Chương 135 - Ngoại truyện 1: Ở nhân gian (2)
Cho đến khi một nhóm đệ tử lịch luyện của một tông môn nào đấy từ bên ngoài núi đến, phá vỡ sự bình yên vốn có của trấn Thiên Hòa.
Ngày hôm đó, như thường lệ trong ba năm qua, Thời Lưu và Phong Nghiệp đến ngọn núi bên ngoài thị trấn để hái một số thảo mộc linh vật để làm thuốc chữa trị cho y quán.
Trong đó có một vị thuốc được dùng nhiều nhất nhưng lại mọc ở nơi sâu nhất trong rừng, nên việc hái chúng tốn khá nhiều thời gian và công sức.
Thời Lưu ở trong núi gần một ngày mới thu thập xong thảo dược linh mộc mà mình cần dùng.
—— Ba năm qua, Thời Lưu đã quen với cuộc sống ở trấn Thiên Hòa, nàng tự làm mọi việc trong y quán, người dân trong trấn chỉ xem hai người là một cặp phu thê người phàm tốt bụng đến từ ngoài núi.
Thời Lưu thích cuộc sống này.
Cho nên, ngoại trừ bản thể tiên nhân có khả năng miễn dịch với nóng lạnh của Phàm giới, gần như nàng không sử dụng chút tiên thuật nào, ngay cả khi chẩn bệnh trị bệnh, nàng cũng chỉ làm hết khả năng của mình, cố gắng không can thiệp vào sự tăng giảm tự nhiên dưới Thiên Đạo.
Chạng vạng tối hôm nay, Thời Lưu đang ngồi trên tảng đá xanh bên dòng suối róc rách sau rừng rậm, vừa ngắm cảnh tượng kỳ mỹ của ánh chiều tà nơi dãy núi xa xa, vừa rửa sạch bùn đất trên thảo dược mà hôm nay nàng đã hái, nàng bất thình lình phát hiện vài làn sóng linh khí nhấp nhô đến từ khu rừng sau lưng.
Thời Lưu hơi ngạc nhiên, nhưng không bận tâm lắm, nàng vẫn cúi đầu rửa bùn đất trên thảo dược.
Cho nên khi bóng dáng của vài nam nữ trẻ tuổi bước ra khỏi cánh rừng, lần lượt dừng lại cách con suối không xa.
“Chết tiệt! Đến dòng suối thì yêu khí biến mất, nhất định là con ác yêu kia lợi dụng dòng nước để làm phai nhạt dấu vết yêu khí!”
“Thủy pháp che đậy hơi thở có hạn, chúng ta đã kiểm tra bên ngoài rừng, chắc là ở gần đây thôi.”
“Nhưng rừng sâu dày đặc sương mù, sao mà tìm được đây?”
“Này, nhìn bên kia bờ suối đi…… có phải có bóng người không?”
“——?”
Chẳng biết là theo giọng của ai, nhóm đệ tử tiên môn nhìn về phía bóng người, sau khi phản ứng lại tất cả đều lộ ra vẻ mặt ngơ ngác cảnh giác ——
“Kẻ nào?!”
Sau khi quát hỏi, đám đệ tử trẻ trong đội hơi không giữ được bình tĩnh nên rút kiếm ra.
Song, không thể trách phản ứng của bọn họ quá lớn. Nhóm người này đều là đệ tử của tiên môn, tu vi cũng được xem là khá cao trong cùng thế hệ, nhưng ở khoảng cách gần chưa đến mười trượng, vậy mà lại không sớm phát hiện ra sự tồn tại của một người.
Điều khiến sống lưng của bọn họ lạnh buốt chính là, dù hiện tại đang cảnh giác quan sát bóng lưng gầy yếu mảnh mai kia, nhưng họ vẫn không thể nào nhìn ra bất cứ độ sâu cạn nào của đối phương.
Hệt như một khối ngọc lưu ly thẳng tắp, sạch sẽ không tì vết.
Đệ tử dẫn đầu tuy chưa rút kiếm, nhưng tấm lưng lại cứng đờ, đôi mắt hơi nheo lại, tư thế như chuẩn bị nghênh địch: “Rừng rậm ngoài núi, đêm khuya tối tăm, nếu các hạ còn tiếp tục hành động lén lút, không dám để lộ mặt mũi thật, thì đừng trách bọn ta mạo phạm.”
“…….”
Thời Lưu cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Nàng đặt thảo dược đã rửa sạch vào chiếc rổ bên cạnh, chống tay đứng dậy rồi xoay người lại.
“Ta chỉ là y giả của một y quán ở thị trấn gần đây, vào núi chỉ để hái thuốc thôi.”
“?”
Những người bên kia cảnh giác nhìn chằm chằm cho đến khi nhìn rõ dung nhan dáng vẻ của nữ tử, tất cả đều không khỏi giật mình.
Ngay cả nam đệ tử dẫn đầu cũng chần chừ một chút, trước gương mặt xinh đẹp thanh lệ này, y vô thức thả lỏng tấm lưng căng thẳng. Nhìn những giọt nước nhỏ xuống từ đầu ngón tay trắng như ngọc của nữ tử trong đêm tối, vẻ mặt của y cũng dịu lại.
“Vào núi hái thuốc? Giờ này à?” Trong nhóm đệ tử vẫn còn có người cảnh giác.
“Vào núi từ sáng sớm.” Thời Lưu không quan tâm lắm đến giọng điệu của đối phương, tùy ý chỉ vào chiếc rổ đựng thảo dược dưới chân, “Đến chiều tối mới xong.”
Đối phương còn muốn hỏi tiếp nhưng bị nam đệ tử dẫn đầu kia cản lại: “Các hạ…… nếu cô nương không có ác ý, vậy thì hãy mau chóng rời đi.”
Nhưng nữ tử bên bờ suối lại lắc đầu: “Vẫn chưa được.”
“Tại sao?” Sắc mặt của những đệ tử kia không tốt lắm, lần nữa đặt tay lên chuôi kiếm.
“Ta rửa thảo dược ở đây là vì muốn chờ một người.”
“Ngươi chờ ai lúc nửa đêm, ở nơi rừng sâu núi thẳm này!”
“Ừm…… phu quân chưa cưới.”
“?”
Kèm theo lời nói là một tiếng cười khẽ, nhưng nụ cười nhẹ bất chợt của nữ tử lại đẹp đến mức khiến bọn họ thất thần.
Cười xong, Thời Lưu nghiêng mặt nhìn bọn họ, ánh mắt lạnh nhạt đi đôi chút: “Vậy đã được chưa?”
Mấy tên đệ tử trao đổi ánh mắt, âm thầm dùng thần thức truyền âm.
“Ở nơi núi rừng hoang vắng này, trời đã sắp tối, đột nhiên xuất hiện một nữ tử đẹp như thiên tiên, chẳng lẽ là hồ ly tinh chuyên hút dương khí của con người?”
“Không thể nào, vị tỷ tỷ này trông như một viên ngọc xinh đẹp mà, làm gì giống hồ ly tinh?”
“Ta thấy ngươi đã bị hồ ly tinh mê hoặc rồi đấy!”
“Người này quả thật rất kỳ lạ, nếu nàng ta nói thật, sao nàng ta lại dám một mình chờ người trong rừng lúc đêm hôm khuya khoắc như thế này chứ?”
“Đuổi nàng ta đi trước đi. Nếu nàng ta vẫn không chịu đi, vậy thì đừng trách chúng ta không khách sáo.”
“Nhưng cô nương này thoạt nhìn không có ác ý mà, làm vậy có phải không hay lắm không……”
Sau khi lắng nghe lời dị nghị của các sư huynh đệ, sắc mặt của đệ tử dẫn đầu trầm xuống.
“Ta nghĩ cô nương nên lập tức rời khỏi đây —— Bọn ta đang truy lùng một con yêu vật ở gần đây, nếu làm cô nương bị thương thì không hay lắm đâu.”
Thời Lưu chớp mắt: “Nếu ta không chịu thì sao.”
Nam đệ tử nhíu mày, nắm chặt lấy chuôi kiếm: “Nếu như thế, cô đừng trách bọn ta vô lễ.”
“……”
Thời Lưu hơi giật mình nhìn y.
Trong chốc lát, nữ tử bên bờ suối cười nhẹ: “Ta đáp lại các vị, vì ta không bận tâm đến sự vô lễ của các vị —— Nhưng, núi hoang này do các vị mở ra à? Hay là, dù cách mấy nghìn dặm nhưng tất cả đều thuộc về Huyền Môn? Ai ở đây lúc nào giờ nào cũng đều bị đệ tử của Huyền Môn quản lý chặt chẽ?”
“——!”
Nghe thế, sắc mặt của nhóm đệ tử nhất thời đại biến.
Nam đệ tử dẫn đầu rút kiếm ra nửa tấc, hàn quang xuyên thấu bóng đêm, y dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Thời Lưu: “Rốt cuộc các hạ là ai! Sao lại biết bọn ta là đệ tử của Huyền Môn?!”
Thời Lưu mở miệng định trả lời.
Bất chợt nghe thấy tiếng cây cỏ vùng núi lay động, gió nhẹ nổi lên như sóng, kèm theo đó là giọng nói bạc bẽo cực xa xăm ——
“Không muốn chết thì thu lại kiếm mau.”
“——”
Âm thanh cực kỳ nhẹ, dường như có thể tan biến ngay tức thì, nhưng lại như khắp trời đất đều tràn ngập âm thanh này.
Đám đệ tử Huyền Môn sợ đến xanh mặt, sởn tóc gáy, hoảng hốt nhìn quanh tìm kiếm giọng nói kia: “Kẻ nào!”
“Đừng giấu đầu lòi đuôi, mau ra đây!”
“Ra đây!”
“……”
Sau khi gió ngừng thổi, một bóng người xuất hiện trong bóng đêm.
Người nọ đứng trước mặt nữ tử bên bờ suối, khom người cầm rổ thảo dược dưới chân của nàng lên, rồi mới lười biếng ngước mắt.
Hắn nhìn thoáng qua các đệ tử Huyền Môn đang căng thẳng đứng cách đó không xa, hơi nhíu mày: “Sao gần trăm năm rồi mà bọn họ vẫn ăn mặc kiểu này?”
Nam đệ tử dẫn đầu nghiến đến sắp nát răng, nhưng lại không dám ho he gì ——
Cách đây vài lần hô hấp, khi bóng dáng của người này xuất hiện, không chỉ có gió dừng lại, mà còn có cả những thanh kiếm sắp ra khỏi vỏ của bọn họ. Hệt như sau khi gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, tất cả linh kiếm đều dính chặt vào vỏ kiếm.
Thậm chí những thanh có linh tính cao còn đang run cầm cập trong vỏ kiếm.
Một hơi thở mà có thể làm được như vậy.
Người đến thật đáng sợ, dù trong Huyền Môn bọn họ cũng chưa từng gặp ai như thế này.
Dùng toàn bộ sức lực chống đỡ, nam đệ tử dẫn đầu khó khăn mở miệng nói: “Các hạ…… rốt cuộc là cao nhân phương nào, hay là tiền bối của tiên môn nào?”
“Ngươi không nghe à,” Phong Nghiệp lười biếng nghiêng người, “Phu nhân của ta nói, ta là phu quân chưa cưới của nàng ấy.”
“……?”
Trong khi nhóm đệ tử Huyền Môn ngơ ngác ngỡ ngàng, Thời Lưu bất đắc dĩ nói: “Bọn họ đều là đệ tử thiếu niên mới mười mấy tuổi, tuy rằng hơi ngạo mạn, nhưng cũng không ủ ra tai họa, chàng đừng bắt nạt người ta nữa.”
“Ta bắt nạt người ta?”
Phong Nghiệp khẽ nheo mắt lại, lạnh lùng liếc những người kia: “Vừa rồi nàng cũng nghe được thần thức truyền âm của bọn chúng, bọn chúng dám chỉ trích nàng là hồ ly tinh, ta không treo bọn chúng bên ngoài sơn môn của Huyền Môn đã là cố gắng nhẫn nhịn không bắt nạt bọn chúng rồi.”
“……”
Thấy trong số đệ tử trẻ tuổi có người sợ đến mức sắp ngất xỉu, Thời Lưu đành phải ra tay phá giải cấm chế hơi thở mà Phong Nghiệp đặt lên bọn họ.
Cảm giác áp bức vô hình biến mất, vài đệ tử hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.
Những người còn đứng cũng không khá hơn là bao, đều đổ mồ hôi đầm đìa và thở hổn hển.
Nam đệ tử dẫn đầu là người có tu vi và căn cơ cao nhất trong số bọn họ, cho nên tình trạng hiện tại ổn nhất, vẫn còn có thể xin lỗi vì đã mạo phạm, sau đó quan sát động tĩnh của đối phương một cách cung kính và cảnh giác.
Đã chờ được Phong Nghiệp, Thời Lưu cũng không có ý định đối đầu với bọn họ, cho nên hai người định xuống núi.
Song, ngay lúc này, nam đệ tử dẫn đầu nọ nhận được một vệt kim quang kiếm tấn, hơi thở trong đó dường như khá quen thuộc, khiến Thời Lưu đang đi ngang qua dừng bước.
“Bạch trưởng lão nhận được kiếm tấn đã đến,” Nam đệ tử tỏ vẻ vui mừng: “Ác yêu kia đã bị ngài ấy bắt giữ, mấy sư đệ sư muội dưới núi bị thương cũng đã được đưa vào thị trấn gần đó, ngài ấy bảo chúng ta xuống núi, rồi đến y quán trong thị trấn tụ hợp……”
Nam đệ tử nói xong, giọng nói chợt nhỏ dần.
Những đệ tử Huyền Môn còn lại cũng chú ý tới điều gì đó, lần lượt vừa cung kính vừa lúng túng nhìn về phía hai vị tiền bối vừa đi ngang qua mình.
—— Là đệ tử tinh anh của Huyền Môn, mặc dù bọn họ hơi ngạo mạn, nhưng đầu óc vẫn rất nhạy bén.
Chẳng hạn như vào lúc này, bọn họ nhớ rõ rằng, thiếu nữ y giả mà cách đây không lâu bị bọn họ xem như hồ ly tinh đã từng nói, hình như nàng ấy có mở một y quán.
Ở nơi thâm sơn cùng cốc, trong thôn trấn nho nhỏ, có lẽ không có nhiều y quán……
“Gần đây chỉ có một thị trấn duy nhất, là trấn Thiên Hòa, trong trấn cũng chỉ có một y quán,” Như nhận ra suy nghĩ của bọn họ, Thời Lưu và Phong Nghiệp xoay người lại: “Chắc chắn là nhà của ta, các ngươi có thể đi theo.”
“Đa…… đa tạ tiền bối khoan dung.”
Vài đệ tử Huyền Môn xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ bừng, xám xịt cúi đầu theo sau.
Thông cảm bọn họ sốt ruột muốn đi nhanh, hiếm khi Thời Lưu dùng tiên lực.
Sau một nén nhang, đoàn người xuất hiện trước cửa y quán duy nhất của trấn Thiên Hòa.
Trời đã tối nhưng đèn đuốc trong y quán vẫn sáng trưng.
Thời Lưu nhận hai người học việc lanh lợi trong trấn, họ vừa giúp nàng làm việc vặt trong y quán vừa theo nàng học y —— Vì dù sao nàng cũng không có ý định dành cả đời mình cho những người ở đây.
Lúc này, một tiểu học việc nghe tiếng động ngoài cửa, nên vội vàng chạy tới: “Lão sư, ngài mau đến xem xem, đêm nay bọn con tiếp nhận hai bệnh nhân vừa bị thương nặng vừa trúng độc, hình như là đệ tử tiên môn bên ngoài núi……”
Chưa nói hết câu thì đã trông thấy các đệ tử Huyền Môn mặc áo bào màu xanh đi theo sau Thời Lưu và Phong Nghiệp, tiểu học việc nọ luống cuống im miệng, ngơ ngác nhìn Thời Lưu.
“Không có gì, ta đã biết rồi.” Thời Lưu tiến lên vỗ nhẹ vào vai đứa bé. “Con về sớm một chút đi, tối nay không cần trực.”
“Vâng…… Vâng.”
Tiểu học việc do dự một chút, sau đó hành lễ với Thời Lưu, rồi xách túi rời đi.
Chỉ trong chốc lát, các đệ tử Huyền Môn đã nhanh chóng vào buồng trong, nơi tỏa ra mùi máu tanh, Thời Lưu nghe thấy giọng nói cung kính của nam đệ tử dẫn đầu khi y đến gần tấm rèm ——
“Bạch trưởng lão, bọn con đúng lúc gặp được chủ của y quán, hình như là một tiền bối tiên môn tu vi khó lường, ngài ấy đang ở bên ngoài.”
Thời Lưu cũng đi về phía cửa phòng nơi có tấm rèm buông xuống.
…… Bạch trưởng lão?
Năm đó khi nàng rời khỏi Huyền Môn, nàng nhớ hình như không có vị trưởng lão nào họ Bạch, chẳng lẽ là trưởng lão mới được đề bạt đứng đầu một đỉnh trong trăm năm qua sao?
Thời Lưu đang nghĩ ngợi, thoáng thấy cái bóng trên tấm rèm, nàng khựng lại.
Sau đó, rèm cửa được mở ra, sau tấm rèm, chàng trai tuấn tú bình tĩnh ngước mắt lên ——
Ánh sáng và bóng tối dịu dàng róc rách lướt qua gương mặt của người nọ, quen thuộc đến mức khiến người ta ngẩn ngơ.
Thời Lưu ngơ ngác nhìn.
Một lát sau, nàng mới hoàn hồn: “Yến…… sư huynh?”