Chương 1137 Suy nghĩ này làm Sở Dao hoảng hốt.
Sở Dao gọi điện thoại tới, nói là tìm được Đới Đình, nhưng tình huống có chút phức tạp, mời Lý Dục Thần đi một chuyến đến câu lạc bộ Dao Quang.
Hầu Thất Quý ở lại trông căn nhà của họ Lý, Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình cùng đi đến câu lạc bộ Dao Quang.
Trong một phòng nghỉ của câu lạc bộ, bọn họ gặp được Đới Đình tiều tụy.
Sở Dao nói, họ tìm được cô ấy tại một câu lạc bộ.
Câu lạc bộ này không phải sản nghiệp của nhà họ Sở, nhưng ông chủ của câu lạc bộ và anh trai Sở Dao – Sở Triết có quan hệ rất tốt, Sở Triết cũng nắm giữ một phần cổ phần, cho nên cũng có thể nói rằng đó là câu lạc bộ của Sở Triết.
Đới Đình nói là Ngô Đại Minh lừa cô ấy đến.
Ngày đó cô ấy vốn phải đi cùng Sở Dao tham gia tiệc rượu của Tần gia, quần áo đã chuẩn bị xong xuôi rồi, nhưng Ngô Đại Minh đột nhiên tìm cô ấy bảo có việc cần nói.
Dù thế nào, Ngô Đại Minh cũng là nhân viên kỳ cựu của Dao Quang, cũng là thuộc hạ của Đới Đình, Đới Đình cho rằng sẽ không chậm trễ bao nhiêu thời gian nên gặp mặt Ngô Đại Minh.
Ngô Đại Minh gọi hai ly trà sữa, Đới Đình uống hai hớp đã ngất xỉu, lúc tỉnh lại đã ở bên trong câu lạc bộ.
Về phần sau đó đã xảy ra chuyện gì bên trong câu lạc bộ, Sở Dao không nói, Lý Dục Thần cũng không hỏi.
Nhưng từ sắc mặt tiều tụy và ánh mắt đờ đẫn của Đới Đình, cô ấy nhất định chịu không ít chuyện.
Biết đại khái tình huống, Sở Dao bảo Đới Đình nghỉ ngơi thật tốt, cùng Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đi đến phòng làm việc của cô ấy.
Sở Dao nhớ tới chuyện ngày đó, vẻ mặt vẫn còn hoảng hốt: “Rõ ràng là Đới Đình đi cùng với tôi, ngoài tôi ra, nhà họ Sở còn có mấy người đi cùng có thể làm chứng. Ngày đó tại Yến Bắc Viên, không phải mọi người cũng nhìn thấy cô ấy sao?”
“Người kia không phải Đới Đình”, Lý Dục Thần nói.
“Không phải Đới Đình?”, Sở Dao vô cùng giật mình: “Cậu nói là có người giả mạo Đới Đình? Nhưng sao hai người có thể giống nhau như đúc thế chứ? Quả thực như đúc từ cùng một khuôn ra! Phải biết rằng, tôi với Đới Đình là bạn thân, chúng tôi đã ở cùng nhau từ khi lên đại học”.
“Trên đời này có thứ gọi là thuật dịch dung”, Lý Dục Thần nói: “Cô cẩn thận nhớ lại xem, ngày đó Đới Đình đi cùng cô đến Yến Bắc Viên có sơ hở gì không?”
Sở Dao cẩn thận nhớ lại, hồi lâu sau lắc đầu: “Không có gì cả, không có bất kỳ sơ hở gì, tôi vẫn cảm thấy đó chính là Đới Đình”.
Lý Dục Thần lên tiếng: “Đó chính là nói, quần áo cô ta mặc, trang sức cô ta đeo, thậm chí đồ trang điểm cô ta sử dụng đều là thứ Đới Đình thường dùng?”
“Chính xác!”, Sở Dao vô cùng khẳng định.
“Cô Sở, câu lạc bộ các cô có bao nhiêu nhân viên?”, Lý Dục Thần đột nhiên hỏi.
Sở Dao sững sờ, chợt nhận ra điều gì đó, cau mày hỏi: “Cậu nói là… Người đóng giả Đới Đình kia chính là người của câu lạc bộ chúng tôi?”
“Không thể khẳng định được, nhưng đến cả đồ trang điểm và nước hoa Đới Đình dùng cô ta cũng không hề chọn sai, chứng tỏ cô ta rất quen thuộc với Đới Đình. Ngô Đại Minh đẩy Đới Đình ra, tiết điểm thời gian này cũng rất khéo, không loại trừ khả năng bọn họ đã thông đồng từ trước”.
Sắc mặt Sở Dao biến đổi, gắt gao nhíu mày.
Nếu thật sự là người bên trong, lại thông đồng từ trước với Ngô Đại Minh, thì rất có khả năng là anh cả của cô ấy sai khiến.
Suy nghĩ này làm Sở Dao hoảng hốt.
Phái thích khách ám sát Lý Dục Thần, hậu quả này cô ấy không dám tưởng tượng.
Kết cục của toàn bộ Tần môn tại Yến Bắc Viên, cô ấy vừa nhớ tới liền hãi hùng khiếp vía.
Sở Triết ơi Sở Triết, anh đấu với tôi còn chưa tính, sao anh có thể tính kế cả cậu Lý chứ, thật muốn khiến cả nhà họ Sợ gặp họa sao!
Sở Dao quyết định, phải nhanh chóng kể chuyện này cho bố biết, nhà họ Sở không thể thua trên tay anh cả.