Chương 19: Lại... Rung động rồi sao?
*
Kỳ Ngôn cảm thấy bàn tay ở eo giống như sắt quấn lấy khiến lưng cậu dán chặt vào ngực Phó Từ không chút khe hở.
Trong khoảnh khắc này, cậu cảm nhận vô cùng rõ ràng sự chiếm hữu của Phó Từ đối với mình, mạnh mẽ không giống với bạn bè bình thường.
Như thế này không đúng.
“Phó Từ, sau khi trưởng thành chúng ta vẫn sẽ chia xa, chúng ta sẽ đến thành phố khác nhau, tìm công việc không hề liên quan đến nhau, quen biết những người khác.”
“Không ai có thể giành tôi đi, nhưng tôi cũng không thể cứ mãi ở bên cạnh cậu.”
Chỉ có người yêu và người thân mới bên nhau lâu dài, cậu và Phó Từ chỉ là bạn bè bình thường, cũng lắm thì tình cờ gặp lại nhau dịp nghỉ lễ, không thể lúc nào cũng dính lấy nhau như thời đại học.
Kỳ Ngôn cứ tưởng lúc mình nói ra những lời này tâm trạng sẽ rất khó chịu, nhưng thực tế không phải vậy, cậu bình tĩnh lạ thường, giọng nói bình ổn, cứ như đang thuật lại một sự thực đã định trước.
Nói thật lòng, cảnh tượng cậu và Phó Từ chia xa đã được cậu tự mình diễn tập trong đầu vô số lần, nào là Phó Từ phát hiện ra tính hướng của cậu, hai người chẳng vui vẻ gì mà chia xa, nào là hai người bị thời gian phân tán, mỗi người đi trên con đường của riêng mình.
Đương nhiên, cảnh tượng người đến sau càng rõ ràng chân thật hơn, nó như giấc mộng giữa đêm mà cậu đã mơ thấy không biết bao lần.
Nhưng Phó Từ hiển nhiên không thể chấp nhận.
Mỗi câu nói của cậu đều khiến hơi thở Phó Từ gấp gáp thêm một nhịp, cứ như nghe được chuyện kinh khủng cực độ.
“Chúng ta sẽ không chia xa!” Phó Từ ép cậu quay mặt sang, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, “Tôi học công nghệ thông tin, có thể tìm được việc ở rất nhiều thành phố, lúc đó cậu đi đâu tôi đi đó.”
“Chúng ta cùng nhau thuê một phòng, chọn chỗ ở gần công ty cậu là được, buổi sáng tôi có thể dậy rất sớm, không lo muộn.” Lời nói của Phó Từ hoàn toàn tương phản với Kỳ Ngôn, “Chúng ta đều không tồi, lương chắc chắn sẽ đủ sống, không được thì tôi tăng ca, ngành của bọn tôi chỉ cần cố gắng không lo không kiếm được tiền.”
“Chúng ta sẽ sống rất tốt, nếu như cậu thích thú cưng, chúng ta còn có thể nuôi chó hoặc mèo, cậu sẽ thích cuộc sống như vậy thôi.”
Hắn nói rất chắc chắn, không ai hiểu Kỳ Ngôn hơn hắn, hắn có thể chăm lo cho tất cả sở thích của đối phương, đảm bảo làm Kỳ Ngôn thoải mái.
Kỳ Ngôn nghe hắn nói, hai mắt khẽ mở to, đột nhiên ý thức được gì đó.
Không chỉ mình cậu nghĩ về tương lai của hai người, Phó Từ cũng thế, mà trong kế hoạch của Phó Từ, hai người mãi ở bên nhau, chưa từng chia lìa.
Đối phương luôn dùng hết sức lực chạy về phía cậu.
Lúc thi đại học là vậy, hiện tại là vậy, tương lai cũng là vậy.
Cậu mím môi, hỏi câu hỏi cuối cùng, “Phó Từ, cậu không kết hôn sao?”
Lời nói ra có chút run rẩy.
Phó Từ không biết thế nào ngay lập tức cảm nhận được sự bất lực đó của Kỳ Ngôn, hắn không nghĩ ngợi gì lại ôm người kia vào lòng, hỏi lại “Tại sao tôi phải kết hôn?”
“Tôi nói rồi, tôi chỉ cần có cậu là đủ, trước giờ chưa hề thay đổi.”
Bên tai cậu là nhịp đập mạnh mẽ của Phó Từ, tay đối phương đặt sau đầu cậu, xoa xoa tóc cậu trấn an.
Cậu không khỏi nhắm mắt lại, mùi hương vừa quen thuộc vừa sạch sẽ bên chóp mũi mang theo hơi thở khiến người ta yên lòng, khiến cậu không nhịn được đưa tay ôm đáp lại đối phương.
Khoảnh khắc đó, cậu không còn muốn nghĩ đến những vấn đề phức tạp kia nữa, cậu cảm thấy bản thân giống như lại rơi vào tấm lưới Phó Từ dệt cho mình, tận sâu trong tim có một giọng nói bảo cậu rằng…
Có thể như vậy, mày có dùng thân phận bạn tốt để ở bên cạnh Phó Từ mãi.
Chỉ cần… Phó Từ không phát hiện tính hướng của cậu.
Phó Từ thấy Kỳ Ngôn không phản bác lời của mình, thậm chí còn ôm lại hắn, lồng ngực dâng lên cảm giác vui sướng tột độ, hắn sợ mình biểu hiện quá rõ ràng, quay người kia lại đối lưng vào mình, cầm bút đặt lên tay đối phương, “Được rồi, vẽ tiếp nào!”
Nói xong hắn còn không nhịn được cọ cọ vào cổ Kỳ Ngôn, cứ như một chú cún lớn vừa được thưởng đang mừng rỡ vẫy đuôi về phía cậu.
Kỳ Ngôn không khỏi mỉm cười, rõ ràng cậu chẳng nói gì cả.
Cậu đẩy quả đầu lớn kia ra khỏi cổ mình, “Đừng cọ nữa, nhột chết được.”
Mái tóc mềm mượt lướt qua cổ cậu, kèm theo đó là hơi thở ấm nóng phảng phất khiến cậu vừa nhột vừa tê.
Cậu không nhịn được xoa xoa, không để ý lỡ tay cào trúng mình, cậu rụt cổ lại, nhưng vẫn chưa kịp nói gì Phó Từ đã kéo lấy tay cậu, “Sao vậy?”
Phó Từ cúi đầu, ngay lập tức nhìn thấy phần cổ vốn dĩ trắng ngần xuất hiện một vệt đỏ dài, vô cùng bắt mắt.
Hắn có chút đau lòng dùng ngón tay cọ cọ, “Có đau không? Sao lại còn tự làm mình bị thương nữa?”
Lúc đầu Kỳ Ngôn không sao, nhưng khi Phó Từ dùng tay sờ vào cậu lại cảm thấy cơn đau nhỏ kia biến chất, cậu lập tức quay đầu muốn né, “Đừng xoa…”
Lời cất lên, vừa trầm vừa khàn.
Kỳ Ngôn nhận ra giọng mình có chút không đúng, lập tức im lặng không nói nữa, cậu chỉ xoay người muốn tránh xa Phó Từ.
Phó Từ làm sao chịu nhường, hắn véo véo thịt mềm sau gáy cậu, “Đừng cử động lung tung.”
Động tác kháng cự khiến cổ Kỳ Ngôn càng trông thanh mảnh hơn, áo cậu hơi tụt xuống để lộ đầu vai trắng nõn.
Phó Từ không phân biệt được hắn đau lòng vì vết đỏ trên cổ Kỳ Ngôn hay vướng vào câu nói “Đừng xoa” nhỏ xíu của đối phương, lúc hắn ý thức được, bản thân đã cúi đầu hôn xuống.
Xúc cảm dưới môi ấm nóng mềm mại, khiến người ta mê đắm.
Nhưng hắn biết Kỳ Ngôn sẽ không để yên, vậy nên trước khi đối phương nổi giận hắn nhanh chóng lùi về sau, còn ra vẻ không có gì khác thường kéo áo lên giúp Kỳ Ngôn, ho một tiếng, “Được rồi, đừng làm nũng nữa, mau vẽ đi nào.”
Kỳ Ngôn mở to mắt, cậu làm nũng? Phó Từ sao lại có thể chiếm tiện nghi xong còn nói được lời này?
Cậu muốn phê bình vài câu nhưng Phó Từ đã khôi phục lại tư thế ngồi cùng cậu lúc nãy, an phận đến không tin được.
Kỳ Ngôn nắm chặt bút trên tay, kiềm lại cảm giác muốn đập người kia một trận, “Sau này không được hôn cổ tôi nữa có biết chưa? Còn có lần sau tôi giận thật đấy.”
Làm gì có tên trai thẳng nào làm vậy chứ…
Cũng chẳng biết Phó Từ có nghe lọt tai không, hắn gác cằm lên vai Kỳ Ngôn lơ mơ đáp ứng, “Ừm…”
Lần sau còn dám.
Kỳ Ngôn hít một hơi, cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại tiếp tục vẽ.
Cậu phải hoàn thành nhiệm vụ tối nay.
Sau khi vẽ xong tranh cho Hồ Dao, cậu chụp gửi cho đối phương, để cô xem xem có cần phải sửa gì không.
Trong quá trình đợi, cậu không nhịn được quay sang nhìn quả đầu hơi trĩu nặng trên vai mình nhỏ giọng hỏi: “Buồn ngủ rồi?”
Phó Từ ôm cậu từ phía sau, có thể lúc chờ quá chán nên không biết ngủ thiếp đi từ khi nào, giữa chừng cậu muốn gỡ tay người kia ra để hắn nằm xuống ngủ, nhưng ai biết được vừa mới nhấc ra Phó Từ đã tỉnh dậy, còn ôm cậu chặt hơn, cậu cũng chỉ có thể chiều theo hắn.
Phó Từ nghe thấy giọng nói dịu dàng bên tai, cố gắng mở mắt, mơ hồ nói, “Không buồn ngủ, cậu vẽ xong rồi?”
Ngay lúc này, Wechat của Kỳ Ngôn rung lên, là Hồ Dao gửi tin nhắn trả lời cậu.
[Hồ Dao: Aaaaaaaaa! Kỳ Ngôn anh quá tuyệt vời rồi! Anh hoàn toàn vẽ được cảm giác mà em muốn!]
Sau đó còn kèm theo một nhãn dán hôn hôn ôm ôm nhấc cao cao.
Sau khi Kỳ Ngôn xác định không có vấn đề gì, cậu gửi bản gốc cho cô.
Hồ Dao đặt avatar hoạt hình tự vẽ, không khó lắm, mà yêu cầu cô ấy diễn đạt rất rõ ràng, trong quá trình vẽ cũng không phát sinh vấn đề gì.
Hồ Dao thanh toán nốt cho hắn, Phó Từ ở bên cạnh nãy giờ vẫn không lên tiếng, cậu quay lại nhìn, phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm vào điện thoại cậu, giống như đang lườm nhãn dán kia nhỉ?
Phó Từ cũng không che giấu, châm biếm, “Đặt tranh thì đặt tranh, còn hôn hôn ôm ôm, không thấy lạ lùng à?”
Hắn còn chưa dám hôn Kỳ Ngôn như thế!
Kỳ Ngôn nhìn kỹ lại, nhãn dán đó là hai nhân vật hoạt hình, một trong hai người ôm lấy cổ người kia, hưng phấn chụt chụt lên mặt đối phương vài cái, còn có chữ “moa” bay bay bên cạnh.
Một nhãn dán biểu thị sự yêu thích thường gặp.
Hồ Dao vì để biểu đạt sự hài lòng với thành phẩm gửi cho cậu cái này chẳng có vấn đề gì cả.
Kỳ Ngôn nhìn dáng vẻ hờn dỗi của Phó Từ, đè xuống khóe môi muốn cong lên, giả vờ định gửi tin nhắn cho Hồ Dao, “Để tôi nói cô ấy thu hồi, sau này đừng gửi kiểu nhãn dán như vậy cho tôi nữa.”
“Đừng.” Phó Từ đè tay Kỳ Ngôn lại, hắn cũng biết mình ghen như vậy là vô lý, “Cũng không phải chuyện gì lớn.”
Không thể vì chút cảm xúc nhỏ của hắn mà làm ảnh hưởng đến hình tượng của Kỳ Ngôn.
Phó Từ nghĩ ra gì đó, hắn lấy điện thoại Kỳ Ngôn, chọn xóa tin nhắn kia đi sau đó đắc ý cong môi, “Như vậy là được rồi.”
Mắt không thấy tâm không phiền.
Kỳ Ngôn buồn cười nhìn hắn một cái, cũng không vạch trần hành động lừa mình dối người kia.
Hồ Dao hoàn toàn không biết tình huống bên này của bọn họ, cô lại gửi liên tục thêm vài tin nhắn hỏi Kỳ Ngôn vẫn nhận vẽ chứ, cô còn có người chị em khác sau khi xem tranh rất hứng thú.
Kỳ Ngôn vừa định trả lời thì phát hiện người phía sau đã ôm lấy cậu, ngữ điệu nghiêm nghị, “Cậu còn nhận vẽ cho bọn họ à?”
Một đám chị em tốt, không phải hơi khoa trương rồi sao?
Trước giờ trong danh bạ Kỳ Ngôn hoàn toàn không có con gái, nếu như thật sự đồng ý, vậy sau này…
Kỳ Ngôn vỗ vỗ cánh tay trên eo mình, “Nhẹ thôi, cậu muốn siết chết tôi à? Hơn nữa tôi cũng không có ý định nhận vẽ nữa.”
Lúc trước nhận là vì cậu muốn làm bản thân bận rộn hơn để không nghĩ đến tình cảnh như ngày hôm nay với Phó Từ. Nhưng cậu phát hiện, cho dù bản thân có vẽ tranh thì Phó Từ cũng sẽ dính lấy không buông, còn không hề che giấu mà ôm cậu, để cậu ở trong vòng tay mình vẽ.
Đã vậy thì nhận vẽ còn có ý nghĩa gì?
“Tiếp theo tôi sẽ nghiêm túc chuẩn bị tác phẩm cho cuộc thi bình chọn, cuối kỳ cũng sắp đến, còn phải thi nên không có thời gian nhận vẽ.”
Cậu nói xong từ chối khéo Hồ Dao, sau đó lại cầm bút lên, “Tôi vẽ thêm tí nữa.”
Vừa vẽ cho Hồ Dao xong, cảm giác vẫn còn, biết đâu có thể có linh cảm gì đó.
Phó Từ không nói gì, yên lặng ôm cậu, ngoan ngoãn làm một đệm thịt.
Nhưng mười mấy phút trôi qua, trang giấy dưới tay Kỳ Ngôn vẫn trắng xóa.
“Không có linh cảm?” Phó Từ cũng biết cậu đang bí, “Hay là đợi chút rồi vẽ?”
Kỳ Ngôn lắc đầu, thật ra cậu vẫn chưa nghĩ ra chủ đề “Vườn trường” này cậu có thể vẽ gì, đã nhiều ngày như vậy, tranh của Phong Tử Du sắp vẽ xong đến nơi mà cậu vẫn chưa có chút ý tưởng nào.
Ngay lúc này, cậu thậm chí có ý định bỏ cuộc, hoặc đến trường vẽ đại cảnh nào đó cho có lệ…
Nhưng suy nghĩ này vừa mới chớm đã bị cậu dập tắt, mỗi bức tranh đều đáng được đối đãi nghiêm túc.
Phó Từ nhìn cậu rối rắm đến nhăn cả mày, không nhịn được đưa tay vuốt vuốt, “Đừng gấp.”
Hắn mù tịt về hội hoa, không thể cho cậu lời khuyên mang tính nghệ thuật nào, nhưng bỗng nhiên một ý tưởng lướt qua, “Kỳ Ngôn, thứ bảy này tôi đưa cậu đi vẽ phong cảnh nhé? Đừng ở trường mãi, ra ngoài một chuyến biết đâu lại được khai sáng.”
Hắn biết chủ đề của Kỳ Ngôn là “Vườn trường”, nhưng đối phương ở mãi trong trường cũng chẳng có ý tưởng gì, không bằng ra ngoài cho thoáng.
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi), mọi web khác đều là ĂN CẮP.
*
Thứ bảy, trời trong nắng ấm, những đám mây trắng muốt theo gió khẽ lướt qua trên trời, vừa nhìn đã khiến người ta không khỏi cảm thấy thả lỏng.
Là một ngày thích hợp để đi chơi.
Phó Từ giúp Kỳ Ngôn mang theo giá vẽ vừa nặng vừa dày, đổi mấy chuyến xe liền mới đưa người kia đến được vùng ngoại ô xinh đẹp này.
Kỳ Ngôn vốn có hơi chóng mặt vì xe buýt quá lắc lư, nhưng vừa đưa mắt nhìn thì chút không thích hợp kia đã tan mất, chỉ còn vẻ mặt vô cùng kinh ngạc…
Đẹp quá đi mất.
Bọn họ đứng ở bờ hồ, bên cạnh là những cành cây rũ xuống, trên cành lác đác vài chiếc lá héo vàng, bị gió thổi xiên vẹo rơi xuống mặt hồ tạo thành những gợi sóng lăng tăng.
Mặt hồ xanh lam phản chiếu hình ảnh bầu trời và bóng cây, cả ba tương trợ lẫn nhau cứ như một bức tranh xinh đẹp.
“Cậu làm sao tìm được nơi này?” Kỳ Ngôn vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Những nơi có thể vẽ phong cảnh ở thành phố A khá ít, rất nhiều nơi cậu đã đến qua, nhưng không hề biết lại có một nơi phong cảnh tuyệt mĩ thế này.
“Tuyệt lắm đúng không?” Giọng nói Phó Từ không giấu được sự đắc ý, “Tôi đã tìm rất lâu mới tìm được đấy.”
Có một khoảng thời gian Kỳ Ngôn luôn chạy ra ngoài vẽ phong cảnh, đi nhiều rồi cũng không còn tìm được địa điểm thích hợp nữa, mỗi lần gặp mặt cậu đều mày chau mặt ủ, nói phong cảnh hơi vô vị.
Từ đó Phó Từ bắt đầu để tâm, nhưng đợi hắn tìm được nơi này thì bài tập của Kỳ Ngôn cũng đã hoàn thành, hắn không có cơ hội mở lời, bây giờ cuối cùng cũng phát huy tác dụng.
Hắn giúp người kia bày giá vẽ ra, phủi lá khô rơi trên vai Kỳ Ngôn, “Cậu vẽ đi! Tôi ở đây trông cậu.”
Kỳ ngôn cũng là hiếm lắm mới nhìn thấy nơi cảnh đẹp lại sạch sẽ như vậy, cậu ngay lập tức ngứa tay, không nói nhiều mà bắt đầu phát họa, xem xét ánh sáng và góc độ.
Phó Từ nhìn cậu tập trung nhanh như vậy, đôi mắt có chút bất lực, trong cặp hắn vẫn còn đồ ăn vặt chưa bày ra.
Hắn chỉ có thể yên lặng trải thảm, nhẹ nhàng bày đồ ăn vặt Kỳ Ngôn thích, đặt ở vị trí bảo đảm Kỳ Ngôn chỉ cần đưa tay là lấy được.
Nhưng đối phương vẽ rất nghiêm túc, hoàn toàn không thấy được tâm ý nhỏ này của hắn.
Phó Từ bỗng chốc ỉu xìu, hắn bẻ một cành cây, vô cùng chán nản chọc chọc xuống nước.
Mặt hồ trong vắt gợn sóng lăn tăn, hắn vô tình nhìn thấy một đàn cá giật mình bơi loạn xạ, ngay lập tức nảy sinh hứng thú.
Hay là thứ tìm gì đó câu cá? Mùa này có tôm hùm đất không nhỉ? Nếu có thể bắt được cho Kỳ Ngôn chơi thì tốt quá! Hoặc cũng có thể đưa Kỳ Ngôn làm tư liệu.
Kỳ Ngôn vốn dĩ đang nghiêm túc vẽ tranh, bỗng nhiên cậu phát hiện cảnh vật trước mắt dường như không giống trước, dưới nước ngoài phản chiếu bầu trời và cây ra còn có thêm một thứ khác.
Cậu nhìn kỹ lại, là Phó Từ.
Có lẽ Phó Từ sợ làm phiền cậu vẽ tranh, cố ý cách xa chỗ cậu một chút, nhưng bóng hắn vẫn in trên mặt hồ, đường nét rõ ràng, mang một cảm giác tươi mới đặc biệt của tuổi trẻ.
Kỳ Ngôn cúi đầu nhìn giá vẽ của mình, ma xui quỷ khiến thế nào lại vẽ thêm một hình bóng lên khoảng trống trên mặt nước.
Từng nét từng nét cậu vẽ đều vô cùng nghiêm túc.
*
Đọc tiếp ở đây.