Chương 77
Thời gian sẽ không dừng lại vì bất cứ ai hay bất cứ điều gì.
Đầu tháng mười, thời tiết kinh đô bắt đầu chuyển lạnh. Sau hai trận mưa lớn liên tiếp, trời quang mây tạnh, gió hiu hiu và nắng nhẹ khiến lòng người dễ chịu hơn.
Trần Loan đã khỏe hơn sau mấy ngày nằm trên giường tĩnh dưỡng. Việc đầu tiên nàng làm sau khi có thể xuống giường là đến cung Diệu Thiền thăm Kỷ Thiền.
Tình hình của người này cũng không khá hơn nàng bao nhiêu, còn sống đã là may mắn lắm rồi, chính là nhờ những kỳ trân diệu bảo trong cung giữ được một mạng. Sau khi chất độc được đào thải sạch sẽ, thân thể vô cùng suy nhược, mỗi ngày đều không ngừng uống thuốc, mấy ngày sau sức khỏe mới dần dần khôi phục.
Ngoài điện xa hoa, rường cột chạm trổ, hương hoa không ngớt, màn trướng mềm mại trong đình nhẹ bay theo gió. Khi Trần Loan đến, Kỷ Thiền đang ngồi trên xích đu ở hành lang hoa tiền sảnh đọc sách, ánh nắng ấm áp chiếu vào một nửa khuôn mặt tinh xảo trong veo như ngọc của nàng ấy, chỉ có dáng người ngày càng mỏng manh gầy yếu, như thể chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay đi mất.
Trần Loan bước lên phía trước, chiếc váy màu đỏ hồng nhẹ nhàng uốn lượn, sắc mặt của nàng vẫn còn hơi nhợt nhạt, nhưng tinh thần không tệ, giọng nói đầy lo lắng: “Thái y nói có thể xuống giường đi lại rồi sao? Nếu bị trúng gió cơ thể tỷ có chịu được không?”
Kỷ Thiền gấp góc cuốn sách ở trong tay lại làm dấu, nhưng nàng ấy không đứng dậy, mà chỉ vào chỗ bên cạnh và cười nói: “Hai ngày trước không có sức lực, trời lại mưa liên tục, lạnh đến nỗi đau nhức trong xương. Hiếm khi hôm nay nắng đẹp nên muốn ra ngoài đi dạo. Muội gần đây không đến, ăn trưa xong ta cũng định đi tìm muội.”
Hai người bọn họ vượt qua kiếp nạn, đều lượn qua cửa Diêm Vương một vòng. Khi không gặp nhau thì luôn nhớ nhung, khi gặp rồi thì nhìn nhau cười, những lời muốn nói đều không nói ra. Tất cả đều không cần nói ra.
Gió thổi qua, những cánh hoa màu tím rơi xuống dưới hành lang, phủ một lớp thật dày trên con đường lát đá xanh. Kỷ Thiền cảm thấy nhìn rất đẹp nên không bảo hạ nhân quét dọn. Lúc này một mùi thơm thoang thoảng bay đến, nàng ấy nheo mắt nói: “Ta đã nghe chuyện của quận chúa Cẩm Tú, chỉ là có chút khác biệt, bình thường ngay cả một con thỏ cũng không dám giết, lại có gan xông vào cung Diệu Thiền hạ độc.”
Nàng ấy thở dài, giọng nói đột nhiên lạnh lùng: “Là ta sơ suất kéo muội vào, suýt chút nữa tạo thành sai lầm lớn.”
“Nói chuyện này làm gì? Mục đích ban đầu của bà là muội, nếu nói liên lụy, chỉ sợ là muội liên lụy tỷ.” Trần Loan ngồi trên ghế đá bọc đệm êm, nắm tay nàng ấy nói: “Đừng nói những chuyện buồn phiền kia nữa, dù sao đại nạn không chết tất có phúc về sau. Hai chúng ta cao số, có phúc.”
Kỷ Thiền nghe nàng nói vậy bật cười, ánh mắt dừng lại trên cái bụng chưa lộ rõ của nàng, ánh mắt dịu dàng: “Không phải là có phúc sao? Ta thấy đại tuyển sắp bắt đầu, đứa trẻ này đến quả thật đúng lúc.”
Nói đến đại tuyển, nụ cười nhẹ trên mặt Trần Loan biến mất. Nàng siết chặt chiếc khăn tay trắng như tuyết trong tay, nhíu mày đột nhiên nói: “Thiền Nhi, muội không muốn có người tiến vào hậu cung.” Nàng dừng lại một chút rồi nói thêm: “Một người cũng không muốn.”
Như bây giờ là được rồi.
Kỷ Thiền hơi sửng sốt, hiểu ý của nàng, ánh mắt ảm đạm, hỏi thẳng: “Những người như chúng ta, có thể quyết định được rất ít chuyện mà chúng ta muốn. Muội… Hoàng Thượng có biết suy nghĩ này của muội không? “
Nếu có thể, ai nỡ để nữ tử khác cướp đi trái tim của trượng phu mình chứ? Người này đến người khác đều xinh đẹp như hoa, đàn ông nhìn nhiều bị mê muội, trong lòng nảy sinh chán ghét người cũ cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là trên đời này có rất ít chuyện mười phân vẹn mười, hiện đã mười phần vẹn chín rồi thì không cần phải đeo bám một phần còn lại nữa.
Hơn nữa đàn ông ba thê bốn thiếp là chuyện bình thường và đương nhiên.
Trần Loan lắc đầu, vẻ mặt phức tạp, nhưng cũng không che giấu điều đó. Trên thực tế, càng gần ngày đại tuyển, trong lòng nàng càng bất an. Đặc biệt là hiện tại còn đang mang thai, nàng càng không muốn đẩy người đàn ông đó ra.
“Muội chưa nói chuyện này với chàng, nhưng chàng đã từng nói với muội một câu.”
Kỷ Thiền hỏi: “Nói câu gì?”
Trần Loan cảm thấy xấu hổ, lại không xác định. Mặc dù ngày đó người đàn ông nói chắc như đinh đóng cột, nhưng lời nói như thế, ai biết được đó có phải là thuận miệng nói ra để dỗ nàng vui vẻ hay không?
Nếu như vậy, nàng có thể ôm chặt lời nói này cả đời không buông?
“Chính là nói trong hậu cung sẽ không có người khác, một người cũng không có.”
Kỷ Thiền chậc lưỡi, cảm động nhưng vẫn nhắc nhở: “Bọn muội là thanh mai trúc mã, hiện tại lại là phu thê. Đệ ấy nói lời như vậy một là để trấn an lòng muội, hai cũng là bởi vì đệ ấy thật lòng yêu muội. Nhưng hậu cung, chỉ cần tiến vào một ngày, dù sao cũng đều không chân thật, cho dù Hoàng Đế có thể chống lại sự dụ dỗ của những hoa cỏ bên ngoài, các đại thần cũng nhất định không đồng ý.”
“Nếu đệ ấy thất hứa, muội cũng phải kiên nhẫn đừng vì chuyện này mà làm ầm lên. Nếu không sẽ mất thể diện lẫn thân phận, cũng tổn hại đến tình cảm hai người.” Kỷ Thiền lo lắng dặn dò.
Trần Loan cười cười, cũng ý thức được tâm trạng hôm nay của bản thân không ổn, nàng nhẹ giọng nói: “Tỷ yên tâm, muội biết rồi.”
Đạo lý thì ai cũng hiểu, chỉ là tiếp nhận có chút khó khăn, cần chút thời gian.
Kỷ Thiền thấy nàng lo được lo mất, không khỏi thở dài: “Nói đến đây, ngày đó ta đã bảo Viên Viễn đưa ra lý do để cưới hắn, sau đó hắn chỉ nói, những người đàn ông khác có thể cho ta thứ gì, hắn đều có thể cho ta tất cả.”
“Nhưng nghĩ kỹ lại, ta vẫn thấy ta thua thiệt. Kinh đô này có biết bao tài tử, tiện tay chọn một người làm phò mã đều tốt hơn gả đi xa, thậm chí ở dị quốc tha hương còn không có người để nói chuyện cùng.”
“Phò mã không được nạp thiếp, nhưng thân phận của hắn dù sao cũng khác biệt, sau này không thể nào cái gì cũng thuận theo ý ta được. Nói lời nói này bày tỏ tâm ý ngược lại coi như là thành khẩn. Nếu thật sự muốn nạp thiếp, há chẳng phải xem ta quá ngu ngốc sao?”
Mặc dù là oán trách thể hiện sự không hài lòng, nhưng nhìn sắc mặt của nàng ấy, rõ ràng cùng với vị kia tạo thành tổ hợp một người muốn đánh một người muốn chịu đựng.
Hai người nói chuyện, mặt trời càng lúc càng lên cao. Thân thể Kỷ Thiền còn chưa hoàn toàn bình phục, một lúc lâu sau nàng ấy đứng dậy trở về nội điện, Trần Loan cũng không ở lâu, xoay người trở về điện Dưỡng Tâm.
Nói tới chuyện này, bây giờ điện Dưỡng Tâm dường như đã trở thành tẩm cung của nàng. Trước đây nàng lo lắng chuyện ngoài ý muốn bên phía Triệu Khiêm, vì suy nghĩ cho an toàn của nàng, mới cùng ăn cùng ở trong điện Dưỡng Tâm với Kỷ Hoán. Bây giờ Triệu Khiêm và quận chúa Cẩm Tú đều đã có báo ứng của riêng bọn họ, nàng vẫn ở trong điện Dưỡng Tâm là không đúng quy củ.
Vì vậy dùng ngọ thiện xong, Trần Loan thu dọn đồ đạc trở về Cung Minh Lan. Mặc dù mấy ngày này nàng đến ở điện Dưỡng Tâm, nhưng mọi thứ trong cung Minh Lan vẫn như cũ, cành hoa quế trong bình đều vẫn còn sương sớm.
Tô ma ma bưng thuốc an thai đi vào, thấy nàng lại buồn ngủ, vội vàng nói: “Nương nương buồn ngủ rồi sao? Nhanh uống thuốc rồi nằm xuống nghỉ ngơi thôi, hiện tại người không thể chịu được nửa phần mệt nhọc đâu. “
Suy nghĩ của Tô ma ma rất đơn giản cũng rất thực tế. Hiện tại Trần Loan mang thai hai tháng, còn chưa ổn định. Ngày hai lăm tháng mười sẽ bắt đầu đại tuyển, vẫn còn một tháng nữa. Ổn định cái thai mới là việc quan trọng.
Sau tháng ba, không cần phải cẩn thận mọi việc như vậy rồi.
Khi trời đã tối, Trần Loan đi tắm, ngồi trên chiếc ghế mềm để Lưu Nguyệt dùng khăn lau từng chút một mái tóc đen nhánh, nhìn vầng trăng khuyết bên ngoài hỏi: “Hoàng Thượng bây giờ đang ở đâu?”
“Hồi bẩm Nương nương, Vạn Tuế gia vẫn còn ở ngự thư phòng.”
Trần Loan ừ khẽ một tiếng, không nói gì nữa.
Mấy ngày nay, kinh đô bề ngoài đã yên bình, nhưng trong tối lại là một trận phong ba, bởi vì nàng, bởi vì Tô gia.
Trong triều nhiều người tài như vậy, sao có thể không hiểu được sự trở về của Tô gia. Thế lực của bệ hạ đều là vì nâng đỡ vị kia ở hậu cung?
Nếu nói như vậy, cuộc đại tuyển diễn ra càng sớm càng tốt.
Nói đến đây, lại không thể không nói thêm một chuyện hy hữu khác. Trước đó Tả Tướng Tư Mã Nam và Trấn Quốc Công vì vị trí Hoàng Hậu mà nhìn nhau không vừa mắt với, thậm chí ba lần bốn lượt khiến bệ hạ không vui. Bây giờ không biết vì sao lại đồng ý một mối hôn sự cho hòn ngọc quý Tư Mã Nguyệt.
Đối phương là sứ thần Bắc Thương phái đến, một tiểu hầu gia ít tiếng tăm. Nghe nói đã vượt qua nhiều lần thử thách của Tư Mã Nam, khiến ông ta cực kỳ hài lòng.
Hành động này khiến tất cả mọi người nghĩ không ra.
Đoạn thời gian trước, Tư Mã Nam sợ là ăn no không có việc gì làm. Mấy nhà liên lụy thì lại nơm nớp lo lắng không yên ổn.
Ngay cả Trần Loan nghe tin cũng không nói nên lời, tìm Kỷ Hoán hỏi mới biết ngọn nguồn, sau đó không khỏi bật cười, lo lắng vô ích hồi lâu.
Nửa đêm, Trần Loan tắt đèn nằm trên giường, trằn trọc ngủ không yên, lăn qua lăn lại nửa mê nửa tỉnh. Mãi cho đến khi vị trí bên cạnh lõm xuống, hương thơm trong trẻo của người đàn ông khiến người ta an tâm truyền đến, nàng mới vui vẻ dựa vào, nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn tay hắn.
Trong bóng tối, tiếng cười nhỏ của người đàn ông đặc biệt rõ ràng, hắn khẽ thì thầm bên tai nàng hỏi: “Lần này là nàng nhớ ta hay là hài tử nhớ?”
Lồng ngực của hắn thật tốt. Nhiệt độ thích hợp, khiến người an tâm. Trần Loan cuộn người, lại dịch về phía hắn, cơn buồn ngủ cũng tỉnh mấy phần. Nghe hắn nói vậy, không hài lòng nói: “Đương nhiên là thiếp nhớ rồi. Hài tử vẫn còn nhỏ, ngay cả chàng là ai còn không biết đấy.”
Lời này cho phép nàng nói.
Kỷ Hoán không nhịn được vươn tay nhéo gò má mềm mại của nàng, cười nói: “Mấy ngày nay không ít lần dựa vào hài tử để tác oai tác quái, đồ trong tư khố nhìn trúng thứ gì phải được thứ đó, nào có dáng vẻ làm mẫu thân?”
Hài tử mới bao lớn chứ, đã bị người làm mẫu thân chưa trưởng thành này dùng để hãm hại cha nó rồi.
Người đàn ông vươn cánh tay dài, chạm nhẹ vào phần eo của nàng, cách một lớp đồ lót mỏng manh, bụng dưới của nàng vẫn bằng phẳng không có chút lồi lõm, vòng eo thon thả, khiến người ta nhìn không thể rời mắt, nhìn thế nào cũng thấy không giống một người sắp được làm mẹ.
Nhưng mọi chuyện trên đời dường như thật kỳ diệu. Hắn nghĩ sáu, bảy tháng sau, một bánh bao trắng như tuyết sẽ chui ra từ trong bụng của tiểu cô nương, đợi nó lớn lên một chút sẽ gọi Phụ Hoàng Mẫu Hậu, điều đó sẽ vui biết bao nhiêu.
Hắn là người vốn không thích hài tử, cũng không thể tránh khỏi mong chờ.
Đó là một loại thần kỳ, sự ràng buộc và ảnh hưởng của huyết mạch hòa quyện với nhau, là máu thịt mà hắn và nữ nhân đang mang thai kia cùng nhau tạo thành.
Lòng bàn tay người đàn ông vừa rộng vừa ấm áp, giống như bình nước nóng đặt lên bụng dưới, rất thoải mái. Trước tiên Trần Loan khẽ thở dài, sau đó nói lý lẽ với hắn: “Hoàng Thượng không thể hiểu được nỗi khổ của nữ nhân khi mang thai, mỗi ngày phải uống hết bát thuốc, ngửi mùi gì hay ăn món gì cũng đều muốn nôn, sắp nôn cả dịch mật ra ngoài rồi. Chẳng qua là phái người đến tư khố tìm Hoàng Thượng xin một chút son phấn, Hoàng Thượng vậy mà không nỡ ư?”
Giọng nói của nữ nhân này nhẹ nhàng như gió, nói lý lẽ chứ không phải làm nũng, Kỷ Hoán không thể chịu được dáng vẻ này của nàng.
Người đàn ông im lặng một lúc, sau đó vụng về giải thích: “Ta keo kiệt mấy đồ đó lúc nào? Nếu nàng muốn, ngày mai ta sẽ bảo Hồ Nguyên đưa đến thêm một ít. Chỉ là thái y nói rồi, trong son phấn có pha hương liệu Hoa Lộ*. Ít tiếp xúc được chừng nào thì nên bớt tiếp xúc chừng nấy, nếu không người chịu tội còn không phải là bản thân nàng sao?”
*Hoa Lộ (花露): Chữ Lộ (露) ở đây có nghĩa là “nước”. Hoa Lộ nghĩa là những gì tinh túy nhất được chưng cất từ hoa.
Người đàn ông này thật đúng là không biết nói những lời ngon ngọt dỗ người ta vui vẻ, rõ ràng có thể nói ra những lời dễ nghe nhưng hắn lại nói như vậy. Trần Loan xoa xoa trán, lập tức không muốn nói thêm gì nữa.
Như biết được suy nghĩ trong lòng nàng, Kỷ Hoán khẽ cười, ôm chặt nàng hơn một chút, nói: “Trong lòng lại đang oán giận gì vậy?”
“Sao đột nhiên lại muốn chuyển về cung Minh Lan?” Mái tóc đen nhánh của người đàn ông rũ xuống mặt nàng, khẽ động theo hơi thở. Trần Loan cười khẽ hắn, nói: “Nào có chuyện hậu phi ở mãi trong điện Dưỡng Tâm? Chẳng lẽ Hoàng Thượng còn muốn thần thiếp ở đó cả đời?”
“Có gì khác nhau?” Kỷ Hoán khẽ nhíu mày, giọng điệu đương nhiên dường như vốn dĩ nên như vậy: “Là chuyện sớm hay muộn thôi.”
“Bây giờ đang là mùa thu, không thấy có gì phiền phức. Đợi mùa đông đến, tuyết rơi xuống, trời lạnh cóng, cơ thể của nàng lại bất tiện, muốn đến gặp ta cũng không được, còn không bằng ở lại điện Dưỡng Tâm. Lúc nào ta cũng có thể nhìn thấy nàng, sẽ yên tâm hơn một chút.” Hắn vừa nói vừa sờ ngón tay xinh đẹp của tiểu cô nương. Giọng nói dịu dàng, giống như hạt mưa trượt xuống từ mái hiên, rơi trên những viên gạch đá xanh.
Trần Loan mím môi không trả lời, chuyển đề tài sang nói về chuyện của Kỷ Thiền: “Viên Viễn thật sự định ở lại kinh thành không rời đi ư? Hắn quả thực không lo lắng phía nước Tấn xuất hiện phiền toái sao?”
Kỷ Hoán xoa trán, nhắc đến hắn là cảm thấy tức giận đau đầu: “Xuất hiện phiền toái gì cũng không sao. Chẳng qua nếu truyền ra ngoài thì ấn tượng của nước Tấn đối với Kỷ Thiền sẽ giảm đi rất nhiều, tổn hại đến danh tiếng.”
Hắn nhiều lần đuổi người, nhưng da mặt của Viên Viễn dày chà đường cũng không rách. Tình hình của Kỷ Thiền dần dần tốt hơn, hắn lại khôi phục vẻ không đứng đắn, cà lơ phất phơ, gặp ai cũng trêu chọc hai câu, nhưng mà nói gì cũng không chịu đi.
Người không đi, Kỷ Hoán cũng không thể trói lại trả về nước Tấn được, không thể làm gì khác là để hắn ở lại vậy. Vào ngày tháng mười, Viên Viễn mang gương mặt hớn hở như hoa đào mới nở quanh quẩn trước mặt hắn, như con ruồi mùa hè đáng ghét.
Sắc mặt Trần Loan thay đổi, đưa tay ra chọc vào ngực người đàn ông, vô cớ thở dài, nói với giọng ngái ngủ: “Rõ ràng là đàn ông phạm phải sai lầm, nhưng tội danh lại đổ lên đầu phụ nữ, thực sự là không có thiên lý mà.”
Sự uất ức trong lời nói của nàng gần như trào ra ngoài. Kỷ Hoán nhướng mày, chậm rãi ừ một tiếng, âm cuối lên cao, là giọng điệu thắc mắc: “Sao lại nói như vậy?”
Trần Loan ngước mắt lên, ánh sáng từ ngọn đèn ấm áp chiếu lên rèm ngủ trên giường, nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng người đan xen vào nhau, gắn bó keo sơn. Một khoảng yên tĩnh, nàng đột nhiên giống như rơi vào hũ mật, mỗi khi nói một từ, đều như một sợi mật ngọt.
“Ở lại Đại Yến là quyết định của Viên Viễn, nhưng Thiền Nhi phải cõng cái nồi hồng nhan họa thủy. Mà Hoàng Thượng đối xử tốt với thần thiếp cũng là tự nguyện. Nếu Hoàng Thượng không muốn đến cung Minh Lan, thần thiếp cũng không thể ép buộc chàng đến. Nhưng bên ngoài luôn có người nói thần thiếp mê hoặc quân tâm, câu hồn Hoàng Thượng.”
Theo cách nhìn của Kỷ Hoán, tiểu cô nương lời lẽ khẩn thiết, cánh môi mềm mại khép mở, đầu tựa trong lồng ngực hắn, hơi thở như hoa lan, trong giọng nói mang theo một chút tức giận vô cớ, khiến hắn sửng sốt trong giây lát, sau đó mới hiểu ra nàng đang nói gì.
“Trần Loan.” Hắn cười gọi tên nàng, đồng thời nâng cằm nàng lên, bắt gặp đôi mắt đầy nước mùa thu, tay hắn hơi dùng lực một chút, nửa ngồi dậy nở nụ cười thích thú: “Nàng bây giờ thực sự giống như lúc còn nhỏ…”
Hắn nheo mắt lại, cuối cùng cũng tìm được từ để miêu tả: “Được tiện nghi còn khoe mẽ, hửm?”
Trần Loan cũng biết mình hơi vô lý, nhưng nghĩ đến lại nhíu mày, nhẹ giọng phản bác: “Lời thiếp nói đều là sự thật.”
Hắn thích nhất là dáng vẻ này của nàng, bánh bao nhỏ này sau khi mang thai dần dần trở nên ngốc nghếch ngớ ngẩn, mỗi lần hắn nhìn nàng đều muốn đặt nàng lên đầu quả tim.
Lúc trước còn bận việc của Triệu Khiêm, lần này hiện tại nàng lại mang thai không được chạm vào, chuyện này đã bao lâu rồi nhỉ?
Kỷ Hoán nhắm mắt lại hít một hơi, cảm thấy những ngày này thật sự khó khăn.
Nói ra cũng kỳ quái, hắn rõ ràng không phải người buông thả, hai mươi năm qua hắn thanh tâm quả dục, bên cạnh ngay cả một nữ nhân cũng không có. Sau khi nếm được mùi vị trên người tiểu cô nương, làm thế nào cũng không thể tâm lặng như nước giống trước đây được.
“Chuyện của Kỷ Thiền có Viên Viễn lo lắng, hắn cam tâm tình nguyện đội tổ tông về nhà, ai cũng không thể ngăn cản. Nếu như nàng rảnh rỗi như vậy, chi bằng đặt lên trên người ta.” Người đàn ông nghiêng đầu, ánh mắt như kiếm sâu, cực kỳ áp bách: “Ngày hôm qua nàng ngồi ở dưới hành lang lâu như vậy, hôm nay đi gặp Kỷ Thiền, lại không muốn đi gặp ta?”
“Trước đây thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Loan Loan đưa điểm tâm đến. Hiện giờ ngay cả bóng dáng cũng không thấy.” Người đàn ông cười khẽ, lời nói ra nhẹ nhàng, suy nghĩ ở trong lòng chỉ sợ chỉ có mình bản thân biết.
Địa vị hiện tại của hắn đã tụt dốc thảm hại, như rơi xuống một vách đá. Tiểu cô nương nói dọn ra khỏi điện Dưỡng Tâm là dọn, không hề bàn bạc, thậm chí còn không báo tin cho hắn. Khó khăn lắm mới xử lý xong chính sự, trở về điện Dưỡng Tâm nhìn, ngay cả bóng dáng cũng không còn nữa.
Trong lòng không yên tâm, chỉ có thể ngay trong đêm vội vàng chạy đến. Ngược lại nàng vẫn cảm thấy mình cõng cái nồi oan ức.
Trong bóng đêm, Trần Loan im lặng, sau đó nói: “Ngày mai bảo Tô ma ma làm chút điểm tâm, thần thiếp sẽ đưa tới chỗ Hoàng Thượng?”
Kỷ Hoán bật cười, nhíu mày, giọng dịu dàng: “Thật sự là một nha đầu ngốc.”
===
Thời gian yên bình trôi qua, thời tiết mùa thu ở Kinh đô tốt hơn nhiều so với mùa hè nắng mưa thất thường, cái nóng thiêu đốt không thể chịu nổi. Căn bản mỗi ngày đều nắng ấm gió mát, hương hoa quế tỏa ra mười dặm.
Trần Loan bắt đầu lo lắng ba chuyện. Thứ nhất tất nhiên là đại tuyển mười ngày sau, thứ hai là việc Viên Viễn muốn đưa Kỷ Thiền về nước Tấn, thứ ba là hôn sự của Tô Chúc mà Lan lão thái thái nhờ.
Chuyện Viên Viễn nói bị Kỷ Hoán lập tức bác bỏ, nhưng hiển nhiên hắn cũng không nói đùa. Sau mấy lần nói chuyện với Kỷ Hoán, thái độ của Kỷ Hoán rõ ràng nới lỏng hơn trước rất nhiều.
Nhưng mà Trần Loan luôn cảm thấy không ổn. Lần này Kỷ Thiền trúng độc là do phản đồ gây ra. Chuyện này trăm năm mới có một lần. Năm sau Kỷ Thiền xuất giá, tất nhiên là phải làm với quy cách cao nhất, để nước Tấn có thể thấy được sự xem trọng của bọn họ.
Cũng may khi Kỷ Thiền nghe thấy việc này, lập tức từ chối. Viên Viễn cũng không nhắc lại vấn đề này nữa, thực sự là bị trị đến mức ngoan ngoãn nghe lời.
Về phần những gia đình ở kinh đô phù hợp với Tô Chúc, Trần Loan thực sự đã tìm được ba bốn nhà, tất cả đều xuất sắc ưu tú, trong nhà sạch sẽ, đối với Tô Chúc mới ra đời không lâu mà nói, rõ ràng lại không quá thích hợp.
Nàng liệt kê tình hình của những gia tộc đó thành một danh sách, sai người xuất cung giao tận tay cho người nhà Tô gia, việc tiếp theo nàng không thể can thiệp vào rồi.
Hai chuyện này được giải quyết, thì đại tuyển cũng đã đến.
Ngày hai mươi tư tháng mười, trước đại tuyển một ngày, các tiểu thư ở độ tuổi thích hợp của các phủ các viện ở kinh đô đều từ cửa hông tiến cung. Xe ngựa nối đuôi nhau như không có điểm cuối. Trần Loan đứng trên tường thành nhìn thấy mà khóe mắt chua xót, mãi đến khi mặt trời lặn, mới để Lưu Nguyệt đỡ nàng trở về cung Minh Lan.