Chương 1113 Chúng ta qua đó xem thử xem sao
Ở cửa của tòa nhà chính của trang viên đã có không ít gia chủ của các gia đình giàu có, quyền lực của thủ đô tụ tập. Bọn họ không dám vào trong nhà là vì người của tứ đại gia tộc vẫn chưa có một ai tới.
Phan Vân Long – đại đệ tử của Tần môn – dẫn theo đệ tử của Tần môn bước ra ngoài cửa, nhiệt tình chào hỏi mọi người, mời mọi người vào trong nhà.
Hôm nay là ngày mừng thọ của Tần Thụ Nghĩa nên đương nhiên ông ta không cần phải đích thân ra cửa đón khách. Lúc này, ông ta còn đang đứng trên sân thượng với Tôn Trường Hải, tựa người vào lan can, dõi mắt nhìn đằng xa.
“Hừ, nhà họ Na lại đậu xe ở P3 giống nhà họ Lý, có lý nào lại như vậy chứ!”, Tần Thụ Nghĩa cả giận nói.
Tôn Trường Hải cười nói: “Nhà họ Na đã dựa vào nhà họ Lý từ lâu rồi, bọn họ làm vậy cũng không có gì bất ngờ. Trong số bốn đại gia tộc, nhà họ Na là yếu nhất. Nếu không phải bọn họ có thân phận là con cháu của Hoàng tộc thì chưa chắc đã có thể lọt vào top 10 gia tộc đứng đầu ở thủ đô, Tần gia để ý tới bọn họ làm gì!”
Hàng lông mày của Tần Thụ Nghĩa giãn ra, ông ta đang định nói gì đó thì chợt thấy một đoàn xe rất dài chạy từ một con đường khác tới, đã sắp đi tới cửa chính.
“Nhà họ Vương đến rồi! Đi nào, chúng ta xuống dưới đó chào bọn họ!”
Tần Thụ Nghĩa và Tôn Trường Hải quay người đi xuống dưới tầng.
Nếu là gia tộc khác thì bọn họ có thể mặc kệ nhưng tứ đại gia tộc tới đây, Tần Thụ Nghĩa bắt buộc phải ra ngoài đón tiếp.
Tần Thụ Nghĩa đi ra tới cửa ra vào, mỉm cười chào hỏi những người đang đứng chờ ngoài cửa.
“Xin chào mọi người, mọi người có thể tới được đây khiến Tần Thụ Nghĩa tôi vô cùng cảm kích!”
“Chúc Tần gia mọi chuyện thuận lợi, trẻ mãi không già!”
Tần gia vừa nói vừa hướng tầm mắt nhìn về phía đoàn xe đang chạy trên đường đã gần tới đây.
Mọi người đều biết đó là đoàn xe của nhà họ Vương. Tần gia không xuống đây để đón tiếp bọn họ mà là đón tiếp nhà họ Vương.
Đoàn xe của nhà họ Vương đã sắp tới bãi đậu xe P1 không hiểu sao lại chợt dừng lại ở ven đường.
Mọi người thấy vậy không khỏi buồn bực.
“Xe bị hỏng à?”
Tần Thụ Nghĩa nói: “Chúng ta qua đó xem thử xem sao”.
Mọi người đang định đi lại đó thì đoàn xe của nhà họ Vương lại bất ngờ quay đầu.
“Thế là sao? Sao lại bỏ đi?”
Tần Thụ Nghĩa cũng sửng sốt, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vị trí của tòa nhà chính cao hơn xung quanh một chút, đứng ở chỗ không bị những tán cây lớn che khuất tầm mắt có thể phóng mắt nhìn ra rất xa.
Có người hoảng sợ nói: “Sao bọn họ lại tới P2?”
Lại có người nói: “Không đúng, bọn họ tới P3”.
“Bọn họ xuống xe rồi, ôi, đó chẳng phải là Vương Tứ gia hay sao? Xem kìa, ông ấy đang chạy đuổi theo ai vậy?”
“Hình như là cậu Lý nhà họ Lý, bọn họ được xếp ở bãi đậu xe hạng ba, đang đi bộ tới đây”.
“Người nhà họ Lý đông thật đấy, cả đoàn người trùng trùng điệp điệp”.
“Đâu ra mà nhiều, nhiều là người nhà họ Na đấy. Vừa rồi lúc tới đây tôi có trông thấy nhà họ Na cũng đậu xe ở P3, đi bộ chung với cậu Lý”.
“Cả nhà họ Bạch nữa, vốn bọn họ được đậu xe ở P2 nhưng thấy nhà họ Lý đi bộ nên bọn họ cũng xuống đi bộ theo, còn xe thì đậu hết ở P4”.
“Mấy ông có nhìn thấy hai người phụ nữ kia không? Người đi bên trái có phải là cô con gái cả của nhà họ Sở không nhỉ?”
“Đúng rồi, thế còn người đi bên phải là ai?”
“Còn phải hỏi nữa sao, đương nhiên là vợ của cậu Lý rồi!”
“Ồ, nhà họ Na, nhà họ Sở, nhà họ Vương đều đi bộ cùng nhà họ Lý, xe thì đều đậu ở P3, xe của nhà họ Bạch còn đậu ở P4, chúng ta ở đây có phải là không được hay không? Không được, tôi phải đi đánh xe qua P4 đậu thôi”.
“Đúng đúng đúng, tứ đại gia tộc và nhà họ Lý đậu ở P3 thì chúng ta chỉ có thể đậu ở P4 thôi”.
“Các ông đậu ở P4 thì chẳng lẽ tôi phải đậu ở P5 ư? Nhưng mà ở đây làm gì có P5!”