Chương 1135 Hy vọng tên này chưa chết"
Tuy địa vị của Vương Bách Thuận ở trong nhà họ Vương không cao lắm, nhưng dù sao cũng là em trai ruột của Vương Bách Xuyên, bình thường nói chuyện làm việc cũng rất cẩn thận, không phải là người làm việc tùy tiện.
Nếu ông ta đã nói như vậy thì chắc chắn đã từng hỏi thăm Vương Bách Xuyên.
Nhà họ Vương bây giờ là số một trong thủ đô, Vương Bách Thuận nói nhà họ Lý trở lại vị trí số một, vậy tức là nhà họ Vương đã thừa nhận vị trí của nhà họ Lý. Nhà họ Vương đã thừa nhận, vậy thì các gia tộc từ nam ra bắc không thể nào không chấp nhận.
Lý Dục Thần cười nói: “Tứ gia, ông đừng tâng bốc tôi quá, nhà họ Lý có phải số một hay không, không phải chỉ dựa vào việc tôi đánh mấy tên tiểu nhân đó là quyết định được, những ngày tháng sau này còn dài, còn phải nhờ mọi người dạy bảo nhiều hơn”.
Sở Dao nói: “Cậu Lý, Tứ gia đã nói vậy rồi, cậu cũng đừng khách sáo nữa. Vừa rồi tôi đã gọi điện cho bố, bố tôi nói, nhà họ Lý vốn đã là số một, không có gì phải tranh cãi nữa”.
Na Nhữ Bình nói: “Đúng vậy, trước đây tưởng rằng nhà họ Lý không còn nữa, mới xuất hiện Tứ đại gia tộc. Bây giờ nhà họ Lý trở lại rồi, gia tộc của ta đương nhiên cũng phải rời khỏi Tứ đại gia tộc, nhà họ Lý là số một, chắc chắn không phải bàn!”
Những vị này đều đã nói thế, hào môn thế gia làm gì có ý kiến gì nữa. Huống gì chuyện hôm nay cũng đủ khiến bọn họ chấn động.
Thế lực Tần môn không thua kém bất kì gia tộc nào trong Tứ đại gia tộc, lại có Tông Sư trấn giữ, vậy mà Lý Dục Thần nói giết là giết.
Tuy Yến Bắc Viên chuẩn bị yến tiệc thịnh soạn, nhưng có nhiều người chết như vậy, không ai muốn ăn cơm ở nơi xui xẻo này, thế nên sau khi ồn ào một trận, bọn họ lập tức giải tán.
“Cô Sở!”, trước khi chia tay, Lý Dục Thần đột nhiên gọi Sở Dao lại.
“Cậu Lý còn có việc gì sao?”, Sở Dao nhìn Lý Dục Thần đầy mong đợi.
Lý Dục Thần nói: “Đới Đình đâu, tôi nhớ là cô ấy tới cùng cô mà?”
“À!”, Sở Dao cả kinh, giờ mới nhận ra không thấy Đới Đình đâu nữa.
Lý Dục Thần không nói gì nữa, rồi dắt Lâm Mộng Đình.
“Người mưu hại anh là Đới Đình sao?”, Lâm Mộng Đình hơi giật mình.
“Đúng”, Lý Dục Thần nói.
“Vì sao anh không vạch trần ngay tại chỗ đi?”
“Nếu anh tóm người nhà họ Sở ngay tại chỗ, nhà họ Sở cũng quá mất mặt”.
“Ồ, anh còn biết cho người khác mặt mũi cơ à?”, Lâm Mộng Đình cười nói.
“Hôm nay là ván cờ sinh tử giữa anh với Tần môn, anh đã nắm chắc phần thắng, cần gì phải làm loạn cục diện lên? Mấu chốt là anh phát hiện Đới Đình này rất có vấn đề”.
“Vấn đề gì?”
“Tần Thụ Nghĩa nói kia là thuốc độc của Cát môn, nhưng anh biết, máy phóng châm mà cô ấy dùng để bắn ra hai cây châm đó là cơ quan của Mặc gia”.
“Hả? Ý anh là, Đới Đình cũng là người Mặc gia? Vậy cô ấy là đồng lõa của Chu Thiệu Nghĩa?”
“Không”, Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Bọn họ có lẽ là… Cùng một người”.
“Là cùng một người?”, Lâm Mộng Đình kinh ngạc: “Sao có thể chứ?”
“Biện pháp cuối cùng bọn họ sử dụng để thoát khỏi tầm mắt của anh đều là Độn thuật ngũ hành Mặc môn. Mặc dù khoảnh khắc bọn họ trốn vào trong không gian rất ngắn, nhưng vẫn bị anh thấy được bộ mặt vốn có chợt lóe rồi biến mất. Hai người bọn họ thực sự quá giống nhau. Trong “Mặc Tử Chẩm Trung Ngũ Hành Ký” có ghi lại thuật biến hóa Ngũ Hành của Mặc gia, mặc dù phải qua bốn lần lượt thiên kiếp mới có thể tùy ý sử dụng, nhưng chỉ dùng để dịch dung thì lại cực kỳ đơn giản đối với đệ tử Mặc gia”.
“Nhưng mà… Hai người kia, một nam một nữ, khác biệt cũng quá lớn đi!”, Lâm Mộng Đình vẫn không dám tin.
Lý Dục Thần cười nói: “Thật ra ngoại trừ giới tính, những cái khác cũng không khác nhau lớn như vậy”.
Lâm Mộng Đình cẩn thận nhớ lại, hình như đúng là có chuyện này. Chiều cao của Chu Thiệu Nghĩa và Đới Đình không khác nhau lắm, dáng người Chu Thiệu Nghĩa nhỏ gầy, mặc dù khuôn mặt hai người không giống nhau, nhưng từ thần thái cử chỉ tương tự vẫn có dấu vết để lại, có thể tìm ra.
“Lão Hầu, lại đi tra tìm Chu Thiệu Nghĩa”.
Lý Dục Thần dựa vào ghế sau, khẽ vuốt lông mày: “Hy vọng tên này chưa chết”.
…