Chương 9: Zwx
Beta: Nơ
Sáng sớm ngày hôm sau.
Giờ giấc đồng hồ sinh học của Bạch Y đã cố định nên cô dậy từ rất sớm.
Bên ngoài ba mẹ đi đi lại lại, tiếng kéo hành lý, tiếng họ trò chuyện với nhau, cô đều nghe rõ ràng rành mạch.
Nhưng Bạch Y không ra ngoài.
Cô ngồi xuống trước bàn học, tiếp tục làm đề thi tối qua đang làm dang dở.
“Có cần gọi Nhất Nhất dậy ăn cơm không?” Bạch Tuấn Nghị hỏi vợ mình.
Y Quân Uyển đáp: “Không cần gọi, lát nữa con bé sẽ dậy thôi.”
Mãi cho tới khi hai người họ ăn sáng xong, ra ngoài lên máy bay, Bạch Y vẫn luôn ở trong phòng ngủ.
Đợi hai người họ đi hết, cô mới xuống lầu rồi tự pha một ly ngũ ngốc, giải quyết bữa sáng một cách đơn giản.
Bởi vì mỗi môn đều có bảy đề thi, nên ngoại trừ ăn cơm và đi vệ sinh, gần như toàn bộ thời gian Bạch Y đều ngồi trước bàn học giải đề.
Cô nghĩ phải tranh thủ làm xong bài tập.
Làm xong sớm thì nhẹ nhàng thoải mái sớm.
Thói quen “làm hết bài tập rồi mới chơi” này, cô đã hình thành từ nhỏ.
Vì vậy những chuyện như liên quan đến việc hoàn thành bài tập, bắt đầu từ lúc đi học cho đến hiện tại, Bạch Y chưa bao giờ để cho ba mẹ lo lắng phiền muộn.
Chập tối, Bạch Y nhận được tin nhắn QQ của chị họ.
【Chị họ: Nhất Nhất, buổi tối đi xem phim với chị nhé! Xem phim xong chị về nhà em ngủ!】
Chuyện ngủ cùng nhau, mấy năm nay hai chị em Bạch Y và Lữ Thư Na đã có không ít lần.
Khóe miệng Bạch Y hơi nhếch lên, sau đó trả lời chị: 【Được ạ, ở rạp chiếu nào thế?】
【Chị họ: Rạp chiếu thành phố Tân Hải, suất chiếu lúc 7:30】
Rạp chiếu Tân Hải nằm trong trung tâm thương mại Tân Hải.
Mà trung tâm thương mại Tân Hải này lại chỉ cách công viên Tân Hải một con đường lớn.
Sân trượt Tân Hải lúc trước Bạch Y tới là ở trong công viên Tân Hải.
Bạch Y còn chưa trả lời, Lữ Thư Na lại gửi tiếp một tin nhắn khác: 【Em nói với dì nhỏ và chú nhỏ là buổi tối không ăn cơm ở nhà, bây giờ ra ngoài đi, chúng ta đi ăn tối trước.】
Bạch Y trả lời: 【OK! Không cần nói với ba mẹ em, hai người họ đi du lịch rồi, không có nhà.】
Lữ Thư Na vô cùng bất ngờ: 【Vậy sao em không đi?】
Bạch Y mím môi, trả lời: 【Họ bảo em ở nhà làm xong bài thi tháng với bài tập về nhà.】
Lữ Thư Na nói: 【Dì nhỏ chú nhỏ đối xử với em nghiêm khắc quá đấy? Em cũng là học sinh TOP đầu còn gì, thế nhưng ngày nào cũng bắt em học. Đừng cái gì cũng nghe theo ba mẹ, tự mình phải biết cân bằng thời gian chơi và học nhé.】
Bạch Y nở nụ cười: 【Vâng ạ!】
Tán gẫu xong, Bạch Y mở tủ quần áo, lấy ra chiếc áo hoodie trùm đầu màu tím và một chiếc quần jean màu xanh lam.
Khi đã thay quần áo, cô đứng trước gương to, chải đầu tóc mượt mà. Sau đó lấy một nhánh tóc nhỏ kết hợp với sợi dây vải màu sắc, động tác thuần thục tết thành đuôi sam xinh xắn.
Tiếp đến lại lấy thêm nhánh tóc nữa, sau đó cũng bện thành đuôi sam.
Cuối cùng, những bím tóc nhỏ nhắn dễ thương tràn ngập cảm giác nữ tính ngọt ngào buông trên mái tóc thả xõa của cô.
Lúc Bạch Y ra ngoài cũng lúc hoàng hôn buông xuống.
Cô thả nhẹ bước chân đi tới bến xe buýt công cộng, ngồi xe buýt đi tới trung tâm thương mại Tân Hải.
Đến trạm công viên Tân Hải, Bạch Y xuống xe.
Lữ Thư Na đã đợi bạch Y ở trước cửa trung tâm thương mại bên kia đường.
Vừa khéo đèn xanh qua đường sáng lên, Bạch Y chậm chạp băng qua, giọng nói mang theo cảm giác dịu dàng tự nhiên: “Chị!”
Lữ Thư Na đang cúi đầu ấn điện thoại, nghe thấy tiếng của cô liền ngẩng mặt lên.
Trong ánh mắt chị ấy tràn đầy ý cười.
Lữ Thư Na cao 1m66, bởi vì học múa từ bé nên dáng người vô cùng thon thả, eo nhỏ chân dài, hình thể rất đẹp.
Hơn nữa diện mạo của chị ấy lại xuất chúng, đã trổ mã thành một người đẹp khí chất gợi cảm từ lâu.
Hôm nay chị ấy mặc một chiếc áo len dài tay bó sát màu xanh lục, phối cùng váy da ngắn.
Mái tóc đen dài suôn thẳng ban đầu được uốn thành những gợn sóng lớn.
Có lẽ là do trang điểm nhẹ, nên hôm nay trông Lữ Thư Na càng xinh đẹp hơn mọi ngày.
Bạch Y nhìn chị ấy, ca ngợi từ tận đáy lòng: “Chị, chị trang điểm đẹp quá.”
Thật ra bản thân Lữ Thư Na đã đẹp rồi, những cái khác chỉ để tô vẽ thêm mà thôi.
Từ bé Bạch Y đã nghe người lớn khen ngợi chị họ xinh đẹp, nói chị ấy trời sinh đã có ngũ quan hoàn hảo, lớn lên chắc chắn sẽ là một thiếu nữ kiềm diễm.
Mà Bạch Y, bây giờ còn chưa cao tới 1m60, hơn nữa thể trạng gầy, khung xương nhỏ cho nên nhìn vào lại càng nhỏ nhắn hơn.
Mặc dù ngũ quan tinh xảo, nhưng vì cô có khuôn mặt baby ít người có, thêm vào đó là đôi mắt nai to tròn trông vô cùng ngây thơ, hai cái đó hợp lại làm cho cô và bốn từ “xinh đẹp, quyến rũ” cách nhau vô cùng xa.
Khi mọi người khen cô, ngoại trừ “đáng yêu” thì chỉ có “ngoan ngoãn”.
Lữ Thư Na ôm vai Bạch Y theo thói quen, trên mặt nở nụ cười, nói: “Nhất Nhất của chúng ta cũng rất xinh mà.”
Bạch Y cũng cười, cô hỏi lại Lữ Thư Na: “Chúng ta ăn gì thế chị?”
“Lẩu ha!” Lữ Thư Na nói không cần nghỉ: “Ăn lẩu cay!”
Bạch Y vội vàng nói: “Không được đâu, em không ăn được cay…..”
Lữ Thư Na đùa em họ xong thì vui như trẩy hội, chị nói: “Lẩu uyên dương, em không ăn cay, chị ăn cay!”
Hai người tới một quan lẩu, Lữ Thư Na gọi lẩu uyên ương, sau đó gọi tiếp đồ ăn mà cả hai thích ăn.
Lúc nhúng lẩu, Bạch Y hỏi: “Chị, chốc nữa chúng ta xem phim gì?”
Lữ Thư Na vừa mới cắn thịt viên, nóng tới mức hà hơi liên tục, tiếp đấy mới trả lời Bạch Y: 《Thật muốn nói với anh》.
Ban đầu Lữ Thư Na muốn hẹn Chu Vụ Tầm, nhưng bị đối phương từ chối.
Lữ Thư Na đã phòng trước trường hợp bị từ chối, dù sao đây cũng không phải lần đầu bị người nọ từ chối như thế.
Nhưng Lữ Thư Na thật sự rất muốn xem bộ phim này.
Vì thế chị ấy hẹn em họ Bạch Y của mình cùng nhau xem.
Bạch Y hơi đăm chiêu lặp lại tên phim《Thật muốn nói với anh》 thêm một lần nữa, cô luôn cảm thấy cái tên này chỉ mới là nửa câu, nửa câu còn lại vẫn chưa nói ra hết.
Hai chị em ăn tối xong liền tới rạp phim.
Kết quả, chẳng ai ngờ, hai người họ gặp Chu Vụ Tầm ở đây.
Bên cạnh cậu còn có một cô gái, Trần Mẫn.
Cậu mặc áo khoác màu tím cùng quần jean, dưới chân đi một đôi giày thể thao màu trắng.
Bọn họ đứng phía trước, cách hai người bọn cô khoảng vài người, đang xếp hàng mua coca và bỏng ngô.
Trần Mẫn ngửa mặt cười nói với Chu Vụ Tầm, thỉnh thoảng Chu Vụ Tầm liếc nhìn cậu ta, trên mặt mang theo nụ cười hờ hững.
Khoảnh khắc Bạch Y nhìn thấy hai người họ đứng chung một chỗ, cả người cô lập tức choáng váng.
Trong đầu cô không tự chủ được mà nghĩ tới khung cảnh mình nhìn thấy ở trên xe buýt công cộng sau khi tan học hôm qua.
Trần Mẫn kéo ống tay áo của Chu Vụ Tầm, Chu Vụ Tầm cụp mắt nhìn cậu ta.
Hai má cô gái đỏ hây, giống như thẹn thùng, ý cười bên khoé miệng không thể nào che giấu được.
Cho nên…
Bọn họ, đang hẹn hò?
Đương nhiên Lữ Thư Na cũng phát hiện bên cạnh Chu Vụ Tầm có một cô gái.
Chị ấy nhìn chằm chằm Chu Vụ Tầm, sau đó quay sang hỏi Bạch Y: “Nhất Nhất, em có quen cô gái bên cạnh Chu Vụ Tầm không?”
Miệng Bạch Y khô khốc, cô nuốt khan sau đó mới miễn cưỡng lên tiếng.
“Quen ạ.” Giọng nói của cô nghe vô cùng gượng gạo cứng ngắc, Bạch Y liếm môi, tiếp tục nói: “Học sinh lớp bọn em.”
Sau một lúc lâu, Lữ Thư Na lại mở miệng: “Ra là vậy.”
Bạch Y nhạy bén phát hiện tâm tình của Lữ Thư Na sa sút.
Cô ngẩng đầu nhìn, đau lòng muốn an ủi chị họ.
Nhưng Bạch Y ăn nói vụng về, cho nên hiện tại cô càng không biết nên nói gì.
Mà trong lòng cô cũng khó chịu, cũng không thua kém chị họ là bao.
Chu Vụ Tầm thanh toán xong liền đưa bỏng ngô cho Trần Mẫn, còn mình thì cầm hai chai coca.
Khi xoay người, lại bắt gặp Lữ Thư Na và Bạch Y.
Dường như cậu không nghĩ là sẽ trùng hợp đến vậy.
Bởi vì Lữ Thư Na hẹn cậu đi xem phim cũng không nói là mấy giờ ngày nào.
Chu Vụ Tầm lịch sự chào hỏi: “Chào đàn chị.”
Đúng như lời Lữ Thư Na nói.
Tiếp đó cậu nhìn Bạch Y, dùng giọng điệu qua quýt ngày thường chào hỏi: “Hi!”
Cả người Bạch Y bị cái nhìn chằm chằm của cậu làm cho cứng đờ.
Khoé miệng cô nhếch lên thành một độ cung nhỏ, gượng gạo đáp lời: “Hi.”
Lữ Thư Na hỏi thẳng Chu Vụ Tầm: “Đàn em đang yêu đương à?”
Hình như Chu Vụ Tầm nở nụ cười nhẹ, cậu trả lời đơn giản: “Dạ.”
Giọng nói thản nhiên, căn bản không thể nghe ra cảm xúc gì.
Nhưng chữ “Dạ” của cậu chính là bằng chứng thừa nhận. Trần Mẫn hiện tại đứng bên cạnh cậu, là người yêu cậu đang qua lại.
Lồng ngực Bạch Y tức khắc vô cùng buồn bực.
Cô quay đầu nhìn ra chỗ khác, ánh mắt mơ hồ, trước sau vẫn không có tiêu cự.
Lữ Thư Na không để lộ ra bất kỳ sự khó chịu nào, thậm chí còn rộng lượng cười nói: “Chúc mừng đàn em nhé.”
Chu Vụ Tầm chưa lên tiếng, Trần Mẫn ở bên cạnh đã dùng giọng nói trong sáng của mình trả lời: “Cảm ơn đàn chị ạ!”
Sau đó Chu Vụ Tầm nói: “Bọn em đi trước.”
Dứt lời, cậu nhanh chóng xoay người rời đi.
Trần Mẫn lập tức vẫy tay với Lữ Thư Na và Bạch Y: “Bye bye.”
Tiếp đến cũng vội vàng đuổi theo Chu Vụ Tầm, từng bước từng bước cùng cậu đi về phía rạp chiếu phim.
Tới khi Lữ Thư Na và Bạch Y mua coca và bỏng ngô vào trong rạp, hai người phát hiện chỗ ngồi của mình cũng rất oan gia ngõ hẹp, họ lại ngồi ngay sau Chu Vụ Tầm cùng Trần Mẫn.
Thế là, Lữ Thư Na ngồi sau Chu Vụ Tầm, Bạch Y ngồi sau Trần Mẫn.
Bởi vì Chu Vụ Tầm cao, nên lưng ghế cũng không thể che khuất cậu hoàn toàn.
Do đó, Bạch Y vừa vặn có thể ngắm nhìn sườn mặt Chu Vụ Tầm.
Ánh sáng trong rạp rất tối.
Cô chỉ có thể dựa vào lúc màn chiếu phim sáng lên, mới có thể miễn cưỡng thấy rõ đường nét rõ ràng đẹp đẽ của cậu.
Bộ phim kéo dài hai tiếng.
Bạch Y tận mắt thấy Trần Mẫn len lén nói với cậu năm lần, đút cậu ăn bỏng ngô một lần.
Những lần sau Trần Mẫn lại đút cho cậu, nhưng cậu ngoảnh mặt từ chối, thậm chí còn nâng tay lên chặn cánh tay đang vươn tới của cậu ta.
Hình như cậu không thích ăn bỏng ngô.
Bạch Y còn để ý thấy, trong hai tiếng ở đây, cậu uống coca 13 lần, cúi đầu nhìn điện thoại 8 lần.
Trừ mấy cái đó, cô còn biết, nửa tiếng cuối cùng, cậu ngồi ở ghế ngủ gật.
Bộ phim kết thúc, rốt cuộc Bạch Y cũng đã biết tên phim mà cô cảm thấy chỉ mới có một nửa kia nên thêm vào vế sau câu gì.
《Thật muốn nói với anh》, em rất thích anh.
Khi bộ phim kết thúc, đèn trong phòng sáng bừng, Chu Vụ Tầm mới uể oải mở mắt ra.
Cậu hít mắt lại, lười biếng ngồi nguyên chỗ cũ, không hề sốt ruột vội đi chút nào.
Chốc lát, khi Bạch Y và Lữ Thư Na đứng dậy đi ra ngoài, cô làm như vô ý mà liếc nhìn cậu, thấy cậu biếng nhác vươn vai.
Thiếu niên chậm rãi đứng lên.
Trần Mẫn nhẹ nhàng hỏi cậu: “Có phải cậu cảm thấy bộ phim này rất chán không?”
Lời nói của Chu Vụ Tầm mang theo cái mệt mỏi lúc vừa thức giấc, giọng cũng không trong trẻo như mọi ngày, khàn khàn đáp lại: “Cũng được.”
Bạch Y bị giọng điệu lười biếng trầm khàn của cậu thu hút, nháy mắt trái tim đã lỡ mất vài nhịp.
Giống như có một dòng điện chạy qua trong cơ thể, cảm giác tê rần lan tỏa khắp người.
Ra khỏi rạp, Bạch Y và Lữ Thư Na cùng nhau ngồi xe về.
Kết quả nửa đường trời đổ cơn mưa.
Bạch Y nhìn làn mưa táp vào cửa xe, có hơi thất thần ngẩn người.
Cô không thể khống chế bản thân không nhớ tới cảnh tượng Chu Vụ Tầm và Trần Mẫn ở rạp chiếu phim, ngực cô buồn bực khó chịu.
Lòng cô cũng như đang đổ cơn mưa, toàn bộ đều ẩm ướt lầy lội.
Khi xuống xe ở trạm xe buýt công cộng gần nhà, mưa đã ngớt đi rất nhiều.
Lữ Thư Na kéo Bạch Y mạo hiểm xuyên qua màn mưa rả rích chạy tới siêu thị.
Bạch Y mua mấy loại đồ ăn vặt thường ngày hai người họ thích ăn, Lữ Thư Na cầm lên 6 lon bia.
Bạch Y kinh ngạc: “Chị, chị muốn uống bia sao?”
Lữ Thư Na nói: “Tâm tình không tốt, dù sao dì nhỏ và chú nhỏ cũng không có nhà, đêm nay chúng ta cứ buông thả đi Nhất Nhất.”
Bạch Y mím môi, cuối cùng nhẹ giọng đáp ứng: “Ừm, được.”
Sau khi hai chị em xách đồ về nhà, hai người liền vào trong phòng ngủ của Bạch Y làm loạn.
Bởi vì trong nhà không có ai, nên Bạch Y khá thả lỏng, thoải mái mở nhạc Ngũ Nguyệt Thiên.
Lữ Thư Na căn bản không có tâm trạng nghe nhạc của Ngũ Nguyệt Thiên.
Chị ấy dứt khoát mở nắp lon bia ra, ngửa đầu uống ừng ực vài ngụm.
Sau đó lại mở thêm một lon nữa đưa cho Bạch Y.
Bạch Y nhận lấy, cô chỉ cầm ở trong tay, không hề uống.
Lớn như vậy rồi, cô còn chưa chạm vào rượu bia bao giờ.
Thật ra người khác khen cô ngoan ngoãn cũng không sai.
Từ nhỏ đến lớn, trong mắt ba mẹ thầy cô, cô luôn là con ngoan trò giỏi.
Không rượu bia, không đi chơi qua đêm.
Không phạm sai lầm, cũng không làm trái quy tắc, mỗi kỳ trường học tuyên dương học sinh ba tốt thì đều có tên cô.
Cô chính là kiểu con ngoan trò giỏi làm cho phụ huynh và giáo viên yên tâm nhất.
Lữ Thư Na kéo Bạch Y ngồi xuống giường, “Nào, Nhất Nhất, em uống với chị đi.”
Trong lòng Bạch Y hơi thấp thỏm nhưng lại có chút tò mò.
Sau khi cạn ly với Lữ Thư Na, Bạch Y ngửa đầu uống một ngụm bia nhỏ.
Mặt cô lập tức nhăn lại.
Không ngon, đắng chát.
Vì không thích vị bia, nên sau đó Bạch Y không uống nữa.
Thay vào đó, cô mở hộp sữa Vượng Tử ra, cụng ly với Lữ Thư Na rồi uống hai ngụm.
Lữ Thư Na uống hết lon này đến lon khác.
Cuối cùng, 6 lon bia đều bị chị ấy uống hết.
Người cũng đã say mèm.
Chị ấy ôm Bạch Y, mếu máo vô cùng tủi thân hỏi: “Sao Chu Vụ Tầm lại không chọn chị?”
“Là chị không đẹp bằng cô gái kia sao?”
Bạch Y khô khan an ủi Lữ Thư Na: “Không phải, chị là người đẹp nhất.”
Trong mắt Bạch Y, mặc dù Trần Mẫn cũng là người đẹp, nhưng khi so sánh với Lữ Thư Na, gợi cảm không so được mà khí chất cũng không đủ nốt.
Đương nhiên dáng người cũng không sánh được với Lữ Thư Na.
Bạch Y cũng không hiểu, vì sao Chu Vụ Tầm từ chối chị họ thế nhưng lại hẹn hò với Trần Mẫn.
“Vậy vì sao cậu ấy không thích chị?” Lữ Thư Na đau lòng hỏi.
Bạch Y không nói lên lời.
Cô nghe giọng nói nghẹn ngào của Lữ Thư Na, cũng khổ sở muốn khóc.
Mắt cô lập tức nóng lên, mũi cay cay, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, vừa buồn vừa đau.
Bạch Y chớp mắt liên tục, cố gắng kìm nén nước mắt.
Từ đầu đến cuối cô im lặng không nói, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng Lữ Thư Na.
Lữ Thư Na lẩm bẩm nói: “Tháng này vì để theo đuổi cậu ấy chị đã chủ động như vậy, nhưng cậu ấy vẫn một mực từ chối, chị kém cỏi tới vậy sao?”
Chị nói xong, liền lấy điện thoại mở QQ lên, tìm lịch sử trò chuyện trong một tháng này với Chu Vụ Tầm, sau đó giơ lên cho Bạch Y xem.
“Nhất Nhất em xem, em nhìn cậu ấy đi!”
Giọng điệu tủi thân giờ lại biến thành vô cùng sắc đá để tố cáo Chu Vụ Tầm với Bạch Y.
Thật ra trước khi Chu Vụ Tầm tới đây, Lữ Thư Na cũng không phải chưa từng có bạn trai.
Nhưng bắt đầu mỗi đoạn tình cảm, đều là con trai chủ động theo đuổi chị.
Từ trước đến nay chị ấy đều được dỗ dành được nuông chiều.
Đương nhiên, chia tay cũng đều do Lữ Thư Na nói ra.
Chị còn chưa từng bị ai đá.
Lữ Thư Na hay nói chuyện với Bạch Y, lúc trước hẹn hò cũng thường đưa cho Bạch Y xem lịch sử trò chuyện của mình với đối phương.
Lần này, cũng giống như trước, Bạch Y lấy điện thoại trong tay chị ấy, cúi đầu nhìn lịch sử trò chuyện giữa hai người.
Thật ra không có gì đặc biệt.
Ngoại trừ chào buổi sáng, câu mà Lữ Thư Na nói nhiều nhất chính là “Đã ăn cơm chưa?”, “Em đang làm gì đấy?”
Có vài lần hẹn, nhưng Chu Vụ Tầm đều từ chối.
Mà trong lịch sử trò chuyện này, đề tài nói chuyện đều do Lữ Thư Na tạo ra, Chu Vụ Tầm là người bị động trả lời, hơn nữa mỗi lần đều lời ít ý nhiều.
Cậu chưa bao giờ chủ động.
Dù một lần cũng chưa từng.
Chỉ cần Lữ Thư Na không tìm cậu, cậu sẽ không tìm Lữ Thư Na để nói chuyện.
Nhưng, ít ra chị họ còn giao lưu với cậu.
Mà cô, ngay cả QQ của cậu vẫn chưa thêm.
Khi Bạch Y lướt hết lịch sử trò chuyện của họ, Lữ Thư Na uống say mèm đã ngã xuống giường ngủ từ lâu.
Cô bỏ điện thoại của chị ấy xuống, sau đó cầm điện thoại của mình ở bên cạnh lên.
Bạch Y mở QQ ra, nhập dãy số vô cùng quen thuộc kia vào khung bạn bè….
3***11520.
Kết quả ra, nick name của đối phương là ZWX.
Thật ra cô biết.
Từ cái hôm cô biết số QQ của cậu, cô đã tìm kiếm rồi.
Nhưng cô không có dũng khí để thêm bạn với cậu.
Hiện tại, cậu đã có bạn gái.
Cô gần như không có lý do và quan điểm gì để thêm bạn với cậu.
Bạch Y nhấn thoát ứng dụng.
Cô đắp chăn cho Lữ Thư Na, sau đó xuống giường, ngồi vào trước bàn học.
Giống như mọi đêm, Bạch Y lấy cuốn nhật ký bị cô xé từng trang trong ngăn kéo ra.
Ca khúc trong điện thoại vẫn còn đang phát: “Em quả thực là một tên trộm nhẫn tâm và nhanh tay. Nỡ lòng đem trái tim, hơi thở và cả tên tôi đều đánh cắp.” (1)
Mưa ngoài cửa sổ ngày một to hơn.
Tiếng mưa rơi lộp bộp va vào cửa hoà lẫn trong giai điệu nhẹ nhàng của bản tình ca, thêm cả chút chua chát.
Bạch Y mở trang thứ nhất của cuốn nhật ký, viết xuống ngày tháng hôm nay.
_____________________
Ngày 1 tháng 10 năm 2010.
Màu sắc may mắn của hôm nay là màu tím.
Lần đầu tiên xem phim điện ảnh cùng cậu.
Nhưng ngồi bên cạnh cậu lại là cô gái khác.
Ghế 7 hàng 5, ghế 6 hàng 6.
Hình như cậu không thích ăn bỏng ngô.
Thật muốn nói với cậu, tôi rất thích cậu.
3***11520, ZWX.
Nếu tôi là tên trộm trong bài hát kia thì tốt biết bao.
Như vậy, tôi có thể trộm trái tim cậu, làm cho cậu thích tôi.
Nhưng mà, tên trộm đó là cậu.
___________
Suy nghĩ của tác giả:
(1): 《Bỏ trốn đến mặt trăng》 Ngũ Nguyệt Thiên, Trần Khởi Trinh.