Chương 1136 Vì sao ông không trở về quê quán?
Có manh mối và phương hướng, việc điều tra diễn ra rất nhanh.
Lúc trước coi Chu Thiệu Nghĩa là thích khách Mặc gia, tưởng rằng ông ta trốn đi, đến cả người nhà cũng không tìm tới.
Hiện tại nếu biết Chu Thiệu Nghĩa kia rất có thể là người khác đóng giả, vậy bản thân Chu Thiệu Nghĩa hoặc là đã chết, hoặc là bị người ta giam giữ tại một nơi nào đó.
Hầu Thất Quý tìm được Chu Thiệu Nghĩa hấp hối trong một kho hàng bỏ hoang.
Ông ta bị trói trên ghế, người trói ông ta treo một thùng nước lọc trên xà nhà, cái đáy thùng đục được đục một lỗ rất nhỏ, nhỏ nước xuống dưới. Giọt nước vừa vặn nhỏ trên mặt Chu Thiệu Nghĩa, để ông ta không đến mức chết khát.
Cũng may Chu Thiệu Nghĩa chỉ bị suy yếu, không bị thương. Trải qua điều trị đơn giản, ông ta đã khôi phục như thường.
Chu Thiệu Nghĩa nói người bắt cóc ông ta là một phụ nữ, còn hỏi ông ta rất nhiều câu hỏi, chủ yếu liên quan tới tin tức về tứ hợp viện bên cạnh căn nhà của họ Lý.
Hầu Thất Quý hỏi Lý Dục Thần có muốn đến nhà họ Sở lấy ảnh chụp của Đới Đình, đưa cho Chu Thiệu Nghĩa nhìn không.
Lý Dục Thần lắc đầu, làm như vậy không có ý nghĩa gì cả. Nếu người ta có thể ngụy trang thành dáng vẻ của Chu Thiệu Nghĩa, vậy lúc đi bắt Chu Thiệu Nghĩa, sao có thể dùng khuôn mặt thật chứ?
Chu Thiệu Nghĩa kể về những việc đã trải qua khi mua nhà năm đó.
Mười mấy năm trôi qua, ấn tượng của ông ta về Cung Nhân Lạc rất nhạt nhòa, gần như không nhớ nổi bề ngoài như thế nào.
Trên thực tế, những chuyện ông ta biết hầu như đều nói hết cho tên thích khách bắt ông ta.
Có điều, ông ta cung cấp một lời nói khác so với “Chu Thiệu Nghĩa giả” kia. Ông ta nói Cung Nhân Lạc không phải cô gái xinh đẹp trẻ tuổi gì cả, mà là một bà lão già.
“Bà lão già?”
Lý Dục Thần kinh ngạc. Nếu có thể khẳng định được điều này, thì ít nhất có thể loại trừ khả năng Cung Nhân Lạc là mẹ anh Cung Lăng Yên.
“Có lẽ không già đến mức đó, tôi cũng không nhớ rõ nữa, nhưng ít nhất cũng là phụ nữ trung niên, tuyệt đối không thể nói là trẻ tuổi xinh đẹp”, Chu Thiệu Nghĩa nói.
Lý Dục Thần khẽ thở dài, hơi hơi thất vọng.
“Ồ đúng rồi, tôi nhớ bà ấy từng nói…”, Chu Thiệu Nghĩa bổ sung thêm: “Bà ấy bán nhà để chuẩn bị ra nước ngoài”.
Đây là một manh mối, nhưng cũng chỉ là manh mối mà thôi, gần như không có tác dụng gì.
Tin tức lấy được từ chỗ Chu Thiệu Nghĩa chỉ có vậy.
Sau đó chính là việc đàm phán mua nhà.
Chu Thiệu Nghĩa tìm được đường sống trong chỗ chết, biết được hết thảy nguyên nhân gây ra đều bởi vì căn nhà kia, ông ta chỉ ước gì nhanh chóng bán nhà cho Lý Dục Thần, cho nên giao dịch nhanh chóng được hoàn thành.
“Bán nhà xong tôi cũng ra nước ngoài, mạng nhỏ quan trọng hơn”, Chu Thiệu Nghĩa nói.
Lý Dục Thần cười đáp: “Cô ta từng đóng giả ông một lần, sẽ không đóng giả lần thứ hai”.
Hầu Thất Quý hỏi: “Vì sao ông không trở về quê quán?”
Chu Thiệu Nghĩa lắc đầu nói: “Có thể trở về thì tôi đã sớm đi, tôi đến Thủ đô chính là để tránh nợ quê quán. Mười mấy năm trôi qua, tôi còn tưởng rằng đã bình yên. Chuyện này nhắc nhở tôi, có một vài khúc mắc không dễ dàng vượt qua như vậy, tôi nên trốn xa chút đi”.
Lý Dục Thần và Hầu Thất Quý không nói thêm gì, người ta muốn đi là tự do của họ, chỉ cần căn nhà có thể thuận lợi sang tên là được.
Mua lại nhà, sau đó là thông hai căn nhà với nhau, thiết kế lại rồi trang trí lần nữa.
Từ trước khi Lạc Tinh Xương đến, thật ra Hầu Thất Quý đã liên lạc xong với một công ty trang trí sân vườn đáng tin cậy. Sau khi sang tên nhà xong, họ lập tức vào việc.