Chương 1105 Vì sao tôi lại phải cứu ông
“Ồ, ở thủ đô còn có nơi tồi tàn như vậy sao? Hang ổ của ăn xin phải không?”, sư phụ Vinh xuống xe oán giận một câu.
Lạc Minh Sa mở cửa bước xuống xe, vô cớ run rẩy một chút, ôm cánh tay bị cụt của mình kêu lên đau đớn.
Sư phụ Vinh hộ tống hai người đi thẳng vào sân.
Giữa sân bày một tế đàn, trên vách sau của tế đàn có trải một tấm vải màu vàng, phía trước tấm vải màu vàng là một bài vị của thần linh, xung quanh có mấy lá cờ, trên bài vị và là cờ đều viết mấy chữ khó hiểu, hơi giống chữ Mãn Mông.
Trước đàn bày ba con gia súc làm đồ tế, hai bên còn dựng mấy người bù nhìn, trên người bù nhìn có hơn chục mũi tên cắm vào, đều xuyên qua ngực.
Bên cạnh tế đàn còn có một con chó đang nằm.
Ngoài ra, sân vắng tanh, không một bóng người.
“Nghi lễ Tát mãn!” Sư phụ Vinh thấy tế đàn kia, cau mày.
Con chó đột nhiên lao tới, nhe răng nhìn họ, dáng vẻ rất hung dữ.
Lúc này, sư phụ Vinh mới nhìn rõ, đây không phải là chó mà là một con sói thảo nguyên.
Sau đó, chợt nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, toàn bộ mặt đất trong sân bắt đầu rung chuyển.
Cửa phòng mở rộng, đám người lần lượt đi ra, trong tay mỗi người đều cầm một cây gậy gỗ, vừa đi vừa gõ gậy xuống đất, âm thanh hỗn loạn nhưng dường như lại đang theo một nhịp điệu đặc biệt.
Những người này nhanh chóng tạo thành một vòng tròn trong sân, bao vây sư phụ Vinh ở giữa.
Tổng cộng có khoảng năm, sáu mươi người, đều ăn mặc rách rưới như ăn xin, ngoài gậy gộc trên tay, có người còn vác bao tải trên vai.
“Hừ, thật sự là hang ổ của ăn xin!”, sư phụ Vinh cười lạnh nói.
Con sói thảo nguyên vẫn đang nhe răng, như thể có thể lao tới bất cứ lúc nào.
Sư phụ Vinh vung tay lên, con sói liền nằm trên mặt đất, phần lông trên cổ lập tức đỏ bừng, co giật hai cái rồi chết.
Lạc Minh Sa nhân cơ hội bỏ chạy, thậm chí còn mặc kệ cả con trai mình.
Nhưng sư phụ Vinh chỉ dùng muôi móc một cái, Lạc Minh Sa đã chạy xa mấy mét cũng không hiểu sao lại bị móc trở lại.
Lưỡi dao sắc bén của con dao phay để trên cổ ông ta.
Lạc Minh Sa ngửi thấy mùi máu chó.
“Không phải ông nói chỉ có hai người sao?”
“Tôi… tôi cũng không biết”, thanh âm Lạc Minh Sa run rẩy.
“Tôi đã nói, nếu ông lừa tôi, tôi sẽ giết ông”, sư phụ Vinh nói.
Lạc Minh Sa sợ đến mức tê liệt cả người, đột nhiên nhìn thấy một người đi từ trong đám người ra, lớn tiếng kêu cứu: “Cậu Lưu, cứu tôi!”
Người này chính là Lưu Vân Phong, đệ tử thứ hai của Tần gia, địa vị trong Tần môn chỉ đứng sau Phan Vân Long.
Lưu Vân Phong tiến lên, liếc nhìn xác sói trên mặt đất, nói: “Đao pháp không tệ, tiếc là chỉ có thể dùng để giết chó”.
Sư phụ Vinh nói: “Có thể giết chó là đủ rồi, một số người còn không bằng chó”.
Ánh mắt Lưu Vân Phong rùng mình: “Kết cục của ông sẽ còn thảm hơn chó”.
Lạc Minh Sa hét lớn: “Cậu Lưu, cứu tôi trước!”
Lưu Vân Phong nhìn Lạc Minh Sa, cười lạnh nói: “Vì sao tôi lại phải cứu ông?”
Lạc Minh Sa kinh hãi: “Cậu Lưu, tôi là Lạc Minh Sa, là người một nhà! Tần gia đã đồng ý với tôi, chỉ cần chuyện này giải quyết xong, sẽ nhận chúng tôi vào Tần môn”.
“Muốn vào Tần Môn? Hừ, các người không xứng!”
Lưu Vân Phong không nhìn Lạc Minh Sa nữa, đột nhiên ra tay, vung hai tay lên, sức lực của cánh tay rung lên, phát ra tiếng răng rắc, một chiêu “Song phong quán nhĩ”, tấn công sư phụ Vinh.
Sư phụ Vinh lùi lại một bước, đẩy Lạc Minh Sa tới trước người, nói: “Nhìn xem, người ta cũng không muốn ông, thật đáng thương!”
Lạc Minh Sa còn chưa kịp hiểu ra, hai nắm đấm to lớn của Lưu Vân Phong đã tới.