Chương 79
Kỷ Hoán khẽ chậc một tiếng, nhướng mi, đột nhiên lộ vẻ uy nghiêm, trầm giọng nói: “Sau khi mang thai hài tử, ngay cả lời nói cũng không thành thật rồi?”
Từ sau khi Trần Loan tìm được đường sống trong tay quận chúa Cẩm Tú, hai người tâm ý tương thông, vô cùng ngọt ngào quấn quýt bên nhau. Người đàn ông dỗ nàng trêu chọc nàng, hoàn toàn không có dáng vẻ và tính tình của bậc Đế Vương. Trần Loan cho rằng cuộc sống sẽ mãi tiếp tục trôi qua như vậy, nhưng nàng chưa bao giờ nhận ra rõ ràng, tình cảm và nhẫn nại mà hắn dành cho nàng ngày hôm nay, tương lai cũng sẽ được trao cho những nữ tử khác.
Nàng mím môi xuống, dùng sức chớp mắt gạt đi những giọt nước mắt, nói: “Không nói dối.”
“Nếu trong lòng Hoàng Thượng đã chọn được người, vậy thần thiếp sẽ dùng bút khoanh tròn những người này, ngày mai giữ lại. Chỉ là thân phận của mấy vị này, thần thiếp hơi đắn đo.”
Tiểu cô nương không che giấu được âm u dưới đáy mắt, nhưng vẫn cố gắng mạnh mẽ mở danh sách ra, ngón tay như cọng hành chỉ vào cái tên trên cùng, nói: “Đích tam cô nương của Lâm Thượng thư, thông minh hơn người, tướng mạo tài hoa đều là hạng nhất. Dựa theo thân phận hẳn là phải trên Qúy Tần, Hoàng Thượng cảm thấy sắp xếp này như thế nào?”
Đầu bút lướt nhẹ trên mặt giấy, để lại ba bốn vòng tròn màu đen, Trần Loan cắn m.ôi dưới, thu lại tâm trạng nhấc bút lên. Sau khi vẽ một vòng tròn lên tên Lâm tam cô nương, Kỷ Hoán từ phía sau ôm lấy eo nàng, vô cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, giật mình tê dại: “Trẫm đã sớm nghĩ xong phân vị của những người này rồi, không cần nàng nhọc lòng.”
“Vậy…”
Trần Loan còn chưa kịp hỏi, cây bút trong tay đã bị người đàn ông lấy đi, nhẹ nhàng đặt xuống ống đựng bút bên cạnh, vẽ ra một vết mực thật sâu.
Người đàn ông lại từ phía sau vòng qua người nàng, thì thầm bên tai nàng: “Không cần giấy bút, ta nói một lượt, Loan Loan nhớ kỹ là được.”
Thân thể cứng đờ trong chốc lát, Trần Loan nhắm mắt lại, cam chịu gật đầu, khàn giọng nói: “Hoàng Thượng nói đi, thần thiếp nhất định sẽ ghi nhớ.”
Tô ma ma nói đúng, đây chỉ là lượt đầu tiên, nếu như không chịu nổi, những ngày về sau còn dài như vậy, nàng sẽ phải đối mặt như thế nào?
Nếu không thể là người duy nhất, vậy thì thối nhi cầu kỳ thứ(*), làm việc mà hắn nhớ lâu nhất, đó mới thật sự là việc khiến hắn đau lòng.
(*) Thối nhi cầu kỳ thứ: Mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.
Nàng phải chiếm ưu thế hơn người khác.
Kỷ Hoán vươn ngón trỏ ra, gõ hai cái bên cạnh tên Lâm Diệu: “Đích nữ của công bộ thượng thư, tài hoa xuất chúng. Ta nhớ nàng ta và Loan Loan từng được gọi là Song Châu kinh đô?”
“Bệ hạ nghe ai đồn thế? Song Châu kinh đô nhất định là Thiền Nhi và Giai Giai. Cho dù là thân thế hay tài hoa mỹ mạo, Lâm Diệu cũng đều kém hơn một chút.” Trần Loan nói thật.
Nghe vậy, Kỷ Hoán cười khẽ liếc mắt nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: “Chậc, vậy thì ban ân điển, tứ hôn cho Viễn Quận vương. Làm Quận vương phi cũng không tính là uất ức Lâm gia.”
Trần Loan kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại đụng phải hàm dưới rắn chắc của người đàn ông, giống như đụng phải tường đồng vách sắt, đau đến nàng lập tức ôm đầu cúi xuống, khẽ rên một tiếng.
Một cảm giác chua xót xộc thẳng lên mũi, nàng suýt chút nữa bật khóc, nhưng vẫn nhịn được.
Kỷ Hoán nhíu mày, kéo tiểu nhân nhi đứng lên: “Đụng ở đâu?”
Trần Loan lắc đầu, đôi mắt hạnh rưng rưng, chóp mũi ửng đỏ. Nàng ngây ngốc lắc đầu, sau đó vùi đầu vào lồng ngực người đàn ông, thấp giọng hỏi: “Sao lại là Quận vương phi?”
Kỷ Hoán kéo nàng ra ngoài, trên trán tiểu cô nương đỏ một mảng, còn lại đều không sao. Hắn nhíu mày xoa xoa trán nàng, động tác cực kỳ dịu dàng, giọng nói lại có chút không vui: “Nếu không phải thế nào? Thật sự để nàng ta làm phi tần của trẫm?”
“Miệng đều đã vểnh lên tận trời rồi, Loan Loan thật sự vui vẻ với sắp xếp này?”
Trần Loan lập tức im bặt, nàng tất nhiên là không vui rồi.
Nếu vui vẻ, nàng đã không phiền muộn nhiều ngày như vậy.
Kỷ Hoán xoa xoa mái tóc của nàng, nói: “Tông thị và các thế gia khác ở kinh đô còn có rất nhiều đệ tử chưa lập gia đình, ngày mai trẫm sẽ thông báo tin tức nàng mang thai hài tử. Hoàng gia có hỉ, trẫm vô cùng vui mừng, hạ thánh chỉ tứ hôn. Mặc dù mấy lão già kia có ý kiến, nhưng cũng không làm được gì.”
Hắn đăng cơ đã hơn nửa năm, triều cục cực kỳ ổn định, thiên hạ thái bình, nắm quyền lớn trong tay. Mặc dù Xương Đế còn một số việc làm chưa tới nơi tới chốn, nhưng quả thật đã giao một đời thịnh thế cho hắn, chỉ cần hắn dốc sức vì nước một vài năm, là ổn định ngăn chặn được hai nước còn lại.
Hắn không phải là con rối mặc cho đám triều thần thao túng, lời nói của hắn tức là thánh chỉ tối cao.
Trần Loan buồn cười, vẻ mặt phức tạp, nửa ngày không lên tiếng, gương mặt nhăn lại thành cái bánh bao.
“Hoàng Thượng….” Trần Loan nắm lấy góc áo bào của hắn, ngẩng đầu nhìn hàm dưới cương nghị, trong lòng tựa như bị một cái búa nhỏ gõ vào, tuôn trào mật ngọt, lại cảm thấy đoạn thời gian này bản thân mình thận trọng thăm dò ngu ngốc một cách thừa thãi.
Tâm tư nhỏ của nàng nhất định là không thể gạt được.
Kỷ Hoán có thể đoán được vào giờ phút này tiểu lừa đảo kia đang suy nghĩ gì. Hắn không nhịn được vươn tay ra nhéo da thịt mềm mại trên mặt nàng, dịu dàng cười nói: “Không giữ lời hứa, còn sắp xếp thay trẫm nhìn phi tần? Thành thật mà nói người tiến vào được hay không tùy thuộc vào suy nghĩ của nàng, còn không biết có đủ người tính toán không nữa.”
Trần Loan kìm nén một lúc, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hắn một cái, dứt khoát nhận sai: “Thiếp cho rằng tối đó tâm trạng của chàng tốt, nên nói lời dỗ dành thiếp.” Nàng nuốt nước miếng, quay đầu nở nụ cười thoải mái: “Là thiếp suy nghĩ nhiều rồi.”
Kỷ Hoán nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy thịt của nàng, vẫn là bất đắc dĩ.
Nếu người khác được quân vương hứa hẹn, không biết sẽ vui mừng ra sao, nhưng nàng thì ngược lại, đều cảm thấy hắn đang nói đùa mà thôi.
“Loan Loan.” Kỷ Hoán nghiêm mặt nói: “Nàng trước là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, sau mới là người Đại Yến. Nếu lúc hai thân phận xung đột khiến nàng tiến thoái lưỡng nan, ta hy vọng nàng có thể làm việc theo ý của mình.”
“Lấy nàng, vốn không phải để cho nàng chịu uất ức đau khổ.”
Nếu không thân phận Hoàng Hậu tối cao của nàng sẽ hoàn toàn trở thành truyện cười.
Giọng nói của người đàn ông không lớn, hòa vào màn đêm cùng gió mát, giống như những hạt cát thô to, khiến khóe mắt Trần Loan ê ẩm.
Từ khi mang thai, nước mắt nàng dường như tuôn rơi không ngừng. Một vài câu nói bình thường, vui hay buồn đều cũng có thể khơi dậy cảm xúc của nàng. Có khi chỉ là một câu chuyện nhỏ trong thoại bản, nàng đọc liền âm thầm rơi lệ, cho đến khi mặt trăng treo trên bầu trời cũng không ngủ được, thật đúng là đa sầu đa cảm.
Lần này nàng không rơi những hạt đậu vàng nữa, mà là hai mắt đẫm lệ vùi đầu vào áo bào màu xanh của người đàn ông, mang theo vài tiếng khóc vụn vặt, mềm mại đáp: “Ừm, lần này thiếp sẽ nhớ kỹ.”
Kỷ Hoán ôm người lên giường trong nội sảnh, tự mình giúp nàng tháo tóc, chiếc trâm ngọc xoay vài vòng trên ngón tay người đàn ông. Ánh mắt của hắn rơi vào thân hình mang thai uyển chuyển dưới lớp vải y phục mỏng manh. Ánh mắt hắn dần tối lại, yết hầu trượt lên xuống.
Hắn đã sắp thành hòa thượng trong chùa rồi.
Ánh mắt Kỷ Hoán chuyển qua gương mặt mơ hồ của tiểu cô nương, sau đó một đường đi xuống, dừng lại ở bụng dưới bằng phẳng, nhắm mắt lại dập tắt ngọn lửa bản năng.
Sau khi Trần Loan ổn định lại tinh thần, cơn buồn ngủ cũng dần dần kéo đến. Nàng giống như một viên kẹo dính người, vội vàng ôm eo người đàn ông không buông.
Sau khi Kỷ Hoán nhắm mắt không lâu, tiểu cô nương đứng dậy, sau đó dịu dàng như chuồn chuồn lướt nước chạm trán của hắn, nhỏ nhẹ hứa hẹn: “Thiếp nhất định sẽ đối xử tốt với chàng.”
Thái độ của người đàn ông không thể nghi ngờ chính là liều thuốc tốt nhất. Nàng không còn hoảng sợ, không còn nghi ngờ, giống như mặc bộ áo giáp cứng rắn nhất, nắm tay hắn đi hết quãng đường, hoàn toàn không lo âu.
Tiểu cô nương rón rén nằm xuống, cuộn mình thành một quả bóng nhỏ chui vào trong lòng hắn. Một lúc sau hô hấp của nàng đều đều, cơ thể cũng thả lỏng.
Trong bóng tối, người đàn ông cong môi, tìm kiếm ngón tay út không xương của nàng, móc ngoéo rồi nhắm mắt lại.
Hắn biết nàng đã trải qua những gì ở kiếp trước, kiếp này hắn chính là người có thể đồng cảm với nàng nhất.
Chính vì những chuyện đã qua đó, mà Trần Loan vốn không biết sợ hãi là gì đã rèn giũa nên tính tình thận trọng, nàng nhìn trước ngó sau, cẩn thận từng bước, bởi vì nàng sợ lại diễn ra kết cục như kiếp trước.
Cho nên hắn thích tính tình, dáng vẻ lanh lợi hoạt bát của nàng, bởi vì lúc này hắn mới có thể nhìn thấy bóng dáng của tiểu cô nương mấy năm trước. Đơn thuần sạch sẽ, không biết trời cao đất rộng. Mặc dù lúc đó hắn tầm thường, nhưng có nàng ở bên cạnh cười vô tâm vô phế, cũng là năm tháng yên ả tốt đẹp rồi.
Hắn đã từng mất nàng, nay hắn muốn tìm lại, vì thế cho dù nghèo đói nửa đời người, cũng không thể từ bỏ được.
Giống như Viên Viễn ngày đó nổi điên nói, tất cả đồ vật mà đàn ông bình thường có thể cho, hắn có gì không có?
Sáng ngày hai lăm tháng mười, mặt trời ấm áp rực rỡ trên bầu trời, là một ngày trời đẹp hiếm có, nhưng sáng sớm trời se lạnh. Trần Loan từ trong chăn ấm mở mắt ra, nhìn sắc trời rồi lại nằm xuống.
Bồ Đào rất bất đắc dĩ. Chủ nhân của nàng ngủ càng ngày càng nhiều, nhưng Hoàng Thượng đều không để ý. Bình thường thì không sao, nhưng hôm nay là ngày trọng đại, Hoàng Hậu nhất định phải đích thân đến.
Nếu để tất cả tú nữ phơi nắng, bỏ lỡ canh giờ tuyển tú thì thật không tốt.
Vì vậy đành phải tiến lên nhẹ nhàng vén màn ngủ lên, dịu dàng khuyên nhủ: “Nương nương nhanh dậy đi. Lát nữa thay quần áo trang điểm phải mất một khoảng thời gian nữa, sẽ muộn mất.”
Lần này Trần Loan phối hợp rất nhanh, hiển nhiên dễ thấy tâm trạng của nàng rất tốt, thậm chí còn chọn chiếc vòng ngọc dương chi yêu thích nhất mang vào, nhưng lại khiến Tô ma ma lo lắng, một bụng lời khuyên nhủ đều thối rữa trong bụng rồi.
Vị này sao lại nghĩ thông rồi?
Mặt trời lên cao, Trần Loan ngồi bộ liễn(*) đến cung Trữ Tú. Vì là tiểu tuyển ở Kinh đô, nên đương nhiên số nữ tử vào cung nhiều hơn so với đại tuyển, cho nên ba người một nhóm cùng nhau vào điện.
(*) Bộ liễn: Là phương tiện mà người của hoàng thất dùng để di chuyển. Gồm một cái sạp nhỏ hoặc ghế, có người nâng bốn góc lên, gần giống kiệu.
Kỷ Hoán vẫn chưa đến, Trần Loan đã liên tục bỏ qua ba bốn nhóm, không giữ lại thẻ bài của người nào, ngay cả nói cũng không nói một câu.
Tình trạng này kéo dài một lúc, ánh mắt của mọi người nhìn nàng đều thay đổi.
Dân gian đồn Hoàng Hậu ghen tuông, hiện tại hậu cung chỉ có duy nhất một mình nàng. Cuộc tuyển tú nhỏ lần này là để phá vỡ thế cục độc quyền hậu cung của nữ tử Trần gia. Nhưng sau nửa canh giờ, lướt qua hơn mười mấy người, ngay cả một câu nàng cũng không nói, đây là có ý gì?
Sắc mặt của các tú nữ ẩn chứa hy vọng ở phía sau lập tức hơi khó coi.
Vì sao Hoàng Thượng còn chưa tới?
Ngay cả Tô ma ma cũng không nhìn thêm được nữa. Lúc Trần Loan lại một lần nữa nhấp một ngụm trà thì chạy đến phía sau nàng, mắt nhìn thẳng nhỏ giọng nói: “Nương nương, đã qua non nửa số người rồi, nên chọn một vài người.”
Ngài làm dáng một chút cũng được mà.
Trần Loan ngước mắt lên, vừa định nói chuyện thì nghe thấy một tiếng the thé, góc áo màu vàng càng đi càng gần, dưới ánh mặt trời nhạt dần, cuối cùng đứng ở bên cạnh nàng.
Trần Loan thu tầm mắt cong môi, cùng mọi người hành lễ: “Hoàng Thượng kim an.”
Dưới ánh mắt của mọi người, nàng chỉ mới hành nửa lễ đã được người đàn ông tự mình đỡ dậy: “Đều đứng lên hết đi.”
Mấy tú nữ đứng dậy, đều nhao nhao lén liếc nhìn người đàn ông anh tuấn dị thường trên ghế cao, chỉ vừa nhìn, tim đập thình thịch không ngừng.
Người đàn ông như vậy, ai mà không yêu?
Kỷ Hoán tùy ý liếc mắt nhìn xuống, lại thờ ơ lướt qua gương mặt của tiểu cô nương, ánh mắt trở nên dịu dàng, thấp giọng hỏi: “Vui sao?”
Trần Loan mím môi cười, không chút do dự gật đầu, cố gắng đè thấp giọng nói: “Vui.”
Kỷ Hoán nhướng mày, khóe miệng cong lên.
Hai vị này thì thầm như thể xung quanh không có ai khác, gạt đám tiểu thư quý nữ nũng nịu phía dưới sang một bên. Vì vậy Hồ Nguyên giả ho khan một tiếng, cúi người nói: “Vạn Tuế gia, nương nương, còn tiếp tục tuyển tú chứ?”
Kỷ Hoán gật đầu. Thân phận của các tú nữ nhóm tiếp theo không thấp, hắn tùy ý chọn một người trong đó, lại thêm ba vị tiểu thư Lâm gia, Thư gia, Nguyễn gia. Hơn nửa ngày sau, thẻ bài giữ lại tầm mười cái.
Những gia đình đó còn chưa kịp mở tiệc vui vẻ ăn mừng một phen, thì nhận được tin tức, nữ nhi của bọn họ căn bản không phải tiến vào hậu cung. Đợt tuyển tú này căn bản chỉ là một trò hề.
Hoàng Đế đích thân ban hôn, hạ mười đạo thánh chỉ. Trong mắt người ngoài, đối tượng tứ hôn đều là nhân vật hiển quý. Mặc dù đều là đệ tử dòng họ hoàng thất, không có thực quyền, nhưng cũng xem như là thân phận hiển hách. Nhà gái tuyệt đối không uất ức.
Nhưng những cao môn quý tộc đưa đích nữ vào cung đều nghẹn một hơi tức giận, trong nhà ồn ào không tưởng tượng được.
Không có thực quyền, ở trong kinh đô này chính là cái vỏ rỗng, có tên tuổi thì tính là gì.
Hoàng Đế thực sự sắp đặt tất cả mọi người.
Thánh chỉ hạ xuống, không phải là thương lượng, mà là mệnh lệnh!
Với bộ xương già của bọn họ, chẳng lẽ thật sự muốn bọn họ quỳ ở điện Kim Loan ba ngày ba đêm không đứng dậy, ép Hoàng Thượng thu hồi mười đạo thánh chỉ?
Uy nghiêm, mặt mũi của Hoàng Đế vứt ở đâu? Những đệ tử quý tộc bị chỉ hôn kia chẳng lẽ có thể trơ mắt nhìn chuyện như vậy xảy ra?
Đây là làm nhục ai?
Cho nên chỉ có thể cắn răng nuốt máu, im lặng không tiếng động tiếp nhận thánh chỉ của Hoàng Thượng, tiếp chỉ không nói gì, còn phải cực kỳ cung kính nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, quần thần giận dữ, là cảnh náo nhiệt hiếm thấy.
Giận dữ thì giận dữ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, không có thần tử nào nhắc đến chuyện tuyển tú.
Tin Hoàng Hậu mang thai được lan truyền nhanh chóng. Tô Kỳ từ quan đã lâu trở lại triều đình, vừa về đã được phục chức. Ngay cả hai nhi tử Tô gia cũng đều tiến vào quan trường, mặc dù đảm nhiệm chức quan không quan trọng, nhưng cũng đủ khiến người khác cảm thấy đây là chuyện không tốt.
Đây không khác gì truyền đến tin tức.
Hoàng Đế vì Hoàng Hậu, mà trọng dụng Tô gia.
Nếu như vậy, đứa bé trong bụng Trần Hoàng Hậu sinh ra, chỉ cần là con trai, hơn nửa phần ôm ngôi vị Thái Tử.
Nữ nhân Trần gia, thật là tốt số.
Trong bầu không khí như vậy, Tư Mã gia là an tĩnh nhất. Tư Mã Nam rất hài lòng với nữ tế mới của mình. Lúc thượng triều đều mặt mày hồng hào, trong tối ngoài sáng giúp Hoàng Đế giải quyết mấy chuyện rắc rối.
Đây là đang bày tỏ hối lỗi lấy lòng những chuyện đã qua.