Chương 1145 Sẽ không chạy rồi đấy chứ?
“Đừng hỏi nhiều, biết nhiều không có chỗ tốt gì cho mày đâu. Nhà họ Sở dạo gần đây không được yên ổn, cậu Sở cũng đã chết, coi chừng cái đầu của mày đó”.
Ba người lại ngột ngạt không nói tiếng nào, giữa đêm khuya ở trong rừng cây đào đất.
Cái hố cuối cùng cũng đào xong, bọn họ phủi phủi tay, ngay khi chuẩn bị kéo cái bao bố bên cạnh mới chợt phát hiện nó đã không thấy tăm hơi.
“Ủa? Người đâu?”
“Sẽ không chạy rồi đấy chứ?”
Bọn họ đang chuẩn bị đi tìm, chợt nghe một âm thanh nói: “Tôi ở đây”.
Cả ba đột ngột xoay người, chỉ nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở đối diện cái hố.
Một tên lực lưỡng lôi đèn pin ra chiếu về phía đối diện một cái, xác nhận đó chính là cô gái nằm trong bao bố.
“Cái đệch mẹ, gặp ma à!”
Ba người hùng hùng hổ hổ tiến lên định bắt người, nhưng mà còn chưa chờ vòng qua được cái hố đã mỗi tên bị đạp một cước vào mông, đùng một phát ngã xuống hố.
Bọn họ nhìn thấy ở bên kia hố có một người phụ nữ đang đang đứng.
Người phụ nữ này cũng là cô gái nằm trong bao bố.
Rừng núi hoang vu, con đàn bà ở trong bao bố chạy ra, lại còn biến thành hai đứa, cho dù ba tên đàn ông to cao như bọn họ bình thường lá gan lớn tới cỡ nào, giờ phút này cũng bị dọa sợ tới mức hồn vía lên mây.
Bọn họ bắt đầu liều mạng leo ra ngoài.
Cái hố này đào rất sâu, một người trưởng thành ở trong cũng có thể đứng thẳng.
Vốn dĩ bò ra ngoài cũng không khó, nhưng chỉ mới vừa nhô ra được cái đầu đã bị người phụ nữ trên miệng hố một chân đá xuống dưới.
Cho dù động tác của bọn họ có nhanh đến mức nào, cho dù là từ phương hướng nào đi nữa cũng sẽ bị người phụ nữ lạnh nhạt đạp xuống, mãi đến khi kiệt sức nằm xụi lơ trong hố.
Bọn họ lớn giọng kêu la, hy vọng tài xế đứng hóng gió ở ngoài có thể nghe thấy, thế nhưng bọn họ gào khóc cả nửa ngày, giữa rừng cây trừ bỏ tiếng vang của chính mình thì không còn gì khác nữa cả.
“Địa điểm là do chính các người chọn, thật ngại quá, các người có gào tới sáng cũng không có ai nghe thấy đâu”, người phụ nữ đứng trên miệng hố lên tiếng.
Ba gã đàn ông tuyệt vọng, từ dưới hố nhìn những đốm sáng lác đác treo trên nền trời đen tuyền, tựa như nhìn thấy linh hồn của chính mình đang bay dần đi.
Hai người phụ nữ đứng trên miệng hố, đối mặt lẫn nhau, dưới ánh sao nhàn nhạt, bọn họ nhìn thấy bộ dạng của chính mình.
“Cô là ai?”, một người phụ nữ hỏi.
Một cô gái khác lau mặt một cái, gương mặt cô lập tức thay đổi, biến thành bộ dạng khác.
“Tiểu Trịnh!”
“Tôi không phải họ Trịnh, tôi tên là Ân Oanh”, người phụ cười nhẹ, đáp.
Đới Đình ngơ ngác nhìn cô ấy, thở dài: “Cô cần gì phải tới cứu tôi!”
Ân Oanh nói: “Chuyện của cô, tôi ít nhiều gì cũng có chút trách nhiệm, tôi phải cứu cô”.
“Mặc kệ chuyện đó đi, là tên khốn Sở Triết kia, anh ta không phải là người!”, Đới Đình nhớ tới Sở Triết, cả người lập tức run rẩy.
“Sở Triết cùng những tên khốn kiếp kia đều đã chết”, Ân Oanh nói.
Đới Đình giật mình hỏi: “Là cô giết?”
Ân Oanh khẽ gật đầu: “Đúng vậy, tôi móc mắt của bọn chúng, chặt tay chúng, lại còn cắt bỏ cái thứ dơ bẩn nhất trên người chúng nữa”.
Đới Đình lặng lẽ khóc ầm lên.
Ân Oanh không có ngăn cản, chỉ để cho cô ấy tiếp tục khóc.
Ba người đàn ông dưới hố nghe Ân Oanh nói vậy đều sợ tới nhịn không được, cũng bắt đầu khóc lóc sướt mướt cầu xin tha thứ.
“Hừ, khóc cái gì mà khóc!”
Một giọng nói truyền tới, Ân Oanh vui sướng xoay người lại, kêu một tiếng: “Sư phụ!”
Chỉ thấy một người phụ nữ mặc đồ trắng tóc tai bù xù đi tới, trong tay còn xách theo một người đàn ông.