Chương 49
“Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng Hậu nương nương giá lâm!” Giọng nói sắc bén chói tai phát ra từ trong miệng thái giám trước cổng điện Thần Tiên truyền ra ngoài, vang vọng ra xa tầng tầng lớp lớp.
Nội điện vốn đang vô cùng ầm ĩ đột nhiên yên tĩnh lại, mọi người lập tức nghiêm trang, đều chắp tay phúc thân, nhạc cơ đang nhảy múa nhanh chóng lui ra hai bên, nằm rạp xuống hành đại lễ.
“Tham kiến Hoàng Thượng, tham kiến Hoàng Hậu nương nương.”
Từng bước đi qua chín bậc thang, vạt áo màu vàng tươi của người đàn ông đong đua, sau đó vững vàng ngồi vào long ỷ ở vị trí chính giữa. Trần Loan hơi tụt lại phía sau vài bước, mi cụp xuống, cũng ngồi xuống vị trí của mình.
“Các khanh bình thân.” Ánh mắt của Kỷ Hoán lướt qua gương mặt lạnh băng của người phụ nữ bên cạnh, sau đó nhìn xuống rất nhiều rất nhiều người ở bên dưới, nói.
Đợi mọi người ngồi xuống, lúc này Trần Loan mới ngước mắt lên nhìn kỹ hơn.
Hai hàng ghế tiệc dài song song nhau, ngồi bên trái là chư hầu triều thần Đại Yến, bên phải là một vài gương mặt chưa từng thấy qua. Nam tử ngồi đầu có một đôi mắt đào hoa, cực kỳ tuấn mỹ, nhìn ai cũng mang theo vẻ mấy phần thờ ơ.
Ở một nơi như vậy, ngoài việc đứng lên chắp tay hành lễ với Kỷ Hoán lúc đầu, thì hắn không để ai vào mắt.
Chẳng qua mỗi lần nhìn về phía Kỷ Thiền, ánh mắt mới khó khăn lắm hiện lên mấy phần dịu dàng và nghiêm túc.
Trần Loan bình tĩnh bưng nước trà trên bàn nhỏ lên nhấp hai ngụm, nhận ra thân phận của người này.
Kia là Hoàng Thái Tử Viên Viễn của nước Tấn được đánh giá phẩm chất không tốt lắm nhưng lại ngồi vững vị trí Hoàng Thái Tử mười năm.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý. Kỷ Thiền được xếp ngồi ghế đầu bên phía Đại Yến, đối diện với Viên Viễn, vì vậy sắc mặt nàng ấy thật sự không được tốt lắm.
Lần này sứ thần hai nước đến yết kiến, mang theo vô số kỳ trân dị bảo. Đặc biệt là Viên Viễn, quả thực là chiến trận cưới vợ, không chút cố kỵ, mặc cho tin đồn xôn xao bay đầy trời.
Trước khi mở tiệc, Kỷ Hoán nói mấy câu chính thức khách sáo, sau đó là khinh sa man vũ(*), ca hát. Có người nghiện rượu đã uống say, nhưng đa số đều mỉm cười một cách bình tĩnh mà kiềm chế, phân tích cục diện.
(*) Khinh sa man vũ: Dùng để miêu tả những vũ cơ mặc lụa mỏng, múa những điệu múa nhẹ nhàng, xinh đẹp.
Hai tay Kỷ Thiền che dưới ống tay áo rộng, từ đầu đến cuối, ngay cả một ngụm trà cũng không uống, sắc mặt lạnh như băng tuyết rơi ngày tam cửu.
Ánh mắt lơ đãng, chống lại ánh mắt người đàn ông mặt mày tuấn tú phía đối diện. Viên Viễn nhướng đôi mày dài và hẹp, xa xa nâng ly về phía nàng ấy.
Chẳng lẽ đầu óc của người này bị bệnh?
Kỷ Thiền khẽ dời ánh mắt, trong lòng thầm mắng một tiếng, nhưng cũng không để trong lòng. Hôm nay dáng vẻ của nàng ấy người không ra người, quỷ không ra quỷ, đừng nói là Thái Tử Phi, ngay cả chủ mẫu của cao môn quý tộc bình thường, sợ là nhà người ta cũng cực kỳ không tình nguyện.
Đại phu từ bên ngoài cung mời tới đều bó tay, chỉ bảo nàng ấy yên tâm tĩnh dưỡng, nói không chừng thời gian dài, một ngày nào đó sẽ tốt lên.
Dù sao đi nữa nàng cũng không có hứng thú với chuyện tình cảm hôn nhân, dù gì trong tay nàng còn nắm giữ di chỉ của Xương Đế. Cho dù có đến một nơi nghèo khổ như Phật Sơn, cũng sẽ không đến nỗi quá nghèo túng, còn không có lời chế giễu cười nhạo của người đời. Quá tốt.
Chỉ đáng tiếc cho Loan Nhi…
Kỷ Thiền nhìn Trần Loan đang ngồi bên cạnh Hoàng Đế lộ ra vẻ cô đơn, lại nghĩ đến những theo đuổi và trả giá bao năm qua của Trần Loan, nàng ấy cảm thấy hơi suy sụp.
Một chữ tình, quả thực tổn thương người lại không có đạo lý như vậy.
Dùng mọi cách cưỡng cầu cũng chưa chắc nhận được kết quả tốt.
Yến tiệc tiến hành đến cuối, tiếng đàn sáo dần dần mất đi. Kỷ Thiền đột nhiên thu lại sắc mặt, đứng dậy tiến về phía những người đàn ông phía trên hơi phúc thân, giọng nói trong trẻo đủ để khiến tất cả những người trong điện nghe rõ.
“Hoàng Thượng, thần xin chỉ mấy ngày nữa đi Phật Sơn, một là chuyên tâm tụng kinh cho phụ hoàng và mẫu hậu để tỏ lòng hiếu thảo, hai là vì thân thể thần thiếp yếu ớt, thái y nói nên tìm nơi yên tĩnh để an dưỡng. Nhiều ngày suy nghĩ, đặc biệt kính xin Hoàng Thượng ân chuẩn.”
Lời này vừa nói ra, lúc này dẫn đến một trận xôn xao trong điện.
Ánh mắt của Kỷ Hoán dừng lại trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Kỷ Thiền. Mặc dù hai người không phải là cùng một mẹ sinh ra, nhưng cả hai đều có chung dòng máu hoàng thất, giữa hai hàng lông mày đều giống nhau lộ ra ngạo khí lạnh lùng.
Nhớ đến lời hứa của bản thân với Hứa Hoàng Hậu và Xương Đế, đôi mắt uy nghiêm của người đàn ông bình tĩnh, sau đó nhìn xuống mọi người ngồi bên dưới, hỏi: “Các khanh nghĩ thế nào?”
Ánh mắt của Tả Tướng Tư Mã Nam lóe lên, lúc nhíu mày, những đường nét trên khuôn mặt già nua chồng chất thành nếp gấp.
Chuyện này nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng công chúa Kỷ Thiền thân là đích nữ duy nhất của hoàng gia. Lúc tiên đế còn sống đã thực sự được tập trung ngàn vạn sủng ái dành cho nàng ấy, đưa ra yêu cầu như vậy quả thực có thể thực hiện. Mọi việc lấy chữ ‘Hiếu’ làm đầu, hành động này sẽ làm gương cho quần thần và bách tính của Đại Yến.
Chỉ là….
Hoàng Thái Tử nước Tấn đã gióng trống khua chiêng đến hoàng cung, chẳng lẽ lại tay không trở về sao?
Đây là lần thứ tư rồi….
Nụ cười trên mặt Viên Viễn từ từ biến mất, hắn chậm rãi đặt chén rượu đang chơi đùa xuống, ánh mắt nhìn xuống thân thể mảnh mai của nữ tử, u ám trong mắt như muốn cắn nuốt người kia.
Hắn đã không còn kiên nhẫn nữa rồi. Nếu nàng ấy không nguyện ý, vậy chỉ có thể mạnh mẽ cướp về nước Tấn thôi.
Dù sao thì ở bên cạnh nàng ấy, hắn cũng đã mất tám chín phần mặt mũi rồi, cũng không biết bị người ta cười nhạo bao nhiêu lần. Nếu nàng ấy không muốn gả cho hắn, thì cũng chỉ có thể để cho nàng ấy xem suy nghĩ cướp đoạt đang kêu gào dưới sa sắp không kiềm chế lại được.
Thật sự là không muốn hù dọa nàng ấy.
Ngay lúc các triều thần đang nhìn nhau ngơ ngác, ánh mắt đảo qua giữa hai người, thì Trần Loan đưa tay chỉnh lại nếp gấp trên y phục, để lộ chiếc vòng ngọc Dương Chi(*) bóng loáng trên cổ tay. Nàng đứng dậy, phúc thân với Kỷ Hoán, nói: “Đạo hiếu trên đời, là cội nguồn của đất nước. Phật Sơn cũng là nơi lúc trước Thái Hoàng Thái Hậu lễ phật. Nơi này thanh tịnh, là thánh địa chuyên tâm tụng kinh.”
(*) Ngọc Dương Chi: còn gọi là ngọc trắng (bạch ngọc), là loại ngọc bích cao cấp nhất.
Nàng dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Thần thiếp nguyện ý đi cùng công chúa, xin bệ hạ ân chuẩn.”
Lời vừa nói ra, không khí xung quanh đều ngưng tụ thành băng.
Tả Tướng âm thầm nuốt câu nói không thích hợp đã đến cổ họng xuống, da mặt run run, vào lúc này không dám động vào họng súng của hai người đàn ông kia.
Tiểu cô nương vẫn còn đang ngồi quỳ nửa người. Kỷ Hoán chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt nhỏ nhắn của nàng, giống như ngâm trong nước đá. Hắn nhíu chặt mày, giọng nói trầm thấp, từng câu từng chữ đều không che giấu được sự bất mãn: “Chuyện này để sau lại bàn.”
Trần Loan và Kỷ Thiền nhìn nhau, ngược lại không nói gì.
Sau khi bữa tiệc ở điện Thần Tiên kết thúc, Hoàng Thái Tử Viên Viễn của nước Tấn cùng với sứ thần Bắc Thương đến điện Dưỡng Tâm thương nghị chuyện quan trọng với Kỷ Hoán. Trần Loan thì sóng vai với Kỷ Thiền trở về cung Minh Lan.
Trời đã tối, cung nữ đốt đèn đi phía trước, gió mang đến sự lạnh lẽo, Kỷ Thiền che bàn tay còn đang không tự chủ run rẩy dưới ống tay áo rộng rãi, nàng hiếm khi nhíu mày, tiếng thở dài khẽ nhẹ nhàng hòa trong gió.
“Chuyện phiền phức thật sự là hết chuyện này đến chuyện khác.” Kỷ Thiền không nhịn được nhỏ giọng oán hận, sau đó nói tiếp: “Chỉ là lúc nãy ta nhìn thấy dáng vẻ của đệ ấy như vậy, rõ ràng không hy vọng muội đi Phật Sơn.”
“Nếu có hiểu lầm gì, tốt hơn là nên nói ra. Dù sao thì hôm nay thân phận của hai người đã khác, lại khó khăn lắm mới tu thành chính quả.”
Trần Loan mím môi: “Nếu liếc mắt một cái có thể nhìn ra được tâm trạng của chàng ấy, vậy thì đó không phải là Kỷ Hoán rồi.”
“Đối với chàng ấy, muội đã cúi đầu bao nhiêu lần không thể đếm được. Nhưng mà Thiền Nhi, lần này trái tim muội thật sự nguội lạnh rồi.”
“Trên đời này, thật sự cố gắng thế nào cũng không thể sưởi ấm được trái tim.”
===
Điện Dưỡng Tâm, những ngọn đèn ngọc lưu ly tản ra ánh sáng nóng rực. Trong thư phòng lớn như vậy, mùi hương bạc hà đang xông lượn lờ, điều này làm cho bóng đêm như nước càng tăng thêm ba phần thê lương.
Nói xong chính sự, Viên Viễn tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống, nhướng mắt, sắc mặt khó coi, nhưng giọng nói vẫn thờ ơ bảy tám phần: “Chuyện tối nay là sao vậy?”
“Món quà đặc biệt tặng cho ta?”
Kỷ Hoán lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, sau đó nhíu mày, nói: “Trẫm đã đồng ý với phụ hoàng mẫu hậu, sẽ không để Kỷ Thiền chịu bất kỳ uất ức nào. Huống chi trong tay tỷ ấy có di chiếu của phụ hoàng. Nếu tỷ ấy muốn đi Phật Sơn dưỡng bệnh, trẫm sẽ không ngăn cản.”
Viên Viễn thu lại dáng vẻ công tử cà lơ phất phơ, hơi ngồi thẳng người, trong mắt ẩn chứa u ám: “Trước khi Xương Đế lâm chung, có ý hứa gả nàng cho Cô.”
Uổng phí mấy ngày nay hắn vui vẻ, một đường phong trần mệt mỏi giống như kẻ không có đầu óc mới biết yêu đi đến hoàng thành Đại Yến.
Mới nghỉ ngơi có một đêm, không chờ được mỹ nhân đàng hoàng nhìn mấy cái, ngược lại nhận được tin tức như vậy sao?
“Lúc đó mẫu hậu nói thái độ làm người của ngươi tạm được, là nơi ký thác tạm được. Phụ hoàng chỉ nói hôn sự do Kỷ Thiền tự làm chủ, bất luận kẻ nào cũng không thể ép buộc. Trên di thư đã viết rõ ràng như vậy, ngươi muốn xem không?” Kỷ Hoán xoa ấn đường, đau đầu.
Lúc đi ra điện Thần Tiên, gương mặt của tiểu cô nương tái nhợt, lạnh lùng như băng, đối với hắn cực kỳ xa cách cung kính, đừng nói một tiếng A Hoán mềm mại, ngay cả hai chữ “Hoàng Thượng” cũng mang theo khí lạnh.
Lúc này hắn vừa nhắm mắt lại là hiện ra cái ngày tuyết rơi đó, khóe miệng nàng còn vương vết máu, run rẩy ngã vào trong lòng hắn, sau đó chưa nói xong một câu đã ra đi.
Cảnh tượng như vậy, chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến hắn lạnh cả sống lưng.
Hôm qua tức giận với nàng như vậy, tất nhiên nàng đã bị dọa sợ rồi, mới thay đổi thành thái độ như vậy, thậm chí còn xin ý chỉ đi cùng Kỷ Thiền đến Phật Sơn.
Nếu thật sự để nàng đi rồi, còn có suy nghĩ quay lại không? Khi nào trở lại? Mười hay hai mươi năm sau?
Có phải nàng đã hoàn toàn thất vọng về hắn?
Người đàn ông cao lớn, nhìn vào bóng đêm qua khung cửa sổ hé mở, sau đó từ từ nhắm mắt lại, bàn tay chắp sau lưng siết chặt.
Thả nàng rời khỏi hắn, mơ đi!
Cảm giác mất đi nàng, như dùi đâm vào tim đau cắt da cắt thịt cũng không phải là phóng đại. Ngày hôm đó đột nhiên hắn biết mọi chuyện về kiếp trước, lửa giận ngút trời đột nhiên dấy lên trong lòng, thay vì nói nàng, không bằng nói bản thân hắn.
Oán trách bản thân mình tự cho là thanh cao, cố chấp, từ đầu đến cuối đều nhìn nàng trả giá, cho dù đến giây phút cuối cùng, cũng cho rằng dưới vây cánh của hắn, không ai dám động vào nàng.
Là hắn không bảo vệ được tiểu cô nương của mình.
Nàng thương tích đầy mình, sau khi sống lại vẫn lựa chọn tin tưởng hắn, cẩn thận từng bước đến gần hắn, mềm mại dỗ hắn vui vẻ. Hôm qua hắn tức giận, tiểu cô nương bị dọa sợ ngay cả nước mắt cũng không dám chảy, ngược lại hắn cảm thấy bản thân giống như chịu oan ức lớn, phất tay áo bỏ đi.
Quả thật là không dám nghĩ sâu thêm nữa.
Thái dương Kỷ Hoán mơ hồ đau nhức, ẩn nhẫn khắc chế ngồi xuống trước bàn.
Viên Viễn đang chơi đùa Phật châu trên tay, không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì. Nhất thời không khí lạnh bắt đầu chuyển động trong điện Dưỡng Tâm to lớn này, một lúc lâu không có tiếng động.
“Dù sao ngươi cũng không đến mức còn nghĩ đến chuyện năm trước, vì mặt mũi, mà ngay cả Hoàng Hậu của mình cũng không tiếc lưu đày chứ?” Viên Viễn nhíu mày, nghiêm túc hỏi.
Kỷ Hoán ngay cả mắt cũng lười động, căn bản không muốn nói chuyện với tên bệnh thần kinh này.
“Giao tình giữa ta với ngươi không cạn, cũng biết trái tim ta luôn hướng về Kỷ Thiền. Bốn lần cầu hôn mà không được…”
Ngón tay trỏ trắng đến đáng sợ của Viên Viễn phất nhẹ qua khóe mắt, môi mỏng mím thành một vòng cung trong suốt, nói từng câu từng chữ: “Ngươi sẽ không cho rằng ta là người có thể nhẫn nhịn, thậm chí nhẫn nhịn đến lúc nàng ấy hứa hôn với người khác giống như ngươi chứ?.