Chương 122 - Ngọc Kinh Tố Tiên (9)
Không rõ là do men say của rượu tiên nhân hay là ngẩn ngơ trong mơ, Thời Lưu cảm thấy trước mặt như có một lớp hơi nước thật mỏng, khiến mọi thứ trong mơ trở nên mờ ảo. Trong cơn mông lung, dường như nàng nhìn thấy màn đêm vô tận đang bao trùm lên Trung Thiên Đế Cung, bóng tối u ám nuốt chủng ánh nến trong điện, hóa thành từng làn sương mù, giống như ma tức, chúng nó len lỏi qua những viên gạch bạch ngọc lạnh buốt trong nội điện, vén rèm lụa kim tuyến mỏng lên, rồi quấn lấy cổ tay và mắt cá chân khiến nàng cảm thấy bất an dù đang trong giấc mơ.
Như thể nàng đang bị trói trên một chiếc thuyền nhỏ, chiếc thuyền nhỏ đang dập dờn lắc lư trong biển sao đêm vô tận.
Những mảnh vụn tinh tú vàng óng xa xa không còn được treo trên bầu trời nữa mà chúng đang ngay cạnh ngón tay của nàng. Trên chiếc thuyền đang lắc lư, ngón tay của nàng bị những ngôi sao nhỏ bay lướt qua quấn lấy, nàng không khỏi nhẹ nhàng đẩy chúng ra, những ngôi sao rùng mình như đang thẹn thùng, sau đó chúng dần tan biến cùng với biển sao, và rồi bóng tối vô tận quay trở lại.
Phút chốc những sợi sương vô hình ấy quấn lấy nàng chặt hơn, trong màn đêm, chiếc thuyền được làn sóng vô hình nâng lên, run rẩy lắc lư giữa làn sóng nhấp nhô không bằng phẳng, nó lung lay lảo đảo như thể sắp chìm xuống trong cơn thủy triều của biển sao đen kịt.
Trong mơ, ban đầu Thời Lưu cảm thấy rất mới lạ và thú vị, nhưng sau đó nàng chỉ muốn chạy trốn.
Đáng tiếc, ma tức vô biên đã dệt thành thiên la địa võng, dù nàng có trốn đến đâu thì chúng vẫn sẽ quấn lấy nàng, ôm nàng chặt hơn, khiến nàng rơi sâu xuống vực sâu biển lớn.
Trong giấc mơ không thể trốn thoát ấy, ma đã làm những điều đáng ghét nhất và buộc nàng phải nhìn rõ, dường như ma rất thích nghe tiếng khóc nho nhỏ đầy giận dỗi của nàng, thích nhìn thấy những giọt nước mắt trong veo đọng trên hàng mi của nàng, sau đó cố tình khiến chúng rơi xuống, rồi vỡ vụn trên mái tóc đen dài mềm mại như gấm của nàng.
Mãi cho đến khi nhìn thấy điểm cuối cùng của ma tức vô biên, Thời Lưu trông thấy một vùng thần quang vàng óng.
Thời Lưu chợt nhớ tới thần minh dịu dàng trên thần tọa của kiếp trước, nên nàng không khỏi vui mừng bỏ lại biển sao đêm vô tận sau lưng, nhào vào vùng biển kim quang nho nhỏ nọ.
Giống như tiểu lưu ly yêu của kiếp trước giẫm lên áo bào trắng như tuyết của thần minh trước thần tọa, thần minh dịu dàng thì thầm bên tai nàng, nhẹ nhàng vuốt phẳng mái tóc dài rối bời của thiếu nữ, sau đó lau đi những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt của nàng, rồi lại khẽ nhéo chóp mũi đỏ bừng vì khóc của nàng. Hắn ôm nàng vào lòng, đôi môi mỏng hơi hé mở, như đang cúi đầu nói gì đó với nàng trong giấc mộng xa xăm.
Thời Lưu không nghe rõ nên hơi sốt ruột, sợ rằng chẳng mấy chốc nữa hắn sẽ rời đi, thế nên nàng nắm chặt lấy vạt áo của hắn, kéo hắn đến gần, cho đến khi thần minh nhỏ giọng nhẹ nhàng cọ vào tai nàng: “Xin lỗi, có phải ta làm nàng đau không?”
“Sau này ta sẽ nhẹ nhàng hơn, được không?”
Còn chưa dứt lời, bàn tay đang vuốt ve tóc nàng của thần minh trong biển ánh sáng chợt chuyển xuống ôm lấy eo nàng, sau đó hắn cúi người ôm nàng thật chặt ——
Một lúc lâu sau đó, ánh sáng và bóng tối lại luân phiên thay đổi.
“——!”
Thời Lưu giật mình choàng tỉnh.
Nàng mở mắt ra, nghiêng người nhìn nội điện bên ngoài giường.
Ánh nắng li ti bên ngoài hành lang vừa xuyên qua biển mây, màu ráng chiều phác họa bức tranh diễm lệ trên những cây cột bạch ngọc, đồng thời đổ bóng lên những viên gạch trắng ngần của cửa nội điện.
Đêm đã kết thúc, giấc mơ “đáng sợ” cuối cùng cũng chấm dứt.
Thời Lưu nghĩ, không rõ cảm xúc mà thở hắt ra, vừa định nhúc nhích.
“Chiếc chăn” đang đắp trên người nàng động đậy.
Thời Lưu chợt khựng lại.
Lúc này nàng mới chợt nhận ra thứ mình đang dựa vào không phải vách tường mà là cơ thể ấm áp. Thứ đắp trên người nàng cũng không phải chăn mỏng mà là trường bào trắng như tuyết thêu ám văn thường uốn lượn rủ xuống khi chủ nhân của nó ngồi xuống thần tọa.
Thời Lưu im lặng một lát, sau đó bỗng nhiên cụp mi xuống. Nàng lựa chọn nhắm mắt tiếp tục giả vờ ngủ.
Sau khoảng lặng, có tiếng cười khẽ.
Lồng ngực áp sau lưng hơi rung lên theo tiếng cười, đều trải qua “một” đêm dài có thể khống chế theo ý mình, người nọ rõ ràng đã thức cả đêm, thế mà tinh thần vẫn rất sung sức. Tiếng cười của người nọ vừa khàn khàn vừa lười biếng, càng nghe càng cảm thấy hấp dẫn.
Ít nhất Thời Lưu không có cách nào chịu đựng tiếng cười này lâu.
Thế là thiếu nữ đang giả vờ ngủ bất chợt mở mắt ra, đẩy cánh tay đang ôm eo nàng xuống, định nhảy xuống giường bỏ chạy.
“Bịch.”
Thiếu nữ thất bại ngay bước đầu tiên, nàng ngã ngửa xuống giường một cách thảm hại.
Thời Lưu lúng túng nhìn vòng eo và đôi chân đau đến mức như muốn đứt lìa của mình —— Rất khó để tượng tượng cảm giác này thuộc về thân thể của nàng.
Rất nhanh, lúng túng và xấu hổ hóa thành giận dữ, thiếu nữ tức đến mức trừng to mắt, quay phắt lại nhìn Phong Nghiệp ở phía sau ——
“Chàng, thật, quá, đáng.”
Hai gò má của thiếu nữ đỏ bừng, nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
Kim văn trên trán của thần ma nhẹ nhàng nhấp nháy với tốc độ thật chậm, chỉ thiếu điều ghi dòng chữ tâm trạng vô cùng tốt. Hàng mi đen nhánh của hắn cụp xuống, dịu dàng nhìn nàng: “Giận rồi à?”
Vừa nói hắn vừa hất ống tay áo lên, đốt ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng chạm vào má của thiếu nữ.
Quả nhiên rất nóng, chỉ là, không rõ do thẹn thùng hay tức giận.
Hàng mi của thần ma càng cụp xuống thấp hơn, hắn cúi đầu khẽ cười, rồi hôn lên đôi má ửng hồng, sau đó là cằm, cuối cùng là chiếc cổ thon thả.
Thời Lưu cứng đờ, giơ tay định cản lại.
Nàng định đẩy hắn ra một cách thô bạo.
—— Giả dụ hắn không dịu dàng như vậy, như thành kính như lấy lòng mà hôn nàng, khiến lòng nàng mềm nhũn bởi chân tình không gì sánh bằng của hắn.
Thời Lưu do dự chậm rãi hạ tay xuống.
Nhưng vẫn hơi không thoải mái, thế là thiếu nữ nghiêng mặt ra ngoài giường, hai gò má ửng hồng: “…… Đã, đã qua bao lâu rồi?”
Từ dưới cằm nàng, Phong Nghiệp ngước mắt lên, giọng nói trầm khàn nhưng dễ nghe: “Hửm?”
Trong đôi mắt đen láy ấy, như có mảnh vụn tinh tú màu vàng lấp lánh.
Thời Lưu chợt muộn màng nhận ra một điều —— Rốt cuộc nàng cũng biết “biển sao” nho nhỏ mà nàng chìm đắm trong mơ là gì, những vì tinh tú vừa chạm vào vừa né tránh trong tầm với, rốt cuộc là ở đâu.
Nghĩ đến đây, gò má của thiếu nữ lại càng đỏ hơn: “Ta muốn hỏi, Vạn Tiên Thịnh Diên đã kết thúc…… bao lâu rồi.”
Thần ma cụp mi xuống: “Một đêm.”
“?”
Thời Lưu quay lại, giơ một ngón tay ấn vào thần văn trên vầng trán trắng lạnh của hắn, hiện tại khi chạm vào đây nàng không hề có chút cảm giác tội lỗi nào —— Bởi vì người nào đó đã dùng hành động thực tế chứng minh hắn đen thui đến mức không cần bị vấy bẩn, chỉ có hắn đi vấy bẩn người khác thôi.
“Đừng tưởng ta uống say —— nên không hay biết gì,” Thời Lưu nín thở, “Rõ ràng đêm qua chàng đã sửa đổi ngày đêm luân phiên bên ngoài đế cung, tốc độ dòng chảy thời gian vốn không giống bình thường.”
Phong Nghiệp nắm lấy tay của thiếu nữ, cúi đầu hôn lên đốt ngón tay thẹn thùng của nàng: “Ta không nhớ.”
“Chàng sửa, sao mà không nhớ được?”
“Ta không cố ý làm chậm,” Phong Nghiệp dừng lại, cuối cùng cũng thẳng thắn thú nhận trước đôi mắt trong veo nhưng hơi khó chịu của thiếu nữ, “Ta chỉ tạm dừng lại, sau đó chuyển sang hừng đông.”
“……….?”
Thời Lưu nghĩ, có lẽ đây là lời vô nhân đạo nhất mà nàng từng nghe được trong đời.
—
Vì Thời Lưu không thể xác định được mình ngủ bao lâu, nên cũng không thể xác định đêm đó dài bao nhiêu.
Thời Lưu chỉ biết rằng, sau khi mình nghỉ ngơi trong đế cung và không cho thần ma vô sỉ kia đến gần vài ngày, khi nàng bước ra khỏi Trung Thiên Đế Cung, theo lời kể của Vân Tước Điểu, kể từ Vạn Tiên Thịnh Diên, Tiên giới đã trôi qua mười mấy ngày theo cách tính ngày của con người.
Vì chuyện này mà Thời Lưu cực kỳ tức giận, nàng rất muốn trở về đế cung cắn chết thần ma đang ngồi trên thần tọa lười biếng đọc sách để trút giận.
Nhưng nàng vẫn còn chuyện quan trọng phải làm ——
Đứng giữa biển mây cuồn cuộn, Thời Lưu hơi ngạc nhiên nhìn đại điện trước mặt.
“Nam Đế Đế Cung.”
Dù tính cả tiểu lưu ly yêu của kiếp trước, đây là lần đầu tiên Thời Lưu bước vào đây.
Còn nguyên nhân khiến nàng ngạc nhiên cũng rất đơn giản: Nếu không phải tiên hầu đi bẩm lại với Nam Đế vừa rời khỏi cách đây không lâu, dựa vào trí nhớ của kiếp trước, liếc nhìn từ đằng xa, chắc hẳn Thời Lưu sẽ nghĩ rằng đây không phải đế cung của Nam Thiền, mà là nàng lạc đường nên đã vòng trở lại Trung Thiên Đế Cung rồi.
Nếu không, sao lại giống nhau như thế.
Thời Lưu cụp mắt xuống, hơi lo lắng vuốt ve quả lựu nhỏ bên cạnh lá xanh treo trên cổ tay.
—
Trông thấy đế cung này, nàng càng không chắc rằng liệu mình có nên đến tìm Nam Thiền hay không.
Nhưng Ngọc Kinh Tiên Đình khổng lồ như thế, người mà nàng có thể chắc chắn rằng sẽ không làm hại Phong Nghiệp, dường như chỉ có duy nhất vị tiên đế này.
Lúc Thời Lưu đang nhíu mày suy nghĩ, tiên hầu lúc nãy đi thông báo đã trở về, nhẹ nhàng thi lễ với nàng: “Nam Đế đang chờ ở thiên điện, xin hãy theo ta.”
“Làm phiền tiên tử.”
Thời Lưu hoàn lễ, sau đó đi theo.
Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm giúp Thời Lưu có được danh hiệu tiên tài, nên đương nhiên không chỉ khác với những người ở Phàm giới.
Nói chính xác hơn, chỉ sau khi đến Tiên giới Thời Lưu mới nhận ra ý nghĩa sâu xa của những lời mà Tuyết Vãn nói trước kia, ở nơi linh khí càng dồi dào thì thiên phú của Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm càng lộ rõ ——
Khi ở Huyền Môn nàng vẫn cần phải có sự hỗ trợ của công pháp và minh tưởng tĩnh tâm, nhưng sau khi lên Tiên giới, dù chỉ hít thở, Thời Lưu cũng có thể cảm nhận được tiên lực linh khí đang tăng lên.
Đặc biệt là……
Sắc mặt của Thời Lưu tinh tế khựng lại, hơi mất tự nhiên cụp mắt xuống.
Màu ráng chiều cuối chân trời nhuộm lên vành tai của thiếu nữ.
Đặc biệt là sau khi trải qua một đêm cực dài sau Vạn Tiên Thịnh Diên, nàng có thể cảm nhận được tiên lực tăng vọt lên một đoạn cực kỳ rõ ràng.
Trước khi bước lên bậc thềm ngọc bích của đại điện, Thời Lưu lắc đầu làm dịu bớt gò má ửng hồng, đồng thời xua tan những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, bước vào trong điện.
Một trong những tác dụng sau khi tiên lực và thần thức phóng đại chính là cuộc trò chuyện của những tiểu tiên có tiên lực thấp đang núp sau trụ hành lang, không hề kiêng dè gì mà dùng thần thức trò chuyện với nhau, tất cả đều lọt vào tai nàng một cách rõ ràng ——
“Cô ta chính là tiểu yêu nữ trong cung của Trung Thiên Đế à?”
“Suỵt, ngươi đã quên Nam Đế không cho chúng ta nói như vậy rồi sao.”
“Rõ ràng đó là sự thật mà. Nếu cô ta không phải tiểu yêu nữ, vậy sao có thể lừa Trung Thiên Đế động phàm tâm, còn nhập ma nữa? Ngươi đoán xem hôm nay cô ta đến đây để làm gì? Chẳng lẽ đến thị uy với bệ hạ của chúng ta?”
“Ta đoán có liên quan đến những tin đồn đang lén truyền trong tiên đình, chắc đến thăm dò thật giả đấy.”
“Hả? Chẳng lẽ đến để thăm dò bệ hạ? Kỳ thật, ta không tin bệ hạ thay lòng yêu Nghiệp Đế bệ hạ đâu, ngài ấy đối với Phong Đô Đế tình sâu như biển, năm ấy còn coi trời bằng vung đuổi theo đến U Minh để gặp hắn mà.”
“Suỵt, đừng nói nữa, bệ hạ đến rồi.”
“……”
Sau khi đi qua hành lang dài dẫn đến thiên điện, những âm thanh phía sau cũng dần trở nên mơ hồ.
Dọc đường đi Thời Lưu nhìn thoáng qua hàng lang bên ngoài —— cũng là nơi ít giống với Trung Thiên Đế Cung nhất, bên ngoài hành lang ở nơi này không phải là biển mây sâu không thấy đáy, mà là những nhánh hoa không rõ tên đang đung đưa giữa mây trắng.
Màu sắc của hoa không quá rực rỡ nhưng chúng mang một vẻ đẹp nhẹ nhàng, hương thơm như thấm vào ruột gan.
Đi qua hành lang hoa, tiến vào thiên điện, Thời Lưu trông thấy đằng sau chiếc bàn tỏa hương thơm ngát, Nam Thiền hơi cụp mắt, chậm rãi rót trà.
Thời Lưu dừng lại.
“Bệ hạ, người đến rồi.”
“Ngươi lui xuống đi. Bảo bọn họ tránh xa ra một chút. Nếu còn nói lung tung nữa thì đừng xuất hiện trước mặt ta.” Nữ tử mặc tố sa khinh y không hề ngẩng đầu lên mà chỉ nhàn nhạt nói.
“Vâng, bệ hạ.”
“……”
Tất cả tạp âm mơ hồ đều đã biến mất, ngoài điện chỉ còn tiếng mây trôi và tiếng hoa cỏ đung đưa.
Thời Lưu hơi do dự, đang nghĩ xem nên gọi người nọ là sư tỷ hay tiên đế, thì chợt nghe thấy nữ tử đang ngồi sau bàn lạnh nhạt hỏi: “Ngươi đến tìm ta, chắc không phải chỉ để nghe những lời bàn tán đó thôi nhỉ?”
“Có một chuyện, ta muốn cầu xin người.”
Dứt lời, Thời Lưu cúi đầu lấy thứ gì đó ra từ trong chiếc lá cây xanh biếc.
Tuy nhiên, Nam Thiền ngồi sau bàn như bị lời này chọc vào nỗi đau, nàng lạnh nhạt nhíu mày, sau đó tức giận ngước mắt lên: “Lại có chuyện, ngươi và Phong Nghiệp xem ta là gì ——”
Bịch.
Một vật được đặt trên bàn dài đã ngắt ngang lời của Nam Thiền.
Đó là một thanh dao găm màu ngọc bích.
Trông cực kỳ quen thuộc, là thứ mà nàng nhìn thấy trong ngọc Kiếp Cảnh.
Mi mắt của Nam Thiền run lên: “Ngươi…… có ý gì.”
Thời Lưu cúi đầu xá dài, nghiêm túc khẩn cầu ——
“Xin sư tỷ hãy giúp ta phá hủy nó.”
“Ta sẵn sàng trả giá tất cả cho chuyện này.”