Chương 50
Rõ ràng đây là thời điểm nóng nhất, nhưng trời càng lúc càng lạnh, đặc biệt là vào ban đêm, luôn phải mặc thêm một hai chiếc áo khoác để tránh lạnh.
Trần Loan từ điện Thần Tiên trở về tắm rửa thay quần áo. Hôm nay nàng ngủ sớm, nến đỏ lung linh, màn trướng màu phù dung thả nhẹ, nàng ngủ không yên giấc, ở trong giấc mơ cũng nhíu mày.
Nội điện cung Minh Lan xông mùi đàn hương để an thần và giúp ngủ ngon, ngược lại đè mùi hoa đào mộc mạc đã tỏa ra liên tục mấy ngày qua. Lúc Kỷ Hoán đi vào, bước chân cực kỳ nhẹ nhàng, đôi ủng màu vàng bước trên mặt đất trầm ổn có lực.
Tim nến cháy vang lên một tiếng tách rõ ràng, ngọn lửa bập bùng vài cái, thân người đàn ông cao lớn, chắp tay đứng trước màn trướng ấm áp, từ trên cao nhìn xuống tiểu cô nương đang cuộn tròn lại ngủ say, sự lạnh lùng giữa lông mày cuối cùng cũng hơi dịu lại.
Cánh cổng cung Minh Lan lúc nào cũng rộng mở, nhưng tối nay lúc hắn đến, nó lại được đóng chặt, một kẽ hở cũng không có.
Nàng không hy vọng hắn đến.
Nàng không muốn nhìn thấy hắn.
Những suy nghĩ như vậy cứ lởn vởn trong đầu, giữa hai hàng lông mày của Kỷ Hoán lộ ra vẻ mệt mỏi. Hắn đưa tay gạt màn trướng phù dung ra, ngón trỏ khớp xương rõ ràng chậm rãi rơi xuống tóc mai của Trần Loan, sau đó một đường di chuyển xuống dưới, lưu luyến bên cánh môi đỏ tươi kia.
Cảm giác dịu dàng này, hắn nhớ lại hai kiếp.
Nhiệt độ đầu ngón tay của người đàn ông hơi thấp. Mặc dù là ở trong mộng, Trần Loan cũng nhíu mày, cơ thể rúc trong chăn hơi xê dịch.
Kỷ Hoán ngồi bên mép giường cả một đêm. Khi tia sáng đầu tiên lóe ra khỏi bóng tối, Hồ Nguyên nhẹ nhàng bước vào, ép giọng xuống cực nhỏ nhắc nhở hắn: “Vạn tuế gia, nên thay quần áo thượng triều rồi.”
Có ký ức của kiếp trước, Kỷ Hoán hiểu rõ những thay đổi thế cục triều chính sau này, bao gồm cả những chuyện lớn sẽ xảy ra trong hai hoặc ba năm tới…
Thức cả một đêm, đáy mắt của người đàn ông đã hằn lên những tia máu nông sâu. Hắn thản nhiên gật đầu, khẽ cúi người thả màn trướng xuống, sau đó sải bước ra khỏi cung Minh Lan.
“Chuyện trẫm đến cung Minh Lan, nửa chữ cũng không được nói cho Hoàng Hậu biết.” Kỷ Hoán vừa đi vừa dặn dò, giọng nói bình tĩnh lạnh lùng, cái loại toan tính bẩm sinh của bậc đế vương đã sâu sắc hơn trước rất nhiều.
Hồ Nguyên nhanh chóng đồng ý, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Bây giờ y càng ngày càng không đoán ra được tâm tư của vạn tuế gia.
Vốn tưởng rằng Hoàng Hậu đã làm chuyện gì đó chọc tức điểm mấu chốt của đế vương. Nhưng qua hai ngày, cung Minh Lan vẫn như cũ, đừng nói Hoàng Hậu nương nương đích thân đến cầu xin bệ hạ tha tội, mà ngay cả đầu cũng không hề cúi. Ngược lại chủ tử gia tự tức giận với bản thân, cơm cũng không ăn, ngủ cũng ngủ không yên, thân thể có khỏe mạnh cỡ nào cũng sẽ bị những chuyện này làm hỏng.
Rốt cuộc là hai vị này đang tranh cãi chuyện gì, không chỉ y không biết, mà ngay cả cung nữ thiếp thân bên cạnh Hoàng Hậu cũng mơ hồ, hỏi gì cũng không biết.
Sáng sớm hôm nay, tất nhiên lại xảy ra một trận cãi vã.
Là vì chuyện tối qua ở điện Thần Tiên, công chúa Kỷ Thiền xin ý chỉ đi Phật Sơn.
Tại sao Hoàng Thái Tử nước Tấn đến, mọi người ở đây đều biết rõ trong lòng. Nghe nói Hoàng Đế nước Tấn đã già, suốt ngày trầm mê vào tửu sắc, bây giờ mọi việc trong triều đều do Hoàng Thái Tử Viên Viễn nắm.
Quyền thế lớn, trực tiếp đè ép ánh hào quang u ám của những hoàng tử kia, không sinh ra bất cứ lòng tranh giành hoàng vị nào.
Đương nhiên không phải là một nhân vật đơn giản.
Nếu lần này lại không đồng ý, sau này Viên Viễn thừa kế ngôi vị Hoàng Đế, nói không chừng sẽ vì chuyện này mà sinh lòng hiềm khích với Đại Yến, lợi bất cập hại.
Chỉ là công chúa Kỷ Thiền không thể so với người khác, cầm trong tay di chỉ của tiên đế, ngay cả tân đế cũng bảo vệ quá mức. Nguyện vọng của nàng ấy, không ai có cách nào ép buộc thay đổi được.
“Hoàng Thượng, thần có một kế, có thể quyết định hôn sự của công chúa và Thái Tử nước Tấn. Chờ một năm sau công chúa lễ Phật trở về, lập tức thành hôn. Thứ nhất có thể bảo toàn danh tiếng hiếu thuận của hoàng thất, thứ hai cũng có thể ăn nói với nước Tấn.”
Thiên hạ chia làm ba phần, Đại Yến chiếm diện tích lớn nhất, nhưng nước Tấn toàn là núi sông, sản vật phong phú. Bắc Thương là yếu nhất trong ba nước. Ba nước đều mơ hồ ở thế giằng co.
“Lời này sai rồi. Một khi công chúa đi rồi, ai có thể đoán được ngày trở về? Nếu lần này đi ba bốn năm, chẳng lẽ cũng bắt Hoàng Thái Tử chờ lâu như vậy sao?”
Bên này mới nói ra suy nghĩ của mình thì lập tức có người đứng ra phản bác.
Dù thế nào thì cũng cảm thấy không ổn thỏa.
Cuối cùng vẫn là Tả Tướng Tư Mã Nam đi ra khỏi hàng, bình tĩnh nói: “Hoàng thượng, thần cho rằng có thể đồng ý thỉnh cầu của công chúa.”
Đôi mắt của người đàn ông ngồi trên long ỷ giống như mũi tên sắc bén bắn ra khỏi dây cung, cực kỳ sắc bén, ý vị thâm trường, sau đó hờ hững nói: “Tại sao Tả Tướng lại nói lời này?”
Tư Mã Nam: “Từ xưa đến nay, lòng hiếu thảo trường tồn. Tiên Hoàng băng hà không lâu, công chúa và Hoàng Hậu đi Phật Sơn, thay bệ hạ tẫn đạo hiếu, quả thật là tấm gương sáng của hoàng thất Đại Yến, tất nhiên nên đồng ý.”
Mí mắt của những người khác đều nhảy lên.
Tư Mã gia này cần gì phải kéo Hoàng Hậu vào, nhìn sắc mặt tối hôm qua của tân đế, rõ ràng sẽ không để Hoàng Hậu đi cùng. Vậy mà ông ta lại nhất định muốn nhắc đến chuyện này lần nữa.
Thực sự là rảnh rỗi sinh nông nổi.
Kỷ Hoán nhíu mày thật sâu, nhớ lại rất nhiều chuyện ở kiếp trước. Tư Mã Nguyệt cuối cùng cũng gả cho một mãnh tướng ở Bắc Thương. Tư Mã Nam còn đặc biệt cầu xin Xương Đế ân điển, cho Tư Mã Nguyệt lấy thân phận huyện chủ xuất giá.
Kiếp này có rất nhiều chuyện thay đổi. Vị kia chưa xuất hiện, ngược lại Tư Mã gia đánh chủ ý lên ngôi vị Hoàng Hậu.
Tư Mã Nam tiếp tục nói: “… Hoàng Thượng có thể chọn một trong hai vị công chúa là Lục công chúa và Thập Tam công chúa, ban phong hào, gả cho Hoàng Thái Tử nước Tấn, hai nhà trở thành thông gia.”
Nghe vậy, Kỷ Hoán dường như khá hứng thú, ngay cả giọng nói cũng mềm mỏng hơn mấy phần, hiếm khi lộ ra nụ cười, nói: “Nếu đã như thế, vậy làm phiền Tả Tướng đi đến dịch quán một chuyến, thương lượng với Hoàng Thái Tử nước Tấn. Nếu hắn đồng ý, vậy xem như đây là một cách tốt.”
Đế vương buông ra nhanh như vậy, Tư Mã Nam hơi sửng sốt, sau đó nghe lời đồng ý.
==
Mấy ngày sau, tức giận ngột ngạt trong lòng Trần Loan từ từ tiêu tan, nàng trở nên vô cùng bình tĩnh, khí chất cả người dịu dàng như nước.
Bởi vì có lệnh không được nói của đế vương, Bồ Đào và Lưu Nguyệt nửa chữ cũng không dám tiết lộ cho chủ tử nhà mình nghe, chỉ có thể mỗi đêm lén lút mở cửa lớn cung Minh Lan.
Thuận tiện cho chủ nhân của tam cung lục viện nửa đêm lẻn vào.
Thường xuyên như vậy, từ sợ hãi gần chết lúc đầu cho đến hiện tại, cũng có thể ung dung ứng đối, sắc mặt không chút thay đổi.
Mấy ngày gần đây Trần Loan và Kỷ Thiền cực kỳ thân thiết, ngoại trừ buổi tối đi ngủ, thì phần lớn thời gian còn lại đều dùng cơm với nhau.
Bọn họ chơi thân với nhau từ thuở nhau, có rất nhiều chuyện để nói.
“Mấy ngày nay uống thuốc, châm cứu, bệnh run tay của tỷ đã đỡ hơn chưa?” Trần Loan ngồi trên bàn đu dây trong sân nhỏ, lo lắng hỏi.
“Cũng không có gì thay đổi. Có lẽ cả đời này đều như thế.” Ngược lại Kỷ Thiền thông suốt hơn nàng, ngay cả giọng điệu cũng mang theo hai ba phần lười biếng.
Trần Loan mới tỉ mỉ dặn dò mấy câu, Bồ Đào đi đến, phúc thân với bọn họ, nói: “Nương nương, công chúa, Hoàng Thượng đến.”
Trần Loan nghe vậy theo bản năng sửng sốt một lát, vui vẻ mềm mại giữa hai hàng lông mày thanh tú biến mất hầu như không còn. Nhưng sau đó nghĩ lại, chuyện này cũng nên có, nàng bèn đứng dậy, cùng Kỷ Thiền đi đến vườn hoa nhỏ của cung Minh Lan, nhìn thấy một người đàn ông thân cao như ngọc, mặc đồ vàng sáng.
Sau khi hành lễ, Kỷ Thiền là người đầu tiên lên tiếng. Tính tình nàng ấy ngay thẳng, lập tức không lòng vòng: “Bệ hạ, chuyện thần đi Phật Sơn, đã được đồng ý rồi?”
Ánh mắt của Kỷ Hoán ngay từ đầu đã rơi vào gương mặt của Trần Loan. Cảm giác nóng rực khiến người ta không thể né tránh được, khiến nàng vô thức nhíu mày, lặng lẽ cách xa hắn mấy bước.
Sau khi người đàn ông do dự một lúc, cuối cùng mở miệng. Giọng nói thành thật, giống như rượu ngon nhỏ xuống ngói đá xanh, hỏi: “Lời nhắc nhở của mẫu hậu trước khi lâm chung, tỷ nghĩ thế nào?”
Đương nhiên Kỷ Thiền biết hắn đang nói gì. Hứa Hoàng Hậu cảm thấy Viên Viễn là một nơi gửi gắm tốt nên nói nàng ấy một năm sau gả đi xa, nhưng Xương Đế không nói gì, mà cho nàng ấy tự mình chọn phu quân.
“Không dối gạt Hoàng Thượng, Kỷ Thiền không muốn gả xa. Thật ra cơ thể đang mắc bệnh lạ, lực bất tòng tâm, không thể làm gì khác hơn là tìm một nơi yên tĩnh để an dưỡng, hoặc có một ngày bình phục.” Sắc mặt Kỷ Thiền buồn bã, chủ động đưa tay giấu dưới ống tay áo ra, làn da trong suốt như ngọc bích, nhưng lại không khống chế được run rẩy không ngừng.
Nàng ấy không muốn bị người khác coi là trò cười, vì vậy ngay cả thái y cũng không cho gọi, nhưng gạt người trước mắt này không có tác dụng. Chuyện hắn muốn biết, không ai gạt được. Nếu đã như vậy, còn không bằng nàng ấy tự vạch trần vết sẹo của bản thân ra.
Ánh mắt Kỷ Hoán lập tức chăm chú.
Kỷ Thiền sinh sớm hơn hắn nửa năm. Mặc dù hơi kiêu ngạo tùy ý nhưng không phải là người không hiểu đạo lý. Hắn và Trần Loan có được như hôm nay, nàng ấy đã giúp đỡ không ít.
Kỷ Thiền nói tiếp: “Không phải Hoàng Thượng nghĩ rằng vị Hoàng Thái Tử kia nhìn thấy dáng vẻ này của ta, còn muốn lấy ta đó chứ?”
“Chuyện này thật sự không có gì phải do dự.”
Kỷ Hoán nhướng mi, giọng nói dịu dàng: “Tỷ không muốn gả thì không gả, chỉ là Phật Sơn kham khổ, ở trong cung tĩnh dưỡng vẫn có lợi cho bệnh tình hơn.”
“Nếu tỷ thật sự muốn đi Phật Sơn, trẫm cũng không có lý do gì để không đồng ý, nhưng Hoàng Hậu thì không thể đi theo tỷ.”
Trần Loan bỗng ngước mắt lên, giọng nói lạnh lùng, kiên định nói: “Thần thiếp muốn đi.”
Người đàn ông cao lớn đứng trước mặt nàng, che mất tám chín phần mười ánh sáng mặt trời, khẽ cau mày. Không hiểu sao nàng sinh ra mấy phần sợ hãi.
Hắn rất anh tuấn, nhưng không hiểu sao mấy ngày không gặp, trông hắn đã gầy đi rất nhiều, các góc cạnh càng thêm lạnh lùng.
“Nàng thân là chủ trung cung, sao có thể tùy tiện rời khỏi hoàng cung như vậy?” Lời nói này của Kỷ Hoán như lẽ đương nhiên. Cũng bởi vì mang danh Hoàng Hậu nên không thể rời đi, mà không phải vì chuyện khác, càng không phải là luyến tiếc.
Trần Loan mím môi cười khổ, trong đôi mắt hạnh quyến rũ chứa hơi nước mờ mịt, tôn lên ba phần xinh đẹp của gương mặt phù dung, lại không nói những lời mà hắn không thích nghe nữa.
Kỷ Hoán thấy vậy, mặt mày uy nghiêm của hắn cũng mềm xuống ba phần. Hắn nghĩ, mặc kệ thế nào thì đêm nay hắn phải ngủ lại ở cung Minh Lan, cúi đầu nhận sai. Tiểu cô nương rất mềm lòng, dù sao cũng sẽ tha lỗi cho hắn.
Mấy ngày nay trải qua mơ mơ hồ hồ, ngày nào hắn cũng mơ thấy ác mộng, chỉ có ban đêm nhìn thấy nàng, nhìn dáng vẻ nàng nhắm mắt thở đều, sự hoảng sợ trong lòng hắn mới tiêu tan đi một chút.
Ông trời không nỡ để bọn họ bỏ lỡ nhau, cho bọn họ cơ hội làm lại. Hắn tất nhiên không thể để lịch sử lặp lại, giẫm lên vết xe đổ.
Trần Loan nhẹ nhàng thở phào, chống lại đôi mắt đen hờ hững, lạnh lùng của người đàn ông, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, cuối cùng mỉm cười nói từng câu từng chữ: “Nếu không làm chủ trung cung, bệ hạ có thể thả thần thiếp đi Phật Sơn yên tĩnh tu hành không?”
Lời này vừa nói ra, tựa như giọt nước tràn ly, không có đường lùi.
Trần Loan nói xong, siết chặt chiếc khăn trong tay, cảm thấy sảng khoái trong lòng. Đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện như thế này với hắn.
Hồ Nguyên và đám người hầu hạ đang đứng bên cạnh đều quỳ bịch xuống đất, không dám thở mạnh, ngay cả Kỷ Thiền cũng vô cùng kinh ngạc, không nghĩ đến Trần Loan lại quyết tâm như vậy.
Gương mặt của người đàn ông lập tức u ám, trong đôi mắt đen như giếng cạn không có sóng nổi lên gió bão, tích tụ thành một thế giới nơi mây đen lấn át gió mưa.
Đối diện với ánh mắt của hắn, Trần Loan từ đầu đến cuối đều không lùi bước, vẻ mặt kiên định, đủ để cho thấy lời nói lúc trước không phải là kích động nhất thời.
Lúc này Kỷ Hoán mới cảm nhận rõ ràng được, vinh quang cao cao vô thượng của Hoàng Hậu, thân phận chính thê của hắn, thậm chí cả tình cảm giữa hai người, bây giờ ở trong lòng nàng đều có thể bị quăng bỏ như một chiếc giày!