Chương 6: Gọi đầy đủ tên cậu
Beta: Nơ
Không ngoài dự liệu của Bạch Y, kể từ ngày đó Trần Mẫn điên cuồng theo đuổi Chu Vụ Tầm.
Mỗi ngày cậu ta đều dùng giấy hương có đủ màu sắc rực rỡ để viết thư tình cho cậu, ngày nào cũng viết.
Còn thường xuyên tặng đồ ăn vặt, mua nước cho cậu. Thậm chí có cả vài món quà nhỏ.
Lúc thì là móc chìa khoá, lúc thì là găng tay, hay vòng đeo tay thể thao đại loại gì đó.
Có lẽ bởi vì Chu Vụ Tầm mới đến Thẩm Thành không lâu, chưa thích ứng được với khi hậu nơi đây, nên cậu hơi cảm cúm.
Chu Vụ Tầm còn chưa lo, Trần Mẫn đã lo quýnh lên, lo lắng tới mức chạy ngay tới phòng y tế trường mua thuốc cho cậu.
Trừ lần đó ra, những lúc nghỉ giữa giờ bình thường Trần Mẫn không có việc gì lại đi tới ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh cậu, bảo cậu giảng bài cho cậu ta nghe.
Thực ra mọi người đều biết, Trần Mẫn chỉ đang mượn cớ để tới gần Chu Vụ Tầm thôi.
So với cậu ta, Lữ Thư Na ít tiếp xúc với Chu Vụ Tầm hơn rất nhiều.
Bạch Y không biết chị họ có nói chuyện với Chu Vụ Tầm trên QQ nhiều hay không, nhưng hai người họ ở trường quả thật rất ít tương tác với nhau.
Bởi vì lịch học của lớp 12 và lớp 11 không giống nhau, hơn nữa bình thường Lữ Thư Na còn phải luyện múa, thỉnh thoảng xuống căn tin ăn cơm hay khi nghỉ giữa tiết lấy lý do tìm Bạch Y, chị ấy mới có thể gặp được cậu, nói với cậu đôi ba câu.
Mà đối với sự theo đuổi của Trần Mẫn, Chu Vụ Tầm không từ chối rõ ràng, nhưng cũng không đáp lại.
Có thư cậu sẽ viết trả lời, quà không nhận một món, bảo cậu giảng đề cậu sẽ giảng.
Chẳng qua cậu đều giảng theo theo ý hiểu của chính cậu, làm cho Trần Mẫn đã không hiểu nay còn không hiểu hơn.
Có một lần, Bạch Y đi qua cửa sau, đúng lúc nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Trần Mẫn: “Câu này nếu như nối CD vuông góc với DF, sau đó…”
Có lẽ vừa mở miệng, Chu Vụ Tầm đã lập tức biết Trần Mẫn muốn dùng cách giải nào, giọng cậu lười nhác: “Có thể giải, nhưng phiền.”
Cậu cầm bút vẽ một đường trên bài thi, lời ít mà ý nhiều: “Cái này cần một đường phụ là đủ rồi.”
Trần Mẫn vẫn còn đang mờ mịt: “Hả?”
Chu Vụ Tầm đặt bài thi của cậu sang một bên.
Không biết là do bước giải của cậu quá giản lược, hay là phương pháp của cậu quá vắn tắt, Trần Mẫn căn bản không hề hiểu.
“Chu Tầm, cậu giảng cho mình đi, mình nhìn không hiểu cậu viết gì…” Những lời nói của Trần Mẫn bất giác mang theo vẻ nũng nịu.
Chu Vụ Tâm không nói nhiều, bắt đầu giảng đề cho Trần Mẫn.
Bởi vì tên của Chương Vụ Tuân và Chu Vụ Tầm đồng âm với nhau, bạn nam trong lớp vẫn tiếp tục gọi Chương Vụ Tuân là “anh Chương” giống như từ năm lớp 10.
Về phần Chu Vụ Tầm, bởi vì Hà Tụng dẫn đầu gọi là “anh Tầm”, nên các bạn nam cũng gọi như vậy.
Nhưng các bạn nữ không thể gọi là “anh Chương”, “anh Tầm” được.
Không biết là ai khởi xướng, cũng không biết từ khi nào, các bạn nữ bắt đầu gọi Chương Vụ Tuân là “Chương Tuân”, Chu Vụ Tầm là “Chu Tầm”.
Trước mặt hai người thì gọi như vậy.
Khi vụng trộm tám chuyện, các bạn nữ lại thích đổi bọn họ thành “Chương Chương” và “Chu Chu”.
Dù sao cũng không gọi cả tên họ đàng hoàng.
Ngay cả chị họ cũng bắt đầu gọi cậu là “Chu Tầm”.
Chỉ có Bạch Y, cô vẫn tiếp tục gọi cậu là Chu Vụ Tầm.
Cô thích gọi cả tên họ của cậu.
Tiết thứ tư sáng nay là tiết tự học Toán, giáo viên Toán yêu cầu bọn họ chữa lại các câu đã làm sai trong bài kiểm tra, sau đó nói với cán sự môn thu lại.
Chủ yếu là muốn xem bọn họ có chăm chỉ chữa bài hay không.
Khi bài kiểm tra được truyền từ sau lên trước cho Bạch Y, cái tên được viết ở bài thi trên cùng là… Chu Vụ Tầm.
Bạch Y đột nhiên nhớ tới câu hỏi Toán học mà Chu Vụ Tầm đã giảng cho Trần Mẫn ngày đó.
Cô bỗng rất muốn xem thử, rốt cuộc cậu giải như thế nào.
Bạch Y không truyền bài lên trước ngay lập tức.
Cô lật mặt sau bài thi của Chu Vụ Tầm, tìm được câu hỏi đó, rồi nhanh chóng chép lại bước giải cậu làm ra giấy nháp.
Giống như đang làm chuyện mờ ám gì đó không thể để người khác phát hiện, trái tim cô vẫn luôn đập thình thịch liên tục, gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chốc lát sau, cô đặt bút xuống, giả vờ như không có việc gì mà để bài thi của mình lên trên bài thi của cậu, sau đấy đưa cho bạn học ngồi đằng trước.
Tiếp đó, Bạch Y nghiêm túc xem từng bước giải cậu làm.
Vài phút trôi qua, cuối cùng cô cũng hiểu được ý của các bước giải ấy.
Đôi lông mày nhíu chặt vì suy nghĩ cũng dần giãn ra.
Nếu không phải cậu chính tay viết rõ phương pháp này ra, chắc chắn Bạch Y sẽ không nghĩ được rằng câu hỏi ấy còn có cách giải như vậy.
Người bình thường căn bản sẽ không nghĩ ra cách đó, thật khó tin.
Ngay cả giáo viên Toán cũng đã đề cập cụ thể vấn đề này trên lớp vào tuần trước: “Lớp chúng ta có một bạn có cách giải đề luôn rất khác biệt, khác tới nỗi làm người khác không tưởng được, đường ngang ngõ tắt, nhưng tất cả đều đúng, bước làm còn rất đơn giản, khiến tôi cũng được mở rộng tư duy.”
Lúc ấy Ngô Văn Bân còn hiếu kỳ hỏi: “Thưa cô, ai vậy ạ?”
Tâm trạng của giáo viên Toán đang rất tốt, cười nói: “Bạn học Chu Vụ Tầm.”
Sau đó lại nói: “Văn Bân, trên lớp em ít ngủ lại đi, học hỏi suy nghĩ nhiều chắc chắn cũng có thể tìm ra phương pháp khác, đừng cho rằng mỗi lần ngủ gật bị gọi lên trả lời câu hỏi đều trả lời được là rất giỏi nhé.”
Ngô Văn Bân bày ra bộ dạng khiêm tốn, liên tục gật đầu: “Vâng vâng vâng, cô nói rất đúng, em sẽ học tập theo anh Tầm.”
Sau khi tan tiết, Ngô Văn bân liền đi tới cạnh bàn Chu Vụ Tầm, mượn bài thi của Chu Vụ Tầm để xem.
Cậu ta vừa xem vừa kinh ngạc cao giọng nói: “Vãi, người anh em! Sao anh nghĩ ra được phương pháp này thế? Đúng là não khác người!”
Giọng nói to tới mức ở hành lang còn nghe rõ.
Chu Vụ Tầm trả lời cậu ta bằng ba chữ: “Nghĩ nhiều vào.”
Ngô Văn Bân trả bài kiểm tra cho Chu Vụ Tầm, trong giọng nói còn mang theo ý không phục, cười nói: “Vậy em quay về suy nghĩ.”
Chu Vụ Tầm phát ra một tiếng cười nhẹ từ trong cổ họng, giọng điệu rộng lượng: “Nếu không nghĩ ra, có thể đến hỏi tôi.”
Khoé miệng Ngô Văn Bân hơi giật giật.
“Tất nhiên rồi, anh Tầm.” Cậu ta thoải mái đáp lại.
Đã một tuần kể từ ngày đó.
Ngô Văn Bân chưa tới tìm Chu Vụ Tầm lần nào.
Chứ đừng nói tới việc hỏi bài gì đó.
–
Tối nay.
Bạch Y mang tờ giấy nháp chép lại phương pháp giải độc đáo của riêng cậu vào nhật ký ngày hôm nay, sau đó gấp thành máy bay giấy.
Cuối cùng là cất vào trong chiếc hộp màu xanh dương.
_____________
17 tháng 9 năm 2010.
Cậu ấy ưu tú như vậy, tôi không thể theo kịp.
Mọi người xung quanh đều gọi cậu bằng cái tên khác, chỉ có tôi gọi đây đủ cả tên cậu.
Có thể sẽ có một lúc nào đó, ở trong lòng cậu, tôi là sự tồn tại không giống với những người khác, là sự tồn tại đặc biệt duy nhất.
Tôi thích cậu.
Cho nên gọi đầy đủ cả tên cậu.
________________
Suy nghĩ của tác giả:
Chương này hơi ngắn, chương sau sẽ dài hơn.