Chương 17: Như thế này có thể dỗ được cậu không?
- Trang Chủ
- Cậu Hôn Tôi Thêm Lần Nữa Đi - Chí Mặc
- Chương 17: Như thế này có thể dỗ được cậu không?
*
Phòng vệ sinh quán ăn.
Kỳ Ngôn đang rửa tay ở bồn rửa, cậu cố ý dây dưa thêm một lúc, sợ mình quay lại quá sớm Phó Từ sẽ lại chỉ bón cho cậu mà không ăn.
Sau khi cảm thấy thời gian đã đủ, cậu vẫy nước trên tay, chuẩn bị quay trở lại. Nhưng cậu vừa ngước mắt đã nhìn thấy trong gương xuất hiện thêm bóng dáng của một người khác, hắn ta đang nghiêng người tựa vào cửa, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn cậu.
Người này Kỳ Ngôn không lạ lẫm gì, hai người gặp nhau ở nhà thi đấu, là Thang Hạo bị Phó Từ đuổi đi.
“Sao cứ ở đây mãi không đi vậy? Là đang trốn Phó Từ sao?” Thang Hạo đứng thẳng người hơi hướng về phía trước, nhìn người đẹp dung mạo xuất chúng trong gương, ngả ngớn huýt sáo một tiếng, “Hay là nói, đang đợi tôi?”
Kỳ Ngôn nhìn nơi hắn đứng, vừa hay chặn mất cửa, rõ ràng không muốn để cậu ra ngoài.
“Nếu như tôi nhớ không nhầm, tôi và cậu không thân.”
Thái độ của Phó Từ lúc trước với Thang Hạo cho thấy quan hệ của hai người không tốt, cậu không cần phải lãng phí thời gian với người này.
“Phiền nhường đường, tôi còn có việc.”
Nhưng Thang Hạo hoàn toàn không có ý tránh ra, ngược lại còn vì thái độ lạnh nhạt của Kỳ Ngôn mà biểu cảm khẽ trầm xuống, “Gấp đi tìm Phó Từ?”
“Rốt cuộc quan hệ của các cậu là gì? Có cần phải dính lấy nhau vậy không? Tôi cũng không kém cậu ta bao nhiêu.”
Tại sao Kỳ Ngôn với Phó Từ thì vui vẻ, hòa nhã còn đối với hắn ta cứ như nhìn thêm một chút sẽ bẩn mắt, hắn ta tức giận nói: “Hôm nay nếu không phải tên Phó Từ đó nhắm vào tôi, trận đấu này chưa chắc bọn họ đã thắng.”
Vốn dĩ hắn ta muốn nhân trận bóng rổ này thể hiện cho Kỳ Ngôn xem, không ngờ Phó Từ giống như đã sớm biết được ý đồ của hắn, trên sân luôn chặn hắn, còn không ít lần giành bóng từ tay hắn, cố ý để hắn ta khó coi.
Kỳ Ngôn khó hiểu nhìn hắn ta một cái, “Sao lại gọi là nhắm vào? Cậu rõ ràng chơi không bằng Phó Từ, cậu ấy chặn năm quả bóng từ tay cậu, lần nào cũng quang minh chính đại, trận đấu này Phó Từ thắng rất xứng đáng.”
Thang Hạo không ngờ Kỳ Ngôn đến cả số lần chặn bóng cũng nhớ rõ như vậy, hơn nữa nghe giọng Kỳ Ngôn thì hắn chơi không lại Phó Từ là đúng, tình huống bây giờ giống như không giỏi bằng người ta còn ở sau lưng nói xấu.
Điều này khiến một kẻ ngạo mạn như Thang Hạo hoàn toàn chịu không nổi.
Kỳ Ngôn nhìn Thang Hạo đứng yên tại chỗ với sắc mặt u ám, không có tâm trạng tiếp tục tán gẫu với hắn ta, nhấc chân định lách người rời khỏi.
.
Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn
Nhưng cậu vừa bước, Thang Hạo đã vươn người chặn trước mặt cậu, “Kỳ Ngôn, tôi thật sự có cảm tình với cậu, cậu cho tôi một cơ hội được không? Làm bạn cũng được.”
Thang Hạo nỗ lực đè cơn tức xuống, cố gắng làm cho biểu cảm của mình trông có vẻ chân thành, “Tôi không thua gì Phó Từ cả.”
Hắn ta đã sớm không vừa mắt Phó Từ, chuyện gì cũng lấn át hắn ta.
Hắn ta cũng đã sớm nhận ra Phó Từ xem Kỳ Ngôn như bảo bối, nếu như Kỳ Ngôn theo hắn ta, chắc Phó Từ sẽ tức chết ha?
Hơn nữa với gương mặt và dáng vóc này của Kỳ Ngôn…
Không để hắn kịp nhìn thêm, Kỳ Ngôn đã lùi lại một bước giữ khoảng cách với hắn, còn giống như đang xem hàng đánh giá hắn ta một lượt từ trên xuống dưới.
Ngay giây sau, hắn ta nhìn thấy sự chán ghét rõ ràng trong mắt Kỳ Ngôn.
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú với cậu.” Kỳ Ngôn thu tầm mắt, chẳng chút do dự từ chối hắn ta.
Vẻ ngoài bình thường, cao cũng chỉ ngang ngửa cậu, lấy đâu ra tự tin vậy?
Càng chưa nói đến Thang Hạo đối chọi với Phó Từ rành rành, tám phần là muốn đem cậu làm công cụ kích thích Phó Từ, thật sự cho rằng cậu dễ lừa sao?
Thang Hạo thu ánh nhìn khinh miệt của cậu vào đáy mắt, mặc dù Kỳ Ngôn không nói nhưng sự trào phúng không lời này lại càng đả kích người khác hơn, hắn ta thẹn quá hóa dận, sự hòa nhã lúc nãy giả vờ được phút chốc tan mất, “Kỳ Ngôn, cậu đừng có không biết điều.”
Nói xong hắn ta định tóm lấy Kỳ Ngôn, muốn cho cậu biết tay.
Luôn có vài người phải chỉnh tốn rồi mới biết điều.
Kỳ Ngôn thấy hắn ta lao đến, nhanh nhẹn lùi ra sau, cầm lấy bình hoa trang trí bên cạnh không chút do dự ném vào đầu Thang Hạo.
Cậu đã nhìn thấy chiếc bình này từ sớm, dùng để ném hắn ta một tí cũng chẳng sai.
Thang Hạo chật vật né tránh, nhưng vẫn bình hoa đập mạnh vào vai hắn vỡ nát, mảnh vỡ đồ sứ văng ra sượt qua mặt hắn, để lại một vệt máu, hắn ta đau đớn kêu lên, “Mẹ nó, mày làm thật à?”
Sức lực này của Kỳ Ngôn hoàn toàn chả có gì là hạ thủ lưu tình!
“Phòng vệ chính đáng mà thôi.” Kỳ Ngôn mặt không đổi sắc nói.
Nếu cậu thật sự ném vào đầu Thang Hạo, với thể tích của bình hoa này cũng chẳng thể tạo ra tổn thương nghiêm trọng gì, hơn nữa với góc độ của bọn họ, camera ngoài hiên có thể quay trúng, đủ để chứng minh Thang Hạo động tay động chân trước.
Kỳ Ngôn đã sớm phát hiện ra ý đồ của Thang Hạo, nên cũng tìm sẵn lối thoát cho mình.
Vết thương nhỏ này cứ xem như đáp trả ánh mắt kinh tởm mà Thang Hạo nhìn cậu lúc trước.
Cậu vốn tưởng Thang Hạo sẽ biết điều, không ngờ sự đau đớn trên mặt cùng mùi máu nhàn nhạt trong không khí khiến đối phương đánh mất cả lí trí, hoàn toàn không quan tâm đến Kỳ Ngôn đang cầm mảnh vỡ bình hoa chặn trước mặt, hắn ta tức giận lao thẳng về phía Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn không ngờ Thang Hạo lại bất chấp như vậy, cậu hơi khựng lại, tầm mắt dừng tại nơi da thịt lộ ra của đối phương, lát nữa chỉ cần cậu tìm đúng góc độ…
Nhưng chưa kịp ra tay cậu đã loáng thoáng nhìn thấy một người xông vào, người kia nhấc chân đạp mạnh vào lưng Thang Hạo, Thang Hạo còn chưa kịp phản ứng đã lảo đảo đâm thẳng vào bồn rửa tay.
Ngay khoảnh khắc đó, Kỳ Ngôn còn nghe được cả tiếng va chạm của cơ thể Thang Hạo với bồn rửa tay cứng cáp, kèm theo tiếng hét thảm thiết, mặt Thang Hạo trắng bệch.
Xem ra va chạm không nhẹ.
Sau khi kéo người ra sau, điều đầu tiên Phó Từ làm là kiểm tra xem Kỳ Ngôn có bị thương hay không, đến khi xác định đối phương không bị gì mới thở phào một hơi.
Hắn thấy Kỳ Ngôn đi cả nửa ngày chưa về nên đến tìm, nào ngờ nhìn thấy một màn giằng co giữa hai người như thế này.
Phó Từ vừa định nói gì đó thì vô tình nhìn thấy Kỳ Ngôn đang cầm mảnh vỡ bình hoa trên tay, cậu nắm chặt đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch, rõ ràng lúc nãy bị dọa không nhẹ.
Sắc mặt hắn ngay lập tức trầm xuống, trước khi hắn đến Thang Hạo đã động vào Kỳ Ngôn rồi?
Hắn không thèm nghĩ, trực tiếp đạp cho Thang Hạo vẫn chưa kịp tỉnh táo một cái, “Ai cho phép mày động vào người của tao?”
Kỳ Ngôn nhìn thấy khí thế tàn bạo của Phó Từ, thầm than không ổn, định kéo người kia lại nhưng còn chưa kịp thì mảnh vỡ trong tay đã bị lấy mất, Phó Từ còn đẩy cậu ra khỏi WC khóa cửa lại.
“Phó Từ! Cậu ra đây!” Kỳ Ngôn gọi rất nhiều lần nhưng bên trong vẫn không ai đáp.
Cậu đã rất lâu không thấy bộ dạng hung ác như vậy của Phó Từ, lần trước là lúc cấp ba, mấy tên côn đồ trong lớp không biết tại sao lại chọc trúng Phó Từ, bị hắn kéo từ phòng học đến nhà vệ sinh, Phó Từ còn suýt nữa vì chuyện này mà phải bảo lưu.
Tình huống trước mắt gần như giống hệt với lúc đó.
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi), mọi web khác đều là ĂN CẮP.
*
Trong WC, Thang Hạo bị Phó Từ đánh đến mặt mũi bầm dập, gào thét: “Đừng đánh nữa, tôi chỉ là uống say mà thôi!”
Phó Từ nghe xong vô cảm tóm lấy tóc hắn ta, ấn xuống dưới vòi nước rồi mở van, nước lạnh trực tiếp dội xuống đầu hắn ướt sũng “Bây giờ tỉnh táo chưa?”
Hiện tại thời tiết chỉ mười mấy độ lại bị nước xối như thế này, lạnh đến thấu xương, phần lớn còn chảy vào cổ áo khiến Thang Hạo chật vật vô cùng.
Hắn ta không ngờ Phó Từ lại có thể sỉ nhục mình như vậy, đều đang trong giai đoạn tuổi trẻ hừng hực khí thế, không chỉ bị Kỳ Ngôn khinh thường giờ còn xuất hiện thêm một tên Phó Từ, Thang Hạo ngay lập tức bùng nổi, “Đệt, Phó Từ mày cmn điên à? Mày với Kỳ Ngôn có quan hệ gì mà bảo vệ nó vậy? Sao? Ngủ với nhau rồi nên không cho người khác động?”
“Mùi vị của Kỳ Ngôn không tệ đúng không? Còn bạn bè? Vờ vịt cái gì?”
Vẻ mặt của Phó Từ ngay lập tức trở nên dữ tợn, càng dùng sức ấn đầu hắn ta xuống nước, “Mày nói thêm một câu nữa xem?”
Thang Hạo bị cảm giác ngột ngạt dưới nước cùng lời nói đầy hung tợn của Phó Từ dọa, nhưng giây sau vẫn tiếp tục dương cổ cứng miệng, “Yo! Nhìn mày có vẻ còn chưa tán được nhỉ? Vậy mày chiếm Kỳ Ngôn làm gì?”
“Sớm muộn cũng có ngày tao có được nó, làn da non mịn trắng ngần kia, mùi vị chắc chắn tuyệt vời…”
Lời của hắn ta càng nói càng bẩn, nếu đã đánh không lại Phó Từ, không bằng nói cho sướng mồm, dù gì Phó Từ cũng sẽ không thật sự làm gì hắn.
Thang Hạo vừa nghĩ đến đây cổ liền có cảm giác bị một vật lạnh lẽo áp vào, tay đối phương dùng sức, cảm giác đau như cắt da cắt thịt vừa rõ ràng vừa trực tiếp ập đến.
Bồn nước ngay lập tức nhuốm đầy máu, một màu đỏ vô cùng chói mắt.
Phó Từ dùng mảnh vỡ của bình hoa đè lên cổ Thang Hạo, từng câu từng chữ đều tràn ngập sự hung ác, “Mày nói gì?”
Thang Hạo nghe ra sự tàn bạo trong giọng nói Phó Từ, hắn ta vùng vẫy, nhưng đối phương vẫn còn ấn chặt mảnh sứ sau gáy, hắn ta sống ngần ấy năm, lần đầu tiên cảm giác cái chết gần mình như vậy.
Hắn ta ngay lập tức hoảng loạn, nhưng đối phương vẫn đè chặt hắn, hắn chỉ có thể chân tay mềm nhũn mà cầu xin: “Tôi sai rồi, là tôi mạnh miệng. Tôi không dám động đến Kỳ Ngôn nữa, sau này tôi nhìn thấy cậu ấy sẽ lập tức đi đường vòng!”
“Cậu tha cho tôi đi!”
Hắn ta không ngờ Phó Từ lại không cần mạng thật, tên này là một kẻ điên!
Đến khi cửa WC bị người ta phá, Phó Từ bị cưỡng chế kéo ra, Thang Hạo vẫn còn không ngừng cầu xin như cũ, “Tôi sai rồi, tôi sai rồi…”
Mọi người xung quanh bây giờ mới phát hiện, Thang Hạo đã khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem cả mặt, cộng thêm tóc tai đều bị ước, trông vừa đáng thương vừa thảm hại.
Mà Phó Từ vẫn lạnh mặt, nhất thời không ai dám đến khuyên hai người họ làm hòa.
Vẫn là Kỳ Ngôn lên trước muốn lấy mảnh vỡ đầy máu trong tay Phó Từ ra, “Đưa tôi.”
Phó Từ cúi đầu nhìn cậu một cái, xác nhận biểu cảm của Kỳ Ngôn không khác lắm so với thường ngày, không kinh ngạc hoặc sợ hãi như những người khác, lúc này hắn mới tùy tiện vứt mảnh vỡ sang một bên.
Hắn mới không đưa Kỳ Ngôn, làm cậu bị thương thì phải làm sao?
Kỳ Ngôn véo véo ngón tay Phó Từ, ý bảo đừng manh động, còn mình thì xoay người bình tĩnh nói với những thành viên câu lạc bộ đang ngơ ngác nhìn nhau: “Lúc nãy Thang Hạo muốn ra tay với tôi, Phó Từ chỉ là đến ngăn cản mà thôi, trong camera đều có cả.”
“Chỉ là bạn bè uống say xung đột tí thôi.”
Nhìn Thang Hạo khóc thảm thế kia nhưng chỉ bị thương nhẹ, vết thương trên cổ cũng bé tí, chỉ là bị nước làm lan ra nên mới trông hơi đáng sợ.
Nói cho cùng người này chỉ đơn thuần là bị dọa sợ.
Kỳ Ngôn xả sạch máu lẫn nước trên bồn rửa tay, lại nhìn Thang Hạo vẫn chưa hoàn hồn, “Mọi người đều học cùng trường, tôi không muốn làm lớn chuyện, cậu xin lỗi tôi thì chuyện này cứ vậy cho qua đi.”
Thang Hạo cảm giác có gì đó không đúng, nhưng giờ tâm trí hắn là một mớ hỗn độn, còn bị Phó Từ sau lưng Kỳ Ngôn liếc một cái, suýt nữa thì sợ mất mật, “Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi!”
Hắn ta nói liền ba lần còn gần như là gào lên, sợ muộn một chút Phó Từ sẽ lại tìm hắn tính sổ.
Kỳ Ngôn gật đầu, giải thích với những người khác, “Được rồi, chuyện cũng đã hết, tôi đưa Phó Từ về trước, các cậu chơi tiếp đi nhé.”
Đám đông nhất thời cạn lời, nhìn chằm chằm Kỳ Ngôn và Phó Từ sánh vai rời đi, bọn họ có hơi ngây ra, vậy là xong rồi?
Sau cùng vẫn là Tống Dương và Lưu Liễu phản ứng lại trước, khẽ nhìn nhay một cái, từ ánh mắt đối phương đọc hiểu hai chữ…
Đỉnh vãi!
Đọc tiếp ở đây.