Chương 82 - Huyền Môn Vấn Tâm (28)
Tiểu lưu ly yêu khó nhọc mệt mỏi mở mắt ra.
Một biển ánh sáng vàng phản chiếu trong đáy mắt nàng, khiến mắt nàng nhức mỏi đau đớn, gần như không thể mở ra được.
Tiểu lưu ly yêu nhúc nhích, sau đó nhận ra mình không thể động đậy, tay, mắt cá chân, và cả eo, dường như bị vật gì đó trói chặt, vì vậy nàng chỉ có thể cố gắng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Một cây trụ ngọc bích bàn long vàng óng cao đến mức xuyên thủng tầng trời.
Dưới cây trụ, tiểu lưu ly yêu yếu ớt mỏng manh bị trói bằng một sợi dây trói tiên màu vàng, buộc vào ngọc trụ bàn long cao như trụ chống trời. Ngọc trụ chìm trong biển mây, dường như có tiếng sấm rền vang khiến thần hồn run rẩy.
Phản ứng với tiếng sấm, con rồng cuộn quanh ngọc trụ ngẩng đầu lên, râu rồng giận dữ, ánh quang kim sắc lưu chuyển trên thân trụ ngọc bích, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành chân long giận dữ gầm thét.
Tiếng long ngâm tựa như tiếng sấm rền như xuyên thẳng vào cơ thể, tiểu lưu ly yêu run rẩy cúi đầu, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn như bị xé rách.
Cùng với âm thanh kia chính là rất nhiều ánh mắt bất thiện phóng tới từ nhiều phương hướng, những giọng nói trầm thấp và hỗn loạn tràn vào thức hải của nàng, va chạm khiến đầu nàng đau như búa bổ ——
“Nàng ta chính là tiểu yêu do Lưu Ly Thạch Tâm hóa thành à?”
“Lưu Ly Thạch Tâm chính là vật cộng sinh với hỗn độn, chưa từng xuất hiện ở thế giới này, chẳng biết là từ đâu tới…”
“Hình như là do Nghiệp Đế mang về từ chiến trường vực ngoại…”
“Các ngươi có từng nghe nói hay chưa, một khi Lưu Ly Thạch Tâm thành yêu, có thể dùng để làm thuốc, chỉ cần ép nàng ta tự sát sau đó chuyển thế đầu thai thì sẽ trở thành chí bảo Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm…”
“Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm chỉ tồn tại trong ghi chép cổ xưa của Tiên giới hóa ra lại có lai lịch thần kỳ như thế à?”
“Đây chính là tiểu yêu trong cung của Nghiệp Đế, các ngươi lại dám ra tay với nàng ta…”
“Nếu thật sự có thể ăn được Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm, nói không chừng có thể ganh đua cao thấp với vị chúa tể của chúng thần – Trung Thiên Đế ấy chứ…”
“Là ai trói nàng ta lên long trụ vậy? Muốn dùng hình phạt thiên lôi long phệ để ép nàng ta tự sát à?”
“Làm như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?”
“Quá đáng? Chỉ là một con tiểu yêu hèn mọn mà thôi, xuất hiện ở Tiên giới vốn chính là yêu họa, nếu cảm thấy quá đáng, vậy sau này khi nàng ta hóa thành Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm, các ngươi đừng có giành với ta…”
“……”
Những câu còn lại bị lấn át bởi tiếng sấm còn to hơn cả tiếng nổ.
Mỗi một tia sét giáng xuống ngọc trụ bàn long, tiểu lưu ly yêu bị trói trên ngọc trụ liền liên tục run rẩy, đau đớn đến mức tê liệt khiến nàng mất đi khả năng rơi lệ và cầu cứu, tiếng long ngâm của ác long bám vào trụ ngọc bích chấn động đến mức yêu phách sắp vỡ nát, khiến nàng thậm chí không thể cuộn tròn mình lại.
Tiểu lưu ly yêu chỉ có thể mặc kệ những ánh mắt ác ý thèm thuồng ấy quan sát, những ánh mắt ấy như muốn cắt nàng ra từng mảnh.
Nàng biết. Chỉ cần nàng tự sát, để bọn họ được như mong muốn, trận tra tấn dài đằng đẵng tựa như không có hồi kết và cảm giác sống không bằng chết này sẽ kết thúc.
Nhưng nàng không muốn…
Nghiệp Đế lại đến giới môn, đến chiến trường vực ngoại, nàng vẫn chưa gặp hắn lần cuối cùng, vẫn chưa nghe hắn đọc hết quyển truyện hôm nọ…
Nàng không muốn…
Tiểu lưu ly yêu khó nhọc ngẩng đầu lên, nhìn về phía giới môn, ánh sáng nhức mắt dần trở nên ảm đạm, ngay cả những bóng người đang nhìn chằm chằm vào nàng một cách tham lam kia cũng bắt đầu mờ ảo không rõ, nhưng nàng chỉ cố chấp nhìn về hướng nọ.
Có lẽ nàng không thể đợi được.
Không biết liệu Nghiệp Đế có buồn hay không. Trung Thiên Đế Cung của hắn luôn vắng ngắt, sau này ngay cả ao lưu ly bên ngoài điện nọ cũng sẽ chẳng còn ai nữa…
Các tiên hầu luôn nói rằng Nam Thiền tiên tử là người đẹp nhất Tiên giới, nếu nàng ấy lập khế ước với Nghiệp Đế, có lẽ rất nhanh, Nghiệp Đế sẽ mau chóng quên đi con tiểu yêu như nàng…
Cảm xúc vui buồn lẫn lộn khó hiểu chậm rãi bao trùm lấy người nàng.
Mí mắt của tiểu lưu ly yêu càng lúc càng nặng trĩu, cuối cùng cũng không thể chịu nổi nữa, đôi mắt từ từ nhắm lại.
Trước khi bóng tối nuốt chửng mọi thứ, trước tia sáng cuối cùng ——
Một kiếm ảnh trắng như tuyết phóng tới từ cuối chân trời.
“Vút ——!”
Kiếm ảnh dường như muốn xé nát cõi trời đất này, trong chớp mắt từ phía chân trời lao thẳng tới đây.
Tầng mây cuồn cuộn bị khuấy động tản ra, tiếng sấm đột ngột dừng lại, bàn long co quắp lại như trở về khung trời, sau đó thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào bàn long ngọc trụ. Sau khi ác long kim sắc ngửa đầu lên trời phát ra một tiếng tru đau đớn, toàn bộ trụ chống trời ngọc bích bị phá thành một lỗ hổng, lưỡi kiếm đâm xuyên qua, theo đó là một tiếng răng rắc kinh thiên, vết nứt tựa như mạng nhện lan tràn ra toàn bộ trụ ngọc bích.
“Gào!!”
Bàn long vừa đau đớn vừa tức giận kêu rên.
Nhưng nó lại không thể nào di chuyển được, bởi vì kiếm quang lộng lẫy tuyết trắng nọ đã ghim đầu rồng vào trụ ngọc bích, mặc cho nó vùng vẫy ra sao, cuối cùng nó mệt mỏi không còn sức lực co rúm người lại.
Sợi dây trói tiên kim sắc đang trói tiểu lưu ly yêu cũng bị chém đứt.
Như một chiếc lá yếu ớt rơi xuống, tiểu lưu ly yêu ngã xuống áng mây.
“Vù vù.”
Tiếng gió lướt qua dưới trụ ngọc bích.
Vụt qua trước mặt chúng tiên.
Trường bào kim văn nhiều tầng trắng tuyết được bao phủ bởi một bộ giáp vàng, trên chiến giáp vẫn còn vết máu, sát ý lạnh thấu xương gần như xuyên thủng trời cao. Thần minh cúi đầu, ôm lấy tiểu lưu ly yêu yếu ớt sắp chết vào lòng, lơ lửng trước trụ ngọc bích giữa bầu trời vô tận.
Đôi đồng tử kim sắc nhìn xuống, vừa bình tĩnh vừa thần thánh và lạnh lẽo không thể kháng cự lại được.
Khi ánh mắt đảo qua, chúng tiên đều sợ hãi cúi đầu.
“Các ngươi —— ai dám!?”
m thanh như thiên lôi, càn quét khắp bốn phương.
Cuối cùng tiểu lưu ly yêu cũng tỉnh lại trong tiếng vang chấn động.
Nàng mở mắt ra, giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy kim lân áo giáp trước người của thần minh, kéo nhẹ.
Đôi mắt vàng trong vắt và lạnh lùng của Nghiệp Đế cụp xuống.
Yêu phách của tiểu lưu ly yêu bị thương đến mức sắp tiêu tán, nàng vất vả ngẩng đầu lên, yếu ớt cười với hắn: “Trở về… có được không.”
“——”
Kiếm quang lộng lẫy trắng như tuyết mờ dần nơi chân trời.
Trước long trụ bị phá vỡ, bóng dáng của người nọ đã biến mất.
Nhưng trên đường trở về, Nghiệp Đế bị chặn lại ở bên ngoài đế cung của mình ——
Ngoài điện, một vị tiên đế mặc y phục màu tím nhạt nhiều tầng xoay người lại.
Nàng lặng lẽ nhìn bóng người gần đó.
Nghiệp Đế ôm tiểu lưu ly yêu bán trong suốt trong lòng. Sắc mặt của tiểu yêu tái nhợt, yếu ớt dựa vào vai của Nghiệp Đế.
Suốt đường đi, được hơi thở bổn nguyên của Nghiệp Đế ôn dưỡng, tinh thần của tiểu lưu ly yêu lúc này đã tốt hơn một chút so với lúc bị trói trên trụ bàn long, cảm giác được sắp đến gần Trung Thiên Đế Cung, nàng cố gắng mở mắt ra, trông thấy một bóng dáng giữa hai cây trụ bạch ngọc bên ngoài đế cung.
Nam Đế, Nam Thiền tiên tử.
Tiểu lưu ly yêu nhớ tới điều gì đó, gương mặt vẫn còn tái nhợt, căng thẳng ngước lên: “Người, người muốn lập khế ước với nàng ấy sao?”
Thần minh cụp mắt xuống, trong đôi đồng tử màu vàng vẫn còn một chút hàn ý chưa tiêu tan. Nhưng khi hắn nhìn tiểu lưu ly yêu, hàn ý nọ lại từ từ bị hòa tan, tựa như mặt hồ óng ánh sắc vàng, nước hồ gợn sóng dịu dàng.
“Nàng chỉ nhớ tới chuyện lập khế ước thôi sao, tiểu lưu ly yêu.”
“……”
Vừa dứt lời, Nghiệp Đế ôm lấy tiểu yêu, dừng lại trên thềm đá trước cung vàng điện ngọc.
Hắn cúi đầu nhìn tiểu yêu, định lướt qua vị tiên đế đứng trước thềm.
Như thể không hề nhìn thấy.
Nam Thiền đột nhiên nói: “Huynh trách ta khoanh tay đứng nhìn à?”
Nghiệp Đế như không nghe thấy, hắn đi ngang qua.
Nam Thiền tiên đế xoay người lại đối diện với hắn: “Nhưng Lưu Ly Thạch Tâm hóa thành yêu, cả Tiên giới đều đã biết, nếu huynh giữ cô ấy lại ở bên cạnh, huynh sẽ trở thành mục tiêu công kích của cả Tam giới.”
Nghiệp Đế dừng bước, kim đồng hơi ngước lên: “Bọn tiểu bối trộm cắp, có gì phải sợ.”
“Huynh tư chưởng Tiên giới mấy vạn năm chưa từng xảy ra chuyện, chẳng lẽ huynh thật sự muốn vì cô ấy mà tự làm bẩn thanh danh của vô thượng Trung Thiên Đế Cung sao?”
“Nếu phải dùng tính mạng của người vô tội để đổi lấy.” Thần minh nheo mắt lại, bước vào đại điện, “Thanh danh này không có cũng chẳng sao.”
“!”
Trong nháy mắt khi bước vào đại điện, kim quang quen thuộc lại bao trùm lấy tiểu lưu ly yêu.
——
Tàng Thư Các ở đỉnh Tông Chủ, bên chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Thời Lưu ngẩng đầu lên khỏi đầu gối, chậm rãi thả lỏng những ngón tay đang siết chặt lại, quả lựu ngọc bích trượt khỏi lòng bàn tay nàng, trở về bên cổ tay.
Thiếu nữ không hề nhúc nhích, dường như đang sững sờ, nàng quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Thật sự không phải ngẫu nhiên.
Chính là người đó, ve sầu là mùa hạ.
Nam Thiền tiên tử là Trọng Minh Hạ.
Thời Lưu nhớ rằng Yến Thu Bạch đã từng nói, Trọng Minh Hạ được chưởng môn Yến Quy Nhất mang về khi đi du ngoạn Phàm giới. Thế thì liệu Yến Quy Nhất có biết người mình mang về là phân thân của một trong Ngũ Đế của cõi Tiên hay không?
Thiếu nữ đứng lên từ dưới chân tường, tâm trạng phiền muộn nhíu mày lại.
Trận chiến Tam giới phản bội được gọi là trận diệt ma vạn năm trước, rốt cuộc có liên quan đến bao nhiêu vị tiên đế, Thời Lưu không thể nào biết được.
May mà theo như trong giấc mơ, tình cảm mà Nam Thiền dành cho Nghiệp Đế y hệt như lời đồn, không thể là giả, cho nên Trọng Minh Hạ sẽ không làm hại Phong Nghiệp.
Về phần hơi thở thần thức của Trọng Minh Hạ, ngay cả Giảo Trệ cũng nhận ra, cho nên không thể nào Phong Nghiệp không biết được.
Dù thế nào đi nữa, nàng chỉ cần chờ Phong Nghiệp trở về, sau đó nói chuyện này cho hắn biết.
Còn những chuyện khác…
Ân oán tình thù của Ngũ Đế, vốn dĩ không phải là chuyện mà một con sâu kiến cỏn con như nàng có thể quản được.
Nghĩ xong, Thời Lưu cầm Đoạn Tương Tư đang đặt trên bàn lên, nhẹ nhàng vuốt ve. Gần đây mỗi khi nàng nghĩ tới ma, nàng sẽ chạm vào Đoạn Tương Tư để nhắc nhở bản thân.
Cực kỳ giống như khi ma vuốt ve ống sáo, chỉ là không biết hắn muốn tự nhắc mình điều gì.
Thời Lưu dừng lại, không muốn suy nghĩ thêm nữa.
Thiếu nữ đeo kiếm lên, bước vào ánh ráng chiều phủ khắp núi đồi.
——
Ngày mà Đạo Môn Đại Bỉ chính thức bắt đầu cuối cùng cũng đã đến.
Dù sao đây cũng là sự kiện quan trọng nhất của các tiên môn thế gia của Phàm giới, tất nhiên sẽ vô cùng nhộn nhịp, Thời Lưu tham gia thi đấu với tư cách là đệ tử của đỉnh Tông Chủ, cũng nhận được nhiều sự chú ý nhất.
Yến Thu Bạch là người chủ trì của Đạo Môn Đại Bỉ đợt này, từ sáng sớm đã chẳng thấy bóng dáng ở điện đệ tử, nhưng trước khi thi đấu bắt đầu, Thời Lưu đã nhận được kiếm tấn của sư huynh.
Chỉ có một câu: Đặt an toàn lên trên hết, đừng để bị thương.
Thời Lưu đọc một cách cẩn thận, sau đó ngoan ngoãn đáp lại sư huynh.
Trước khi nhận được câu trả lời, đã có kết quả của vòng rút thăm đầu tiên.
Thời Lưu cực kỳ nghiêm túc, chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón đối thủ, vì vậy, trong đầu đã ngẫm qua mười bộ kiếm pháp với những kiếm chiêu tương sinh hoặc tương khắc mà nàng có thể sử dụng trong vòng đầu tiên, sau đó mới lên lôi đài.
Đối phương đệ tử của một tiểu tiên môn, trong tay cầm một thanh trọng kiếm, hơi thở linh khí dồi dào, tu vi ít nhất là Thiên Cảnh trung đoạn.
Không cần thiết để liều mạng, lúc này nên dùng Vị Thủy Kiếm, Khanh Điệp Kiếm, Tùng Vân Kiếm để đối phó.
Nghĩ như thế, Thời Lưu thi kiếm lễ, bước lên phía trước ——
Sau mười chiêu.
“Vòng thứ nhất, đài thứ bốn trăm ba mươi hai, Huyền Môn, Phong Thập Lục thắng.” Cho đến khi nghe chim tước Thính Phong báo kết quả, Thời Lưu vẫn còn hơi mơ hồ.
“Nhanh như vậy đã kết thúc rồi à?” Thiếu nữ sửng sốt hỏi.
Đệ tử của tiểu tiên môn vừa ngước mặt lên chuẩn bị trò chuyện vài câu với tiểu tiên tử dường như là tiên tài của Huyền Môn, nghe vậy lập tức đỏ mặt: “Vâng, xin lỗi Phong sư tỷ, ta học nghệ không tinh, đã bêu xấu rồi.”
Vừa dứt lời vị đệ tử tiên môn cường tráng liền che mặt bỏ chạy.
Thời Lưu ngập ngừng muốn nói lại thôi ——
Nàng không có ý muốn nhạo báng hắn, chỉ là ba bộ kiếm pháp của nàng, thậm chí bộ thứ nhất là Vị Thủy Kiếm còn chưa dùng hết.
Chim tước Thính Phong ở bên cạnh trông thấy toàn bộ quá trình, nó vừa vẫy đôi cánh nhỏ béo ú để ghi lại kết quả tranh tài vừa dùng đôi mắt nhỏ như hạt đậu để liếc xéo nàng: “Thắng rồi thì thôi đi, sao lại còn nhục nhã người ta thế?”
Thời Lưu: “……?”
Thời Lưu vốn nghĩ trận đầu chỉ là ngoài ý muốn.
Nhưng những trận tiếp theo, gần như chẳng khác gì mấy so với trận này, cùng lắm chỉ có một ít trận dùng được nhiều kiếm chiêu, những kiếm chiêu Thời Lưu chuẩn bị cho tỷ thí vẫn chưa kịp dùng đến, chỉ mất nửa buổi sáng thì đã xong mấy trận.
Đến buổi chiều, đệ tử tỷ thí còn lại chưa tới trăm người, trong số đó, đệ tử Huyền Môn chiếm hai phần ba.
Lúc này, trận đấu của Thời Lưu mới bắt đầu sôi nổi lên.
“Vị Thủy Kiếm! Thiên Hành Kiếm! Lạc Phong Kiếm! Vân Kha Kiếm!…”
“Sao Lạc Phong Kiếm có thể theo kịp Tuyền Quy Kiếm được chứ? Sao Cuồng Vân Kiếm có thể chặn được Đoạn Thanh Kiếm thế hả?”
“Nhỏ Phong Thập Lục này học hết toàn bộ kiếm phổ của Huyền Môn hay gì vậy?”
“Thảo nào lại được gọi là đệ nhất tiên tài của Huyền Môn, quả thật không phải hư danh.”
“Cô ấy mới tập kiếm được bao lâu chứ? Theo ta thấy, ngoại trừ một số đệ tử xuất sắc của Huyền Môn và Thời gia, không ai có thể đọ với cô ấy hơn trăm chiêu.”
“Nếu không nhìn lầm, hiện tại Phong Thập Lục chỉ mới là Thiên Cảnh trung đoạn có phải không?”
“Xem ra Huyền Môn lại có thêm một vị thiên kiêu như Yến Thu Bạch, đấu pháp vượt cảnh như chặt dưa xắt rau.”
“Đúng thế…”
Khi Đại Bỉ dần tiến vào vòng chung kết, thanh thế của “Phong Thập Lục” cũng tăng vọt giữa các đệ tử thế gia và tiên môn đến tham gia Đại Bỉ.
Ban đầu, có những lời bàn tán bất đồng ý kiến về chuyện nàng có thể thay thế Yến Thu Bạch và Thời Ly để trở thành đệ nhất tiên tài của Huyền Môn, nhưng trong quá trình thi đấu, lời dị nghị càng lúc càng ít.
Cho đến vòng cuối cùng, Thời Lưu đối chiến với Phương Quỳnh của Thời gia.
Nhìn gương mặt có chút quen thuộc nhưng lại có phong thái hoàn toàn xa lạ, tâm trạng của Thời Lưu bỗng chốc trở nên phức tạp.
Phong Nghiệp.
… “Phải thì sao.” …
… “Đều chết vì ta, có gì khác biệt.” …
… “Chẳng phải từ đầu ngươi đã hiểu rõ, trong mắt ta ngươi chỉ là một con giun dế thôi sao? Thế nào, vài nụ hôn đã khiến ngươi rung động rồi à?” …
… “Là do ngươi quá ngây thơ, hay do xem quá nhiều thoại bản tình ái nực cười của thế tục?!” …
Giọng nói vang lên bên tai, từng câu từng chữ như dao.
Trên lôi đài.
Thiếu nữ bỗng nhắm mắt lại.
Đuôi mắt của nàng dường như hơi đỏ ửng, như thể có một cảm xúc khó ức chế nào đó dâng lên.
Phía đối diện, Phương Quỳnh vừa mới bước lên, y sửng sốt một chút, sau đó như thể hiểu được điều gì đó, y điều chỉnh lại biểu cảm, nở một nụ cười có thể trêu chọc tâm tư thiếu nữ nhất: “Muội chính là Phong Thập Lục, Phong sư muội sao? Từ lâu ta đã nghe nói về phong thái của Phong sư muội…”
“Xào xạc!”
Giây tiếp theo, thiếu nữ chợt mở mắt ra.
Kiếm thế vô cùng hung hãn như mây trời cuồn cuộn bỗng lao về phía Phương Quỳnh.
Sát ý đầy trời.
Phương Quỳnh: “——”
Phương Quỳnh: “??”
Ủa, gì vậy…!
Sau trăm chiêu, Thời Lưu dùng tổn thương đổi tổn thương, ép Phương Quỳnh phải nhận thua.
Mãi cho đến khi xuống lôi đài, nhớ lại dáng vẻ nhếch nhác khi bị đánh đuổi như chó, Phương Quỳnh vẫn còn cảm thấy phẫn uất và không thể tin nổi.
Y túm lấy một đệ tử Thời gia ở bên cạnh: “Lúc ta lên đài, rõ ràng là Phong sư muội vừa gặp đã yêu, nhưng sao sau đó muội ấy lại đối xử với ta như thế hả?”
Nam đệ tử nọ không nói nên lên nhìn vị sư huynh vô cùng tự luyến của mình, nhẫn nhịn nói: “Có lẽ là bởi vì, yêu càng sâu, hận càng nhiều.”
Phương Quỳnh: “…Vậy hả?”
Trên lôi đài.
Chim tước Thính Vân to lớn ngẩng đầu lên: “Đạo Môn Đại Bỉ kỳ này, đầu khôi, Huyền Môn, Phong Thập…”
“Đợi đã…!”
Một giọng nữ vang lên, ngắt ngang lời của chim tước Thính Vân trên lôi đài.
Trên khán đài chính, chỗ ngồi của Huyền Môn, sắc mặt của Yến Quy Nhất khẽ biến đổi.
Viên Thương Lãng giật mình kinh ngạc đến mức bộ râu vểnh lên: “Thời Ly? Chưởng môn, chẳng phải người đã nhốt con bé bằng Khốn Tiên Trận trong điện ở đỉnh Tông Chủ sao? Sao, sao nó ra ngoài được vậy?”
“…….”
Hàng mày rậm của Yến Quy Nhất nhíu chặt lại.
Dưới sự xôn xao của cả đám tiên môn, vị đệ tử từ thuở nhỏ đã kiêu ngạo cố chấp nhưng đồng thời lại là đệ tử ông yêu thương nhất, lúc này đây hô hấp dồn dập, bướng bỉnh nghiêm túc quỳ một gối dưới đất, hướng về phía khán đài.
“Đệ tử Thời Ly, tự xin xuất chiến Đạo Môn Đại Bỉ.”
Trên đài chủ trì, Yến Thu Bạch hơi nhíu mày lại: “Thời Ly sư muội, tỷ thí đã kết thúc. Về tình hay về lý, muội không nên đứng ở đây.”
“Muội biết tỷ thí đã kết thúc, chỉ là muội muốn thử xem.” Thời Ly đứng lên, quay người về phía thiếu nữ xinh đẹp nhưng xa lạ trên lôi đài, “Phong Thập Lục sư muội, xin cô đồng ý đánh với ta một trận. Để đảm bảo công bằng, ta chỉ xuất ba kiếm, sau ba kiếm, nếu cô vẫn chưa rời khỏi lôi đài, ta sẽ nhận thua, thừa nhận cô là đầu khôi của Đạo Môn Đại Bỉ kỳ này!”
“……”
Lời vừa dứt, khắp nơi xôn xao.
Rất nhiều đệ tử của các nhà khác đều rất phấn khích, muốn xem trận so tài giữa hai trong ba thiên kiêu của Huyền Môn. Trong khi đó, các đệ tử của Huyền Môn đều tỏ vẻ lo lắng nhìn về phía các sư trưởng.
Vì người phụ trách là Yến Thu Bạch, cho nên Yến Quy Nhất không tiện xen vào. Vẻ mặt của ông âm trầm, không nói lời nào.
Giữa những tiếng bàn tán của mọi người, gương mặt của Yến Thu Bạch lạnh đi: “Thời Ly sư muội, muội đừng ép ta ra tay.”
Sắc mặt của Thời Ly hơi tái nhợt, nhưng vẫn cố chấp nhìn về phía sư huynh của mình.
Mắt phượng của Yến Thu Bạch nhắm lại, chiếc quạt xếp trong lòng bàn tay sắp mở ra ——
“Ba kiếm thì ba kiếm.”
Trên lôi đài, giọng nói của thiếu nữ vô cùng bình tĩnh.
Thời Lưu ngoảnh đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm về phía Thời Ly đang ở dưới lôi đài.
“Không liên quan đến chuyện cô có thừa nhận hay không, chỉ là ta muốn biết,” Thời Lưu dừng lại một chút, giọng nói bỗng trở nên nhẹ nhàng, “Lựa chọn trước kia của bọn họ, là đúng hay sai.”
Thời Ly khẽ giật mình, nhìn về phía trên lôi đài.
Thời Lưu cụp mắt, nhấc kiếm lên: “Mời.”
******
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Ly biết mình có một người chị, nhưng nàng ấy nghĩ rằng chị mình đã chết từ lâu. Hai chị em sẽ nhận nhau trong quyển kế tiếp.