Chương 3586 "Vậy là một mũi tên trúng hai đích!".
“Lục Mục Thiên Ma?”.
Bốn chữ trong miệng Tam Kiếp lão nhân khiến quảng trưởng vốn đang huyên náo lập tức im bặt. Từng ánh mắt hoặc kinh sợ, hoặc chấn động, hoặc kính nể, hoặc căm thù, đổ dồn về phía Tam Kiếp lão nhân.
Chỉ thấy chếch phía trên hư không đầu tiên xuất hiện một vết nứt bằng ngón tay cái, sau đó vết nứt to dần, lan ra xung quanh, hiện ra một cái động lớn đen ngòm, cao cả trăm trượng.
Sau đó, một bóng dáng khổng lồ xuất hiện trong hố đen, cũng cao to trăm trượng, có sáu con mắt, sau lưng là một đôi cánh đen, nhìn giống người mà không phải người, giống thú mà không phải thú, chẳng khác nào yêu ma bước ra từ Sơn Hải Kinh.
Đông Hoàng Thái Nhất vốn là đại yêu của Trái Đất, bản thể của ông ta đã mang lại cảm giác cực kì ngột ngạt, nhưng so với ma vật khổng lồ mới xuất hiện này thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Khoảnh khắc ma vật khổng lồ này xuất hiện cứ như trời long đất lở. Ông ta vừa phóng khí tức ra, cả ngôi sao tổ của Thái Sơ Thần Đạo Môn liền rung chuyển. Nếu không nhờ Tam Kiếp lão nhân dùng thần niệm duy trì thì lúc này nó đã nổ tung thành từng hạt bụi trong vũ trụ.
Trong ánh nhìn chằm chằm của mọi người, ma vật khổng lồ này cất một bước. Không gian vốn đã tan nát lập tức nổ thành những mảnh vụn đầy trời, hiện ra một lỗ hổng khổng lồ, để lộ trời sao vũ trụ.
Sau mỗi bước chân, thân hình của ông ta lại nhỏ đi một chút. Khi ông ta đứng hẳn trên bầu trời của quảng trường thì đã hóa thành một người bình thường, sáu mắt biến thành hai mắt, đôi cánh đen sau lưng cũng biến mất, trở thành một người trung niên thân thể tráng kiện, dung mạo anh khí vĩ đại.
“Đúng là Lục Mục Thiên Ma!”.
Sau khi ma vật khổng lồ này biến thành con người, vô số đại năng cường giả không ngồi yên được nữa, ngay cả năm người dẫn đầu có tu vi lên đến độ kiếp cửu phẩm của lục đại tiên tộc cũng tỏ vẻ kinh hãi, sắc mặt thay đổi.
Ánh mắt Diệp Thiên hơi trầm xuống, để lộ sát khí mãnh liệt.
Cậu biết đây chính là một trong bốn người đã bao vây tấn công Diệp Kình Thiên, Lục Mục Thiên Ma!
Lục Mục Thiên Ma là một sinh mệnh đặc biệt do vũ trụ tự thai nghén sinh ra, điều này thì ông ta rất giống với Chân Vũ Đại Đế. Ông ta cảm thấy từ khoảnh khắc bản thân tự thành hình đã do trời sinh trời dưỡng, thế nên đã tự đặt tên cho mình là Thiên Dưỡng Sinh.
“Tam Kiếp, đã lâu không gặp!”.
Thiên Dưỡng Sinh nhìn về phía Tam Kiếp lão nhân, nhếch môi mỉm cười, giống như hỏi thăm một người bạn cũ đã nhiều năm không gặp.
Những người khác xung quanh giống như không khí, dường như còn chẳng đủ tư cách để ông ta liếc nhìn một cái.
Tam Kiếp lão nhân lạnh lùng hừ một tiếng: “Cũng không được coi là lâu lắm, mới chỉ một trăm nghìn năm thôi!”.
“Một trăm nghìn năm sao?”, Thiên Dưỡng Sinh thì thào, ánh mắt tỏ vẻ phức tạp.
“Đúng vậy, mới chỉ một trăm nghìn năm, nhưng tôi lại cảm thấy như rất lâu rồi”.
Ông ta nhìn Tam Kiếp lão nhân, ánh mắt bắn ra một luồng sát khí.
“Tại sao một lão già như ông đến bây giờ vẫn chưa chết nhỉ?”.
“Lúc trước tôi đánh ông bị thương, khiến trong người ông mang theo Cửu U Ma Khí, một trăm nghìn năm đủ để ăn mòn ông rồi, tại sao đến bây giờ ông vẫn chưa chết?”.
Mọi người nghe thấy thế đều ồ lên, Diệp Thiên cũng nheo mắt lại.
Tam Kiếp lão nhân từng giao đấu với Thiên Dưỡng Sinh, còn bị ông ta đánh bị thương?
Diệp Thiên bỗng chốc hiểu ra, lẽ nào luồng sức mạnh khó hiểu và kỳ lạ mà cậu cảm ứng được trong người Tam Kiếp lão nhân chính là Cửu U Ma Khí của Lục Mục Thiên Ma?
Sắc mặt của Tam Kiếp lão nhân không có gì thay đổi, chỉ khẽ cười một cách khinh miệt.
“Cửu U Ma Khí thì ghê gớm lắm sao?”.
“Chỉ dựa vào chút xíu Cửu U Ma Khí đó thì chưa lấy được cái mạng già này đâu!”.
Thiên Dưỡng Sinh nheo mắt, quan sát Tam Kiếp lão nhân một lượt, rồi cười khẩy: “Tam Kiếp, dù ông cứng miệng nhưng cảm ứng của tôi về Cửu U Ma Khí thì tuyệt đối không thể sai được”.
“Đến bây giờ, ông vẫn đang dốc hết sức lực để áp chế nó!”.
“Một trăm nghìn năm nay, chắc là ông sống rất khổ sở nhỉ?”.
“Xem ra, dù là ông tổ Thái Sơ Đạo Tổ, sư phụ Lục Đạo Tử, hay bản thân Tam Kiếp ông cũng đều chết bởi Cửu U Ma Khí. Đây là số mệnh của mỗi đời chưởng môn Thái Sơ Thần Đạo Môn, ông sẽ không thoát được đâu!”.
“Ha ha”.
“Chưởng môn?”, đám trưởng lão áo xanh nghe thấy thế đều nhìn về phía Tam Kiếp lão nhân, sắc mặt tỏ vẻ kinh ngạc.
Một trăm nghìn năm trước, Thiên Dưỡng Sinh xông vào Thái Sơ Thần Đạo Môn, định cướp Thái Sơ Bí Điển, cuối cùng đại chiến một trận với Tam Kiếp lão nhân.
Trong trận chiến đó, hai người đã hủy diệt mấy thiên hà, cuối cùng Tam Kiếp lão nhân bị Thiên Dưỡng Sinh đánh Cửu U Ma Khí vào người, còn Thiên Dưỡng Sinh cũng trúng Thần Niệm Sát Ấn của Tam Kiếp lão nhân, đành phải tháo chạy.
Bọn họ vốn tưởng rằng một trăm năm qua đi, thương thế của Tam Kiếp lão nhân đã hồi phục hoàn toàn, nhưng bây giờ nghe Thiên Dưỡng Sinh nói, lẽ nào ông ta chưa bao giờ khỏi sao?
Hơn nữa, nghe khẩu khí của Thiên Dưỡng Sinh thì hình như người sáng lập Thái Sơ Thần Đạo Môn là Thái Sơ Đạo Tổ và chưởng môn đầu tiên sau Thái Sơ Đạo Tổ là Lục Đạo Tử đều mất mạng bởi Cửu U Ma Khí?
Tam Kiếp lão nhân xua tay với đám Thanh Lam trưởng lão, sau đó nhìn về phía Thiên Dưỡng Sinh.
“Thiên Dưỡng Sinh, đừng nhiều lời nữa!”.
“Hai triệu năm trước, chủ nhân của ông giết ông tổ của tôi, sau đó ông lại giết sư phụ của tôi. Một trăm nghìn năm trước, ông còn xông vào tông môn của chúng tôi, rắp tâm cướp Thái Sơ Bí Điển. Hôm nay, ông lại lén lút lẻn vào, còn ra tay giết tu sĩ đồng đạo của Thái Sơ Thần Đạo Môn tôi. Mạch Cửu U Ma Khí các ông và mạch Thái Sơ Thần Đạo Môn chúng tôi đã có thù không đội trời chung từ lâu rồi”.
“Có giỏi thì tôi với ông ra ngoài vũ trụ tinh không, quyết một trận tử chiến!”.
“Ha”, Thiên Dưỡng Sinh nhếch môi nở nụ cười lạnh lẽo.
“Chuyến đi này tôi vốn định đến tộc họ Diệp, nhưng đi qua ngôi sao tổ của Thái Sơ Thần Đạo Môn lại nhớ ra chuyện cũ, nên vào xem ông còn khỏe không”.
“Nhưng bây giờ xem ra, lần này tôi đến đây thật là sáng suốt, tộc trưởng của tộc họ Diệp, hậu bối ưu tú do một tay Diệp Kình Thương bồi dưỡng, cũng đang ở đây”.
“Vậy là một mũi tên trúng hai đích!”.
Dứt lời, ánh mắt ông ta khóa chặt lấy Diệp Thiên.
“Thằng nhãi họ Diệp, tôi đã nhận được nguyên thần truyền tin của tên Độc Cô kia. Tôi biết Hỗn Độn Thương Minh Hoàn đang được giấu ở tộc họ Diệp”.
“Tôi cũng nói thẳng luôn, nếu cậu giao Hỗn Độn Thương Minh Hoàn và tự phế công lực, tôi có thể tha chết cho cậu và bỏ qua cho tộc họ Diệp”.
“Nếu cậu giống như Diệp Kình Thương năm đó, u mê cố chấp, thì kết quả cuối cùng chính là cậu và tộc họ Diệp đều bị xóa sổ”.
“Tiện đây nói cho cậu biết, Diệp Kình Thương đã bị Độc Cô giải quyết, điều này chắc là cậu đã cảm ứng được rồi nhỉ?”.
Nói xong, ông ta cười sằng sặc, mang theo sự chế giễu. Tiếng cười của ông ta chấn động thiên địa, các tu sĩ cường giả có tu vi dưới độ kiếp đều phun ra máu tươi, thần phủ run rẩy. Cho dù là tu sĩ cảnh giới kim tiên mà tu vi hơi yếu, cũng cảm thấy nội tạng cuộn lên, khí huyết nhộn nhạo.
Ánh mắt Diệp Thiên trở nên lạnh lẽo, cậu biết Diệp Kình Thương đã chết, cũng đoán ông ấy chết do một trong bốn người này. Nhưng khi nghe chính miệng Lục Mục Thiên Ma nói ra, cậu vẫn không kiềm chế được sự căm hận trong lòng.
“Chết đi!”.
Mỗi chữ như được rít qua kẽ răng, đôi mắt vốn đen láy của Diệp Thiên đã lốm đốm màu trắng, biến thành màu sắc sao trời, sát khí đáng sợ lan ra như thực thể.
Đúng lúc Diệp Thiên chuẩn bị ra tay thì Tam Kiếp lão nhân bất ngờ cất bước, chặn trước mặt cậu.
“Chưởng môn, tôi với người này vốn có thù oán, nếu cần ra tay thì không phiền đến chưởng môn”.
Ông ta nhìn Thiên Dưỡng Sinh, thần mang trong mắt lóe lên, thần niệm đã lấp đầy không gian xung quanh, hóa thành những lưỡi đao tinh thần, bao vây Thiên Dưỡng Sinh.
“Thiên Dưỡng Sinh, ông muốn động vào chưởng môn của Thái Sơ Thần Đạo Môn thì phải bước qua tôi đã”.
“Một trăm nghìn năm trước chúng ta chưa phân thắng thua, hôm nay, tôi muốn thử lĩnh giáo Cửu U Ma Khí của ông”.
Sắc mặt của Thiên Dưỡng Sinh vô cùng bình thản, nghe xong lời thách đấu của Tam Kiếp lão nhân chỉ mỉm cười.
“Tam Kiếp, ông cứ bình tĩnh, ân oán giữa chúng ta sớm muộn cũng được tính”.
“Nhưng hôm nay còn chuyện quan trọng hơn, tôi không rảnh đánh tay đôi với ông”.
Dứt lời, ông ta nhìn lên hư không trên đỉnh đầu, giọng nói vang lên.
“Còn không xuất hiện đi? Định ở ngoài đó bao lâu nữa?”.
Tam Kiếp lão nhân và Diệp Thiên đều sửng sốt, cùng ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy trên bầu khí quyển của ngôi sao tổ Thái Sơ Thần Đạo Môn, một luồng sáng tím chiếu xuống, hiện ra một lỗ hổng lớn. Trong ánh sáng tím ẩn hiện một vầng dương chói lọi, thoạt nhìn giống như mặt trời màu tím, vừa rực rỡ chói mắt vừa nguy hiểm quỷ dị.