Chương 1140 Vì sao tâm trạng phu nhân không tốt?
“Hừ, biết là tốt”.
“Cho nên, tôi định sẽ thả cô thêm một lần nữa”.
“Anh nói cái gì?”, Tiểu Trịnh không tin nổi nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần lặp lại: “Tôi thả cô đi. Cô có hai lựa chọn, một là rời xa thủ đô, sau này không thể xuất hiện trước mặt tôi nữa, chuyện lúc trước tôi xem như chưa từng xảy ra. Thứ hai, tiếp tục tới ám sát tôi. Có điều cô chỉ có một cơ hội cuối cùng, tốt nhất hãy chuẩn bị đầy đủ chút”.
“Nếu cô chọn hai, tôi muốn đánh cược với cô. Trong vòng ba ngày, nếu cô vẫn không giết được tôi thì phải nghe theo tôi. Từ nay về sau, tôi bảo cô làm gì, cô đi làm cái đó. Đương nhiên, nếu cô không dám thì cứ chọn một đi”.
Tiểu Trịnh tựa trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, áo sơ mi trắng bao vây lấy lồng ngực đầy đặn đang kịch liệt phập phồng.
Hồi lâu sau, cô ta hạ quyết tâm, đứng lên nói.
“Được, trong vòng ba ngày, tôi vẫn không giết được anh, tôi chính là người của anh, bảo tôi làm cái gì cũng được”.
Tiểu Trịnh nhặt áo khoác rơi dưới đất lên, mặc vào người. Lúc đi tới cửa, cô ta đột nhiên quay đầu, khom người bái thật sâu với Sở Dao.
“Chủ tịch Sở, thay tôi nói lời xin lỗi với tổng giám đốc Đới”.
Dứt lời, cô ta quay người rời đi.
Sở Dao ngạc nhiên, không biết có nên gọi cô ta lại không.
Chuyện của Đới Đình có vẻ như liên quan tới Tiểu Trịnh, nhưng nếu thật sự muốn trách, dường như lại không trách được Tiểu Trịnh, chỉ có thể trách Ngô Đại Minh và Sở Triết.
Tại sao bọn họ muốn hại Đới Đình? Còn không phải bởi vì Đới Đình là bạn thân của cô, cho nên, kết quả là, có vẻ như trách nhiệm của chính Sở Dao lớn hơn một chút.
Sở Dao rất muốn trả thù cho Đới Đình, nhưng Ngô Đại Minh chết rồi, chỉ còn lại có Sở Triết, chẳng lẽ Đới Đình muốn cô ấy tìm anh trai tính sổ?
Cho dù mách lẻo cho bố, lại có thể làm được gì anh ta chứ?
“Trả lại đồ cho cô”.
Đầu ngón tay Lý Dục Thần khẽ búng, bắn ra hai vật lóe ánh sáng lạnh.
Tiểu Trịnh quay người lại, dùng tay đón lấy xem xét. Ngoài chiếc nhẫn vừa rồi còn có một chiếc bút máy, cô ta từng sử dụng nó khi giả mạo thành Chu Thiệu Nghĩa đi ám sát Lý Dục Thần.
“Này, có thể nói cho tôi tên thật của cô không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Ba ngày sau, nếu anh không chết, tự nhiên sẽ biết”, Tiểu Trịnh nói xong liền quay người biến mất ở ngoài cửa.
…
Trên đường trở về, Lâm Mộng Đình có vẻ hơi rầu rĩ không vui, về đến căn nhà của họ Lý cô vẫn không nói lời nào.
Lý Dục Thần như thể không hề nhận ra tâm trạng của cô, anh lim dim mắt, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì hay đang nghỉ ngơi rèn luyện.
Hầu Thất Quý muốn nói gì đó, nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng chỉ rặn ra một câu: “Tôi đi xem công trình bên cạnh làm thế nào”.
Chạy trốn ra khỏi đó.
Ở bên ngoài nhìn thấy Lý A Tứ, Hầu Thất Quý hỏi: “Tiểu Ngũ đâu?”
Lý A Tứ đáp: “Không biết”.
“Đi tìm xem”.
“Để làm gì?”
Hầu Thất Quý ngó nghiêng hai bên, hạ giọng nói: “Tâm trạng của phu nhân không tốt, để cô ta vào bếp làm chút món ngon, dỗ dành phu nhân”.
“Vì sao tâm trạng phu nhân không tốt?”, Lý A Tứ hỏi.
“Haha, có liên quan đến cậu không?”, Hầu Thất Quý gõ trán Lý A Tứ: “Đừng lắm miệng!”
Lý A Tứ mờ mịt đi tìm Ngũ Ngọc Xuân kể chuyện, phàn nàn mình bị Hầu quản gia gõ đầu.
Ngũ Ngọc Xuân cười nói: “Phu nhân và giận dỗi với cậu chủ đấy”.
“Vì sao lại giận dỗi?”, Lý A Tứ ngốc nghếch hỏi.
Ngũ Ngọc Xuân cười dùng ngón tay dí vào trán anh ta: “Xem cậu ngu ngốc kìa, khó trách quản gia gõ đầu cậu, không đánh cậu là xem như không tệ rồi”.