Chương 109 - Tử Thần Động Thế (21)
Càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của thiếu nữ.
Đây là lần thứ ba Phong Nghiệp trông thấy nàng mặc hồng y.
Hệt như hai lần trước, chỉ một cái liếc mắt, ma đã cảm nhận được sự bực bội khó có thể kiểm soát cuồn cuộn nổi lên trong lồng ngực rỗng tuếch —— Mỗi một lần càng tăng lên, càng lúc càng khó có thể kiểm soát.
Hàng mi dài như lông vũ của ma cụp xuống, như có sương tuyết ngưng đọng trên hàng mi phía trên đôi mắt đen láy như mực.
“…… Đừng để ta thấy lần thứ tư.”
“Hả?”
Thời Lưu vừa bước vào miếu, dường như nghe thấy gì đó, nàng không chắc lắm mà nhìn hắn.
Nhưng Phong Nghiệp không nói thêm gì cả, hắn bình tĩnh lại, nhận lấy khối đinh quạt bạch ngọc trong tay Thời Lưu, đinh ngọc lơ lửng trước mặt hắn. Dưới sự dao động của linh lực, trên bề mặt trắng sữa của đinh quạt từ từ hiện ra những đường vân hệt như những tia sáng đen và tím, giống như một loại linh trận cực kỳ phức tạp nào đó.
Thời Lưu nhìn nó, lập tức cảm nhận được thần thức áp bách khó có thể kháng cự từ những đường vân hai màu kia, sắc mặt thiếu nữ hơi tái nhợt, nhìn chằm chằm vào đinh quạt bằng ánh mắt lạnh tanh: “Đây là dấu vết linh lực của phong ấn do Côn Ly và Tử Quỳnh tạo ra sao?”
“Ừ.”
Phong Nghiệp thản nhiên đáp, nghĩ tới điều gì đó, hắn nghiêng mặt: “Ngươi vẫn muốn trở lại Thời gia à?”
Thời Lưu hơi khựng lại, gật đầu.
“Ta dùng thần thức che lấp, cho dù bọn họ nhận ra ngươi không có ở đó, lật tung hết cả Phàm giới lên thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể tìm được nơi này.” Phong Nghiệp khẽ nhíu mày.
“Nhưng vẫn còn đọa tiên đang ẩn náu ở Phàm giới, huynh làm như thế sẽ rất nguy hiểm.” Thời Lưu cúi đầu, dừng lại một chút, sau đó ngước lên, “Hơn nữa còn có một món đồ ở Thời gia mà ta chưa lấy đi.”
“Thứ gì?”
Thời Lưu chớp mắt: “Thần Mạch Kiếm.”
Phong Nghiệp hơi nhíu mày.
Hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng lại không có thời gian xem xét kỹ lưỡng cảm giác này ——
Thiếu nữ trước mặt đột nhiên bước tới, tay áo đỏ thẫm tựa như ngọn lửa bập bùng, thân thể mềm mại của nàng nhào vào lòng hắn.
“——?”
Phong Nghiệp theo bản năng giang hai tay ra đón lấy nàng, khi vừa định thần lại, hắn cụp mắt xuống, giọng hơi trầm thấp: “Ngươi đúng là to gan thật đấy.”
“Huynh nhất định sẽ thành công, đúng không?” Giọng của Thời Lưu hơi run rẩy.
Ma hơi ngẩn ra, sau đó cúi đầu nhìn thiếu nữ trong lòng, khẽ bật cười: “Sợ ta chết sao?”
“……”
Thiếu nữ đang ôm chặt lấy hắn đột ngột run lên.
Nàng ngước lên nhìn hắn, đôi mắt ươn ướt.
“Vừa mới khen lá gan của ngươi lớn,” Phong Nghiệp nhíu mày, “Nói đùa mà ngươi cũng không hiểu sao?”
Thời Lưu cắn môi: “Không được phép thất bại.”
“?”
Ma nheo mắt lại: “Bây giờ ngươi thật sự muốn làm chủ nhân của ta có phải không?”
Thời Lưu đã không còn sợ hắn từ lâu lắm rồi, nghe như nước đổ lá khoai, nàng chỉ lưu luyến không rời buông tay ra, lùi lại một bước.
Thiếu nữ buồn bã cụp mắt xuống: “Ta đi đây.”
“Ngày mai phải quay lại trước khi mặt trời lặn.”
“… Được.”
Hồng y vẽ lên một hình vòng cung trên không trung, thiếu nữ xoay người chuẩn bị rời khỏi miếu thờ.
Phong Nghiệp cầm lấy khối bạch ngọc vừa rơi xuống lòng bàn tay, hắn chợt cảm nhận được một sự hoảng sợ trước nay chưa từng có chạy dọc tứ chi và xương cốt.
Đôi mắt sơn mài của ma thoáng run lên.
Hắn vô thức nói: “Chờ đã.”
Thời Lưu dừng bước nhưng không ngoảnh đầu lại, chỉ nghe được giọng nói khàn khàn không rõ lý do của người nọ vang sau lưng ——
“Ngày mai, không được đến muộn.”
“… Ừm.”
Dứt lời, Thời Lưu bước ra khỏi ngôi miếu, cánh cổng miếu đổ nát sau lưng đóng lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn vầng thái dương rực rỡ trên bầu trời cao.
Nàng sẽ không đến muộn.
Bởi vì cho dù mặt trời lặn một vạn lần, nàng cũng sẽ không đến.
—
Khi Thời Lưu trở về núi xanh ẩn thể của Thời gia thì trời đã sẩm tối. Bên trong Thời gia rộng lớn như thế, bóng dáng bận rộn của các đệ tử tạp dịch chạy tới chạy lui khắp nơi. Trong tầm mắt có thể trông thấy đình viện lầu các giăng đèn kết hoa, mười dặm hồng trang trải khắp núi xanh ẩn thế, lấn át hết tất cả mọi màu sắc xung quanh, y phục đỏ thẫm bắt mắt của nàng cũng bị lu mờ, thật sự khó mà nhận ra rõ ràng.
Trong và ngoài Tử Giang Các, khách khứa đã kéo đến tấp nập từ sáng sớm, còn nhộn nhịp hơn lễ nhập tộc tháng trước.
Huyền Môn và Thời gia liên hôn là sự kiện quan trọng nhất của Phàm giới, nếu không phải Thời Lưu bế quan không ra ngoài, nàng đã có thể trông thấy thịnh cảnh như thế này từ mấy ngày trước rồi.
Chỉ là hôm nay dường như có hơi khác.
Thời Lưu thu liễm hơi thở, đi giữa các vị khách và đệ tử Thời gia, nàng cảm nhận được bên cạnh sự vội vàng vui mừng, dường như có một chút căng thẳng kỳ lạ như có như không phảng phất trong không khí.
Đương lúc Thời Lưu đang suy nghĩ xem có cần chặn một người lại để hỏi hay không thì một tia kiếm tấn bay vút tới từ Nghị Sự Đường của Thời gia.
[Lập tức đến Nghị Sự Đường.]
—— Thời Đỉnh Thiên gửi tới.
Thời Lưu khẽ cau mày, mặc dù nàng cũng không muốn để ý tới, nhưng ngày mai là đại hôn, những chuyện liên quan này nàng nhất định phải hỏi, cũng như phải biết rõ.
Trước khi nàng cất bước, một tia kiếm tấn khác lại bay tới.
[Không cấm phi hành, mau đến đây.]
“……”
Ngay cả gia quy cấm phi hành mà Thời Đỉnh Thiên cũng không quan tâm, nên chắc chắn là chuyện rất quan trọng.
Thời Lưu nghĩ đến điều gì đó, ấn đường đang nhíu lại giãn ra, nàng cầm kiếm, cụp mắt, thần niệm khẽ động, bóng dáng biến mất ngay tại chỗ.
Sau mười lần hô hấp, cực bắc của Thời gia, bên trong Nghị Sự Đường.
Thời Lưu bước vào trong điện, hơi ngạc nhiên khi nhận ra bên trong chỉ có Thời Đỉnh Thiên và ngũ thúc Thời Lương Bái.
Nàng trông thấy bọn họ đang ngồi cạnh nhau, truyền âm bên trong cấm chế thần thức, sắc mặt nghiêm túc, ngay cả ngũ thúc xưa nay luôn không nghiêm chỉnh cũng không ngoại lệ.
Thời Lưu nâng kiếm tiến lên phía trước: “Gia chủ, ngũ thúc.”
Thời Đỉnh Thiên thấy Thời Lưu đến gần, ông phất ống tay áo, kéo nàng vào trong kết giới thần thức.
Ông trầm giọng hỏi: “Thời Lưu, còn có ai biết về Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm của ngươi không?”
Thời Lưu thản nhiên nhướng mắt: “Gia chủ muốn ám chỉ ai, người cứ nói thẳng ra đi.”
“Chẳng hạn như, Huyền Môn.” Thời Đỉnh Thiên nhíu mày, “Ngươi có thể thuyết phục bọn họ cho phép ngươi dùng thân phận con gái của Thời gia để liên hôn, chắc hẳn ngươi phải chứng minh cho bọn họ thấy rằng mình chắc chắn sẽ thành công?”
Thời Lưu không hề ngạc nhiên: “Huyền Môn chỉ biết về Tử Thần, chứ không hề biết gì về Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm.”
“…….”
Nghe như thế, ấn đường của Thời Đỉnh Thiên chẳng những không thả lỏng mà còn nhíu lại chặt hơn.
Thời Lưu quay mặt đi, nhìn Thời Lương Bái đang ngồi trên một chiếc ghế khác: “Ngũ thúc, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Sắc mặt của Thời Lương Bái cũng hơi ảm đạm, nghe vậy, ngón tay gõ xuống mặt bàn: “Chuyện về số mệnh Tử Thần của con, chẳng biết tại sao mấy ngày nay lại lan truyền khắp gia tộc.”
“Tử Giang Các thì sao.”
“Khi các đệ tử tạp dịch trò chuyện, làm sao mà khách khứa không nghe thấy được chứ?” Sắc mặt của Thời Đỉnh Thiên âm trầm, “Nếu để ta biết là do ai lan truyền……”
Thời Lưu phớt lờ lời của ông, nàng đảo mắt: “Thời Ly cũng nghe được sao?”
“Con bé đang bế quan ở sau núi, không ai được quấy rầy nên chắc là không biết.” Thời Lương Bái an ủi.
Thời Lưu hơi an tâm, nàng gật đầu.
“Lúc này là lúc nào, ngươi còn quan tâm Thời Ly biết hay không biết!” Thời Đỉnh Thiên trầm giọng, nghiêng người về phía trước, “Ngươi cũng biết, nếu chỉ là lời đồn ngươi là Tử Thần, bọn ta cũng không cần phải lo lắng như thế —— Tuy nhiên, cùng với đó là một câu khác, nói rằng Tử Thần chính là linh vật của Tiên giới đầu thai thành! Ngươi nghe những lời đó đi, ngươi có chắc là không còn ai biết thân phận của ngươi hay không!?”
“……”
Thời Lưu hờ hững không nói gì, hệt như không nghe thấy.
Thời Đỉnh Thiên đợi một lát vẫn không nhận được câu trả lời, lúc này mới nhìn thấy vẻ mặt của nàng, ông không khỏi tức giận: “Sao ngươi không lo lắng chút nào thế hả?”. Ngôn Tình Sủng
“Ngay từ đầu, lúc các người ép ta nói ra thân phận thì ta đã đoán được sớm muộn gì ngày này cũng tới thôi.” Thời Lưu ngước mắt lên, hơi cong môi, mỉm cười nhàn nhạt, “Giấy không thể gói được lửa —— Chẳng phải Thời gia chủ có kinh nghiệm hơn ta nhiều sao.”
“——!”
Thời Đỉnh Thiên nổi giận: “Lúc này mà ngươi còn muốn chọc tức ta! Ngươi không sợ đại hôn ngày mai, đại trận núi xanh được mở ra để đón khách, đến lúc đó chuyện về Cửu Khiếu Lưu Tâm truyền khắp thiên hạ, biết bao nhiêu người lòng dạ hiểm độc thừa cơ xâm nhập vào Thời gia lấy mạng của ngươi sao!?”
Thời Lưu cụp mắt xuống: “Như thế cũng tốt.”
—— Sự hấp dẫn của Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm lớn hơn tất thảy mọi thứ khắp Tam giới, đủ để khiến sự chú ý của mọi người đổ dồn vào nàng và Thời gia.
Đồng thời giúp nàng đỡ phải lo lắng về việc người nọ bên trong ngôi miếu đổ nát cách đó mấy ngàn dặm bị đọa tiên đang ẩn náu phát hiện.
Tất nhiên Thời Đỉnh Thiên không hiểu suy nghĩ của nàng, nghe như thế ông tức tới mức xanh cả mặt: “Tốt cái gì? Tốt chỗ nào?!”
“Gia chủ, lúc này đừng nên tức giận, trước tiên phải nghĩ cách xử lý.” Thời Lương Bái cau mày nói, “Theo đệ, chúng ta tạm hoãn đại hôn lại, dằn chuyện này xuống, sau đó hẵng tổ chức hôn lễ sau, như thế mới thỏa đáng.”
Hàng mày của Thời Đỉnh Thiên nhăn lại: “Thiệp mời đã phát cho các tiên môn thế gia từ lâu rồi, sao có thể đột ngột hoãn lại được?”
“Nhưng vì sự an toàn của Thời Lưu, hay là ——”
“Cảm ơn ngũ thúc, nhưng không cần đâu ạ.”
Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ thản nhiên vang lên giữa điện.
Hai vị trưởng bối đang thảo luận với nhau chợt dừng lại, lần lượt nhìn về phía nàng.
Thời Lưu không hề ngước mắt lên, khe khẽ như lẩm bẩm một mình: “Tình trạng của Huyền Môn không thể kéo dài, cũng không thể chờ thêm được nữa, một khi liên hôn đã xác định, vậy thì không thể thay đổi. Về phần an nguy của bản thân, trước đêm mai ta sẽ đột phá Hóa Cảnh, có thể tự bảo vệ chính mình.”
Thời Lương Bái thở dài: “Thập Lục, con cần gì phải cố chấp như thế?”
“Không phải cố chấp, chỉ là con sẽ không nhượng bộ cho những kẻ xấu xa độc ác,” Cuối cùng Thời Lưu cũng ngước mắt lên, con ngươi trong suốt và lạnh buốt, “Ai muốn mạng của con, vậy thì phải hỏi xem kiếm của con có cho phép hay không đã.”
“Ong ——”
Thiếu nữ vừa dứt lời, Đoạn Tương Tư trong tay nàng đột nhiên ngân vang, vút ra khỏi đại sảnh, lao thẳng lên mây trời.
Thời Đỉnh Thiên và Thời Lương Bái đều bất ngờ, đặc biệt là Thời Lương Bái, y ngạc nhiên, lần nữa quan sát thiếu nữ trong sảnh, dưới sự dò xét của thần thức, kiếm mang của thiếu nữ sắc bén đến mức gần như xâm nhập vào cơ thể.
Y dựa lưng vào ghế, vừa tán thưởng vừa bất đắc dĩ lắc đầu: “Thôi vậy…… Thời gia chúng ta thật sự đã sinh ra một đứa bé ưu tú.”
Thời Đỉnh Thiên thấy Thời Lương Bái đã từ bỏ chuyện thuyết phục, ông không khỏi nhíu mày, im lặng một lát, sau đó nhìn Thời Lưu: “Ngươi vẫn khăng khăng như thế, tự gánh chịu hết mọi kết quả sao?”
“Phải.”
“Nếu thật sự xảy ra chuyện không may, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!”
Thời Lưu thu liễm hơi thở: “Nếu không còn chuyện gì nữa, ta trở về phòng tu luyện đây.”
“…….”
Sau khi được cho phép, Thời Lưu xoay người, rời khỏi Nghị Sự Đường.
Mãi cho đến khi ra ngoài nàng mới nhận được kiếm tấn của Yến Thu Bạch, hắn cũng nghe được lời đồn nên lo lắng hỏi thăm.
Thái độ của Thời Lưu đối với sư huynh thoải mái hơn rất nhiều, nàng dùng vài lời khách sáo giải thích suy nghĩ của mình, rất nhanh sau đó đã nhận được kiếm tấn hồi âm của Yến Thu Bạch.
[Lúc ở cạnh ao sen, muội nói rằng muốn diệt cỏ tận gốc, muội có nhớ sư huynh đã nói gì không?]
[Bất kể muội muốn làm gì, sư huynh đều ủng hộ muội.]
Thời Lưu nhìn dòng chữ lơ lửng giữa không trung, ánh mắt hơi dao động.
Chữ tình, suy cho cùng là chữ khó lý giải nhất thế gian.
Thiếu nữ đứng lặng một lúc lâu, cuối cùng khẽ xua đi dòng chữ kiếm tấn nho nhỏ, nàng không đáp lại mà chỉ xoay người đi về phía các chính.
Trước đêm mai, nàng phải ổn định tu vi Hóa Cảnh.
Ở hướng thiếu nữ rời đi, mặt trời lơ lửng giữa những áng mây đang lặn xuống, hệt như đang đốt cháy mây mù.
Màu sắc còn sót lại đỏ tươi như máu.
——
Nhật nguyệt luân phiên.
Ẩn mình ở vùng ngoại ô cách núi xanh ngàn dặm, ngôi miếu nhỏ đổ nát trơ trọi và tĩnh lặng ở một góc thế giới, không bị ai quấy rầy.
Tại một khoảnh khắc nào đó, phía trên ngôi miếu nhỏ, một tiếng sấm kinh thiên động địa nổ vang trên bầu trời quang đãng —— Tia sét màu tím đen như xé toạc cả bầu trời, xé ra một khe hở khổng lồ gớm ghiếc đáng sợ, hệt như sức mạnh hủy thiên diệt địa ùn ùn kéo đến.
Tất cả sinh vật sống trong phạm vi trăm dặm đều điên cuồng bỏ chạy tán loạn, cứ như thể chỉ cần chậm vài giây là sẽ hồn phi phách tán.
Thế nhưng.
Trước khi sấm sét diệt thế hoàn toàn chui ra khỏi khe hở kia của bầu trời, trong khoảng không màu tím đen, đột nhiên xuất hiện vài đốm sáng màu vàng nhạt nối tiếp nhau.
Lúc đầu nó rất nhỏ, sau đó từ từ lan ra, mở rộng, kết nối với nhau, cuối cùng dệt thành một biển ánh sáng vàng óng ——
Một tiếng gầm thét cực kỳ không cam lòng và đáng sợ vọng ra từ sâu bên trong sấm sét tím đen, giữa thiên địa chẳng có mấy người nghe thấy. Ngàn dặm bên dưới bầu trời, những sinh vật đang chạy trốn ngẩng đầu nhìn lên biển kim sắc cuồn cuộn đang bao trùm và nuốt chửng hết mọi thứ trên vòm trời, tất cả đều sững sờ tại chỗ. Ngay cả những con thú chưa khai mở trí tuệ cũng quỳ xuống, thành kính dập đầu xuống đất để thể hiện sự thần phục của mình.
Biển vàng mênh mông vô tận như tinh hà kia cuối cùng chậm rãi chảy xuống từ đường chân trời, hệt như ánh bình minh giao thoa với ánh chiều tà, tất cả màu sắc hòa vào nhau, tạo thành màu trắng thánh khiết nhất cõi đời.
Một chiếc thang đăng thiên rộng thênh thang giáng xuống từ trời cao.
Cánh cửa của ngôi miếu nhỏ mở ra.
Trường bào trắng như tuyết thêu ám văn kim tuyến uốn lượn phết xuống đất, Phong Nghiệp bước qua ngưỡng cửa, kim quang hội tụ giữa mi tâm của hắn, từ từ ngưng tụ thành thần văn y hệt vạn năm trước.
Ánh bình minh và ánh ráng chiều dệt thành thần bào của hắn, trường phong và thanh vân buộc lại mái tóc dài giúp hắn.
Miếu thờ đổ nát sau lưng hắn chợt được kim quang tẩy lễ, hệt như một kiệt tác rực rỡ, miếu thờ tự động tạo ra mấy chục bậc thang thánh khiết trắng như tuyết, đồng thời tự dựng lên một đại điện nguy nga cao trăm trượng, trong phút chốc trở thành một tòa miếu thần đồ sộ không gì sánh bằng, tiếng chuông cổ chấn động ngàn dặm, hương khói thịnh vượng xông thẳng tận mây xanh.
Vạn bức tượng Trung Thiên Đế khắp phàm giới, hoặc là phủ đầy bụi, hoặc là bị chôn vùi dưới đất, lúc này toàn thân đều được phủ bởi kim quang, gột rửa hết mọi bụi trần.
Trung Thiên Đế Nghiệp hồi tiên sau vạn năm, chính là cảnh tượng tráng lệ như thế.
Nữ tử ngoài miếu ngước đôi mắt thê lương lên nhìn hắn, trong tay cầm một thanh trường kiếm màu ngọc bích, vừa tĩnh mịch vừa hoài niệm nhìn kim văn vạn năm không trông thấy giữa trán của thần minh.
Song, thần minh chợt dừng lại.
Phong Nghiệp nhìn Trọng Minh Hạ đang đứng một mình bên ngoài miếu, cũng chính là phân thân của Nam Thiền tại phàm trần, kim mang sẫm màu trong mắt hắn thoáng chốc tối sầm lại.
“……. Nàng ấy đâu?”
Giọng của thần minh vang vọng khắp ngàn dặm đất trời, vô số linh vật và người phàm hoảng hốt nhìn quanh, không biết thần minh trên trời đang hỏi ai.
Nam Thiền buồn bã mỉm cười: “Cách đây mấy ngàn dặm nơi huynh không thể đến, Thời gia đang tổ chức đại hôn. Nếu đã hợp nhất, vậy huynh nên biết rằng, bởi vì huynh không thể nhẫn tâm cho nên nàng ấy đã thay huynh chọn một con đường không có nàng ấy.”
“——”
Trời đất chợt tĩnh lặng.
Thang đăng thiên trắng tinh thánh khiết chợt rung chuyển, như thể sắp vỡ nát.
Kim văn trên trán của Phong Nghiệp chớp nháy, Thần Mạch Kiếm xé gió lao đi, sau đó bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, từng chữ hung tàn như sấm: “Đây là thứ mà nàng ấy muốn cho ta?!”
“Đúng vậy, nàng ấy nói đây là lễ vật chia tay, còn những chuyện còn lại……”
Nam Thiền khẽ nói: “Chắc huynh cũng đoán được, nàng ấy sẽ ở lại Phàm giới, đồng thời nàng ấy cũng đã hứa với Huyền Môn, sẽ lập lời thề vĩnh viễn không thành tiên, trở thành Lận Thanh Hà tiếp theo, kiếm định thiên hạ…… Lúc sinh thời, tại Phàm giới, sẽ giúp huynh rửa sạch nỗi oan vạn năm.”
“——!”
Giọng nói mềm mại của thiếu nữ ngày ấy vang vọng bên tai.
……“Lẽ phải mà người đời chưa từng cho huynh, ta muốn cho huynh.”……
……“Đường nhân gian, ta sẽ mở giúp huynh.”……
Trường kiếm trong tay Phong Nghiệp rung lắc và ngân vang, âm thanh xông thẳng lên trời, xé nát biển vàng vạn trượng ——
Nhưng biển kim quang lại dung hợp với nhau, lần nữa phủ kín bầu trời.
Hệt như thang đăng thiên lung lay sắp sụp đổ, nhưng cuối cùng lại không hề vỡ vụn, thậm chí không có một vết nứt nào.
“Vô dụng thôi, huynh biết rõ mà.” Nam Thiền buồn bã nhìn hắn, “Đây là thiên địa tạo hóa và quy tắc chi lực tồn tại từ thuở huynh tạo ra hai cõi Phàm và Tiên, cho dù là huynh thì cũng không thể thay đổi.”
“…….”
Trong thoáng chốc, thế gian tĩnh lặng.
Trường kiếm trong tay của thần minh cũng bình tĩnh lại.
Nhưng thế gian quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Nam Thiền có thể nghe thấy nhịp tim của mình càng ngày càng đập nhanh, càng ngày càng hốt hoảng, một cảm giác sợ hãi khó tả tràn ngập trong lòng.
Cũng chính lúc đó, nàng trông thấy đuôi trường bào thánh khiết trắng như tuyết của thần minh thấm nhuộm hoa màu mực.
Kim văn trên trán của thần minh cũng dừng lại, nửa bên còn lại là màu máu diễm lệ.
“—— Tạo hóa hèn mọn mà thôi.”
Thanh niên không rõ là thần hay ma đột nhiên trầm giọng nói, thần vân nửa vàng nửa đỏ khắc giữa trán hắn, cũng chính là nửa thần thánh nửa tà ma.
Mặt đất rung chuyển, phía chân trời cực xa, rìa biển kim quang bỗng nhiên nhuộm màu đỏ máu —— Hệt như bị thế giới màu máu nuốt chửng.
Ngay tức thì, sắc mặt của Nam Thiền trắng bệnh, giọng nàng hoảng sợ run rẩy:
“Huynh —— Huynh muốn cưỡng ép kéo sức mạnh càn khôn tạo hóa của U Minh vào Phàm giới? Huynh điên rồi à?!”
“…….”
Phía cực bắc xa xôi, ngay bên trên núi xanh ẩn thế, giọt mưa đầu tiên rơi xuống từ trời cao.
Mưa màu máu.