ngư trong vương tộc, sinh ra đã có khả năng mê hoặc tâm trí người khác. Kỳ thật, thanh âm nhân ngư, ít nhiều đều có chút năng lực, tỷ như công kích, mê hoặc, chữa bệnh.
Nếu Việt Sạn biết chuyện này nhất định sẽ hiểu, vì sao cái chứng bệnh đau đầu dạo gần đây của hắn rất ít khi tái lại. Thậm chí nếu hắn đi kiểm tra, sẽ phát hiện, chính là mấy ngày nay hắn nghe Eno nói chuyện, nên tinh thần lực bị tổn thương cũng được chữa trị một phần.
Hiện giờ trên mạng cũng còn những bài viết, chính là nhân ngư quá mức cường đại, nên được nhân loại cũng thú nhân vô cũng mơ ước hoàn toàn không sai.
Nhưng cường đại chỉ là một số ít nhân ngư trong vương tộc, ngoại trừ thanh âm đặc thù, bọn họ còn có dị năng, thậm chí có thể ngủ đông.
Chương Vực còn nhớ rõ, Lý Huyền là nhân ngư mạnh nhất Hải quốc từ trước đến nay. Nhưng thực đáng tiếc, đó chính là chuyện 600 năm trước.
600 năm trước, hải vương Lý Huyền lâm vào ngủ đông. 23 năm trước, em gái duy nhất của hải vương – công chúa Lý Á cũng lâm vào ngủ đông. Đến hiện tại, Hải quốc đã không có nhân ngư vương tộc tọa trấn.
Nên tiểu vương tử chính là nhân ngư vương tộc duy nhất còn lại. Chương Vực cảm thấy, chuyện gã đưa tiểu vương tử về lại Hải quốc là chuyện hiển nhiên.
Nhưng, kế hoạch đang rất ổn và suôn sẻ, bỗng nhiên gập gềnh.
Gã dịch dung, thay đổi quần áo, giả thành cận vệ Đại hoàng tử, định quang minh chính đại mà đi thẳng vào cửa căn cứ.
Nhưng đi đến cửa chính, Đại hoàng tử không bị cản mà gã bị cản lại.
“Xin lỗi, ngài xem…. Hình như không giống với thẻ đăng kí.” Binh lính nói.
Chương Vực không khỏi cắn răng, gã quả thật xem nhẹ thủ hạ Việt Sạn——
Thôi miên? Không được, bọn họ đều là binh lính từng lên chiến trường, tâm lý cứng không giống như Đại hoàng tử bên này. Vậy chỉ có thể…
Chương Vực làm bộ dáng ngơ ngác, xong lại kinh ngạc nói: “A, sao trời lại đổ mưa đen?”
Đại hoàng tử bị câu nói này làm cho sợ ngây người, ở đâu ra mưa đen? Đây là mực mà.
Mực nước bắn đầy mắt và mặt binh lính, bọn họ liền bị một trận nóng rát.
Những người này cũng không phải ngu ngốc, nên nhanh chóng nhận ra Chương Vực đang giở trò, lập tức la lớn: “Bắt lấy gã!”
Chương Vực càng không ngốc, nhanh chóng thừa cơ chạy vào bên trong.
Nói gì, gã có tận tám chân, so với mấy kẻ hai chân này sao có thể chậm hơn.
Gã chạy đến đâu, tiếng cảnh báo vang ầm lên đến đấy. Đại hoàng tử đứng ở cửa vẫn chưa hiểu mô tê ất giáo gì, hai tay đã bị binh lính giữ chặt, y bị bắt!
Vẻ mặt ngơ ngác, Đại hoàng tử nhanh chóng giải thích: “Hiểu lầm, hiểu lầm rồi, tôi là Đại hoàng tử Rankin Scott.”
“xin ngài thứ lỗi, người trong đội ngũ của ngài, mong điện hạ đi với chúng tôi một chuyến>”
“Không đúng, cái gì thế này? Mấy người không bắt được gã, sao lại quay sang bắt tôi?”
“Chúng tôi sẽ bắt được gã.”
Việt Sạn mới đi mua thuốc về, đến cửa căn cứ liền thấy nhốn nháo không khỏi nhíu mày, nhanh chóng bước đến hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Binh lính thấy người lên tiếng chính là Việt Sạn, liền nhanh chóng đứng nghiêm hành lễ, trả lời: “Báo cáo thiếu tướng, Đại hoàng tử dẫn người tự tiện xông vào căn cứ…”
‘Không phải, tôi đã nói tôi được phép đi vào quang minh chính đại, chỉ có gã ta mới tự tiện xông vào.” Đại hoàng tử giãy giụa.
Chính y cũng không biết hôm nay bản thân thế nào, đầu óc cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, một hai phải đến căn cứ, không những thế trong đội ngũ lại có kẻ khả nghi mà y cũng không nhận ra.
Việt Sạn nhìn Đạo hoàng tử một cái, nhíu mày hỏi binh lính: “Bắt được gã chưa?”
“Đang vây bên trong, nhưng hướng chạy của gã hình như đến phòng của ngài.”
Sắc mặt Việt Sạn liền biến sắc, lập tức nói: “Thông báo tất cả dừng lại, không cần đuổi theo.”
Hắn nghe liền đoán được kẻ đó là ai, nhìn mực bắn trên mặt binh lính, tám phần chính là con bạch tuộc Hải quốc kia gây ra.
Hướng đi của gã chính là về phía tiểu hoàng tử, vạn nhất binh lính xông vào phòng, làm bại lộ thân phận tiểu hoàng tử, mọi chuyện liền không cách nào ngăn chặn…
Nghĩ vậy, hắn nhanh chóng ném túi đồ mới mua cho binh lính bên cạnh, đồng thời rút ra cây thương, nhanh chóng chạy về phía phòng. Còn nhả lại một câu mệnh lệnh: “Thông báo tất cả lui lại, phong tỏa các lối đi, ta tự đi bắt gã.”
“Rõ!”
Binh lính nghe mệnh lệnh thì nghĩ kẻ xông vào chính là thành phần nguy hiểm bảo mật, nên Việt Sạn mới tự mình đi bắt, bộ dáng cũng không khỏi khẩn trương. Đến nỗi Việt Sạn ném túi đồ cho cậu ta, cậu ta cũng cẩn thận mà giữ chặt, khi vô tình nhìn xuống thì——
Hả? Đây là giề?
– —-Còn tiếp—–